Chương 69: Ôn Ngôn: Anh Là Đồ Ngốc Phải Không
"Nói đi." Lương Thế Kinh ra lệnh ngắn gọn súc tích.
"Ba hứa trước đi, không được nói cho Ôn Ngôn biết!" Lương Vọng Hữu đặc biệt nhấn mạnh, gần đây cậu bé đã nhận ra mối quan hệ của Ôn Ngôn và Lương Thế Kinh đang dần ấm lên, rõ ràng đã vô cùng không tin tưởng Lương Thế Kinh.
Lương Thế Kinh lạnh lùng liếc nhìn cậu bé, không đồng ý cũng không từ chối.
Lương Vọng Hữu đâu còn dám kiêu ngạo nữa, vừa mới phạm lỗi, cộng thêm Ôn Ngôn bây giờ không có ở đây, ra vẻ muốn nói lại thôi, không dám nói gì cả.
"Rốt cuộc có nói không?" Lương Thế Kinh mất kiên nhẫn trước.
Lương Vọng Hữu đảo mắt liếc lung tung một lúc, nhỏ giọng nói, "Ba, ba có tha thứ cho con không?"
"Xem biểu hiện của con."
"Thôi được..." Lương Vọng Hữu lẩm bẩm, "Có một đêm con thấy ba nhỏ khóc..."
"Khóc? Sao không nói sớm?" Mày của Lương Thế Kinh nhíu chặt, thấy vậy liền định mở cửa xe xuống dưới.
Lương Vọng Hữu nói tiếp, "Chú ấy khóc lúc đang ngủ, con xem vòng cổ rồi, không có vấn đề gì đâu."
Alpha nhỏ đã được bác sĩ huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi ngày đều sẽ quan sát vòng cổ của Omega có nhấp nháy đèn đỏ không, nếu có, cậu bé sẽ lập tức báo cáo cho Lương Thế Kinh. "Nhiệm vụ" này không nằm trong công việc của gián điệp, mà là do cậu bé chủ động giơ tay nhận.
"Chỉ là khóc, có nói gì không?" Lương Thế Kinh hỏi.
"Có nói, chú ấy gọi tên của ba."
Lời vừa dứt, Lương Thế Kinh vốn dĩ vẫn luôn không biểu cảm dựa vào lưng ghế, bây giờ toàn thân căng thẳng ngồi thẳng dậy, hít một hơi, "Con chắc chứ?"
Lương Vọng Hữu trợn tròn mắt: "Tại sao phải chắc chắn? Con nghe thấy mấy lần lận cơ!"
Ôn Ngôn là một người có tính cách rất tốt, nhưng không phải là một người hay nói, vui, buồn, đau khổ, đau đớn đều chôn sâu trong lòng. Cậu là một người không biết chia sẻ, có lẽ là do môi trường sống độc lập từ nhỏ, cũng gián tiếp chứng minh những lời nói lúc lâm chung của Ôn Tắc Thành.
"Bề ngoài trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực ra giống ba của nó, đều là những người có tính cách cứng rắn."
"Không biết thỏa hiệp, không biết tỏ ra yếu đuối, cũng không biết cứng quá dễ gãy."
...
Hồi ức chỉ thoáng qua.
Lương Thế Kinh nhìn xa xăm về phía trước, những ngón tay không yên liên tục vuốt ve vô lăng, cuối cùng như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó trong lòng mà nắm chặt lại. Cái đầu nhỏ của Lương Vọng Hữu không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng cảm thấy Lương Thế Kinh hình như đã tha thứ cho cậu bé một chút.
Một lúc lâu sau, Lương Thế Kinh liếc nhìn cậu bé, "Hết rồi?"
Lương Vọng Hữu suy nghĩ một lúc, "Ba mau lái xe đi đi, ngày mai phải bình chọn gia đình mẫu mực, trong khu này có giáo viên đấy! Nếu cô giáo thấy ba chiếm dụng làn đường sẽ trừ điểm học phần của con!"
Lương Thế Kinh chậc một tiếng.
"Đi nhanh đi!"
"Ba không có ở đó, bình chọn gia đình mẫu mực cái gì?"
