Chương 42: Bên nhau ( bản beta )
Cửa ra cuối cùng của hòn đảo được đặt ở bờ biển cực tây. Lúc Duyên Dư đến, sinh viên tụ tập ở khu vực lân cận đã đông nghịt.
Gió biển nóng rát không ngừng thổi qua. Ba ngày khảo sát khiến mặt mày ai nấy đều lấm lem, phờ phạc.
Anh lướt qua từng gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ, nhưng chẳng thấy bóng dáng người mình tìm kiếm. Duyên Dư định bụng tiến thêm về phía trước thì sau lưng vang lên tiếng chửi rủa hổn hà hổn hển đã đuổi theo sát gót.
Lúc này không còn lời nào để diễn tả sự thảm hại của Giang Nghi Vãn nữa rồi. Da cậu vốn non mịn, giờ đây khắp người gần như chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Ngay hai hôm trước, cậu đã làm mất vòng cổ, Kiển Tuy thì bị Sầm Kiêu Uyên đưa đi, trong hang động chỉ còn lại cậu và Duyên Dư.
Giang Nghi Vãn trong lúc quýnh quáng đã nói dối, nhưng Duyên Dư chẳng tin một lời.
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, suốt chặng đường Giang Nghi Vãn đã phải lê lết bám theo Duyên Dư, chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
Cậu sợ tên Beta giả này nửa đêm sẽ đánh lén mình, thậm chí còn lấy lá cây xâu thành chuỗi đeo lên cổ. Ai ngờ trên lá lại có sâu bọ, chưa đầy một đêm, chiếc cổ trắng nõn của cậu đã nổi chi chít những nốt mẩn đỏ, vừa ngứa vừa sưng tấy.
Duyên Dư mặc kệ những trò hề của cậu.
Giang Nghi Vãn chỉ đành nhặt những quả mọng anh còn thừa để ăn, đến bên hồ nơi anh nghỉ chân để xin nước uống. Nửa đêm cậu đau bụng, chạy tới chạy lui mấy hồi, rồi lại bắt kịp.
Ngay cả Duyên Dư cũng thấy khó tin nổi, anh mới thốt ra câu duy nhất trong suốt hai ngày qua.
“Xem ra cậu thực sự rất muốn sống.”
Giọng điệu lại mang theo sự khinh miệt.
Giang Nghi Vãn từ lâu đã âm thầm trong lòng lăng trì anh cả trăm lần, chỉ mong sao mình thoát ra được, nhất định sẽ tố cáo tên tạp chủng này với nhà trường, khiến anh phải trả giá đắt, mau mau cút về khu C.
Không, tốt nhất là đày đến vùng biên giới, làm lao dịch khổ sai cả đời mới hả được cơn tức trong lòng!
Mãi mới đến được ngày trở về, Giang Nghi Vãn cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh.
Hai ngày sống trong ác mộng chẳng khác nào kẻ lang thang đã kết thúc, lá gan cậu lại to bằng trời, buông ra đủ thứ lời lẽ khó nghe, chẳng còn kiêng dè xem xung quanh có ai đang nhìn mình.
Cậu cố tình nói cho đám người này nghe, thậm chí còn định huỵch toẹt luôn giới tính thứ hai của Duyên Dư.
Thế nhưng, hai người đang đi tới từ phía đối diện khiến cậu lập tức câm như hến.
Đứng đối diện chính là Sầm Kiêu Uyên và Kiển Tuy.
Dưới bao ánh mắt, họ tay trong tay, lại còn là mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Vết nứt nơi khóe miệng Kiển Tuy đã bôi thuốc nên không còn rõ nữa, trên người y khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình, vừa nhìn đã biết không phải của mình, chỉ riêng vết cắn sau gáy là không tài nào giấu được, chỉ cần y hơi cúi đầu là lộ ra ngay.
Càng đến gần Kiển Tuy, càng cảm nhận rõ ràng áp lực đến từ Alpha cấp cao tỏa ra.
Giang Nghi Vãn chẳng dám bén mảng lại gần, còn Duyên Dư lại chọn bước đến trước mặt Kiển Tuy.
Kiển Tuy với tư cách là một Beta, không cảm nhận được bầu không khí gươm súng sẵn sàng giữa hai người, còn Giang Nghi Vãn thì đã dựng tóc gáy, lại lùi ra sau một bước dài.
