Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Chương 42: Sau khi Dung Nham sụp đổ, tiết lộ việc trọng sinh, Tiểu Ngư mặc đồng phục học sinh Nhật Bản quyến rũ anh Thời Dã, bị địt đến són ra, Kỷ Nguyên Tận Thế (hoàn thành).

Editor: Tiểu Tinh Thần

Dù căn cứ Hải Thị đã biết về những hành vi tội ác của căn cứ Dung Nham và xác định kế hoạch tiêu diệt, nhưng với một chiến dịch quân sự nhằm vào một căn cứ quy mô lớn, lãnh đạo cấp cao vẫn muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

Căn cứ Hải Thị liên lạc với căn cứ Đế Đô, báo cáo về chiến dịch này. Căn cứ Đế Đô cũng coi trọng vấn đề, cử người đến hỗ trợ. Quân đội Hải Thị đóng quân tại căn cứ Dung Nham, bề ngoài là hỗ trợ tái thiết và thí điểm đóng quân, nhưng thực chất là bắt giữ tội phạm, triệt phá viện nghiên cứu, và giải cứu dân chúng.

Sau vài tháng hành động, khi gần đến năm thứ tư của tận thế, đội quân hùng hậu đưa người dân đến căn cứ Hải Thị đã trở về, đồng thời căn cứ Dung Nham bị hủy diệt.

Người của căn cứ Hải Thị kiểm tra tài liệu nghiên cứu, phá hủy toàn bộ những tư liệu và thuốc vô nhân tính, giữ lại những thứ hữu ích. Trên cơ sở đó, họ hợp tác với các căn cứ quốc tế khác, phát triển thành công chất bổ sung tinh thần lực không có tác dụng phụ, nâng cao tỷ lệ sống sót của dị năng giả khi đối mặt với tang thi. Từ đó, họ tiếp tục phát minh các sản phẩm có lợi cho đất nước và nhân dân.

Tần Thời Dã chưa bao giờ nhận ra rõ ràng đến vậy rằng kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước.

Bình minh ló dạng, mặt trời chưa vượt qua đường chân trời, nhưng những tia sáng mỏng manh đã len qua khe rèm, khiến căn phòng tối đen trở nên lờ mờ với những đường nét xám đen. Trên chiếc giường lớn, hai người nằm ngủ, da thịt dính chặt, ôm nhau thật chặt. Dưới giường là vài bộ quần áo vứt lộn xộn thê thảm.

Nhưng Lâm Ngư vừa mới chìm vào giấc ngủ, dù mệt đến cực điểm vẫn không ngủ yên. Lông mày cậu khẽ cau, đôi môi mềm mại ướt át hơi sưng đỏ, thỉnh thoảng khẽ run, phát ra tiếng rên khe khẽ mang theo chút khó chịu. Cậu luôn cố dịch ra xa người bên cạnh, nhưng cánh tay rắn như sắt của người đàn ông giữ chặt, khiến cậu chỉ có thể vùi vào lồng ngực hắn.

Nếu có thêm một cơ hội, Lâm Ngư thà chết cũng không dám trêu chọc anh Thời Dã nữa.

Tần Thời Dã đã giữ lời hứa. Sau khi căn cứ Hải Thị cử người triệt phá viện nghiên cứu Dung Nham, xử bắn nhiều kẻ tội ác tày trời và đưa dân chúng về đây, hắn đã kể cho Lâm Ngư về chuyện mình trọng sinh.

Lâm Ngư ban đầu tưởng anh Thời Dã đùa, nhưng thấy hắn nghiêm túc, dù khó tin, cậu nhận ra điều này giải thích hoàn hảo tại sao anh Thời Dã tích trữ nhiều vật tư, nhanh chóng thích nghi với tận thế, biết nhiều thông tin về tận thế, và quen thuộc với căn cứ Dung Nham dù chưa từng đến.

Khi Tần Thời Dã kể hết mọi chuyện, giọng hắn rất nhẹ nhàng. Từ nay, giữa hắn và Lâm Ngư không còn bí mật. Nhưng Lâm Ngư lại thấy đau lòng. Dù Tần Thời Dã nói nhẹ nhàng, rằng sau khi kẻ thù chết hắn không còn bận tâm đến quá khứ, cậu vẫn không kìm được muốn lôi những kẻ đáng ghét đó ra quất xác khi nghĩ đến những bi kịch anh Thời Dã từng trải qua.

