Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 53: Hôn Lễ (1)

Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua rèm cửa, rải trên người hai chàng trai đang nằm trên giường.

Hai người nằm nghiêng, lưng của Ôn Gia Nhiên áp sát vào ngực của Lục Yến Trạch, qua lớp áo ngủ mỏng, cánh tay của Lục Yến Trạch đặt ngang trên eo của đối phương, lòng bàn tay áp chặt vào bụng nhỏ bằng phẳng của đối phương.

Lông mi của Ôn Gia Nhiên run rẩy, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ lật người lại, đối mặt với Lục Yến Trạch, sau đó vùi mặt vào ngực của đối phương, mái tóc mềm mại cọ qua yết hầu của Lục Yến Trạch.

Lục Yến Trạch khẽ rên một tiếng, thuận thế gác cằm lên đỉnh đầu của đối phương, giọng nói khàn khàn: "Đừng động đậy... ngủ thêm một chút nữa."

Giọng nói chưa tỉnh ngủ mang theo vẻ lười biếng.

Ôn Gia Nhiên chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại từ bên tai lan ra đến tận xương cụt, cậu không tự chủ được mà co quắp ngón chân.

Lục Yến Trạch khẽ cười, ôm người trong lòng chặt hơn, giọng điệu như đang làm nũng: "Anh trai ngoan, em buồn ngủ quá."

Ôn Gia Nhiên: "..."

Cậu mơ mơ màng màng dụi vào lòng Lục Yến Trạch.

Dù hai người đã sống chung 2, 3 năm, cậu vẫn không thể hoàn toàn miễn nhiễm với giọng nói của Lục Yến Trạch.

Tai và cả má đều đỏ bừng.

Cậu ấp úng đáp một tiếng, cẩn thận ôm lại eo của Lục Yến Trạch.

Ôn Gia Nhiên rất thích eo của Lục Yến Trạch, khác với bụng mềm mại của chính cậu, Lục Yến Trạch thích vận động cộng thêm nhiều năm tập gym đã sớm luyện ra cơ bụng.

Ôn Gia Nhiên vô cùng ghen tị với điều này, nhưng ngày thường cậu không sờ được mấy cái, chuyện đã chuyển sang hướng khác, lâu dần, Ôn Gia Nhiên đối với cơ bụng của Lục Yến Trạch có thể nói là tránh xa ba thước, nhưng bây giờ thì khác, Lục Yến Trạch hiếm khi tỏ ra buồn ngủ.

Dù Ôn Gia Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cậu đã vô thức cảm thấy có thể mưu cầu cho mình chút phúc lợi nho nhỏ.

Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã tan thành mây khói.

Tay cậu còn chưa quấy phá mấy cái trên cơ bụng đó.

Một trận trời đất quay cuồng.

Lục Yến Trạch đột nhiên lật người lại, đè chặt cậu dưới thân.

Anh vùi mặt vào hõm cổ của Ôn Gia Nhiên, giọng nói ngọt ngào: "Chào buổi sáng, anh ơi~"

Anh kéo dài âm cuối, bất chợt hôn mạnh một cái vào cổ của Ôn Gia Nhiên, tiếng động vang dội vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Ôn Gia Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại.

Đột nhiên cảm nhận được một bàn tay chui vào qua khe hở của cúc áo ngủ của cậu, lòng bàn tay ấm áp áp vào hõm eo của cậu, cọ xát hai cái như có như không.

Cơ thể đặc biệt nhạy cảm của Ôn Gia Nhiên trong nháy mắt đã mềm nhũn ra thành vũng nước xuân.

Cậu không nhịn được mà co cổ lại, đưa tay lên đẩy Lục Yến Trạch một cái.

Xì.

Không đẩy được.

Ôn Gia Nhiên còn muốn đẩy lần thứ hai.

Nhưng bàn tay đó dường như có hơi không hài lòng mà đi lên, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.

Anh động tác dịu dàng nhẹ nhàng véo một cái.

Ôn Gia Nhiên: "..."