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Tên Alpha nọ buông tay, lồng ngực nóng rẫy nhanh chóng áp sát vào lưng Kiển Tuy, ôm trọn y vào lòng, cúi đầu, khẽ hôn lên gáy y, rồi lại cắn vành tai y.
Hắn thì thầm gì đó với Kiển Tuy.
Chỉ thấy toàn thân Kiển Tuy cứng đờ, hơi nóng từ chiếc áo khoác đã khiến y mồ hôi nhễ nhại, vậy mà y dường như chẳng hề hay biết, lại kéo chặt thêm chiếc áo trên người.
“Không chào hỏi người đồng hành của cậu một tiếng sao?”
Sầm Kiêu Uyên ngẩng đầu, một tay giữ vai y, dùng âm lượng bình thường nói với người đối diện.
“Trông cậu ta sắc mặt không tốt lắm, nhưng mà vẫn còn sống.”
##
Lên chuyến phà trở về, sự im lặng dường như hữu hình, quấn lấy từng lớp kén trong không khí, ngột ngạt đến không thở nổi.
Trong bốn người, Sầm Kiêu Uyên là người thoải mái nhất. Kiển Tuy gần như ngồi trọn trong lòng hắn, bị hắn ôm eo, mân mê cánh tay rồi đến ngón tay, thỉnh thoảng còn vén tóc mái của Beta lên, đặt lên đó một nụ hôn, phát ra tiếng “chụt” khe khẽ.
Xung quanh không một ai dám hó hé, Giang Nghi Vãn thì càng giả chết, chỉ mong không ai để ý đến mình, cậu không muốn rước họa vào thân đâu.
Cuối cùng, Duyên Dư lên tiếng: “Em chắc chắn không về khu C à?”
Ngón tay Sầm Kiêu Uyên lại luồn vào kẽ tay Kiển Tuy, nắm thật chặt. Kiển Tuy đang dựa vào người hắn lúc này dường như mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Em sẽ ở lại khu B, và… Và cùng ngài ấy.”
Duyên Dư nhìn chằm chằm hai người họ.
Trước khi lên phà, Kiển Tuy đã cúi đầu xin lỗi vì hành động lặng lẽ rời đi không lời từ biệt.
Y giải thích rằng mình sợ Duyên Dư sẽ ngăn cản.
“Anh cản em làm gì, nếu hai người thật sự đã ở bên nhau rồi.”
Duyên Dư nhấn mạnh vế sau, giọng điệu dường như mang chút chua xót.
“Bọn em đã cãi nhau một trận, rồi… Rồi làm lành.”
Kiển Tuy nhìn Duyên Dư, ánh mắt đen láy như đá Obsidian, tựa như cánh cửa sổ tâm hồn, như thể có điều gì đang vỗ cánh muốn bay lên, nhưng rồi lại rơi xuống rất nhanh.
“…Em đã nghĩ thông rồi. Em vẫn… Vẫn thích ngài ấy. Em muốn ở bên ngài ấy.”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dáng vẻ như vừa hổ thẹn vừa không thể che giấu được tình cảm thật trong lòng.
Duyên Dư khẽ đáp: “Đây là chuyện của em, em tự quyết định là được.”
“…Em xin lỗi…”
“Bé cưng à, đây là chuyện của cậu mà. Việc gì phải giải thích nhiều như vậy với bạn đồng hành, còn phải xin lỗi cậu ta nữa?”
Giữa lúc cả hai đang trò chuyện, Sầm Kiêu Uyên bất ngờ chen ngang, mạnh mẽ tuyên bố sự hiện diện của mình.
Hắn nghiêng người, giữ lấy mặt Kiển Tuy, bắt y quay sang đối diện. Đôi mắt Alpha khẽ nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm.
“Cậu tưởng tôi sẽ không ghen sao?”
Kiển Tuy nuốt nước bọt, khẽ lặp lại: “…Tôi xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi với tôi.”
Sầm Kiêu Uyên đặt một tay lên vai y, cúi đầu thật tự nhiên, nghiêng mặt nhìn thẳng vào y.
“Thơm tôi một cái.”
Thế là, nơi bờ biển lộng gió ấm áp, Kiển Tuy khẽ đặt một nụ hôn lên má hắn, một nụ hôn trông rất nhẹ nhàng, rụt rè và có phần xấu hổ.
Sau nụ hôn, tai y đỏ bừng, bị Sầm Kiêu Uyên dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.
Cử chỉ đó quả thật thân mật.
Duyên Dư không một lần ngoảnh lại, bước thẳng lên boong phà. Giang Nghi Vãn cũng không ngờ tình huống này lại xảy ra, nhất thời chết lặng.
