Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Di Thư / Thư Tình

Phòng bệnh tư nhân của bệnh viện rộng đến mức khiến người ta có cảm giác hoang mang, vậy mà còn lớn hơn rất nhiều so với căn hộ nhỏ mà Lục Kỳ Miên từng ở.

Trong phòng bệnh thậm chí còn có cả sô pha và khu vực tiếp khách, giường cho người chăm sóc rõ ràng ở ngay gần đó, nhưng Thẩm Diêm Tu lại nằm cùng giường với Lục Kỳ Miên.

Chiếc giường bệnh này rộng hơn bình thường một chút, hơn nữa Lục Kỳ Miên bây giờ gầy đến mức quá đáng, hai người nằm cùng nhau, nhưng không cảm thấy chật chội.

Trước khi lên giường Thẩm Diêm Tu đã cố ý đi tắm, cạo sạch râu.

Trên người anh có mùi sữa tắm thoang thoảng, hòa quyện với mùi hương lạnh lẽo đặc trưng chỉ có trên người Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên rất thích, cậu tham lam hít thở mùi hương quen thuộc này.

Sức đề kháng của bệnh nhân bạch cầu rất kém, trước đây Thẩm Diêm Tu không biết, bây giờ sau khi tìm hiểu, mọi việc đều vô cùng cẩn thận.

Thẩm Diêm Tu nhích sang một bên, giọng trầm thấp và căng thẳng nói: "Có đè vào tay không?"

Lục Kỳ Miên lắc đầu, dường như không hài lòng với việc Thẩm Diêm Tu giữ khoảng cách, liền dùng cả tay chân, như dây leo bám vào cây lớn mà quấn lên.

Cậu quá nhớ Thẩm Diêm Tu, vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Diêm Tu, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài, "Thẩm Diêm Tu, đừng lo cho em nữa, anh ngủ một lát đi."

Có lẽ là vì hai ngày nay đã xem quá nhiều bệnh án trên mạng, nhìn thấy những tai nạn mà người khác chia sẻ, dẫn đến thần kinh của Thẩm Diêm Tu căng thẳng tột độ, như dây cung đã căng hết cỡ.

Dưới mắt anh có quầng thâm đen kịt, tim cũng vì quá tải mà nhịp đập cũng không còn bình thường nữa.

Nhưng anh vẫn không dám nhắm mắt, sợ rằng lúc mở mắt ra, bóng dáng mỏng manh này của Lục Kỳ Miên sẽ tan biến vào không khí.

Dường như không cần dùng lời nói, Lục Kỳ Miên cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh.

Cậu nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Diêm Tu, đặt nó lên tim mình, nhỏ giọng hỏi: "Em cũng hơi mệt rồi... chúng ta cùng nhau ngủ một lát nhé."

Thẩm Diêm Tu cụp mắt nhìn cậu, Lục Kỳ Miên giơ bàn tay lạnh lẽo của mình lên, che mắt anh, "Anh, đừng nhìn em nữa."

Giọng cậu rất nhẹ, nhịp tim dưới lòng bàn tay Thẩm Diêm Tu đập một cách ổn định.

Cảm giác sở hữu chân thực này, khiến Thẩm Diêm Tu đã làm việc liên tục hai ngày, vượt cả ngàn dặm cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt.

Anh quá mệt, rất nhanh đã ôm Lục Kỳ Miên chìm vào giấc mơ.

Tuy nhiên, cho dù Lục Kỳ Miên đang ở trong lòng anh, ác mộng vẫn ập đến.

Anh mơ thấy mùa hè rực rỡ 6 năm trước.

Lúc đó sắp đến kỳ thi đại học, không khí trong lớp ngày càng ngột ngạt, trên vai mỗi người dường như đều đè nặng một ngọn núi lớn.

Thẩm Diêm Tu có suất tuyển thẳng, thời cấp ba còn từng đoạt giải cấp tỉnh, kỳ thi đại học đối với anh mà nói chỉ là đi cho có lệ.

Lục Kỳ Miên thì khác, cho dù Thẩm Diêm Tu mỗi ngày cùng cậu đi học về, ăn ngủ đều ở bên nhau, Lục Kỳ Miên vẫn ở trong trạng thái ngày càng lo âu, nói những lời kỳ quặc.

