Chương 27 (2)
Phần 2:
Bên kia Đổng Thiếu Thành cũng xác nhận với Đổng Nghiệp Minh chứng thư là thật. Đổng Nghiệp Minh đưa điện thoại cho thuộc hạ phía sau tươi cười nói: "Mộ Dung chủ tịch thật hào phóng, có thể đối với một tên trai bao mà trả nhiều như vậy, ta thật là ngưỡng mộ sự hào phóng của Mộ Dung chủ tịch."
"Hừ! Nhiều lời" Mộ Dung Y Tịnh chán ghét lạnh lùng buông giọng, thái độ này làm Đổng Nghiệp Minh nổi điên liền đứng dậy mau mau rút lui: "Bên ngoài còn có chút việc, tôi đây đi xử lý xong liền đến cùng Mộ Dung chủ tịch uống trà."
Lão nhanh chóng chạy thoát khỏi phòng, Mộ Dung Y Tịnh vẫn bất động thanh sắc ngồi tại chỗ. Ngay lúc Đổng Nghiệp Minh bước ra khỏi căn phòng thì mấy tên thuộc hạ ở đó liền rút súng hướng Mộ Dung Y Tịnh nã liên hồi. Nhưng cùng lúc đó, Mộ Dung Y Tịnh dùng tốc độ cực nhanh phóng mình ra sau ghế sô pha, trong tích tắc trên mặt ghế hiện lên hàng loạt lỗ thủng. Mà ngay khi đám người kia giật mình khi chớp mắt đã không thấy người đâu thì ở phía sau sô pha, Mộ Dung Y Tịnh dùng lực phóng chiếc điện thoại bay lên không trung nhầm ngay sợi dây xích treo chiếc đền chùm to đùng trên trần nhà. Lục va đập cực mạnh khiến cho mắc xích chịu không nổi mà bung ra làm chiếc đèn chùm ngay tức khắc rơi xuống giữa phòng vỡ nát, tiếng pha lên vỡ chói tai cùng với những mãnh vỡ văng tung tóe khắp nơi đẹp một cách quỉ dị rồi tất cả lập tức rơi vào bóng tối.Những hành động này chỉ xảy ra trong tích tắc vài giây cực ngắn.
Trong căn phòng đột nhiên tối đen, đám người kia đầu tiên là sửng sốt sau đó cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ không khéo lại bắn nhằm người của mình. Một mảnh yên tĩnh vây quanh, tất cả đều dùng thính giác cảm nhận. Trong khi bọn người còn đang bối rối thì một loạt tiếng súng vang lên rồi cũng ngay lập tức trở lại yên tĩnh. Ánh sáng mờ mờ của chiếc điện thoại được lấy từ tay của một xác chết bật lên làm cho căn phòng tối đen có thể nhìn rõ một chút, xung quang là mấy cái xác nằm dưới sàn, một bóng người đi đến lấy hai khẩu súng từ chổ cái xác khác không ai khác là Mộ Dung Y Tịnh.
"Chủ tịch, nghe có tiếng súng... không sao chứ?" Là giọng của của Hà Tử Hoàng, có chút run run.
"Không sao, lập tức mở đường cho người Phi Ưng bang lên tàu." Y Tịnh ra lệnh.
"Rõ!" Hà Tử Hoàng cùng bốn người khác đang ở trên tàu, bọ họ lên đây không phải bảo vệ Mộ Dung Y Tịnh mà là chờ đợi thời điểm người Phi Ưng bang tiếp cận liền hỗ trợ cho họ lên tàu. Mộ Dung Y Tịnh cởi áo vest, tháo cúc áo nơi cổ tay xắn tay áo lên cao, dùng cravat cột mái tóc dài lại thật gọn nhanh chóng đi ra khỏi phòng bởi vì anh biết lão họ Đổng sẽ cho thêm người tới, trên đường cũng vài lần đọ súng, những nơi Mộ Dung Y Tịnh đi qua đều cố tình phá hủy camera quan sát, phạm vi được mở rộng không ít, hiện tại cần phải tìm cách quay lại sảnh, súng của anh đã gần hết đạn. Mộ Dung Y Tịnh nép vào một góc khuất, chổ này nếu đi qua hành lang đằng kia thì có thể đến chính sảnh, nhưng mà hiện tại hành lang dài như vậy tuyệt không an toàn. Mộ Dung Y Tịnh liên lạc với phía Hoắc Điệp Phong.
"Thuận lợi chứ?"
