Ngoại Truyện 43: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (12)
Sau đó, trong một thời gian dài, Lâm Nhiên đến nhà Ôn Gia Nhiên thường xuyên hơn. Lúc đầu, cậu ta không từ bỏ quyết định để Ôn Gia Nhiên đi khám bác sĩ, nhưng mỗi lần đều bị từ chối.
Điều này khiến trong lòng Lâm Nhiên ngày càng khó chịu, cậu ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nếu Ôn Gia Nhiên cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng cậu sẽ trở thành người như thế nào. Vì vậy, cậu ta đã tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan đến rối loạn đa nhân cách trên mạng để đọc. Sau khi biết được rằng loại bệnh nhân này rất có thể sẽ phân tách ra nhiều nhân cách, Lâm Nhiên buổi tối ngay cả ngủ cũng không ngủ được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đã gầy đi 5, 6 cân.
Ôn Gia Nhiên nhìn thấy hết, Lâm Nhiên là bạn thân nhất của cậu, cậu không muốn để cậu ta vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi, vì vậy đã đặc biệt tìm cậu ta để nói chuyện thẳng thắn một lần.
Lâm Nhiên từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta phát hiện ra Ôn Gia Nhiên quả thực như lời cậu tự nói, sống rất tốt, rất hạnh phúc. Lâu dần, Lâm Nhiên liền không khuyên cậu đi khám bác sĩ nữa.
Những ngày như vậy kéo dài suốt 5 năm, sau khi tốt nghiệp đại học, Ôn Gia Nhiên không học lên cao học, mà trực tiếp vào công ty của gia đình, bắt đầu từ vị trí cấp thấp.
Nhưng mẹ Ôn miệng thì sắp xếp như vậy, người bên dưới không dám có chút lơ là, chỉ sợ vị tiểu thiếu gia này thật sự mệt mỏi, nhưng không dám để cậu nhàn rỗi, dứt khoát sắp xếp cho cậu một văn phòng độc lập, bên trong chất đầy rất nhiều tài liệu có thể xem nhưng không thể ký.
Dù vậy, thói quen ngủ nướng của Ôn Gia Nhiên vẫn không thể sửa được. Vì vậy, mỗi sáng 6, 7 giờ, Lục Yến Trạch sẽ điều khiển cơ thể, đơn giản làm một bữa sáng, sau đó ủi quần áo sắp mặc.
Ôn Gia Nhiên chỉ cần yên lặng ngủ, đợi đến khi Lục Yến Trạch làm xong tất cả những việc này ra ăn sáng, đi làm.
Lúc đầu Lục Yến Trạch cũng không phải hoàn toàn có thể dậy sớm như vậy.
Dù sao thì thỉnh thoảng họ cũng quậy đến rất muộn là chuyện thường tình.
Nhưng Ôn Gia Nhiên là một người rất biết làm nũng.
Thường thì chỉ cần nói vài câu tình tứ ngọt ngào, là có thể khiến Lục Yến Trạch mê mẩn đến không biết phương hướng.
Ôn Gia Nhiên hai mươi mấy tuổi đã sớm rũ bỏ sự ngây ngô của thời học sinh, cộng thêm Lục Yến Trạch rất thích tập gym, vì vậy cơ thể này của họ vai rộng eo thon, cơ bụng và đường eo một cái cũng không thiếu. Ôn Gia Nhiên rất thích cơ bụng của mình, lúc đêm khuya vắng lặng luôn đắc ý sờ đi sờ lại, nhìn đi nhìn lại, đương nhiên, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thì không ai biết được.
Nhưng gần đây, họ dường như bị bệnh.
Lục Yến Trạch lo lắng nghĩ.
Cơ thể họ bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt, mỗi ngày điều khiển cơ thể hoạt động, luôn có thể cảm thấy cơ thể dường như rất mệt mỏi, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Họ nên đi bệnh viện khám.
Nhưng Ôn Gia Nhiên sống chết không đồng ý, đồng thời cưỡng chế yêu cầu anh buổi sáng có thể không nấu cơm, nghỉ ngơi cho tốt. Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, phải biết rằng, từ khi Lục Yến Trạch ra đời, anh chưa bao giờ thấy Ôn Gia Nhiên không ăn sáng.
Anh bắt đầu ngày càng lo lắng.
Dù sao thì tình trạng của họ vốn dĩ đã không bình thường, bây giờ cơ thể lại có điều bất thường.
"Nhiên Nhiên, chúng ta đi bệnh viện được không?"
"Không đi!"