Cuối cùng, Tần Thời Dã chẳng sao, nhưng Lâm Ngư lại đỏ hoe mắt, đau lòng và xót xa không chịu nổi. Cậu luôn muốn làm gì đó để anh Thời Dã vui hơn, bù đắp cho hắn. Thế là, Lâm Ngư nghĩ ngợi, rồi quyết định "gói" bản thân mình làm quà.

Lâm Ngư không mặc đồ gợi cảm, mà là bộ đồng phục học sinh Nhật Bản mà Trần Sở Kiều từng tặng, để trong phòng từ lâu. Khi Tần Thời Dã đóng gói đồ, hắn lấy hết mọi thứ, và Lâm Ngư tìm lại được bộ đó.

Thế là, khi Tần Thời Dã tắm xong, bước ra với hơi nước thơm mát, hắn thấy một cậu mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy.

Mái tóc mềm mại bồng bềnh, nhìn là muốn xoa. Lúc chờ Tần Thời Dã, cậu ngồi thẫn thờ bên mép giường, làn da trắng mịn dưới ánh đèn ánh lên màu hồng nhạt, đôi môi vô thức chu ra, lông mi cong vút khẽ rung, như cánh bướm sắp bay.

Chiếc áo sơ mi trắng ôm sát tôn lên vòng eo thon, cổ áo thắt một chiếc nơ nhỏ, quần ngắn ô vuông xám đen làm đôi chân thêm trắng và dài. Khoảng da giữa quần và tất trắng dài tạo nên một "lãnh địa tuyệt đối". Đôi chân mảnh nhưng đầy đặn được bọc trong tất trắng, toát lên vẻ trong sáng mà gợi cảm. Đôi chân nhỏ khẽ đung đưa bên giường, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy mắt cá chân tinh xảo ấy mà thưởng thức.

Nghe tiếng động, cậu mỹ nhân đang cúi đầu ngước lên nhìn. Cậu trông như một nam sinh trung học trong trẻo, tươi mới và mềm mại như đóa hồng buổi sớm đọng sương, ánh mắt trong veo vô tội nhưng lại mang chút câu dẫn. Cậu khẽ mím môi, đứng dậy xoay một vòng: "Đẹp không anh?"

Tần Thời Dã tiến lại gần, yết hầu trượt lên xuống, giọng khàn khàn sau khi tắm: "Đẹp. Em muốn tạo bất ngờ cho anh à?"

Lâm Ngư gật đầu, khẽ "ừ", chủ động ôm cổ Tần Thời Dã, nhón chân hôn lên môi hắn, liếc nhìn hắn rồi thè lưỡi liếm nhẹ. Nhưng chưa chủ động được bao lâu, cậu đã bị hắn bất ngờ bế ngang, cậu mỹ nhân kêu lên một tiếng, rồi bị đè chắc xuống giường.

"Ưm!" Môi Lâm Ngư bị ngậm chặt, không cách nào tránh. Lưỡi hắn luồn vào lấp đầy miệng cậu, mút chặt lưỡi nhỏ của cậu, khiến nước bọt và tiếng nức nở đều bị hắn nuốt vào. Một cơn bão tố ập đến.

Cậu mỹ nhân bị hôn đến thiếu oxy, mặt hồng rực, đôi má trắng trẻo mềm mại ánh lên như đào mọng nước. Người đàn ông vừa buông môi cậu ra liền cắn một cái lên má, để lại dấu răng.

"Làm gì thế?" Giọng cậu mỹ nhân trở nên mềm mại kiều nũng vì nụ hôn, dù cố làm ra vẻ hung dữ vẫn đáng yêu vô cùng. Lâm Ngư xoa má bị cắn, môi sưng đỏ chu lên bất mãn.

Tần Thời Dã nhìn chằm chằm cậu mỹ nhân với đôi mắt mọng nước, tay xoa nhẹ xương bả vai mảnh khảnh của cậu. Rõ ràng đã ngoài hai mươi, nhưng vóc dáng vẫn như thiếu niên, đầy hơi thở học sinh. Sao lại có người càng lớn càng trẻ thế này?

Hắn không khỏi tưởng tượng Lâm Ngư thời trung học thật sự, chắc chắn trong sáng như nước, ngây thơ quyến rũ mà không tự biết, lòng đầy tiếc nuối: "Giá mà gặp được em sớm hơn."