Hơn nữa, bây giờ ba người này đâu có giống một gia đình? Không có sự đảm bảo của hôn nhân thì thôi, đã vậy còn mỗi người một nơi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một đối thủ Alpha, con cái cũng khuỷu tay ra ngoài*, những ngày tồi tệ ngày càng khó chịu.
*thành ngữ có nghĩa là "người nhà mà lại đi bênh vực người ngoài"
Suy nghĩ nửa ngày càng nghĩ càng tức, Lương Thế Kinh lạnh lùng nói, "Con không được bình chọn."
"Con sẽ về mách, con sẽ về mách..." Lương Vọng Hữu kéo cửa xe, tự mình lẩm bẩm.
Đột nhiên, Lương Thế Kinh gọi cậu bé lại, ghét bỏ nhìn về phía khu vườn hoa nở rộ cách đó vài chục mét, "Anh ta thì sao? Đến nhà nói chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng nói, đua xe, kênh TV, hoa!" Mắt của Lương Vọng Hữu trợn tròn như chuông đồng.
"Không biết đuổi anh ta ra ngoài à?" Lương Thế Kinh tức giận xắn tay áo.
"Chú Tống có phải đến tìm con đâu, tại sao con phải đuổi chú ấy ra ngoài?!"
"Giúp anh ta nói chuyện làm gì?" Lương Thế Kinh chất vấn, "Con không biết giúp ba nói vài lời tốt à?"
Nói đến đây, Lương Vọng Hữu tủi thân cúi đầu, không cam lòng thừa nhận, "Giúp ba nói tốt, nếu ba nhỏ ngay cả con cũng ghét thì sao, nếu không chịu nuôi con nữa thì sao, con muốn sống cùng chú ấy..."
Trong xe im lặng một lúc lâu.
Lương Thế Kinh xoa đầu cậu bé, "Biết rồi, về nhà với em ấy đi."
Lý do mà hai cha con không dám mở lời đều giống hệt nhau. Lương Thế Kinh không dám ép Ôn Ngôn quá chặt, vẫn luôn im lặng tiến từng bước một, hy vọng đợi đến ngày Ôn Ngôn quen thuộc, thích nghi với cuộc sống lại có anh. Còn Lương Vọng Hữu thì Ôn Ngôn không thích gì cậu bé sẽ tuyệt đối không nhắc đến, cậu bé còn chưa biết cách nói vòng vo, cậu bé mới 7 tuổi.
"Cái đó... ba..." Lương Vọng Hữu do dự, "Chú Tống trước đó nói đợi đến khi mận tây chín sẽ qua giúp hái..."
Cây mận tây trong sân vươn những cành trĩu quả ra ngoài tường, hai nhà cách nhau gần như vậy, biết đâu một ngày nào đó sẽ ra đến tường bên kia.
"Bảo anh ta cút." Lương Thế Kinh không vui, lạnh lùng nói xong cũng theo đó xuống xe, "ràm" một tiếng đóng sầm cửa xe.
Lương Vọng Hữu đi trước, đến cửa cậu bé dùng người và tay che chắn lúc nhập mật khẩu.
"Có cần che không, là sinh nhật của con."
"Ba quản con làm gì!" Lương Vọng Hữu rất ranh ma, cậu bé che chắn dù sao cũng không phải là cậu bé nói cho Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh tự mình đoán ra thì không liên quan gì đến cậu bé.
Cũng không biết một người im lặng ít nói, một người dịu dàng yên tĩnh, sự kết hợp này sao lại sinh ra một quả bom nhỏ như vậy. Hoạt bát như chú chó con, táo bạo như con bê con, tính khí như con mèo con, đúng là đã thừa hưởng và phát huy hết những gen tốt đẹp của "cha mẹ".
Trong bếp, thấy nước nóng sắp sôi, định cho hoành thánh nhỏ vào, Ôn Ngôn phát hiện Lương Vọng Hữu còn chưa về, lo lắng hai cha con cãi nhau quá gay gắt, cần phải hòa giải, cậu rửa tay xong đi ra huyền quan, từ xa nghe thấy tiếng cười hì hì của Lương Vọng Hữu trong sân.