Hoắc Điệp Phong đáp lời, giọng nói có chút khó chịu: " Đã cho người truy đuổi, lấy lại được chứng thư, nhưng mà Đổng Thiếu Thành lại chạy mất. Hiện đang cho một tổ ở lại truy, còn lại sẽ qua đó hỗ trợ."
Mộ Dung Y Tịnh chưa kịp nói [Tốt] thì một âm thanh khác lại vang lên: "Em hiện không sao chứ?"
Là Dương Khinh Tiêu, nghe được thanh âm quen thuộc ôn nhu này trái tim Y Tịnh đột nhiên siết lại. Cuối cùng người đó cũng đã an toàn, cả người như trút được tả đá trong lòng, mũi có chút cay cay: "Em...không sao."
"Tốt, chờ một chút, anh sẽ đến đó với em."
"Ân!" Mộ Dung Y Tịnh khó nén được xúc động khi đối mặt với người nam nhân này.
"Anh lập tức cùng mọi người đến...." Câu chưa kịp nói xong đã đứt đoạn, một tiếng súng vang lên bên tai Mộ Dung Y Tịnh, ngay tức khắc trong lòng có thứ gì đó vỡ nát.
"Tiêu? Tiêu? Làm sao vậy, trả lời em..." Không có âm thanh trả lời, chuyện gì đã xảy ra?
"Chủ tịch..." Là giọng của Tử Hoàng. " Người của Phi Ưng bang đã lên tàu hiện đã khống chế được một nữa. Bên kia hình như có chuyện, tôi lập tức nối máy."
Mấy giây sau là tiếng Hoắc Điệp Phong, thanh âm thập phần run rẩy gọi: "Mộ Dung....!"
Hoắc Điệp Phong ít khi gọi Y Tịnh như vậy, lần này đang trong lúc làm nhiệm vụ lại gọi anh như vậy, Mộ Dung Y Tịnh liền biết có chuyện gì không ổn, "Tiêu? Tiêu làm sao rồi? Anh ấy làm sao rồi?" Y Tịnh đã không giữ được bình tĩnh khẽ kêu lên.
"Này..." Chần chờ một chút Hoắc Điệp Phong cũng nói rõ: "Dương Khinh Tiêu bị người của Đổng Thiếu Thành bắn lén, rơi xuống biển...chỉ e...Ách, khoan đã..." Hoắc Điệp Phong còn muốn nói thứ gì đó nhưng Y Tịnh dường như đã không còn nghe thấy bất cứ lời nào cả người liền rơi vào trầm lặng, con bọ trên vành tai cũng "bốc" nổ tung, có lẽ do áp lực đọ súng khi nãy gây nên.
Một phút lặng lẽ trôi qua, Mộ Dung Y Tịnh cũng không biết mình trãi qua một phút kia như thế nào, tất cả chỉ là yên lặng, dường như mọi thứ xung quanh như dừng lại, chỉ nghe tiếng hít thở của bản thân mình. Cơ thể đột nhiên run rẩy, Y Tịnh từ từ trượt xuống hai tay ôm đấy đầu, trong miệng liên tục lập đi lập lại tên một người.
Lại một phút nữa trôi qua, Mộ Dung Y Tịnh mạnh mẽ đứng dậy, hoàn toàn khác xa với sự yếu nhược vừa rồi. Cả thân người đều toát ra hàn khí cùng sát ý, ánh mắt màu xám tro mở to có một tia quỉ dị, khóe môi cong lên gợi nên nét cười đáng sợ. " Trước khi đi cùng Tiêu, ta phải đem tất cả các người chôn theo cùng."
Mộ Dung Y Tịnh không tìm cách đến chính sảnh nữa mà quay lại con đường cũ, anh muốn tiếp cận phòng điều khiển chính, bắt Đổng Nghiệp Minh hành hạ cho thõa thích rồi đem con tàu này dìm luôn xuống đáy biển. Mặc cho trên tàu còn có hàng trăm người không liên quan, mặc kệ tất cả, anh quyết định dùng máu của tất cả những người ở đây tế Dương Khinh Tiêu.
Trên đường Mộ Dung Y Tịnh đi qua, người của Đổng Nghiệp Minh ngã như rạ, hết tốp này ngã xuống lại đối tốp người khác bị Y Tịnh hạ sát. Nơi phòng điều khiển chính, Đổng Nghiệp Minh nhận ra mình sai lầm, đã quá coi thường Mộ Dung Y Tịnh. Lão lập tức tìm cách âm thầm thoát thân bỏ mặt thuộc hạ vẫn vì tiền của lão mà kiên trì đối khán.