"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?"

"Sau khi em và anh không học cùng một trường nữa, anh có thích người khác không?"

"Thẩm Diêm Tu, sau này anh cũng sẽ đối tốt với em chứ?"

Ban đầu những câu hỏi này còn khá ôn hòa, dần dần, cảm xúc của Lục Kỳ Miên bắt đầu mất kiểm soát, cậu khóc lóc gào thét, "Chia tay đi! Anh đối với tôi căn bản không tốt!"

Thẩm Diêm Tu muốn giải thích, nhưng trong mơ không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Sau đó Lục Kỳ Miên biến mất, bóng tối và ánh sáng ban ngày đan xen, cảnh tượng đột ngột thay đổi.

Thẩm Diêm Tu đang ở trong hành lang bệnh viện nhuốm màu máu, anh điên cuồng đẩy hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, cuối cùng trên chiếc giường bệnh đẫm máu, đã nhìn thấy Lục Kỳ Miên không còn hơi thở và nhịp tim.

Thẩm Diêm Tu giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, anh đột ngột ngồi dậy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng.

Bây giờ là nửa đêm, trong phòng bệnh mờ tối, chỉ có máy theo dõi phát ra tiếng "tít tít" đều đặn.

Lục Kỳ Miên ngủ bên cạnh, vì động tác mạnh của anh, lúc này cũng hơi tỉnh giấc, cậu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, lí nhí hỏi: "Anh sao vậy?"

Nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, khiến Thẩm Diêm Tu nhanh chóng tỉnh táo, anh thở phào một hơi, sau khi nằm lại, liền ôm chặt Lục Kỳ Miên, "Anh mơ một giấc mơ... em ngủ tiếp đi..."

Lục Kỳ Miên mơ màng, Thẩm Diêm Tu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cậu rất thích cảm giác được Thẩm Diêm Tu chăm sóc cả về thể xác lẫn tinh thần này.

Cậu thể hiện sự dựa dẫm của mình đối với Thẩm Diêm Tu một cách không hề giữ kẽ, thỏa mãn cọ cọ vào cổ Thẩm Diêm Tu, rất nhanh hơi thở một lần nữa ổn định.

Thẩm Diêm Tu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, không biết không giác mình vậy mà đã ngủ hơn 5 tiếng.

Điện thoại bên gối rung lên, giờ này ở trong nước vẫn là ban ngày, là chuyện công việc — Thẩm Diêm Tu nhẹ tay nhẹ chân cầm lên xem.

Sau khi biết chuyện Lục Kỳ Miên bị bệnh bạch cầu từ anh họ, Thẩm Diêm Tu không chậm trễ một khắc nào, trong lúc cho người đặt vé, đã tạm thời giao công việc trong công ty cho trợ lý Vương Trúc, cũng như liên lạc với Lâm Ung Đình, nói thẳng rằng mình phải đi nước M.

Từ lúc nhận lại Lâm Ung Đình đến nay, đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu gấp gáp như vậy nói: "Lục Kỳ Miên bị bệnh bạch cầu, con phải đi tìm em ấy..."

Người nhà họ Lâm đều rất chung tình.

Lâm Ung Đình và phu nhân chính là quen biết từ thời niên thiếu, sau đó yêu nhau, kết hôn sinh con.

Những năm Thẩm Diêm Tu thất lạc, sự tự trách và đau lòng của Lâm phu nhân, Lâm Ung Đình đều nhìn thấy, ông có thể hiểu được cảm giác bây giờ của Thẩm Diêm Tu.

"Vậy thì đi đi, nói rõ mọi chuyện, chăm sóc bệnh nhân cho tốt."

"Gia đình mãi mãi là hậu phương của con, có chuyện gì đừng một mình gánh vác."

Trước khi máy bay cất cánh, Thẩm Diêm Tu đã nhanh chóng bàn giao công việc trong tay.

Lúc đó anh còn chưa biết Lục Kỳ Miên ở nước ngoài đã tìm được người hiến tặng.