Cậu mạnh mẽ giật mình một cái, vô thức cong người lên, những tiếng nói đứt quãng không kiểm soát được mà thoát ra từ cổ họng cậu.

Cả hai người đều khá động tình.

Lục Yến Trạch đã khẽ cười thành tiếng, không quan tâm gì nữa mà hôn miệng của Ôn Gia Nhiên.

Những tiếng rên rỉ vụn vặt đều bị Lục Yến Trạch nuốt hết vào miệng, Ôn Gia Nhiên khó chịu ngửa đầu ra sau, khẽ thở hổn hển: "Không được... Lục Yến Trạch... không được, còn chưa đánh răng."

Lục Yến Trạch không vui cắn nhẹ lên môi dưới của anh, miệng nhẹ nhàng cọ xát vào môi dưới của Ôn Gia Nhiên.

Trong giọng nói của anh mang theo chút ý tứ làm nũng: "Không bẩn, hôm qua cho anh trai... sau, em đặc biệt đánh răng mà."

Lời nói thẳng thắn như vậy từ miệng của Lục Yến Trạch thốt ra, dù trong phòng ngủ chỉ có hai người họ, Ôn Gia Nhiên vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Cả người cậu đang bốc cháy.

Lục Yến Trạch chống người dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chàng trai dưới thân mình.

Ôn Gia Nhiên hai mươi lăm tuổi đã rũ bỏ vẻ ngây ngô ban đầu, ngược lại càng ngày càng đẹp hơn.

Chàng trai tóc hạt dẻ mở đôi mắt màu xanh ướt át mơ màng nhìn mình, miệng cậu bị mình hôn đến đỏ bừng, trên cổ và cánh tay lộ ra ngoài áo ngủ đầy những vết đỏ ái muội.

Đó đều là kiệt tác mà anh để lại tối hôm qua.

Giống như con rồng ác bảo vệ kho báu của mình, Lục Yến Trạch vui vẻ híp mắt, hài lòng đưa tay ra sờ lên miệng của Ôn Gia Nhiên.

Anh khẽ cười một tiếng, ngón tay không yên phận mà di chuyển khỏi miệng của đối phương, chui vào trong quần áo lần nữa.

Giây tiếp theo.

Lục Yến Trạch cúi đầu, hôn lên miệng của đối phương.

Đầu lưỡi từng chút một chui vào.

Môi răng quấn quýt.

Anh không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này.

Ôn Gia Nhiên bị hôn đến ngơ ngác, toàn thân không có chút sức lực nào, cánh tay lỏng lẻo khoác trên cổ Lục Yến Trạch, lúc lắc.

Lục Yến Trạch vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, bàn tay to trượt xuống bên hông của đối phương, véo một cái không nặng không nhẹ.

Sau khi nghe thấy tiếng thở hổn hển không kiểm soát được của chàng trai, anh lúc này mới hài lòng véo eo của đối phương, tay dùng sức một cái khiến cậu lật người lại nằm sấp trên người mình.

Ôn Gia Nhiên dù sao cũng là một chàng trai cao một mét tám mươi mấy, cân nặng không hề nhẹ, cứ như vậy nằm sấp trên người Lục Yến Trạch, nhưng đối phương vẫn mặt không đỏ, thở không gấp.

Qua lớp áo ngủ mỏng, ngực áp sát ngực, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

Ôn Gia Nhiên trống rỗng vô cùng.

Nhưng cậu không muốn nói, vì vậy cậu cắn chặt môi, nuốt hết những tiếng rên rỉ sắp thốt ra vào bụng.

Lục Yến Trạch rất thích nhìn bộ dạng này của cậu.

Điều này khiến anh cảm thấy tất cả của Ôn Gia Nhiên đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Khóe miệng anh mang theo nụ cười.

Bàn tay to thuận theo sống lưng của Ôn Gia Nhiên đi xuống, mắt thấy chuyện sắp phát triển theo hướng không thể viết được, điện thoại đặt bên gối bất ngờ vang lên.