Hắn dừng lại, nghĩ đến tuổi thơ bất hạnh của Lâm Ngư, rồi nói: "Không, giá mà anh được nuôi em lớn lên."

Lâm Ngư cười khúc khích: "Thế thì anh phạm pháp rồi."

Tần Thời Dã nhìn cậu mỹ nhân chẳng chút ý thức nguy hiểm, khóe môi cong lên, ngồi dậy ôm cậu vào lòng: "Không sao, giờ làm em cũng không phạm pháp. Nam sinh trung học hợp pháp."

Rồi, cậu mỹ nhân bị xoa mông nhỏ căng tròn, hai bầu ngực nhỏ bị hắn cách áo sơ mi mút đến khi đầu ti sưng đỏ, cương cứng, mà vẫn chưa nhận ra nguy hiểm.

Bàn tay hắn luồn vào chiếc quần ngắn rộng, xoa nắn khe thịt nhạy cảm giữa hai chân, khiến cậu phun nước, mà vẫn chưa thấy nguy hiểm.

Quần áo nhăn nhúm bị lột sạch, chỉ còn đôi tất trắng bó sát để lại vết hồng trên đùi. Hắn nắm mắt cá chân cậu, nâng chân liếm lồn, khiến đùi cậu run rẩy đạt cao trào, mơ màng như cừu vào miệng hổ.

"Ư... a!" Tiếng rên đỏ mặt, tiếng nước ướt át và tiếng thịt va chạm vang lên không ngừng. Ban đầu Lâm Ngư còn chủ động đáp lại, co bóp lồn non nuốt cặc. Nhưng sau đó, khi hắn vẫn không có dấu hiệu dừng, cậu mỹ nhân bị cặc lớn địt xuyên qua, khóc lóc van xin.

"A... a... Chồng ơi, không được nữa... hu hu..." Lâm Ngư không biết mình đã dạng chân bao lâu, chỉ cảm thấy hai cái lỗ tê dại. Tay cậu vô lực trượt khỏi người hắn, ngón tay cũng ánh hồng.

Cặc lớn đâm lồn hồng mềm nhũn ra nước, lỗ nhỏ bao chặt lấy côn thịt xâm lược, dù bị địt lâu vẫn co dãn, quấn chặt lấy cặc. Tần Thời Dã cúi đầu nhìn lồn nhỏ tham lam nuốt cặc, vỗ vài cái lên mông căng mọng của cậu mỹ nhân: "Nhưng cái miệng nhỏ bên dưới của em ngoan nói khác với cái miệng bên trên mà."

Lâm Ngư chưa kịp phản bác đã bị cặc lớn đâm đến co giật cao trào lần nữa. Bị địt lâu, cơ thể cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ một kích thích nhỏ cũng khiến cậu...

"Không được... em tiểu ra rồi... hu hu..." Vì bận rộn thời gian trước, đã lâu Lâm Ngư không thảm hại trên giường thế này. Lại bị hắn địt đến tiểu ra, cậu cảm thấy xấu hổ như chưa từng có.

Địt người yêu đến tiểu ra là điều cực kỳ kích thích với bất kỳ người đàn ông nào. Tần Thời Dã không những không an ủi, mà hơi thở còn nặng nề hơn, dưới thân mạnh mẽ đâm vài cái không thương tiếc, ép khô chút nước cuối cùng từ quả đào mọng.

"Hu hu hu..."

Cậu mỹ nhân mặt đầy nước mắt, cắn chặt môi dưới, cảm nhận lồn nhỏ rỉ nước tiểu từng chút theo nhịp địt, cùng với dâm dịch bị cặc chặn trong đó, ướt nhẹp chảy ra. Rồi con cặc đâm sâu vào tử cung phun ra, rót đầy bụng cậu.

Đây là lần thứ mấy? Lâm Ngư thất thần nhìn trần nhà, cảm nhận cặc lớn trong lồn chẳng có dấu hiệu mềm đi. Hơi lấy lại chút sức, cậu mỹ nhân lăn đến góc giường như chạy trốn, mặc kệ cặc rút ra khiến lồn chảy nước ồ ạt, kéo chăn quấn chặt lấy mình, đáng thương nói: "Không được nữa, em thật sự không chịu nổi... Anh muốn địt chết em..."

