Ngoại Truyện 29: Mèo Con Và Chó Con (14)
Trên xà nhà phía trên đầu anh, một con mèo tam thể lười biếng nằm ở đó, nó khoan thai liếm liếm lông trên móng vuốt của mình.
Là Tang Bưu nhà bên cạnh.
Nó rất ít khi đến địa bàn của Trạch, ngày thường đi ngang qua cũng sẽ nhanh chóng rời đi, tình huống như hiện tại quả thực hiếm thấy.
Tang Bưu vẫy đuôi một cái, đôi mắt màu hổ phách lướt qua chú chó lớn trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người con mèo trắng phía sau con chó lớn, mũi nó nhăn lại, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Chậc."
Giọng của nó kéo dài ra: "Nhóc con, mày sắp quên mình là mèo rồi phải không? Cả người toàn mùi chó, hôi đến mức tao đau cả đầu."
Nhiên Nhiên: "......"
Cậu không vui cho lắm, nhưng quan hệ của chú mèo con với nó không đến nỗi quá tệ. Lúc nhỏ cậu không biết gì cả, Tang Bưu luôn nhân lúc Trạch và Xứng Đà không có nhà, chạy đến tìm cậu.
Mặc dù...
Thái độ không thể nói là tốt đẹp gì cho cam, dù sao thì chú mèo con cũng không ít lần bị nó đánh.
Nhưng cuối cùng vẫn học được cách bắt chuột từ đối phương.
Vì vậy quan hệ của hai con mèo trước nay vẫn ổn, đương nhiên cũng có thể chỉ là Nhiên Nhiên đơn phương cho là vậy, dù sao thì sau này khi cậu lớn hơn một chút, Tang Bưu cũng không đến nữa.
Nhiên Nhiên cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn con mèo lớn, sau đó lén lút di chuyển ra sau lưng Trạch.
Trạch lạnh lùng nói: "Mày có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả."
Tang Bưu vẫy đuôi nhìn xuống một chó một mèo bên dưới từ trên cao: "Đều là hàng xóm, đến xem bọn mày một chút cũng không được à?"
Trạch không thèm để ý đến nó nữa.
"Chậc."
Tang Bưu tự thấy mất hứng, nó dùng móng vuốt sờ sờ chóp mũi, đột nhiên nói: "Ba người, dùng gậy thòng lọng, Xứng Đà sủa rất dữ, sau đó dùng thuốc mê."
Nó nghiêng đầu nhìn bọn họ trầm giọng nói: "Một chiếc xe tải nhỏ màu trắng, rất quen mắt, nhưng tao không nhớ ra đã thấy ở đâu, nhưng nhìn bộ dạng của Xứng Đà, nó chắc là quen biết ba người đó, vì vậy tao nghĩ, mày chắc sẽ biết họ là ai."
Nó nói xong những lời này, liền chậm rãi đứng dậy, nó là một con mèo rất có thực lực, thân là một con mèo hoang thế mà có thể nuôi mình béo tốt mượt mà, thậm chí còn có cả lông tỏi.
Tang Bưu quay người, nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại trên xà nhà, mắt thấy sắp biến mất trong màn đêm, nó bỗng dừng bước, có hơi suy tư nhìn Nhiên Nhiên bổ sung: "Nếu thật sự định đi, thì đừng mang theo cái cục bông toàn mùi chó này, kẻo vướng chân vướng tay."
Nhiên Nhiên: "......"
"Meo!"
Nhiên Nhiên xù lông.
Trạch quay đầu an ủi liếm liếm cái mũi ươn ướt của cậu, nhỏ giọng nói: "Sẽ không bỏ rơi em đâu."
Tai của Nhiên Nhiên không tự nhiên mà co rút, tức giận phồng má quấn đuôi vào móng vuốt của Trạch, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh có biết nơi cô ta nói là ở đâu không?"
Trạch gật đầu, ánh mắt trĩu nặng nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt xa xăm.
Một nơi chốn dần dần hình thành trong đầu anh.
Nhà kho cũ ở phía bắc thành phố.
Nơi đó có ba tên côn đồ ở, ngày thường không có tiền ăn thịt, thích nhất chính là bắt những chú chó hoang như bọn họ để đổi bữa, trong giới chó hoang mèo hoang có thể nói là khét tiếng, Trạch lúc nhỏ từng bị bọn họ bắt một lần, bọn họ thấy anh còn nhỏ tuổi, thịt không nhiều, nhưng tướng mạo cực tốt, liền nghĩ đến việc bán anh lấy một khoản tiền, điều này cũng cho Trạch cơ hội trốn thoát.
Trong ký ức, lúc đó mình cũng lên một chiếc xe tải nhỏ màu trắng.