Cả hai người đều sững sờ.

Lục Yến Trạch không vui mím môi, không quan tâm gì nữa mà vẫn muốn tiếp tục, nhưng bị Ôn Gia Nhiên ngắt lời.

Chàng trai túm lấy cánh tay anh, khẽ nói: "Điện thoại."

"Không muốn nghe..."

Lục Yến Trạch có vẻ khá tùy hứng, nhưng Ôn Gia Nhiên không dám để anh tiếp tục nữa, cả tuần nay không đi làm, hai người gần như ngày đêm quấn quýt trên giường, cứ tiếp tục như vậy, cậu không chết cũng phải tàn tật.

Dục vọng vừa mới trỗi dậy vào khoảnh khắc điện thoại vang lên đã tan thành mây khói.

Ôn Gia Nhiên không dám nhìn mặt Lục Yến Trạch, cậu nằm sấp trên người Lục Yến Trạch, vươn cánh tay ra lấy điện thoại bên gối.

Lục Yến Trạch nhìn người yêu.

Bất ngờ quay đầu hôn lên cánh tay của Ôn Gia Nhiên.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Anh có hơi không kìm nén được mà cắn lên.

Lối vào là da thịt mềm mại.

Mềm mại.

Mịn màng.

Ngọt ngào.

Lần này không cần Ôn Gia Nhiên mắng anh nữa, Lục Yến Trạch tự mình cũng cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái.

Anh im lặng một chút.

Trước khi Ôn Gia Nhiên sắp bùng nổ, ngoan ngoãn nhả răng ra.

Có lẽ là do sự lo được lo mất trước đây, từ khi hai thế giới hợp nhất, Lục Yến Trạch đối với Ôn Gia Nhiên dính vô cùng.

Đi học phải ở bên nhau.

Đi bộ phải ở bên nhau.

Ăn cơm phải ở bên nhau.

Nắm tay càng là mọi lúc mọi nơi, có lúc thậm chí đang trong giờ học, hai người đều phải tranh thủ tìm thời gian để có một nụ hôn nồng cháy.

Ôn Gia Nhiên luôn luôn chiều theo Lục Yến Trạch.

Hay nói cách khác, cậu thực ra rất thích như vậy, họ đều có bệnh, chỉ là Ôn Gia Nhiên bệnh nhẹ hơn một chút.

Giống như bệnh tâm thần phân liệt của Lục Yến Trạch, bao nhiêu năm qua, vẫn luôn chưa chữa khỏi.

Ôn Gia Nhiên đã cùng anh đi gặp rất nhiều bác sĩ.

Nhưng không có tác dụng.

Anh vẫn còn ảo giác

Giống như bây giờ vậy.

Lục Yến Trạch phát ra một tiếng thở dài đáng ngờ, ngoan ngoãn đặt ánh mắt lên trần nhà.

Nhiên Nhiên số hai phiên bản thiếu niên đang yên lặng nhìn anh từ trên trần nhà, đúng vậy, Lục Yến Trạch đã đặt tên cho ảo giác của mình là Nhiên Nhiên số hai.

Cùng với sự trưởng thành của họ, ảo giác vẫn luôn là lúc Nhiên Nhiên 18 tuổi, điều này khiến Lục Yến Trạch dễ dàng phân biệt được ai là người thật, ai là ảo giác.

Anh không nhịn được mà liếm liếm môi, nhỏ giọng nói với Nhiên Nhiên trên trần nhà một câu: "Không được nhìn trộm."

Ôn Gia Nhiên: "..."

Cậu nghe thấy lời của Lục Yến Trạch, cũng biết anh đang nói với ai, bao nhiêu năm qua, hai người sớm đã quen với chuyện này xảy ra.

Cậu chỉ im lặng nhìn vết nước miếng ướt sũng trên cánh tay mình, cố gắng kìm nén ý muốn lau đi.

Đầu ngón tay bấm bấm trên màn hình.

Cậu nghe điện thoại.

