Chương 45: Nếu Không Quan Tâm Đến, Sẽ Hỏng Mất Phải Không?
Sự việc sao lại phát triển đến bước này?
Đầu óc Ôn Gia Nhiên choáng váng, ý thức mơ hồ, không thể nhớ ra được gì cả.
Cậu chỉ nhớ được đầu ngón tay của thiếu niên trong gương men theo môi xuống, lướt qua yết hầu, dừng ở nơi hõm cổ.
Động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, mang theo vết nước phảng phất, nhưng cách thức lại hoàn toàn không có quy tắc.
Làn da được đầu ngón tay chạm vào như bị lửa đốt, gần như trong nháy mắt, Ôn Gia Nhiên liền có thể cảm nhận được điều gì đó, cậu nhỏ giọng quát: "Lục Yến Trạch!"
Động tác của ngón tay bất chợt dừng lại tại chỗ, dường như có hơi khó chịu mà co lại.
"Xin lỗi."
Lục Yến Trạch chỉ cảm thấy tim bị nhét đầy căng phồng, lúc này đập rất mạnh, một cảm giác không thể nói rõ tên buộc anh gần như muốn phát điên.
Lúc Ôn Gia Nhiên không chút do dự nói ra hai chữ: "Đương nhiên", tình cảm này lập tức tuôn trào, khiến anh cũng có chút không biết phải làm sao.
Anh không thể chờ đợi được mà muốn phát tiết.
Muốn Nhiên Nhiên cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trong lòng anh.
Tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, Lục Yến Trạch nhìn mình trong gương với gò má ửng hồng, bỗng cảm thấy mờ mịt.
Nhưng mà...
Nên làm thế nào đây?
Làm thế nào mới có thể để Nhiên Nhiên cảm nhận được?
Anh như một tù nhân bị giam cầm trong nhà tù mang tên Ôn Gia Nhiên, lo lắng đi đi lại lại bên trong, bốn phía đều va phải tường, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ lối thoát nào để giải tỏa.
Không nên như vậy.
"Nhiên Nhiên..." Anh khẽ cúi người xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Ôn Gia Nhiên không trả lời, đầu óc cậu trống rỗng, khuôn mặt quen thuộc trong gương đối diện với cơ thể mình, kích thích mà nó mang đến, xa xa lớn hơn cảm giác đầu ngón tay lướt qua.
"Xin lỗi."
Lục Yến Trạch nói ra câu xin lỗi thứ hai của tối nay.
Anh cuối cùng liếc nhìn thiếu niên trong gương một cái, hai đôi đồng tử đen láy nhìn nhau qua gương, Lục Yến Trạch hoảng hốt quay đầu đi, không ai sẽ trong tình huống này, đối diện với khuôn mặt của mình, hoàn thành những chuyện đó.
Cho nên, anh điều khiển cơ thể từng chút một di chuyển về phía phòng ngủ.
"Anh làm gì vậy?"
Ôn Gia Nhiên thật sự có hơi sợ rồi, cậu trợn to mắt, vô thức nắm lấy bồn rửa mặt, nhưng rất nhanh, đôi tay đó liền không còn do mình khống chế nữa, từ từ buông tay ra.
Mãi đến khi cơ thể ngã phịch lên chiếc giường lớn, Ôn Gia Nhiên mới hoảng hốt kịch liệt giãy giụa.
Nếu lúc này có người ngoài ở đó, sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, một thiếu niên dùng một tay mạnh mẽ ấn giữ tay còn lại của mình, vẻ mặt thay đổi liên tục, giống như hai linh hồn đang tranh giành cùng một cơ thể.
Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Yến Trạch vang lên bên tai: "Đừng sợ, cơ thể này là của hai chúng ta, tôi sẽ không làm gì hết."
Giọng anh có hơi mê hoặc nói: "Đây là hiện tượng bình thường không phải sao? Nếu không quan tâm đến, sẽ hỏng mất phải không? Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên... cầu xin cậu..."
Động tác giãy giụa của Ôn Gia Nhiên dần dần chậm lại, cậu hình như bị Lục Yến Trạch mê hoặc, hay là vì tối nay Lục Yến Trạch quá thảm, thảm đến mức cậu đột nhiên có hơi không nỡ làm bất cứ điều gì từ chối anh.
Hoặc là...
Cậu cũng không biết.
Ôn Gia Nhiên mờ mịt nhìn chằm chằm lên trần nhà, giây tiếp theo, một cái vỏ gối được Lục Yến Trạch từ tốn đặt lên mắt mình.
Tầm mắt chìm vào một màu đen kịt, cảm quan được phóng đại vô hạn.
"Ngoan lắm..."