Mộ Dung Y Tịnh đang đến rất gần phòng điều khiển, một nhóm người lập tức phục kích,biết Mộ Dung Y Tịnh là một xạ thủ nên không dám khinh suất. Tuy hiện tại người đó đã hết đạn, nhưng mà thân thủ vẫn có thể giết một người rồi nhanh chóng cướp súng từ người đó xử những người còn lại.
Tiếp cận Mộ Dung Y Tịnh lần này là nhóm yakuza Đổng Nghiệp Minh thuê từ Nhật Bản. Bọn họ quyết định dùng kiếm hạ sát Mộ Dung Y Tịnh, chờ Mộ Dung Y Tịnh đi vào chổ ngoặc của hành lang liền xông đến vây lấy, trước sau tập kích làm Y Tịnh muốn tiến không được mà muốn lùi không xong. Không phí thời gian, bọn chúng liền xông lên. Nhưng tưởng đối với những đường kiếm sắc bén phải làm Y Tịnh rơi đầu, nhưng mà không phải vậy. Một tia máu vung lên, một người trong đám ngã xuống, yếu hầu vẫn không ngừng phun ra máu tươi. Đám yakuza đình chỉ trong chốc lác, nhận thấy trên tay Y Tịnh từ bao giờ đã có một thanh kiếm. Rõ ràng là của người vừa mới bị chém.
Nhưng mà bọn chúng nhanh chóng lấy lại tinh thần, không tin là một mình người này có thề đấu lại với một nhóm. Cứ vậy bọn chúng tiếp tục trước sau xông đến, tiếng va chạm của kiếm vang lên chói tai, tiếng chém giết, mùi máu tanh nồng bắt đầu xông lên. Qua một lúc lâu, chỉ thấy còn lại vài tên, tất cả đều rơi vào hoảng loạn, nhìn cảnh tượng trước mắt liền bỏ chạy, nhưng mà có người không cho chúng cơ hội, năm nhát kiếm vung lên, bốn tên cuối cùng đầu mình phân chia. Một tràng cuồng tiếu thanh lãnh vang lên trong đoạn hành lang dài đầy xác người và máu tươi thê lương bi thống.
Bên ngoài boong tàu, ba chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh, Hoắc Điệp Hân đứng đó đón những người bước ra từ chiếc đầu tiên.
Hoắc Điệp Phong ngay tức khắc hỏi: "Tình hình như thế nào rồi?"
Hoắc Điệp Hân lần này không phải là áo dài thước tha lộng lẫy mà là một bộ đồ da bó sát thuận tiện cho di chuyển cùng với mấy khẩu súng bên hông. "Tốt lắm, đã khống chế gần như hoàn toàn. Đổng Nghiệp Minh lên ca nô đào thoát, nhưng mà em cũng đã cho người truy, không lâu sẽ bắt lại được thôi."
"Còn Y Tịnh đâu?" Giọng nói là của Dương Khinh Tiêu, cả người ẩm ướt khẩn trương. Lúc vừa nãy bị người Đổng Thiếu Thành bắn trúng, cũng may viên đạn bị mặt dây chuyền bằng thép chịu lực mà Y Tịnh tặng cho anh chặn lại, nếu không chắc đã thật sự bỏ mạng, nhưng mà dù cho không chết cũng bị áp lực làm ngã xuống nước ngất đi một lúc.
"Bởi vì Mộ Dung chủ tịch lúc bị truy sát thì phá hết camera theo dõi, nên người của tôi hiện đang tìm, con tàu khá là lớn. Đợi chút nữa sẽ tìm ra."
Ngay lúc đó một người của Phi Ưng bang đi ra nói đã tìm thấy Mộ Dung Y Tịnh. Dương Khinh Tiêu cùng Hoắc Điệp Phong ngay lập tức đi theo. Hoắc Điệp Hân vẫn ở ngoài chỉ đạo người của mình. Đi qua chính sảnh, là một trận hỗn loạn, bàn ghế ngã nghiêng, mấy tên mặc đồ đen nằm dưới đất, hẳng là đã chết. Khách nhân tụ lại một góc đang được người Phi Ưng bang giám sát.
Trên hành lang dẫn đến chỗ Y Tịnh là rải rác những người của Đổng Nghiệp Minh bị bắn chết, đến một chỗ ngoặc người kia liền dừng lại. Khinh Tiêu và Hoắc Điệp Phong ngạc nhiên không hiểu. Người kia liền quay lại: "Hoắc đại ca, Mộ Dung chủ tịch ở phía trước, nhưng mà hai người cần bình tĩnh, xem trước tình hình rồi hãy tiếp cận." Nói xong thì quay đi làm nhiệm vụ của mình.