Lục Yến Trạch mím chặt môi, ngón tay giấu trong túi quần đều đang khẽ run rẩy.
Đợi thêm một ngày nữa.
Chỉ một ngày thôi.
Nếu ngày mai vẫn như vậy, cho dù cãi nhau với Nhiên Nhiên, cho dù Nhiên Nhiên sẽ không vui, cũng phải ép cậu đi bệnh viện.
Lục Yến Trạch cụp mắt xuống, vẫn đi làm về như thường lệ.
Cho đến sáng hôm sau, lúc anh tỉnh dậy với ý nghĩ lần này dù thế nào cũng phải đi bệnh viện, thì sững sờ.
Rèm cửa được kéo kín mít, ngăn cách ánh sáng ban mai yếu ớt bên ngoài.
Anh nhìn thấy Ôn Gia Nhiên đứng trước một tấm gương lớn.
Mái tóc ngắn màu hạt dẻ được vuốt keo dựng lên, để lộ ra trán bóng loáng, bộ vest thẳng thớm.
Ôn Gia Nhiên rất ít khi ăn mặc trịnh trọng như vậy, nhưng vẫn đẹp một cách bất ngờ, Lục Yến Trạch nheo mắt lại.
Ôn Gia Nhiên nghiêng đầu, đối diện với chính mình giống hệt trong gương, cong mắt lên. Cậu từ trong túi lấy ra một cái hộp, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong có một chiếc nhẫn.
Trong ánh mắt sững sờ của Lục Yến Trạch, Ôn Gia Nhiên từ từ quỳ một gối xuống, cậu khẽ nói: "Anh có đồng ý không?"
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Lục Yến Trạch.
Anh có hơi luống cuống chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng.
Ý của Nhiên Nhiên là gì?
Có phải là ý mà anh t nghĩ không?
Cậu đang...
Cầu hôn sao?
"Em đã nghĩ rất lâu."
Giọng của Ôn Gia Nhiên rất nhẹ: "Em đã xem rất nhiều video cầu hôn, rất nhiều người sẽ quỳ một gối xuống, sau đó đeo nhẫn vào tay của đối phương, nhưng tình hình của chúng ta không giống vậy, chúng ta cùng sử dụng một đôi tay, em vốn dĩ muốn mua một cặp nhẫn, nhưng em nghĩ lại, một chiếc cũng không tệ."
Cậu cười lên, đôi mắt màu xanh nhìn vào gương: "Có thể đeo nó vào ngón áp út của chúng ta, giống như chúng ta cùng sử dụng một cơ thể vậy, vì vậy... Lục Yến Trạch..."
Cậu nói từng chữ từng chữ: "Anh có đồng ý để chiếc nhẫn này từ hôm nay trở thành nhẫn cưới chung của chúng ta không?"
Không có hoa tươi.
Không có khán giả.
Không có lời chúc phúc của người thân.
Trong căn phòng có chút tối tăm này, chỉ có hai bóng người chồng lên nhau trong gương. Ôn Gia Nhiên đưa hộp về phía trước một chút, dừng lại giữa không trung.
Tim cậu đập rất nhanh.
Đầu cũng choáng váng.
Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập của họ.
Không biết qua bao lâu, Lục Yến Trạch cuối cùng cũng phản ứng lại, anh gần như cấp bách đưa tay trái lên nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn đó, giọng nói hơi khàn: "Anh đồng ý."
Có một khoảnh khắc, Ôn Gia Nhiên bỗng có hơi muốn khóc.
Cậu vội vàng cúi đầu xuống, mắt chớp rất nhanh để kìm nén cảm xúc nóng hổi đó, tảng đá lớn trong lòng vào lúc này đã rơi xuống đất.
Nụ cười trên mặt cậu ngày càng lớn.
Khóe mắt đầu mày là nụ cười không thể che giấu, Ôn Gia Nhiên đặt hộp xuống đất, lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo nó vào ngón áp út của tay trái.
Lục Yến Trạch cảm xúc có hơi mất kiểm soát mà định nắm lấy tay của Ôn Gia Nhiên, nhưng đã bị đối phương linh hoạt né được.
"Còn đồ nữa."
Cậu vừa nói, vừa từ một túi khác lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Lục Yến Trạch: "!!!"
Anh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào thứ đó.
Đó là...
Một quyển giấy đăng ký kết hôn.
Ôn Gia Nhiên mở giấy chứng nhận ra, bên trong chính là ảnh cưới mà cậu đã photoshop xong.
Phía dưới nữa là ngày đăng ký, chính là hôm nay.