Kiển Tuy đang nói dối.
Cậu có thể khẳng định Kiển Tuy đang nói dối!
Cậu đã tận mắt nhìn thấy Sầm Kiêu Uyên đánh ngất y rồi mang đi, rốt cuộc trong một ngày rưỡi ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?!
Giang Nghi Vãn không dám nghĩ sâu hơn nữa, cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần rồi mới lên phà.
Gió biển thỉnh thoảng thổi qua làm dịu đi cái nóng oi bức. Suốt chặng đường, Sầm Kiêu Uyên không hề rời Kiển Tuy nửa bước, mãi cho đến khi rời đảo, quay lại điểm tập kết, lúc các cặp đôi cần phải trả lại vật phẩm trên đảo và nhận lại máy liên lạc của mình.
Chỉ đến lúc này.
Kiển Tuy và Duyên Dư mới lại đứng cùng nhau.
“Em thật sự quyết định rồi sao?”
Máy quét lướt qua toàn thân Duyên Dư, anh tranh thủ nói: “Em biết đấy, trừ khi em chủ động mở lời với anh, nếu không mỗi lời em nói, anh đều sẽ coi là thật.”
Kiển Tuy lấy từng món đồ trong ba lô ra, đầu vẫn luôn cúi thấp, nghe vậy thì gật đầu.
Thấy y không có gì khác để nói, Duyên Dư mệt mỏi bóp sống mũi.
“Vậy em tự đi nói với Trần Nhiên đi, nói là em không về nữa.”
“…Được.”
“Kiển Tuy.”
“Vâng?”
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi, em có thật sự thích Sầm Kiêu Uyên, muốn ở bên hắn ta không?”
##
“Thân phận của Duyên Dư, không được nói với bất kỳ ai.”
Trong một container khác, Giang Nghi Vãn nghe thấy câu này, vội quay đầu lại. Sầm Kiêu Uyên cởi chiếc áo giáp chiến thuật trên người, mặc cho máy quét lướt qua tứ chi, xác nhận an toàn.
“Xem ra cậu biết rồi.”
Alpha thản nhiên nói: “Phòng y tế gần đây không mở cửa, chuyện này cậu cũng rõ chứ?”
Giang Nghi Vãn nuốt nước bọt, tin tức trong trường cậu vẫn nắm rất rõ, ngay từ hôm Sầm Mộc biến mất, cậu đã nghe phong thanh rồi.
Nếu không cậu cũng chẳng đến nỗi sợ đắc tội với Sầm Kiêu Uyên như vậy. Trước đây cậu luôn cảm thấy mình nắm được thóp của Sầm Kiêu Uyên, Sầm Kiêu Uyên không thể dễ dàng động đến cậu.
Nhưng nói lý lẽ với một thằng điên là không khôn ngoan.
Nhất là vào lúc này.
“Tôi sẽ không nói gì hết! Tôi đảm bảo!”
Giang Nghi Vãn thức thời nói.
##
Mỗi cửa ra của container ở điểm tập kết đều dẫn đến những hướng khác nhau.
Nhận lại máy liên lạc của mình, hoàn toàn tạm biệt Duyên Dư, Kiển Tuy đứng ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn quay gót, đi về phía trạm xe đã hẹn với Alpha.
Y hiểu Duyên Dư, nếu y không chủ động cầu cứu, đối phương sẽ không can thiệp vào chuyện của y. Duyên Dư tuyệt đối tôn trọng y, cũng chưa bao giờ can dự quá nhiều.
Nhưng câu hỏi vừa rồi của Duyên Dư quả thực khiến Kiển Tuy khó lòng trả lời.
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi, em có thật sự thích Sầm Kiêu Uyên, muốn ở bên hắn không?”
Kiển Tuy chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Dù là vế trước hay vế sau, đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của y.
Rốt cuộc, mới cách đây không lâu, Sầm Kiêu Uyên còn ghé vào tai y, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy mà nói: “Đừng quên cậu đã hứa với tôi những gì.”
Đó rõ ràng là một lời đe dọa.
Nhưng bây giờ y không thể không đưa ra một câu trả lời.
“Em không biết, nên muốn nhân kỳ nghỉ này để tìm hiểu rõ hơn… Em, ừm, đúng vậy, em muốn thử xem sao.”
Y đã trả lời như vậy.
Trong đó bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, chỉ mình y rõ.
