Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Năm 2006, tôi 24, em 20.

Một hôm em không có ở nhà, mẹ tôi nhắc tới chuyện xem mặt. Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng thẳng thắn nói thật cho bà biết lý do tôi không thể quen bạn gái. Mẹ tôi nghe xong nổi cơn giận, đến khi tôi đảm bảo với bà rằng tôi chưa làm gì em, vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt bà mới dịu xuống, chỉ còn ánh mắt phức tạp.

– Con ra ngoài đi, mẹ muốn ở một mình.

Miễn cường đi ra ngoài, định đến quán bar ngồi chờ bà nguôi giận, tôi phát hiện ra mình để quên ví. Quay nhìn cửa phòng đóng chặt, tôi từ bỏ ý định trong đầu, rồi đi ra công viên ngồi.

Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy tiếng con gái kêu cứu, vốn định không quan tâm, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn. Não chưa phản ứng, cơ thể đã tự động vọt qua.

Trong con hẻm, người đang bị ba tên con trai vây quanh, không ai khác chính là Hứa Vy Ly – là cô gái có quan hệ thân thiết với em, người mà tôi không bao giờ muốn gặp.

Tuy ác quỷ trong đầu nói hãy mặc kệ cô ta, nhưng vẻ mặt đau buồn của em lại lấn át tất cả. Cô ta ở đây chắc chắn là vì em nhỉ?

Mải mê suy nghĩ, tay chân cũng không rảnh rỗi. Lúc giơ tay định giải quyết mấy tên kia, đột nhiên Hứa Vy Ly hét lên chói tai, tôi vô thức quay đầu lại nhìn, lập tức bị ăn một cú đấm ngay bụng. Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng trong đầu lại là “Thể nào cũng bị bọn Bạch Mộc cười cho thối mũi”.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong bệnh viện, chống tay dậy thì thấy mẹ ngồi cạnh, mắt khóc sưng đỏ. Ngô Vũ mặc áo bác sĩ, gặp ánh mắt của tôi, chỉ nhún vai, tỏ vẻ hết cách.

Tôi đang chẳng hiểu chuyện gì, thì mẹ đã lao đến trước mặt, tức giận giơ tay lên. Tôi chưa kịp phản ứng, em đã chạy đến che chắn cho tôi. Mẹ tôi đứng ngây ra, bàn tay giơ lên cũng không nỡ hạ xuống. Tôi giữ chặt người em, nhìn mẹ, muốn hỏi gì rồi lại thôi. Đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy ánh mắt giận dữ và đau lòng của bà, tôi chợt thấy sợ. Mẹ tôi chẳng nói một lời, chỉ nhìn sâu vào trong mắt tôi rồi xoay người rời đi. Quả thực hành động của tôi đã khiến bà thương tâm.

Mẹ tôi rời khỏi, tôi quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhăn nhở của Ngô Vũ:

– Đại anh hùng, mạng mày lớn thật, thế mà vẫn chưa chết.

Em nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Còn cái tên kia chẳng thèm để ý, nhàn nhã đến cạnh tôi.

– Xem ra mày không nhớ kỹ lời cảnh cáo của tao nhỉ, tao không cản được mẹ mày với cục cưng của mày vào thăm, nên tự cầu phúc đi.

Hắn quay đầu nhìn tôi, cười gian:

– Lần sau tao sẽ không phẫu thuật cho mày, mà sẽ trực tiếp ném mày đến chỗ hỏa táng đấy.

Thăm… tôi?

Trực giác mách bảo có chuyện rồi, chắc chắn mẹ tôi tức giận không phải vì chuyện cứu người. Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu nhìn em.

Em cũng không lẩn tránh ánh mắt tôi mà nhìn thẳng, trong đôi mắt ấy có đau lòng, có tình cảm phức tạp mà tôi không dám nghĩ đến.

Chẳng lẽ em đã biết được chuyện gì? Tôi không khỏi nghĩ ngợi, rồi lập tức phủ nhận ý nghĩ này. Nếu em biết, em sẽ không thể bình tĩnh đối mặt với tôi như vậy, chắc chắn sẽ bỏ chạy. Hay chẳng lẽ em chỉ đang giả bộ không biết gì, rồi âm thầm kéo dài khoảng cách với tôi.

– Bạn gái em không sao chứ? – Tôi lên tiếng nhằm phá vỡ bầu không khí sặc mùi thuốc súng.

– Hứa Vy Ly là bạn cùng lớp với em. – Em nói không đầu không cuối. – Cô ấy vẫn khỏe, anh mới là người đáng lo.

Cái, cái gì cơ?

– Anh không có gì muốn nói sao?

Em tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Nói cái gì cơ?

Tôi hoảng hốt lùi về sau.

– Chuyện bên Mỹ.

Dường như nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tôi, em nói thêm.

– Ngô Vũ nói với mọi người sao? – Tôi giật mình, nhẹ người hẳn. – Chẳng phải anh đã khỏe rồi sao? Lần này là ngoài ý muốn.

– Còn gì nữa?

Em nhíu mày, giữ chặt tôi, không cho tôi lùi lại, cẩn thận không chạm vào miệng vết thương của tôi, nhưng vẫn gần như kề sát người tôi.

Hơi thở trở nên hỗn loạn:

– Còn, còn gì nữa chứ? Em đừng lại gần đây…

Em mím môi, mặt tự dưng đỏ ửng, nhưng vẫn không lùi lại.

– Anh… anh…

Hử?

Tôi nín thở, nhìn em.

– Anh, có phải anh… có phải… anh thích em?

A?

– Không phải tình cảm anh em, em nghe người yêu anh Bạch Mộc và anh Ngô Vũ nói rằng anh cũng thích em, vừa nãy dì cũng dặn từ nay về sau em phải chăm sóc anh cẩn thận. Nên em muốn hỏi anh, chúng ta là người yêu sao?!

Cái gì???

Cũng, cũng thích?

– Anh!

Em lại càng gí sát người vào tôi, giận dỗi vì sự im lặng của tôi, mặt mày nhăn nhó.

Tôi há miệng hít thở, rồi xấu hổ ngất đi.

– Anh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com