Dương Khinh Tiêu và Hoắc Điệp Phong liếc nhìn nhau một cái, quả thật từ lúc đến gần chổ này, cả hai dường như nghe thấy được mùi vị tanh nồng trong không khí, không khó nhận ra đó là mùi máu. Lập tức bước qua chỗ ngoặc, cảnh tượng trước mắt làm cả hai chết lặng. Một đoạn hành lang dài, khoảng hai mươi xác chết không toàn thây, đầu mình tay chân hỗn độn dưới sàn, máu tươi chảy đầy trên thảm, trên tường, phía cuối hành lang, một bóng người đang đứng quay lưng về phía họ, áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ từ khi nào, trên tay cầm kiếm buông lỏng, từ mũi kiếm chảy xuống sàn một dòng huyết tinh ngoằn ngoèo quỉ dị.
Hoắc Điệp Phong tuy lần đầu nhìn đến cảnh tượng kinh đảm như vầy như dù sao cũng không đến nỗi hoảng sợ, Dương Khinh Tiêu từ lúc đi qua đoạn hành lang kia đã thấy khó chịu trong bụng, hiện tại đối mặt với cảnh trước mắt chịu không nỗi liền choáng váng, thân hình lung lay. Cũng may Hoắc Điệp Phong nhanh nhẹn đỡ lấy, nếu không có lẽ anh đã ngã xuống sàn.
"Cậu không sao chứ?"
Dương Khinh Tiêu cố gắng trấm định khoát tay: "Tôi không sao."
Nhìn thấy Dương Khinh Tiêu đã đứng vững, Hoắc Điệp Phong định bước qua thì bị Khinh Tiêu giữ lại: "Hoắc đội trưởng, gượng đã."
"Tịnh nhìn qua có vẽ không ổn, anh đừng qua đó. Để tôi đi."
Hoắc Điệp Phong yên lặng một chút rồi gật đầu: "Cẩn thận."
Dương Khinh Tiêu bước qua mấy cái xác từ từ đến gần Mộ Dung Y Tịnh. Càng đến gần, Dương Khinh Tiêu nhận ra, khí tức của Y Tịnh hiện tại nồng đậm sát ý. Trên y phục có nhiều vết chém rách, từ chỗ đó có máu rỉ ra. Trong lòng trào lên cảm xúc khó tả, có lẽ Y Tịnh nghĩ anh đã chết nên mới thành ra như thế này, anh biết trong con người Y Tịnh có ẩn chứa một con quỉ dữ, nếu như con quỉ kia có cơ hội thoát ra thì tuyệt đối có huyết tinh xuất hiện. Phản ứng trước đau thương lớn nhất của người này không phải là yếu đuối khóc than, mà là tàn bạo giết chóc. Trong tiềm thức của người này, một khi đã không còn cứu vãn được nữa thì sẽ tàn nhẫn hủy diệt mọi thứ. Mà hiện tại, anh chính là người duy nhất có thể làm cho Y Tịnh tỉnh táo lại.
"Tịnh" Dương Khinh Tiêu gọi khẽ, nhìn thấy người kia vẫn không phản ứng, anh liền gọi thêm vài tiếng. "Tịnh, anh đây...Tịnh, anh ổn, anh thật sự ổn. Anh không có...chết."
Nhận thấy đôi vai người kia khẽ run lên Khinh Tiêu mới bước thêm vài bước nữa, hiện tại anh đã đứng khá gần Mộ Dung Y Tịnh. "Tịnh, quay lại nhìn anh, anh còn sống..., Tịnh. Quay lại nhìn anh này."
Người kia vẫn không quay lại, chỉ là bờ vai đã run rầy kịch liệt. Dương Khinh Tiêu bước lại gần sát Y Tịnh, một tay nhẹ nhàng chạm lên vai người đó, thật khẽ quàng lên phía trước, một tay nhẹ đoạt đi kiếm trong tay Y Tịnh buông xuống sàn. Từng chút ôm lấy thân người run rẩy của Mộ Dung Y Tịnh. "Tịnh, anh đến đón em, chúng ta cùng nhau quay về."