Đầu bên kia là một giọng nữ: "Thưa anh Ôn, lễ phục có thể cần hai vị thử để điều chỉnh một chút, nếu hai vị tiện, bên chúng tôi có thể cử xe đến đón hai vị, hoặc bên chúng tôi qua đó, ngài xem có được không?"

Ôn Gia Nhiên sững sờ.

Cậu cúi đầu nhìn mặt của Lục Yến Trạch, khẽ nói: "Các người bây giờ có thể qua đây, chúng tôi có thời gian."

Giọng nữ ở đầu bên kia đáp một tiếng, xác nhận với Ôn Gia Nhiên thời gian cụ thể lần nữa xong, mới cúp điện thoại.

Ôn Gia Nhiên hít sâu một hơi, muốn lật người xuống khỏi người Lục Yến Trạch, nhưng bị đối phương siết chặt eo. Cậu nghi hoặc cúi đầu nhìn anh một cái.

Liền thấy đối phương mím môi không vui nói: "Điện thoại của ai? Sáng sớm đã gọi điện đến, người này không có vợ à? Không biết người có gia đình buổi sáng rất bận sao? Vừa nhìn là biết..."

Lời còn lại chưa nói xong, đã bị bịt miệng lại, chàng trai đang ngồi trên người anh hơi cúi đầu hôn lên miệng anh một cái.

Những sợi tóc vụn vặt cọ vào mặt Lục Yến Trạch.

Ngứa ngáy.

Anh không nhịn được muốn làm sâu thêm nụ hôn này, nhưng Ôn Gia Nhiên đã thẳng người dậy.

Trong mắt đối phương mang theo ý cười: "Lục Yến Trạch."

"Hửm?"

"Cái miệng này của anh, nếu không phải ở nhà họ Lục, em thật sự sợ anh ra ngoài liền bị người ta đánh chết."

Lục Yến Trạch: "...!!!"

Anh dính nhớp ôm eo đối phương, nhỏ giọng thì thầm: "Vậy em cũng không được ghét anh."

Ôn Gia Nhiên đối với logic của anh sớm đã quen, cậu vỗ vỗ đầu đối phương nói lấy lệ một câu: "Không ghét, em yêu anh nhất."

Lục Yến Trạch lặng lẽ cong khóe môi, giây tiếp theo, cơ thể anh mạnh mẽ cứng đờ, bởi vì anh nghe thấy Ôn Gia Nhiên nghiêm túc nói.

"Là đội ngũ bên lễ phục gọi điện đến."

Chàng trai cúi người xuống, mắt sáng lấp lánh: "Quần áo chúng ta mặc trong đám cưới làm xong rồi."

Hơi thở của Lục Yến Trạch ngưng lại một chút, bàn tay đang sờ eo của Nhiên Nhiên bắt đầu khẽ run rẩy.

Dù là chuyện đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng đến khi chuyện này thật sự đến, vẫn đẹp đến mức khiến người ta không dám tin.

Hai người lần lượt bò dậy từ trên giường bắt đầu rửa mặt, từ lúc Ôn Gia Nhiên nói cho Lục Yến Trạch chuyện lễ phục xong, đối phương liền bắt đầu trở nên im lặng, giống như con rối dây, Ôn Gia Nhiên bảo anh đi rửa mặt, anh liền ngoan ngoãn đi rửa mặt, Ôn Gia Nhiên bảo anh thay quần áo, anh liền ngoan ngoãn thay quần áo.

Lục Yến Trạch thật sự rất ngơ ngác.

Anh đi đứng cũng bắt đầu trở nên nhẹ bẫng, trong đầu toàn là.

Nhiên Nhiên hình như thật sự sắp trở thành vợ của anh rồi!

Ôn Gia Nhiên nhìn mà buồn cười, cậu vươn tay ra cài cúc áo của Lục Yến Trạch, cười tủm tỉm vỗ vỗ cánh tay anh.