Dưới tán cây mận tây xanh tươi.
Lương Thế Kinh hai tay nâng Lương Vọng Hữu, bóng lưng cao ráo ẩn mình trong những cành cây xanh. Trên bãi cỏ đặt một chiếc giỏ nhỏ, bên trong đựng đầy thành quả.
Theo cơn gió đêm oi bức, giọng nói chỉ huy của Lương Vọng Hữu bay tới.
"Không hái được nữa, ba nâng cao thêm một chút đi!"
Nâng một đứa trẻ nặng mấy chục cân trong thời gian dài, dù là Alpha cấp S có thể chất ưu việt đến đâu cũng sẽ không chịu nổi, Lương Thế Kinh dứt khoát để Lương Vọng Hữu ngồi trên cổ mình. Lương Vọng Hữu làm trò xấu, thuận tay đưa một quả mận tây vào miệng Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh nhai một chút liền nhổ ra lòng bàn tay, lạnh lùng mắng.
Ôn Ngôn đoán, Lương Vọng Hữu chắc chắn đã cố tình cho anh ăn quả chua.
Lương Thế Kinh mắng, Lương Vọng Hữu ngược lại càng cười vui vẻ hơn, hái thêm một quả đưa vào miệng Lương Thế Kinh. Lần này Lương Thế Kinh rõ ràng không tin cậu bé nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, quả này chắc chắn rất ngọt.
Vì Ôn Ngôn thấy Lương Thế Kinh nhai chậm nuốt kỹ rất lâu mới nhổ hạt ra.
"Lại không với tới nữa!" Lương Vọng Hữu hét, "Con và Ôn Ngôn muốn ăn những quả không bị nắng chiếu!"
Thế là Lương Thế Kinh đi về phía trước một chút.
Cảnh tượng này thực sự quá đẹp, Ôn Ngôn xem một lúc không làm phiền, lén lút trở về nhà làm thêm một bát hoành thánh nhỏ, làm xong mới bấm giờ ra ngoài gọi họ. Má Lương Vọng Hữu đỏ bừng, xách hai giỏ mận tây lảo đảo vào cửa trước. Lương Thế Kinh mặt không đổi sắc, vỗ vỗ bàn tay dính một chút bụi.
"Sau này đừng để nó ngồi trên cổ anh nữa nhé?" Suy nghĩ một lúc, Ôn Ngôn nhắc nhở.
Động tác thay giày của Lương Thế Kinh dừng lại một chút, chăm chú nhìn cậu.
Ôn Ngôn giả vờ không biết, từ trong giỏ đựng đồ lấy ra khăn ướt lau tay cho anh, cụp mắt, "Ăn hoành thánh không?"
Đây là lần đầu tiên Omega thẳng thắn giữ lại Alpha như vậy.
"Ăn." Lương Thế Kinh chắc chắn đáp.
"Không phải là thừa đâu, chính là làm cho anh." Ôn Ngôn bổ sung thêm.
Câu nói này dường như đã mang đến cho Alpha sự cổ vũ rất lớn, khiến Lương Thế Kinh không nhịn được mà đưa tay ra, theo cánh tay cậu xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cậu, 5 ngón tay luồn qua kẽ ngón tay, nhưng cũng chỉ là nắm chặt một lúc liền buông ra.
"Cảm ơn." Lương Thế Kinh nói giọng dịu dàng.
Ôn Ngôn quay mặt đi, nhanh chóng vào bếp.
5 phút sau, Lương Thế Kinh và Lương Vọng Hữu ngồi trên bàn ăn liền với bàn đảo ăn hoành thánh, cậu ở bên cạnh rửa mận tây. Những quả trái cây có vỏ màu tím sẫm, phủ một lớp sương trắng lăn tròn giữa những ngón tay thon thả của cậu, từng ngón tay đẹp như ngọc trắng.
Rất trùng hợp là, mỗi lần ngước mắt lên, ánh mắt của cậu đều có thể va vào ánh mắt của Lương Thế Kinh.
Lương Vọng Hữu không hề biết đến những dòng chảy ngầm dưới bề mặt bình lặng của cha mẹ mình, ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân nhỏ nói: "Ba, ngày mai ba có đến không?"