Trong lúc điên cuồng tra cứu các loại tài liệu, anh còn nhờ anh họ Tống Tùng Nguyên, cầm mẫu máu của Lục Kỳ Miên, ngoài kho tủy quốc gia, đã liên hệ tất cả các mối quan hệ có thể liên hệ.

Mặc dù Tống Tùng Nguyên đã nói, kỹ thuật nước ngoài tiên tiến, thuốc mới cũng nhiều, điều trị cá nhân hóa có thể dựa vào tình hình của từng bệnh nhân khác nhau, để đưa ra phác đồ điều trị chính xác hơn.

Nhưng Thẩm Diêm Tu vẫn không yên tâm, từ lúc biết bệnh tình của Lục Kỳ Miên, nỗi sợ hãi chưa từng có đã ập đến như núi đổ biển gầm.

Anh may mắn vì tài chính của mình hiện tại, đã giúp anh tìm được bệnh viện điều trị bệnh bạch cầu tốt nhất ở nước M, lúc chưa gặp được Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu đã tìm cho cậu bác sĩ có uy tín nhất.

Dường như nghĩ ra bao nhiêu cách, Thẩm Diêm Tu cũng thấy không đủ.

Anh và Lục Kỳ Miên đã bỏ lỡ nhau 6 năm, khó khăn lắm mới gặp lại, anh không chịu nổi bất kỳ khả năng nào có thể mất đi Lục Kỳ Miên.

Đội ngũ y tế nước ngoài không đủ để Thẩm Diêm Tu yên tâm, trong nước cũng đã nhờ Tống Tùng Nguyên liên hệ bệnh viện xong xuôi.

Trong vòng vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Thẩm Diêm Tu đã nhanh chóng hoạch định mọi thứ, anh đã tìm thấy Lục Kỳ Miên một cách chính xác, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lục Kỳ Miên, trái tim treo lơ lửng mới hơi hơi hạ xuống.

Tiếng máy móc trong phòng bệnh phát ra âm thanh ổn định, Lục Kỳ Miên yên giấc trong lòng anh.

Thẩm Diêm Tu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, lúc xử lý email công việc, đột nhiên trên thanh thông báo, anh phát hiện một thông báo cập nhật từ hai tiếng trước.

— Đó là tài khoản phụ mà Lục Kỳ Miên dùng để trút bỏ cảm xúc.

Thẩm Diêm Tu vẫn luôn dùng tài khoản phụ để quan sát cậu.

Trước đó, tài khoản này đã một thời gian không cập nhật.

Nhưng chỉ hai tiếng trước, đột nhiên cập nhật một dòng trạng thái.

Đó là một bức ảnh ánh trăng ngoài cửa sổ, kèm theo dòng chữ: 【Thời gian không khiến tình cảm phai nhạt, khoảnh khắc gặp lại, ánh trăng một lần nữa rơi trên người tôi.】

Lúc Thẩm Diêm Tu nhìn thấy dòng trạng thái này, gần như không tìm được từ ngữ nào để miêu tả cảm giác lúc này, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, ngay cả hít thở cũng có chút chua xót đau đớn.

Lật xem về phía trước—

Những lời than phiền vụn vặt trước đây của Lục Kỳ Miên, đã bị xóa sạch sẽ, chỉ còn duy nhất dòng này.

Thẩm Diêm Tu nghiêng đầu nhìn cậu, Lục Kỳ Miên đang ngủ ngón tay vẫn vô thức nắm lấy áo của Thẩm Diêm Tu, như thể trong giấc mơ, muốn thông qua cách này, để có được nhiều cảm giác an toàn hơn.

Lòng Thẩm Diêm Tu chùng xuống, anh cảm thấy hối hận chưa từng có.

Người ngoài luôn cảm thấy Thẩm Diêm Tu đối tốt với Lục Kỳ Miên, nhưng nào biết tình yêu của Lục Kỳ Miên mới thật sự là nồng nhiệt, trong sáng, và không hề giữ kẽ.

Cậu là người duy nhất trong những ngày tháng tăm tối của Thẩm Diêm Tu, lúc Thẩm Diêm Tu bị bắt nạt, đã dám đứng ra nói giúp Thẩm Diêm Tu.