Ôn Gia Nhiên cụp mắt xuống, cậu nhẹ nhàng nói: "Trong thần thoại Hy Lạp, có một chàng trai trẻ đã yêu say đắm hình ảnh phản chiếu của chính mình bên hồ, từ đó mà chết ở đó."
Cậu ngẩng mắt lên, đôi mắt màu xanh lặng lẽ nhìn vào gương.
Giống như mặt hồ trong câu chuyện thần thoại đó.
Lục Yến Trạch vô thức nín thở.
"Nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta không ở trong câu chuyện thần thoại, em cũng không cần phải tìm kiếm anh trên mặt hồ."
"Anh ở trong cơ thể của em."
Lông mi của Ôn Gia Nhiên run rẩy, cậu trông rất căng thẳng, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn vào gương.
Hai đôi mắt màu xanh giống hệt nhau đối diện nhau.
Cậu hít sâu một hơi khẽ nói: "Dù pháp luật có thừa nhận hay không, dù người khác có tin hay không, đây đều là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta."
"Lục Yến Trạch."
Chàng trai tóc hạt dẻ mắt xanh trịnh trọng nói: "Từ hôm nay trở đi, anh sở hữu toàn bộ của em."
"Em đem toàn bộ của chính mình tặng cho anh."
Ôn Gia Nhiên trước nay đều cảm thấy chỉ có mình nắm giữ quyền chủ động của cơ thể, đối với Lục Yến Trạch mà nói rất không công bằng, cậu thậm chí đã nghĩ đến việc giao quyền kiểm soát cơ thể cho Lục Yến Trạch.
Nhưng không có cách nào.
Điều này không thể thực hiện được.
Cậu không thể nào trong đầu vĩnh viễn không có ý định điều khiển cơ thể, nhưng chỉ cần cậu nghĩ như vậy, quyền chủ động của cơ thể sẽ tự động quay trở về với mình.
Vì vậy đến cuối cùng.
Cậu đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Tặng chính mình cho anh.
Hơi thở của Ôn Gia Nhiên run rẩy, lông mi run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Cậu đang đợi một câu trả lời.
Đáp lại cậu là một cái vuốt ve dịu dàng.
Tay trái của Lục Yến Trạch, nhẹ nhàng đặt lên gò má của Ôn Gia Nhiên, đầu ngón tay trượt xuống, dừng lại trên yết hầu hơi nhô ra đó.
Ngứa ngáy.
Ôn Gia Nhiên không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ nhận quà không đáp lại..."
Lục Yến Trạch: "..."
Bàn tay đang ấn lên yết hầu dừng lại, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.
Cúc áo được cởi ra.
Có thứ gì đó chui vào.
Ôn Gia Nhiên hoàn toàn nằm trên đất, nhưng may là trên sàn nhà trong phòng sớm đã được trải một tấm thảm dày.
"Giao cơ thể cho anh."
Giọng của Lục Yến Trạch trầm thấp, mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
Ôn Gia Nhiên mơ màng mở mắt ra, giây tiếp theo, liền hoàn toàn nhường cơ thể, chỉ để lại cảm giác.
Cậu hoàn toàn không thể cử động được nữa.
Nhưng có thể cảm nhận được có một đôi tay đang từ từ di chuyển trên người mình.
Bộ vest sớm đã không biết tự lúc nào đã bị vứt sang một bên, da thịt lộ ra trong không khí, nổi lên một lớp da gà dày đặc.
Ôn Gia Nhiên không nhịn được mà run rẩy.
Giọng nói mang theo ý cười của Lục Yến Trạch vang lên: "Ai nói anh không đáp lại?"
Anh chậm rãi nói: "Bây giờ chính là sự đáp lại của anh."
"Bảo Bảo của anh."
Ôn Gia Nhiên đối với cái tên này cảm thấy xấu hổ không thôi, cậu mở mắt ra, từ tấm gương trên trần nhà, cậu nhìn thấy chính mình.
Trên mặt, trên người, đâu đâu cũng ánh lên sắc hồng.
Cậu hoảng loạn nhắm mắt lại.
"Đừng... đừng gọi lung tung."
Bàn tay đang làm loạn vẫn không ngừng, giọng của Lục Yến Trạch trầm thấp, mang theo sự mê hoặc mà nói.
"Được rồi, Bảo Bảo đại nhân."
______________________________
KY: thực ra tag của truyện này là ngụy thủy tiên aka narcissus trong thần thoại hy lạp á, mà t sợ mng k hiểu nên đổi thành selfcest hi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com