"Làm gì?" Lương Thế Kinh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
"Có thể mang cho con đồ không? Cầu xin ba đó, làm ơn đi~"
"Muốn gì."
"Bánh kem vỏ sò."
"Biết."
"Con cứ tưởng hôm nay hai người cũng sẽ ngủ cùng nhau." Lương Vọng Hữu thấy Lương Thế Kinh từ đầu đến cuối không cởi áo khoác, "Hai người không cùng nhau nữa à?"
Lương Thế Kinh ho một tiếng, từ từ ngẩng đầu lên, "Hỏi cái này làm gì?"
"Chỉ muốn hỏi thôi."
"Công việc chất đống, phải về xử lý."
Ôn Ngôn xuất thần, đợi đến khi hoàn hồn, phát hiện cả Alpha lớn và nhỏ đều đang nhìn mình, dáng vẻ đó như đang đợi cậu ra lệnh. Cậu ngơ ngác gật đầu, Lương Thế Kinh và Lương Vọng Hữu lúc này mới quay mặt qua tiếp tục ăn hoành thánh.
Hóa ra không phải là ra lệnh, mà là đồng ý.
Ăn xong hoành thánh đã được coi là bữa khuya, hai người một lớn một nhỏ ôm bát của mình đặt vào máy rửa bát, Lương Vọng Hữu muốn đi xem phim tài liệu, tự mình lên lầu. Lương Thế Kinh không vội đi, Ôn Ngôn rửa mận tây, anh ở bên cạnh giúp phân loại.
Trên bàn đặt hai chiếc hộp bảo quản thực phẩm một lớn một nhỏ, dưới đáy hộp lót một lớp khăn giấy trắng tinh.
Một hộp màu tím sẫm, một hộp màu xanh non.
Ôn Ngôn đậy nắp lại, lau đi những giọt nước dính trên thân hộp, cẩn thận cho chiếc hộp màu tím sẫm này vào trong túi, sau đó cũng đặt chiếc khuy măng sét đã được mài xong vào. Cậu bỗng có hơi không dám nhìn vào mắt của Lương Thế Kinh, từ trước đến nay đều là Lương Thế Kinh chiều cậu, chuẩn bị cho cậu mọi thứ từ ăn uống, cậu rất ít khi cho đi...
"Anh ăn ngọt nhé." Cho nên cậu cứ cúi đầu, nói với âm lượng yếu ớt, "Khuy măng sét về thử xem có vừa không, nếu không vừa thì mang về cho tôi sửa."
Lương Thế Kinh nhận lấy túi, hờ hững ôm vai cậu, môi chạm vào vành tai cậu, "Còn có dặn dò gì không?"
"Nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya."
"Biết."
Lương Thế Kinh buông cậu ra, nói, "Tôi đi đây."
Trong bếp chỉ có tiếng máy rửa bát hoạt động yếu ớt, nhưng Ôn Ngôn vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, cậu vẫn không dám nhìn Lương Thế Kinh, chống tay vào bàn đảo cứng rắn, "Đi đường cẩn thận."
Rõ ràng đã chào tạm biệt, nhưng Lương Thế Kinh vẫn quay lại. Anh rõ ràng là người phải đi, thế mà càng đến gần hơn, dùng môi cọ vào đỉnh đầu cậu sau đó mới sải bước rời đi.
Trong căn bếp trống trải, Ôn Ngôn chậm rãi sờ lên gáy.
Đã từng có lúc đây là một vết thương hở rất lớn, các mô và dây thần kinh bên trong đều đã hoại tử, nơi đáng lẽ phải lồi lên này lại trở nên teo tóp, nhưng bây giờ nó đã hồi phục đã sức sống, nhảy lên với sức sống mạnh mẽ.
Một lần, hai lần, ba lần...
Một giây, hai giây, ba giây...
Có lẽ chỉ do dự nửa giây, Ôn Ngôn đã đuổi theo đến màn hình video ở huyền quan.
Trong hình ảnh độ nét cao khắc ghi một bóng lưng thẳng tắp, bước chân hơi nhanh, ngón tay lúc mở cửa đẹp đến thế. Nhưng ở góc trên bên phải của màn hình, một bóng tối từ từ lướt qua.