Nhưng lời van xin lại thổi bùng dục vọng của hắn. Chẳng mấy chốc, Lâm Ngư bị lôi ra khỏi chăn, bắt quỳ trên giường, bị cặc lớn đâm vào lỗ đít. Côn thịt hùng dũng lại chiếm lĩnh cao điểm, cậu mỹ nhân đầy nước mắt chỉ có thể chịu đựng hậu quả tự chuốc lấy.

Đến khi cả hai cái lỗ đều bị địt đến khép không nổi, da thịt đầy dấu hôn dày đặc, bụng căng đầy tinh dịch, cậu mỹ nhân được yêu thương cuồng nhiệt mới được tha. Đôi tất trắng đã tả tơi, dính đầy chất lỏng dâm mỹ. Lâm Ngư chẳng còn sức dọn dẹp cơ thể, không bị đè ra địt nữa, dù cặc vẫn chôn sâu trong người, cậu lập tức thiếp đi.

Dọn dẹp xong hiện trường thì trời đã sáng. Ngay cả trong mơ, cậu mỹ nhân vẫn vô thức nói mớ "đừng" và "không được". Tần Thời Dã luôn nở nụ cười mà chính hắn không nhận ra, không chỉ vì cuộc ân ái thỏa mãn, mà vì biết Lâm Ngư đau lòng và an ủi mình. Vì tâm ý ấy, hắn đêm nay đặc biệt hung mãnh, không biết thỏa mãn.

Tất nhiên, cũng vì người yêu mặc như thế quá mê hoặc. Hắn thấu hiểu câu "đáng yêu muốn địt" là thế nào.

Về phần Lâm Ngư tỉnh dậy muốn đánh chết bản thân mình đêm qua ra sao, sau bữa ăn lại bị đè lên bàn ăn mà "ăn" một trận, hay Tần Thời Dã sau đó dụ dỗ người yêu mặc đủ kiểu quần áo đẹp để ngắm thế nào, đó là câu chuyện sau này – ngọt ngào, lâu dài, chỉ hai người biết.

Năm 20xx, trăng máu trên cao, tận thế ập đến, nhân loại đối mặt với khủng hoảng lớn nhất lịch sử. Lịch công nguyên bị hủy, thay bằng lịch mới, gọi là Kỷ Nguyên Tận Thế.

Năm thứ nhất của Kỷ Nguyên Tận Thế, năm căn cứ chính thức lớn nhất Hoa Quốc được thành lập, trải qua bao biến động nhưng vẫn đứng vững.

Năm thứ hai, động thực vật biến dị, tang thi tiến hóa, phương pháp nâng cấp dị năng được phát hiện, nhân loại có cơ hội sống sót.

Năm thứ ba, căn cứ Dung Nham khét tiếng bị hủy diệt. Từ đó, sách giáo khoa trường học đều ghi lại chiến dịch này.

Năm thứ tư, chất bổ sung tinh thần lực ra đời, nhân loại lần đầu chiếm ưu thế trong cuộc chiến với tang thi.

Năm thứ năm, vắc-xin virus tang thi sơ bộ ra đời. Sau khi tiêm, bị tang thi cào cắn có 70% khả năng không biến thành tang thi. Liên minh tận thế toàn cầu thành lập, do Hoa Quốc mạnh nhất dẫn đầu.

Năm thứ tám, nhân loại hợp tác với thực vật biến dị, cùng có lợi, đối phó tang thi và thú biến dị hung ác. Giống cây tốt được phát minh, phương pháp nuôi thú biến dị hoàn thiện, khủng hoảng lương thực được giải quyết.

Năm thứ mười, vắc-xin virus tang thi 2.0 ra đời, nhân loại không còn sợ virus tang thi. Trường học và các cơ sở công cộng được tái thiết.

...

Năm thứ xx của Kỷ Nguyên Tận Thế, tang thi bị diệt sạch, ánh bình minh của văn minh nhân loại tái hiện.

【Tác giả có lời muốn nói:】

Cảm ơn đã ủng hộ! Kết thúc rồi moa moa moa moa! Sau này sẽ viết thêm vài ngoại truyện (っ˘зʕ•̫͡•ʔ

Hoàn Chính Văn

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Huhu xong rồi,  còn ngoại truyện nữa thôi. 

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com