Rõ ràng mình ở nước ngoài thuê căn hộ nhỏ giá rẻ, ăn mì gói, số tiền khó khăn lắm mới tiết kiệm được, sau khi về nước gần như đều đã tiêu vào việc mua quà cho người nhà Thẩm Diêm Tu.

Mười mấy vạn, đối với Thẩm Diêm Tu mà nói, đương nhiên không đáng là gì.

Nhưng đối với Lục Kỳ Miên mà nói, là số tiền khó khăn lắm mới tích cóp được, vốn dĩ phải để dành cho mình chữa bệnh.

Cậu mua quà tốn rất nhiều tiền, túng quẫn đến thế, lúc Thẩm Diêm Tu được đằng chân lân đằng đầu đòi quà của mình, đã không chút do dự nói: "Nhận được nhuận bút sẽ mua cho anh."

Thẩm Diêm Tu nhìn chằm chằm màn hình, đọc đi đọc lại trong lòng dòng chữ trên trạng thái của Lục Kỳ Miên.

Cuối cùng, Thẩm Diêm Tu đã đổi ID vốn là một chuỗi mã lộn xộn của mình.

— Lại gặp ánh trăng.

Lại gặp ánh trăng, lại gặp trăng sáng.

Lục Kỳ Miên chính là ánh trăng sáng trong bóng tối của anh.

Ngày thứ hai chuyển viện.

Lục Kỳ Miên bắt đầu lần kiểm tra toàn thân cuối cùng.

Cũng là lúc này, cậu và Thẩm Diêm Tu đã gặp được người hiến tặng tế bào gốc tạo máu của mình.

Người đó là một cô gái đang học thạc sĩ y khoa, ông nội cô là người Trung Quốc, vì vậy khi biết có thể giúp được Lục Kỳ Miên, cô rất vui.

Sau khi làm xong kiểm tra, cô thậm chí còn đến phòng bệnh của Lục Kỳ Miên nói chuyện một lúc.

Cô có thể nói nhiều thứ tiếng, cô nói sau này muốn trở thành một bác sĩ không biên giới.

Lúc hai người nói chuyện, Thẩm Diêm Tu chỉ đứng bên cạnh yên lặng nghe một lúc, "Nếu sau này cô có cần gì có thể nói với tôi, tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ về thiết bị và tiền bạc."

Lúc đối phương vui vẻ cảm ơn, Thẩm Diêm Tu mỉm cười bổ sung, "Y giả nhân tâm, cảm ơn cô đã giúp đỡ người yêu của tôi."

Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng sức khỏe của người hiến tặng rất tốt.

Các chỉ số của Lục Kỳ Miên thì tạm thời đạt chuẩn.

Nửa tháng tiếp theo, Lục Kỳ Miên sẽ vào phòng vô trùng, tiến hành hóa trị cường độ cao.

Sau khi loại bỏ các tế bào bạch cầu còn sót lại trong cơ thể, ức chế các tế bào miễn dịch của cơ thể, là có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc tạo máu...

Thẩm Diêm Tu không thể vào phòng vô trùng cùng cậu.

Những ngày sau đó, Lục Kỳ Miên chỉ có thể giao tiếp với anh qua video.

Sau khi xác định ngày vào phòng, trên đầu hai người đều bao phủ một lớp mây mù.

Sự lo lắng và bực bội của Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên đều nhìn thấy hết, mặc dù người trước luôn cố gắng hết sức để kiềm chế, nói chuyện với Lục Kỳ Miên bằng giọng nhẹ nhàng an ủi.

Lục Kỳ Miên đếm không xuể, trong hai ngày nay, rốt cuộc Thẩm Diêm Tu đã nói với mình bao nhiêu lần, "Miên Miên, em không cần phải sợ."

Anh trông có vẻ vững vàng đáng tin cậy, giúp Lục Kỳ Miên sắm sửa những thứ cần thiết, trao đổi phác đồ điều trị với bác sĩ, đồng thời thỉnh thoảng "quan tâm" đến người hiến tủy của Lục Kỳ Miên.

Trông có vẻ bình tĩnh, trông có vẻ ngăn nắp trật tự, chỉ có Lục Kỳ Miên biết, Thẩm Diêm Tu lúc này chắc còn sợ hơn cả mình.