Trong lòng Trạch lo lắng không thôi, anh không biết Xứng Đà đã bị bắt đi bao lâu, liệu có bị...
Nhưng anh không thể nói những lời này cho Nhiên Nhiên.
Anh sợ mèo con sẽ sợ hãi.
Nhưng may là nơi đó cách đây không quá xa, Trạch hít sâu một hơi nói với Nhiên Nhiên: "Lên đi, bám chắc vào."
Nhiên Nhiên không chút do dự nhảy lên lưng Trạch, móng vuốt bám chặt vào lớp lông dày trên cổ con chó lớn.
Trạch bắt đầu chạy như điên.
Gió đêm lướt qua tai, thổi đến mức Nhiên Nhiên gần như không mở nổi mắt.
Cậu dứt khoát vùi cả khuôn mặt vào, không nhìn khung cảnh xung quanh.
Trạch chạy rất nhanh, anh gần như toàn chọn những con đường tắt, điều này cũng dẫn đến mặt đường của một số đoạn đường không dễ đi, có một đoạn đường thậm chí còn có rất nhiều mảnh chai vỡ.
Mèo con rất lo lắng về điều này, cậu rất sợ móng vuốt của Trạch sẽ bị đâm rách, nhưng may là thân hình của Trạch đủ lớn, nhảy đủ xa, gặp phải tình huống này gần như là một cú nhảy vọt qua.
Nhiên Nhiên từ từ yên tâm lại, cậu ngoan ngoãn cố gắng không để mình bị rơi xuống.
Tốc độ của Trạch ngày càng nhanh, anh gần như không dám nghĩ, nếu họ không kịp đến nơi, sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, con chó lớn liền cảm thấy một sự bồn chồn khó có thể kiềm chế.
Anh chỉ có thể nhanh hơn một chút.
Nhanh hơn một chút nữa.
Cho đến khi trong tầm mắt của họ dần dần xuất hiện một nhà kho cũ nát.
Nhiên Nhiên kinh ngạc mở to mắt, cậu vô thức muốn nói, nhưng chú chó lớn bên dưới đã mạnh mẽ dừng bước.
Miệng của Nhiên Nhiên há ra rồi lại nhanh chóng ngậm chặt.
Bởi vì họ đều ngửi thấy...
Mùi thơm nồng nặc từ phía xa truyền tới.
Đó là...
Mùi thịt được xào.
Tứ chi của Trạch cứng đờ, trong tai toàn là tiếng tim đập dồn dập của mình, Nhiên Nhiên nằm trên lưng anh, đầu óc cũng bắt đầu trở nên trống rỗng.
Chuyện gì vậy?
Có phải là như cậu tưởng tượng không?
Sao có thể?
Nhiên Nhiên hoàn toàn không biết phải làm sao, cậu có hơi luống cuống động đậy móng vuốt, nhưng cậu rất nhanh đã phát hiện ra chú chó lớn bên dưới càng thêm bất thường.
Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, chóp mũi của Nhiên Nhiên giật giật, cậu vô thức dùng đệm thịt mềm mại vỗ vỗ lên đầu con chó lớn.
"Anh ơi?"
Trạch không nói gì, đuôi anh cứng đờ như một cây gậy, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Nhiên Nhiên hít sâu một hơi, cậu đột nhiên nhảy xuống từ trên người con chó lớn.
Tứ chi chạm đất, không một tiếng động, cậu đi đến trước móng vuốt của Trạch, dùng đầu dụi dụi vào cổ anh, cậu nhỏ giọng nói: "Không phải Xứng Đà đâu, chắc chắn không phải của ông ấy, anh ở đây chờ, em đi xem thử."
Trạch vẫn không nói gì.
Tai của mèo con động đậy, quay người định lao về phía đó, nhưng cậu vừa đi được một bước, đuôi đã bị móng vuốt của chú chó lớn đè lên.
Nhiên Nhiên: "......"
Cậu kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Anh to con quá sẽ bị phát hiện, em nhỏ con, bọn họ không nhìn thấy em đâu, em đi xem trước một cái."
Trạch nhìn cậu.
Mèo con cũng nhìn lại.
Rất lâu sau, móng vuốt của con chó lớn từ từ rời đi.
Chú mèo con của anh chưa bao giờ là một thú cưng yếu ớt cần phải trốn sau lưng người khác.
Cậu là chú mèo con dũng cảm nhất trên thế giới.
Trạch vừa tự tẩy não mình, vừa từ từ thả móng vuốt ra.
Anh đứng tại chỗ, dõi theo bóng dáng màu trắng kia nhanh chóng chạy về phía đó.
Rất nhanh đã biến mất trong bóng tối của nhà kho.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com