Tống Đình bưng bánh quy nướng, bước chân thoáng chốc dừng lại, anh vô cùng kinh ngạc, mắt liên tục chuyển đổi giữa ngôi nhà nhỏ sáng đèn và Lương Thế Kinh vừa mới ra khỏi cổng sắt chạm khắc hoa văn, mất vài giây mới phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Đối tượng mà anh ngưỡng mộ ở nhà bên cạnh, chồng cũ thế mà là Thủ tịch của Liên minh 8 nước?
Tin tức này quả thực có hơi kinh hoàng...
Lương Thế Kinh thì bình tĩnh, trước tiên là liếc nhìn chiếc bát đựng bánh quy đủ màu sắc trong tay Tống Đình, sau đó là liếc sang, lạnh lùng nói, "Đừng mang rác đến."
Tống Đình phản ứng rất nhanh, không hèn không kiêu đứng tại chỗ, "Có vấn đề gì sao?"
Anh hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn dám hỏi ngược lại Lương Thế Kinh.
"Tặng bao nhiêu lần em ấy cũng sẽ không chạm vào." Lương Thế Kinh vẻ mặt rất khinh thường.
"Vậy sao?" Tống Đình mỉm cười, "Ngài có lẽ không hiểu Ôn Ngôn lắm, đây không phải là lần đầu tiên tôi tặng đồ cho cậu ấy, trước đây cậu ấy đều nhận hết."
Rất thân mật gọi thẳng tên, 'không hiểu', 'không phải là lần đầu tiên', 'đều nhận hết', tuy chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường nhưng mỗi một từ từ miệng Tống Đình nói ra đều toát lên sự thân thuộc. Trong đó đương nhiên có thành phần giả vờ, nhưng phần lớn là sự thật, một sự thật không thể chối cãi.
"Hiểu?" Lương Thế Kinh mỉa mai cười, "Anh chỉ mới gặp em ấy 4 lần, hiểu?"
"Số lần gặp mặt hiện tại quả thực rất ít." Tống Đình thẳng thắn thừa nhận, cũng vẻ mặt thẳng thắn, "Nhưng biết đâu sau này sẽ nhiều."
Câu nói này quả thực là một mũi tên trúng tim đen.
Hai Alpha rõ ràng không phải là những chàng trai trẻ, nhưng lại làm những hành động cãi nhau còn trẻ con hơn cả những chàng trai trẻ.
Lương Thế Kinh lười lãng phí thời gian, thẳng thắn nói, "Thu ý đồ của anh về đi, anh không có cơ hội đâu."
"Mỗi người một tài năng thôi." Tống Đình bình tĩnh đáp.
Dù sao vào một thời điểm gần nửa đêm như thế này, Alpha mặc vest, xách túi từ trong nhà đi ra, cho thấy anh không có tư cách để ở lại qua đêm trong ngôi nhà nhỏ này, Tống Đình cũng chưa bao giờ nghe cha mẹ mình nói có ai đã vào nhà của Ôn Ngôn, cậu vẫn luôn sống một mình cùng con, còn mình về đây gần 3 tháng, đây là lần đầu tiên gặp Lương Thế Kinh.
Quan hệ rất tốt? E rằng chỉ là vì con cái đang níu kéo đi?
Tiểu Hữu đáng yêu lắm, anh rất thích.
Nghe thấy câu này, Lương Thế Kinh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh, nói với vẻ có ý chỉ, "Tài năng của anh chỉ gây ra phiền phức cho em ấy thôi."
"Ý gì?"
"Chúng tôi không nhận bất kỳ thực phẩm nào từ bên ngoài, huống hồ chúng tôi có Lương Vọng Hữu." Lương Thế Kinh hơi ngẩng cằm, "Anh cứ một mực tặng đồ chỉ gây phiền phức cho em ấy, bây giờ có hiểu không?" Nói xong, anh đổi tay cầm túi mận tây.