Cách một con đường, Sầm Kiêu Uyên mặc đồ thường đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt tinh xảo, vậy mà đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Alpha đợi bên cột đèn đường, một tay cầm thiết bị liên lạc, sau một hồi gõ gõ bấm bấm, hắn cất thiết bị vào túi, chờ đợi Kiển Tuy đến.
Mọi thứ trở lại bình thường, những nguy hiểm và rắc rối trên đảo dường như chỉ là một giấc mơ.
Mãi cho đến khi Kiển Tuy đứng lại trước mặt hắn.
“Bác sĩ Mộc… Thật sự không sao chứ?”
Y vẫn hỏi.
Sự bình yên thường nhật bị phá vỡ, luồng không khí cuộn trào giữa hai người thoáng chốc trở nên méo mó, xáo động.
Sầm Kiêu Uyên không còn giữ vẻ cưng chiều hết mực như trên phà nữa, trái lại, một tay hắn giữ chặt sau gáy Kiển Tuy, kéo y lại gần vào lòng mình, trầm giọng nói: “Đương nhiên rồi, cậu sợ tôi giết ông ta à? Tôi sẽ không làm vậy đâu, cho dù đã bị gạch tên khỏi gia tộc, ông ta vẫn là người nhà họ Sầm, thậm chí còn là chú của tôi.”
Trên con phố tấp nập người qua lại, hắn ôm lấy Kiển Tuy. Nơi đây không ai biết hai người là ai, không ai quan tâm đến giới tính thứ hai của họ, người ta đi lướt qua, vội vàng liếc nhìn một cái rồi lại nhanh chóng bỏ qua.
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, Sầm Mộc sẽ không chết, thân phận của tên Alpha kia cũng sẽ không bị lộ.”
Hắn cúi đầu, vành mũ được nâng lên, đặt một nụ hôn lên môi Kiển Tuy, kín đáo, nhẹ nhàng, nhưng lại như một dấu ấn, một lời nhắc nhở.
“Mọi chuyện sẽ diễn ra như cậu mong muốn, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi.”
Hắn dường như thực sự không còn chút tức giận nào nữa, nhưng Kiển Tuy lại cảm thấy Alpha cố tình che giấu cảm xúc còn đáng sợ hơn.
Nhưng y chỉ có thể gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Sầm Kiêu Uyên véo tai y, dường như không hài lòng với phản ứng của y, liên tục xoa nắn vành tai mềm mại.
Kiển Tuy quan sát đối phương, một lúc lâu sau, khi ngón tay Sầm Kiêu Uyên vẫn chưa rời khỏi tai y, y mới rụt rè kéo lấy cổ áo Sầm Kiêu Uyên, đầu ngón tay run rẩy, hàng mi chớp động, y chủ động tiến lại gần hôn đối phương, góc độ hơi lệch, chỉ lướt qua khóe môi.
Vành tai y hơi ửng đỏ, y gượng cười với Sầm Kiêu Uyên, cố gắng tỏ ra e thẹn, nên thành ra không thành thạo.
Sầm Kiêu Uyên muốn nhìn thấy vành tai y ửng đỏ.
Y cần phải làm được điều đó.
Ngay giây tiếp theo, môi hai người nhanh chóng áp sát vào nhau.
Giữa ban ngày ban mặt, một nụ hôn sâu kéo dài hơn mười giây, cho dù không ai nhận ra hai người, cho dù không thể phân biệt được giới tính thứ hai, vẫn có người chậm bước chân lại.
Mãi cho đến khi người bị hôn thở không ra hơi, tựa vào người Alpha trước mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng đó là do nín thở.
“Đủ rồi, cậu chủ, có người đang nhìn.”
“Cậu quen họ à? Hay là họ sẽ đem chuyện này kể cho tên Alpha kia?”
Sầm Kiêu Uyên vừa nói vừa đội chiếc mũ lên đầu Kiển Tuy, dưới vành mũ là một khoảng tối.
“Chẳng phải tôi đã để cậu ta nhìn cho đã rồi sao.”
Ngay sau đó, Alpha lại hỏi: “Cậu gọi tôi cậu chủ, là muốn tôi tiếp tục gọi cậu là bé cưng à?”
Kiển Tuy khựng lại một chút, định bụng giả vờ không nghe thấy, chuyển chủ đề.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Y nghĩ Sầm Kiêu Uyên sẽ không trả lời mình.
“Nhà tôi.”
Nhưng Sầm Kiêu Uyên đã nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com