Chương 108: Em Có Mang Theo Căn Cước
Mọi âm thanh ồn ào xung quanh đều từ từ biến mất, trong khoảng trời đất nhỏ bé này, chỉ có tình cảm nồng nàn không thể tan chảy khi nhìn nhau.
Không khí cũng mang theo vị ngọt.
Thiếu niên tóc đen mắt đen ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh thẳm kia.
Lại là tiệm đồ ngọt này.
Nhưng khác biệt là, lần này, giữa họ sẽ không còn cánh cửa dù đẩy thế nào cũng không mở được nữa.
Cuộc trùng phùng vòng vèo.
Họ chỉ là đã lâu không gặp.
Tim của Ôn Gia Nhiên không kiểm soát được mà bắt đầu đập điên cuồng.
Nhịp tim dồn dập giống như là bản nhạc đệm vang lên cho cuộc trùng phùng của họ.
Cậu vội vàng tiến về phía trước hai bước, sau đó lại do dự dừng bước, một cảm giác tương tự như gần quê hương mà lòng e ngại khiến chân cậu như bị đóng đinh tại chỗ.
Là thật sao?
Thật sự là Lục Yến Trạch sao?
Thiếu niên tóc đen đối diện cứ thế cười tủm tỉm nhìn cậu.
Lục Yến Trạch từ từ giơ lên thứ đồ đang xách trong tay khẽ nói: "Anh mua được món tráng miệng em thích ăn nhất, có muốn thử không?"
Lục Yến Trạch chân thật, sống động như vậy.
Ôn Gia Nhiên run rẩy môi, cố gắng nặn ra một nụ cười, thì phát hiện mình đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Hốc mắt cậu đỏ hoe nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện cũng đang đỏ hoe hốc mắt, từ từ nói: "Được."
Cậu từng bước từng bước đi về phía Lục Yến Trạch, mỗi một bước đều như dẫm trên bông, nhẹ bẫng, nhưng vô cùng kiên định, cậu đi đến bên cạnh Lục Yến Trạch, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Yến Trạch nhẹ nhàng đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve tóc Ôn Gia Nhiên, anh bỗng cúi đầu ghé vào tai Ôn Gia Nhiên nhỏ giọng nói: "Anh nhớ em lắm."
Trong tiệm đồ ngọt trùng phùng này.
Hai thiếu niên.
Không có cái ôm rầm rộ.
Không có nụ hôn triền miên ai oán.
Họ chỉ im lặng nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói một câu.
"Anh nhớ em lắm."
Nhưng điều đó đã đủ.
Tất cả những nỗi nhớ, sự chờ đợi và đau khổ vào khoảnh khắc này đều hóa thành hư ảo, tình yêu dồn nén trong lòng không thể kìm nén được nữa.
Ôn Gia Nhiên nhìn vào mắt Lục Yến Trạch: "Em cũng vậy."
Hàng mi của cậu khẽ run rẩy hai lần, Ôn Gia Nhiên mạnh mẽ cúi đầu xuống, cậu đưa tay nắm lấy tay Lục Yến Trạch, đan 10 ngón tay vào nhau.
Cậu dắt Lục Yến Trạch ra khỏi tiệm đồ ngọt này.
Rõ ràng là sự va chạm đơn giản nhất, nhưng vẫn khiến lòng bàn tay căng thẳng của Lục Yến Trạch đổ mồ hôi lạnh.
Thiếu niên vẫn luôn cố tỏ ra bình tĩnh lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn bản thân đang căng thẳng đến chóng mặt, ánh mắt anh dõi theo bóng dáng của Ôn Gia Nhiên, sợ rằng tất cả những điều này lại là một giấc mơ.
Ôn Gia Nhiên từ đầu đến cuối không quay đầu lại, cậu gọi một chiếc xe.
Mãi cho đến khi hai người đều lên xe, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau.
Lục Yến Trạch từ đầu đến cuối đều bị Ôn Gia Nhiên dắt đi, đối phương bảo anh đi về phía đông thì anh đi về phía đông, bảo anh đi về phía tây thì anh đi về phía tây, cả người cứng đờ như con rối do Ôn Gia Nhiên điều khiển.
Họ đến bờ biển.
Bây giờ là mùa hè, vào buổi trưa nắng gắt, nơi này không có nhiều người, không khí lan tỏa mùi mặn của nước biển.
Ôn Gia Nhiên bỗng dừng bước.
Cậu quay đầu lại nhìn Lục Yến Trạch đưa tay ra.
"???"
Lục Yến Trạch không hiểu tại sao nhìn anh, Ôn Gia Nhiên khẽ nói: "Không phải nói anh mua đồ ngọt cho em sao?"
"À ừ....."
Lục Yến Trạch tay chân luống cuống đưa túi trong tay cho Ôn Gia Nhiên.
Ôn Gia Nhiên nhận lấy, cậu chọn một miếng từ trong đó nhẹ nhàng cắn một miếng, vị ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi.