Tống Đình đương nhiên theo động tác nhìn qua, anh thấy trong túi đựng đầy những hộp mận tây, sau đó quay đầu nhìn những cành cây không còn trĩu quả. Mày ngày càng nhíu chặt, cẩn thận hồi tưởng lúc đầu tặng bát trái cây cho Ôn Ngôn. Lúc đó Ôn Ngôn quả thực đã nhận, nhưng lại nguyên vẹn mang vào trong nhà. Cha mẹ anh thường nói Ôn Ngôn thích làm từ thiện, thường xuyên mang rất nhiều trái cây, thức ăn trong nhà đi tặng cho viện phúc lợi.
"Càng không cần phải tính toán thời gian đi học của Lương Vọng Hữu để giả vờ tình cờ gặp." Lương Thế Kinh ung dung nhìn quanh màn đêm, "Khoảng thời gian này, tay bắn tỉa đã khóa anh 14 lần, tính cả bây giờ là 15 lần, sự xuất hiện thường xuyên của anh–"
Ôn Ngôn thực sự không thể nghe nổi nữa, cố ý làm ra tiếng động mở cửa.
Tuy giữa hai Alpha còn cách một khoảng sân, nhưng hai Alpha đồng thời im lặng không nói.
Đến gần, Tống Đình còn mỉm cười với cậu, còn Lương Thế Kinh bên cạnh thì thay đổi rất nhanh, chủ động đưa tay về phía Tống Đình, không biểu cảm chào, "Chào anh, Lương Thế Kinh."
Ôn Ngôn: ".................."
Tống Đình cũng giả vờ như ban nãy không có chuyện gì xảy ra, bắt tay lại.
"Chào anh, Tống Đình."
Bắt tay, nhưng chỉ chạm xong liền tách ra.
Ôn Ngôn trong lòng thở dài một tiếng, nắm lấy một góc áo của Lương Thế Kinh, "Không phải còn có công việc sao?"
Tư thế không chút đề phòng này thực sự làm Alpha rất hài lòng, Lương Thế Kinh dịu đi tính khí, khẽ đáp, "Sắp đi."
Ôn Ngôn tin anh mới lạ.
Thực sự hết cách, cậu mang theo vẻ xin lỗi nhìn Tống Đình, cố ý chuyển chủ đề, "Anh Tống tình cờ quá, ra ngoài đi dạo à?"
Câu nói này đã giải vây cho cả ba người, không ai còn có thể nói gì nữa. Chỉ là đôi mắt luôn dịu dàng mang theo nụ cười của Tống Đình lúc này đã tối sầm lại, nhưng vẫn cố gắng gượng cong khóe miệng đáp, "Vâng, vừa mới ra ngoài đã gặp Thủ tịch."
Lương Thế Kinh đổi tay cầm túi mận tây.
"Lên xe đi." Ôn Ngôn đau đầu, cậu chỉ muốn kết thúc cảnh tượng này nhanh chóng, an ủi nói với Lương Thế Kinh, "Ngày mai gặp."
Chiếc xe SUV chống đạn của Lương Thế Kinh đang đỗ bên đường, Ôn Ngôn đẩy anh lên xe, tốn chín trâu hai hổ mới đẩy được anh lên xe, nào ngờ Lương Thế Kinh từ đầu đến cuối không chịu khởi động xe. Thấy Tống Đình không hề rời đi, bị ép đến mức không còn cách nào khác, Ôn Ngôn cúi người vào cửa sổ xe nhỏ giọng đảm bảo, "Tôi sẽ nói rõ với anh ấy."
"Tôi đã nói đủ rõ với anh ta." Lương Thế Kinh không vui.
"Làm gì vậy..." Ôn Ngôn khổ sở.
Cậu khổ não, Lương Thế Kinh lại không vui nói đã biết, khởi động xe quay đầu đi, nhưng chỉ đi được một mét liền dừng lại.
..................
Ôn Ngôn không nói nên lời, Lương Thế Kinh kiêu ngạo bá đạo quả thực đã đến cực điểm, cậu hiểu ý của Lương Thế Kinh, anh muốn cậu đi nói ngay bây giờ, anh muốn tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, nếu không tối nay sẽ không yên...