Người chết như đèn tắt.

Nhưng người sống, phải mang theo ký ức của người đã khuất, như bị dao cùn cắt qua, sống thêm vài chục năm...

Những ngày này, Thẩm Diêm Tu và cậu thảo luận đều là những kế hoạch sau khi khỏi bệnh.

Lục Kỳ Miên hễ nói hai câu xui xẻo, Thẩm Diêm Tu, người theo chủ nghĩa duy vật, đều phải ép cậu "phì phì phì" ba tiếng.

"Em còn nhớ thời cấp ba, anh đến hội chợ xếp hàng mua cho em cuốn sách ảnh không?"

"Họa sĩ đó mấy năm nay ra thêm một tác phẩm rất nổi tiếng, anh xem lịch trình mà phòng làm việc của ông ấy công bố, trong dịp Tết Nguyên Đán, hội chợ ký tặng mà ông ấy tổ chức chính là ở thành phố H của chúng ta, đến lúc đó anh đi cùng em, được không?"

"Còn bộ anime mà em theo đuổi thời cấp ba, anh xem quảng cáo chính thức, nói rằng năm sau sẽ có phần hai, em nhất định rất tò mò về diễn biến tiếp theo phải không?"

"Trước đây em không phải rất muốn đi nước J sao? Đợi em khỏi bệnh chúng ta sẽ đi."

Thẩm Diêm Tu đối với anime không có chút hứng thú nào, anh cũng không phải là người có tính cách hay lảm nhảm không ngừng.

Nhưng hai ngày nay, Thẩm Diêm Tu đột nhiên trở nên nói nhiều hơn.

Sự lo lắng của anh đều viết hết lên mặt, những thứ Lục Kỳ Miên cần dùng khi vào phòng, Thẩm Diêm Tu lật đi lật lại kiểm tra, sợ thiếu sót gì, hoặc chất liệu không tốt, thậm chí mỗi một món đều phải "làm phiền" bác sĩ của Lục Kỳ Miên, hỏi ông ấy cái này Lục Kỳ Miên có thể dùng không.

Cũng may là Thẩm Diêm Tu lắm tiền, dưới sức mạnh của đồng tiền, luôn có thể khiến người ta kiên nhẫn nghe xong, và kiên nhẫn giải đáp cho anh.

Thẩm Diêm Tu dường như đã biến thành một người khác, cho dù là chủ đề anh nói ra, hay là sự căng thẳng anh thể hiện, đều không hề phù hợp với một Thẩm Diêm Tu vốn trầm ổn.

Khi anh một lần nữa nói "Miên Miên, em không cần phải sợ" thì Lục Kỳ Miên đã vẫy tay với anh.

"Sao vậy?" Thẩm Diêm Tu đi tới hỏi.

Lục Kỳ Miên đưa tay về phía anh, "Ôm một cái."

Nắm tay, ôm, những hành động thân mật này, có thể tạm thời xoa dịu sự lo lắng của Thẩm Diêm Tu.

Lục Kỳ Miên bây giờ trong mắt Thẩm Diêm Tu chính là món đồ dễ vỡ, anh ngay cả ôm cũng không dám dùng sức quá.

Mùi bệnh viện không dễ chịu, nước khử trùng và thuốc, khiến không khí dường như đều tràn ngập vị đắng.

Sự căng thẳng suốt bao ngày qua, khiến Thẩm Diêm Tu lúc này cuối cùng cũng hơi thả lỏng một chút, anh ôm Lục Kỳ Miên, nhỏ giọng nói: "Miên Miên, em nhất định phải khỏe mạnh ra ngoài."

"Em nợ anh quá nhiều, cả đời mới trả hết được."

Lục Kỳ Miên cười nói với anh: "Thẩm Diêm Tu, em nhất định sẽ cố gắng sống sót ra ngoài."

Đêm trước khi vào phòng, lại có một trận mưa.

Nhiệt độ lại giảm xuống một chút, dự báo thời tiết dự đoán mùa đông lạnh giá ở nước M năm nay, có lẽ sẽ đến sớm hơn những năm trước.