Giọng của Lục Yến Trạch nhẹ bẫng: "Thật sự phải thử lễ phục sao?"

Ôn Gia Nhiên: "..."

"Nếu không thì sao? Thiệp mời đều đã gửi đi, anh muốn hủy hôn à?"

Lời trêu chọc vừa thốt ra, Ôn Gia Nhiên liền nhìn thấy tai của Lục Yến Trạch đỏ lên rõ rệt. Người đàn ông nói những lời tục tĩu trên giường chưa bao giờ đỏ mặt, chỉ vì một câu nói của Ôn Gia Nhiên, liền hoàn toàn thay đổi.

Ôn Gia Nhiên cảm thấy buồn cười, nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Giây tiếp theo.

Tầm mắt của cậu thoáng chốc trở nên tối sầm.

Lục Yến Trạch đưa tay lên che mắt của Ôn Gia Nhiên.

"Đừng nhìn nữa."

Anh ấp úng nói, thấy Ôn Gia Nhiên không lên tiếng, anh cẩn thận nói thêm một câu: "Vậy sau này anh phải gọi em là gì? Vợ? Hẹ hẹ, hay là chồng?"

Rõ ràng là hỏi.

Nhưng anh lại tự mình cười thành tiếng trước.

Ôn Gia Nhiên: "..."

Không nỡ nhìn.

Giống như một chú chó ngốc.

Nhưng mà...

Thật đáng yêu.

Sao có thể đáng yêu như vậy được nhỉ?

Ôn Gia Nhiên nghiêng đầu cười cười, cậu hất tay của Lục Yến Trạch đang che mắt mình ra, ghé vào tai anh nói một câu xấu xa: "Chồng."

Giọng nói mềm mại.

Chớp nhoáng.

Lục Yến Trạch: "..."

Yết hầu của anh cuộn lên một cái, dưới sự kích thích lớn lao khiến đầu óc anh trống rỗng. Một lúc lâu sau, anh như mới phản ứng lại, mạnh mẽ kéo Ôn Gia Nhiên vào lòng mình, vội vàng hôn lên miệng của đối phương.

Những sợi tơ bạc ái muội đều bị nuốt hết.

Nhiệt độ trong nhà không ngừng tăng cao.

Không thể phủ nhận là, dù Ôn Gia Nhiên trên mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng cậu cũng đang xao động dữ dội.

Cậu và Lục Yến Trạch...

Thật sự sắp kết hôn ư?

Người đàn ông đang hôn cậu lúc này, không còn là cơ thể tan vỡ trong ký ức.

Không còn là thiếu niên mắt đỏ hoe uy hiếp cậu: "Nếu em đi, anh sẽ nhảy từ đây xuống."

Anh sắp trở thành chồng của cậu.

Chồng.

Chồng.

Những cách gọi khác nhau bay lượn trong đầu Ôn Gia Nhiên, trái tim không kiểm soát được mà bắt đầu đập loạn xạ.

Giữa những hơi thở quấn quýt, Ôn Gia Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, mùi bạc hà thoang thoảng giữa môi răng bao trùm hoàn toàn hai người.

Cánh tay của Ôn Gia Nhiên từng chút một quấn lấy cổ của Lục Yến Trạch.

Cậu vội vàng đáp lại nụ hôn này.

Tiếng chép miệng vang vọng không ngừng trong phòng.

Tất cả những gian khổ vào lúc này đều hóa thành một tiếng thở dài giữa môi răng.

Không biết qua bao lâu.

Lục Yến Trạch cuối cùng cũng buông môi của Ôn Gia Nhiên ra.

Mắt anh sáng kinh người, trán áp sát vào trán của Ôn Gia Nhiên.

Hơi thở ấm nóng phả vào má người yêu, khóe miệng của Lục Yến Trạch càng ngày càng rộng ra, anh lẩm bẩm: "Yêu em quá, Nhiên Nhiên, yêu em lắm lắm."

Ôn Gia Nhiên nghiêng đầu cười cười, cậu vừa định nói.

Chuông cửa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com