"Anh Tống." Ôn Ngôn đành phải cứng đầu đi đến trước mặt Tống Đình, vừa xoa tay chuẩn bị câu tiếp theo, sau lưng truyền đến tiếng cửa xe đóng lại nhẹ nhàng, Lương Thế Kinh một thân vest đen như một người mẫu nam trên sàn catwalk, ung dung khoanh tay, lạnh lùng quét mắt qua khu vực này.
Ôn Ngôn quay mặt lại, "Xin lỗi..."
Tống Đình ngắt lời cậu, mỉm cười, "Không sao."
Ôn Ngôn sững người, nhưng lại cảm thấy càng áy náy hơn, từ kẽ môi phát ra một tiếng thở, "Anh ấy chính là một người không nói lý lẽ như vậy, anh đừng so đo với anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy."
Là một lời xin lỗi chân thành cũng là một sự thiên vị rõ ràng, nhưng lời đã đến đây rồi còn có gì để nói nữa?
Tống Đình tiếc nuối cười: "Nếu tôi đến sớm hơn thì tốt quá."
Sớm quen biết, sớm gặp mặt, sớm hiểu.
Ôn Ngôn hiểu, không lên tiếng.
Tống Đình liền nói: "Tôi về nhà đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Ôn Ngôn biết ơn sự thấu hiểu của anh, mỉm cười tiễn.
Đợi đến khi Tống Đình đi khỏi, cậu liền như một con quay, bận rộn không ngừng đi về phía Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh cũng đang đi về phía cậu, và đến trước mặt cậu trước một bước.
"Hài lòng chưa?" Ôn Ngôn ngẩng mặt lên im lặng nhìn anh.
Lương Thế Kinh thế mà đang cười.
Ánh mắt của Ôn Ngôn trở nên oán trách, anh liền không cười nữa.
"Về đi, sắp mười giờ rồi."
Dù Lương Thế Kinh đã làm gì, Ôn Ngôn cũng không thể tức giận với anh được, đến đẩy ngực anh, đuổi anh lên xe. Lần này Lương Thế Kinh cũng nắm lấy tay cậu, cụp mắt nói, "Đây là lần đầu tiên em thiên vị tôi trước mặt người ngoài."
Câu nói này khiến Ôn Ngôn thực sự không biết nên trả lời thế nào cho phải, may mà trời giúp, một tiếng sấm trầm đục xẹt qua bầu trời. Thấy mưa đêm sắp đến, đường sẽ khó đi.
"Vệ sĩ đâu?" Cậu hỏi.
"Ở vòng ngoài." Lương Thế Kinh đáp.
"Sắp mưa rồi, bảo họ lái xe cẩn thận một chút." Ôn Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay đang đặt trên lòng bàn tay mình.
Lương Thế Kinh rút tay ra, động tác rất nhẹ cho cậu một cái ôm trọn vẹn. Cho đến khi những giọt mưa ào ào rơi xuống, Lương Thế Kinh mới buông cậu ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên trán cậu, hộ tống cậu về nhà, còn không quên dặn dò, "Nhớ tắm bồn."
"Được." Ôn Ngôn đưa cán ô cho anh, "Phải nghỉ ngơi sớm đó."
"Ừm." Lương Thế Kinh quay người rời đi.
Một màn chia tay khúc chiết, màn lớn cùng với tấm rèm mưa từ từ tan trong hơi ẩm, xe cũng cuối cùng đã rời đi, nhưng Ôn Ngôn vẫn đứng ở cửa, thất thần một lúc lâu. Cậu biết Lương Thế Kinh muốn ở lại, thực ra cậu cũng không muốn Lương Thế Kinh đi.
Trở về phòng, cậu ngoan ngoãn tắm nước nóng, ra ngoài, ngây ngốc ngồi giữa giường, một lần nữa vuốt ve nơi mà Lương Thế Kinh vừa mới lau nước, rất rõ ràng, tuyến thể nhảy lên, và kèm theo từng cơn nóng hổi.
Một cảm giác nồng nàn chạy khắp cơ thể.