Nước trong bồn rửa mặt chảy như không cần tiền, Ôn Gia Nhiên mắt đỏ hoe chà tay thật mạnh dưới vòi nước, Lục Yến Trạch ôn tồn khuyên nhủ: "Rửa nữa da sẽ nát đấy."
"Anh câm miệng!"
Ôn Gia Nhiên hung hăng nói, Lục Yến Trạch sững sờ một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Được, tôi không nói nữa."
Anh lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ôn Gia Nhiên cảm thấy trong lòng càng thêm bức bối, cậu vừa nãy nhất định là bị ma ám, mới lơ mơ đồng ý với Lục Yến Trạch!
Tên này lúc này ngoan ngoãn như vậy, bảo anh không nói nữa thì anh thật sự không nói nữa, lúc nãy sao không nghe lời chứ?
Ôn Gia Nhiên càng nghĩ càng tức, không nhịn được hất tay một cái: "Đều là lỗi của anh."
Lục Yến Trạch: "......"
Anh nói với thái độ tốt: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Lần sau còn dám.
Ôn Gia Nhiên lạnh lùng vô tình từ chối: "Sẽ không có lần sau."
Đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ về nhà, mọi thứ ở đây đều không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Cậu cố ý phớt lờ sự khác thường dâng lên từ sâu trong đáy lòng, sau khi chà xát đôi tay đến đỏ bừng, lặng lẽ tắt vòi nước.
Ôn Gia Nhiên nghiêm túc nghĩ, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Lục Yến Trạch, ngay lúc này, chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
Cậu đi qua xem, là một số lạ, Ôn Gia Nhiên nghĩ cũng không nghĩ đã trực tiếp cúp máy, đầu dây bên kia kiên trì gọi lại.
Ôn Gia Nhiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.
"Alo?"
"Là tôi."
Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi quen thuộc, nhưng Ôn Gia Nhiên căn bản không nhớ ra đối phương là ai, cậu vốn dĩ trong lòng đã bực bội, miệng cũng không nể nang.
"Anh là ai?"
Đối phương bị nghẹn một chút, giọng nói cũng mang theo chút mất kiên nhẫn: "Là tôi, Thôi Văn Chu."
Thôi Văn Chu...
Ôn Gia Nhiên cúp máy lần nữa.
Lục Yến Trạch một tiếng cũng không dám hó hé, im lặng như con chim cút.
Đối diện dường như bị thao tác của Ôn Gia Nhiên làm cho kinh ngạc, chậm lại nửa ngày, mới gọi điện thoại qua tiếp.
Ôn Gia Nhiên phiền không chịu nổi, ngay lúc kết nối liền nói với giọng không tốt: "Anh tìm được số điện thoại của tôi ở đâu vậy? Có việc thì nói."
Thôi Văn Chu hít sâu một hơi trầm giọng nói: "Vương Văn Thúy chết rồi."
Vương Văn Thúy?
Ai?
Không quen.
Liên quan gì đến cậu?
Ôn Gia Nhiên vừa định hỏi, Lục Yến Trạch nhỏ giọng nói: "Hỏi anh ta, bà ta chết thế nào?"
"Bà ta chết thế nào?"
"Đuối nước, không cứu được, chết đuối rồi."
Giọng Thôi Văn Chu không có chút gợn sóng, Ôn Gia Nhiên vẫn đang vắt óc suy nghĩ người này rốt cuộc là ai, nhất thời không nói gì, mãi đến khi đối phương nghi hoặc nói: "Mẹ nuôi trước đây của cậu chết rồi, sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?"
"Ầm!"
Trong lòng Ôn Gia Nhiên nổ lên một tiếng sấm sét, cậu tay run lên, mờ mịt nói: "Ai? Mẹ nuôi của tôi? Vương Văn Thúy?"
"Không thì cậu tưởng tại sao tôi lại gọi điện cho cậu?"
Bà ta sao có thể chết được?
Trong tiểu thuyết gốc căn bản không xuất hiện tên của ba nuôi mẹ nuôi Lục Yến Trạch, cho nên Ôn Gia Nhiên cũng không biết Vương Văn Thúy rốt cuộc là ai, nhưng trong tiểu thuyết, cặp vợ chồng này không chỉ sống đến cuối cùng, còn vì duyên cớ của Lục Yến An mà sống một cuộc sống giàu sang phú quý khiến người người ngưỡng mộ, sao có thể đột nhiên chết được?
"Lục Yến Trạch? Cậu đang nghe không?"
"Có."
Ôn Gia Nhiên cố gắng để giọng mình giữ được bình tĩnh, cậu trầm giọng nói: "Sao cậu biết bà ta chết rồi?"
Thôi Văn Chu im lặng một lúc, nói: "Bởi vì... tôi bây giờ đang ở ngay hiện trường vớt xác."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com