Lục Kỳ Miên ăn uống không ngon miệng suốt bao ngày, hiếm khi mở miệng với Thẩm Diêm Tu, nói rằng mình muốn ăn sườn xào chua ngọt do chính tay anh làm.

Thẩm Diêm Tu không chút chậm trễ, đội mưa về làm một phần mang đến.

Lục Kỳ Miên không muốn lãng phí, nhưng trong bụng khó chịu, cuối cùng không ăn được bao nhiêu.

Ngày hôm sau, sau khi cậu vào phòng, lúc Thẩm Diêm Tu dọn dẹp đồ trong phòng bệnh của cậu, từ trong áo khoác của Lục Kỳ Miên, đã tìm thấy một lá thư.

Trên phong bì viết ngay ngắn "Gửi Thẩm Diêm Tu".

【Thẩm Diêm Tu thân mến:

Khi anh nhận được lá thư này, không biết em có đang trở thành những đám mây trên trời nhìn anh không.

Lúc cầm bút viết lá thư này, ngoài cửa sổ đã đổ mưa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, khiến em nhớ lại đêm tuyết 7 năm trước. Em và anh chen chúc trong căn nhà thuê chật hẹp, em rét đến run cầm cập, anh ôm em vào lòng, rất lâu không nói gì, trong mắt toàn là sự xót xa.Những năm ở nước M này, hễ đến đêm đông, em lại nhớ đến vẻ mặt của anh ngày hôm đó.

Em chưa một ngày nào ngừng nhớ về anh.

Những năm này, em luôn nhớ lại trước kỳ thi đại học, những lời anh nói về sau này.

Em thật sự rất muốn cùng Thẩm Diêm Tu chụp ảnh tốt nghiệp, rất muốn cùng Thẩm Diêm Tu dạo bước trong khuôn viên trường đại học, muốn cùng Thẩm Diêm Tu ngắm bình minh trên biển, rất muốn sau khi tốt nghiệp, cùng Thẩm Diêm Tu nuôi mèo con chó con...

Em không thích cuộc sống ở đây.

Khoảng thời gian lấy hết can đảm về nước này, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của em trong những năm qua.

Mặc dù chúng ta có chiến tranh lạnh, có xích mích, có tranh cãi, nhưng tình yêu của em dành cho anh, chỉ tăng chứ không giảm.

Anh từng nói, sự xuất hiện của em, như tia sáng chiếu vào cuộc sống tăm tối dài đằng đẵng của anh.

Nhưng Thẩm Diêm Tu... sự đồng hành của anh đối với em, nào đâu không phải là một sự cứu rỗi hoành tráng, rực rỡ?

Những ngày này, anh luôn không cho em nói những lời xui xẻo, nhưng em sợ không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.

Thẩm Diêm Tu, cảm ơn anh đã để lại những nét mực đậm trong cuộc đời ngắn ngủi của em.
Nếu, em đi trước một bước.

Anh không cần phải buồn vì em (gạch bot)

Thôi, anh vẫn nên buồn vì em một chút đi, nhưng đừng buồn quá lâu.

Nếu cái chết là đến một thế giới khác, em tin rằng sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau.

Thẩm Diêm Tu, anh phải khỏe mạnh, bình an, vui vẻ, hạnh phúc.

Thẩm Diêm Tu, anh đừng nản lòng, anh phải mãi mãi tỏa sáng vạn trượng.

Nếu em không may rời đi, em sẽ hóa thành đám mây bay qua đầu anh, thành mặt trăng ban đêm, thành bông tuyết rơi trên vai vào mùa đông.

Ngày nắng, ngày mưa, ban ngày, ban đêm, em đều sẽ ở bên cạnh anh.

Anh cũng không cần phải xem lá thư này là di thư, anh có thể hiểu là một lá thư tình.

Bởi vì em mãi mãi yêu anh.

— Lục Kỳ Miên.
— Lá thư này được viết vào những thời khắc cuối cùng của cuộc đời.】

________________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Đợi lâu rồi nhé.

Lá thư cuối cùng, thực ra tôi đã viết nó trước khi viết đến chương này.

Hôm nay cũng là một ngày xin mọi người lưu hai cuốn sách bên cạnh~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com