Cậu vội vàng đi ngủ, trong lúc suy nghĩ lung tung đột nhiên nhận ra mình đã 7 năm không có cảm giác này, ngượng ngùng đưa tay xuống dưới xác nhận, sợ đến mức lập tức rụt về, thần trí hoảng hốt nghe tiếng mưa, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi.
Trong mơ, Lương Thế Kinh dụ dỗ.
Nói gì?
Hình như bảo cậu đưa ngón tay vào sâu hơn một chút?
Hay là hỏi cậu có thoải mái không?
Ầm, thêm một tiếng sấm xé toạc bầu trời.
Ôn Ngôn bất chợt mở mắt, lấy điện thoại đầu giường ra xem, đã gần 4 giờ sáng, cậu bực bội đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua cửa sổ, lập tức sững người. Chiếc SUV đắt tiền tao nhã đó không biết từ lúc nào đã đỗ ở vị trí cũ, nóc xe trong tấm rèm mưa lách tách bắn lên vài giọt nước sáng, nó như con quái vật khổng lồ tao nhã và trung thành, im lặng canh giữ trên con đường nhựa đen kịt ẩm ướt.
Bên cạnh cửa sổ xe hé mở, có một bàn tay kẹp điếu thuốc.
Trắng nõn, thon dài, xinh đẹp...
Không biết đã nhìn bao lâu, Ôn Ngôn ngây ngốc lấy điện thoại ra, gọi số "anh ấy rất bận đừng tìm anh ấy nữa".
Alpha cấp S thật sự rất bận, bận xử lý công việc của một quốc gia, bận đến mức không có thời gian, chỉ có thể vào giờ ăn tối đến tặng đồ, cũng bận đến mức phải đỗ xe bên đường vào đêm khuya mưa to như trút.
"Tút" một tiếng, giọng nói trầm thấp căng thẳng của Lương Thế Kinh xen lẫn tiếng mưa yếu ớt, "Sao vậy? Không khỏe ư?"
"Đột nhiên tỉnh giấc, muốn hỏi xem anh đã làm xong việc chưa." Ôn Ngôn nói giọng run rẩy.
Hơi thở của Lương Thế Kinh bên đó nhẹ đi một chút, sau đó mới đáp, "Ừm, làm xong rồi, đã họp hai cuộc."
"Còn ở Phủ Thủ tịch à?"
"Không có, về nhà hơn một giờ rồi."
"À." Ôn Ngôn chậm chạp chớp mắt.
"Sau này tối gọi điện thoại có thể mở miệng trước không." Lương Thế Kinh khẽ hỏi.
"Tại sao?"
"Không có gì."
Omega nửa đêm gọi điện quả thực khiến Alpha vừa thấy đã căng thẳng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp mới gọi vào nửa đêm?
Tách, một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.
"À, biết rồi." Ôn Ngôn dùng mu bàn tay lau đi, ổn định giọng nói, "Sao anh còn chưa ngủ?"
"Lát nữa sẽ ngủ." Giọng nói của Lương Thế Kinh tối nay nghe đặc biệt quyến luyến, như thể áp sát vào vành tai, hơi thở ấm áp đều theo đó lưu động khắp bên cạnh.
"Lương Thế Kinh, anh đợi như vậy bao lâu rồi?" Mắt và môi của Ôn Ngôn khẽ run rẩy.
Ống nghe im lặng một lúc, người trong xe như có cảm giác, lập tức dập tắt điếu thuốc, mở cửa ra.
Khoảnh khắc mở cửa sổ, tiếng mưa rõ ràng và không khí ẩm ướt ập vào mặt.
Ôn Ngôn nói: "Lương Thế Kinh, anh là đồ ngốc phải không."
Một người thông minh như vậy thế mà ở chỗ cậu ngốc nghếch như thế, cung cấp tuyến thể nhưng lén lút mượn danh cậu, không biết nói rõ để đổi lấy một chút thương hại của Omega, bị bệnh càng không biết tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng, bây giờ muốn gặp mặt lại ở trong xe vào đêm khuya, chậm chạp không dám xuất hiện.
Trước mặt người ngoài kiêu ngạo như vậy, lại...
Cho nên trong quá khứ không thể nhận ra, những đêm không ai biết như thế này rốt cuộc có bao nhiêu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com