Là hương vị cậu thích nhất.
Lục Yến Trạch cứ thế ngẩn ngơ nhìn môi của Ôn Gia Nhiên, yết hầu của anh nhẹ nhàng trượt lên xuống một cái, căng thẳng mím môi dời tầm mắt.
Không biết tại sao.
Từ lần đầu tiên gặp Ôn Gia Nhiên, anh đã bắt đầu căng thẳng.
Căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, ngoài Ôn Gia Nhiên ra, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Ôn Gia Nhiên bỗng mỉm cười: "Món tráng miệng này rất ngon, em rất thích, anh có muốn thử không?"
Ngón tay của Lục Yến Trạch bất giác nắm chặt một chút, anh mơ màng đi lấy túi đồ ngọt trong tay Ôn Gia Nhiên, miệng lẩm bẩm: "Được......"
Ôn Gia Nhiên: "......"
Cậu thở dài một hơi, mạnh mẽ lao tới về phía Lục Yến Trạch, đối phương nhất thời không để ý, thật sự bị cậu ngã nhào xuống bãi cát mềm.
Nước biển lập tức làm ướt quần áo của họ.
Ôn Gia Nhiên nằm nhoài trên người Lục Yến Trạch, hai tay ôm lấy eo anh, khóa chặt trong lòng mình.
"Nhiên Nhiên......"
Hơi thở của Lục Yến Trạch dồn dập, anh giơ tay, nhưng nhất thời không biết nên đặt ở đâu.
Ôn Gia Nhiên cúi đầu nhìn vào mắt Lục Yến Trạch, cậu từ từ cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng phả trên môi Lục Yến Trạch, mang theo hơi thở khiến người ta an tâm.
Một nụ hôn mang theo sự thăm dò rơi xuống.
Cơ thể của Lục Yến Trạch bất giác thả lỏng, anh tha thiết muốn đáp lại nụ hôn này.
Nhưng rất đáng tiếc.
Đây là một nụ hôn vừa chạm đã rời, Ôn Gia Nhiên trịnh trọng nhìn anh nhỏ giọng nói: "Tại sao lại nhảy lầu?"
Câu hỏi này như sấm sét, nổ tung trong lòng Lục Yến Trạch, anh hoảng loạn dời tầm mắt, tránh ánh mắt của Ôn Gia Nhiên: "Anh...... anh cũng không biết."
Nhưng mấy chữ này đã đủ, Ôn Gia Nhiên đã xác định được.
Cậu biết.
Cậu biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Niềm vui sướng to lớn khiến Ôn Gia Nhiên bất giác véo cằm Lục Yến Trạch, ép đầu đối phương quay lại, nhìn thẳng vào mắt mình.
"Không quan trọng nữa."
Cậu nhỏ giọng nói.
Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng một lần nữa rơi xuống, Lục Yến Trạch có thể cảm nhận được đối phương cắn lấy môi dưới của mình, mang theo chút đau nhói, nhưng rất nhanh, đã biến thành sự liếm láp dịu dàng.
Anh cố gắng kìm nén sự thôi thúc lật người, mặc cho Ôn Gia Nhiên đè mình dưới thân.
Đầu lưỡi cẩn thận dò vào.
Lục Yến Trạch hừ một tiếng, cơ thể anh đều bắt đầu run rẩy.
Ôn Gia Nhiên nhỏ giọng nói: "Qua rồi, Lục Yến Trạch, mọi chuyện đều qua rồi."
Trong mùa hè mãi mãi nồng nhiệt này.
Thiếu niên chỉ thuộc về Lục Yến Trạch mắt sáng long lanh nói với anh: "Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, em sẽ mãi mãi yêu anh, giống như em đã từng nói......"
Cậu cúi người, trán chạm trán Lục Yến Trạch.
Lục Yến Trạch nghe thấy cậu khẽ thì thầm: "Em thuộc về anh."
Lục Yến Trạch mạnh mẽ lật người, đè Ôn Gia Nhiên dưới thân mình, môi ở trên mặt, trên cổ đối phương để lại một chuỗi dấu vết ướt nóng.
Tay anh vô thức luồn tay vào trong áo phông của Ôn Gia Nhiên, mang theo sự khao khát khó có thể kìm nén.
Nhưng rất nhanh, động tác của anh mạnh mẽ dừng lại.
Trong mắt Lục Yến Trạch lóe lên một tia đấu tranh, anh hít một hơi thật sâu, từ từ rút tay ra, thậm chí còn ân cần chỉnh lại quần áo cho Ôn Gia Nhiên.
Anh trở mình, nằm song song với Ôn Gia Nhiên trong nước biển.
Ở đây không được.
Không thể.
Anh tự nhủ trong lòng.
Ôn Gia Nhiên bỗng đột nhiên ngồi dậy, mặt cậu rất đỏ, trong mắt mang theo sự vội vàng, cứ thế nhìn chằm chằm Lục Yến Trạch nghiến răng nói: "Em có mang theo căn cước!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com