Chờ đợi một lúc để cho Y Tịnh có thể tiếp nhận, Khinh Tiêu xoay người kia lại, trên mặt Y Tịnh dính không ít máu. Khinh Tiêu yêu thương đưa tay lau lau mấy vết máu, ánh mắt Y Tịnh nhìn anh vẫn còn đờ đẫn dường như không xác định được tiêu cự. "Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, chúng ta về thôi." Anh cúi xuống hôn nhè nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của Mộ Dung Y Tịnh rồi mới ôm siết lấy người này vào lòng. Bàn tay không quên vuốt ve lưng Y Tịnh, thoáng thấy cơ thể trong lòng mình dần thả lỏng không ít. Mộ Dung Y Tịnh gục đầu lên vai anh buông một tiếng: "Tiêu." Rồi từ từ trượt xuống.
Dương Khinh Tiêu ngay tức khắc đỡ lấy Y Tịnh đã ngất lịm rồi ôm lên cùng Hoắc Điệp Phong trở lại boong tàu.
"Mộ Dung chủ tịch không sao chứ?" Hoắc Điệp Hân hỏi.
"Không sao, chỉ là ngất xỉu thôi. Tôi đưa em ấy về, Hoắc đội trưởng anh giúp tôi ở lại thu xếp mọi chuyện, đối với cha con Đổng Nghiệp Minh đừng xuống tay, cứ để họ sống, tôi sẽ có đối sách khác." Rồi anh hướng Hoắc Điệp Hân cảm tạ: "Lần này cám ơn Hoắc đường chủ hỗ trợ."
Nói xong Khinh Tiêu ôm Y Tịnh bước vào trực thăng.
Một tháng sau, bệnh viện Thanh Đức.
Bốn người đàn ông ngồi trong phòng tiếp khách của bệnh viện. Chung Hiển Bình buông xuống tờ báo trên tay. Đã nhiều kì, trên trang nhất của các tờ báo nổi tiếng đều đăng tin đại gia Đổng Nghiệp Minh và doanh nhân trẻ Đổng Thiếu Thành được cảnh sát phát hiện bị trói tại nhà riêng, bên cạnh đó là hồ sơ cùng bằng chứng chứng minh phạm tội buông lậu vũ khí và hàng cấm, đồng thời là trùm ma túy cùng với các tài liệu chứng minh hợp tác với xã hội đen. Còn chuyện ai thu thập chứng cứ, ai báo cho cảnh sát, ai trói hai người đó lại là một điều bí mật. Nhiêu đó tội danh cũng đủ cho hai cha con bị xử bắn, nhưng mà kì lạ là mức án chỉ ở khoảng tù chung thân. Có nhiều người đánh giá xử như vậy không công bằng, nhưng mà mấy ai biết đó chính là chủ ý của Dương Khinh Tiêu. Anh không muốn hai cha con nhà đó chết quá dễ dàng, để cho họ suốt đời bị giam cầm chịu đủ thống khổ mới là cách anh trừng phạt họ.
"Tiểu Dương, cậu đã liên lạc được với mấy người trong đó chưa?"
"Điều đó phải hỏi Hoắc đội trưởng." Dương Khinh Tiêu buống tách trà trong tay xuống.
Hoắc Điệp Phong chậm rãi nhìn Chung Hiển Bình rồi mới nói: "Xong hết rồi, để cho mấy tay lão đại bị cha con họ hãm hại trực tiếp xử lý đi."
Hàn Vũ Xuyên liếc mắt qua Dương Khinh Tiêu: "Cậu định mượn tay người khác hành hạ hai cha con nhà đó để chúng muốn sống không được,muốn chết cũng không xong, chiêu rất độc. Là tôi chắc chỉ nghĩ đến một đao giết người là xong, không thâm hiểm như vậy a."
"Anh đang giễu cợt tôi đó hả?" Dương Khinh Tiêu cười cười.
"Ai dám giễu cợt cậu chứ. Không khéo để Alex tỉnh lại biết được, tôi còn sống yên sao?"
"Ân, được rồi. Tôi phải quay lại với Tịnh, các người cứ tiếp tục nói chuyện." Ba người còn lại nhìn nhau thở dài, tuy bề ngoài Dương Khinh Tiêu vẫn bình thường nhưng nhìn kĩ mắt đã thâm quần một vòng, lại gầy đi rất nhiều.
Mộ Dung Y Tịnh từ lần đó ngất đi tới nay đã một tháng chưa từng tỉnh lại. Bác sĩ nói ngoài những vết thương ngoài da thì không có gì nguy hiểm, chỉ là tâm lý bị một cú sốc quá mạnh gây tổn thương hệ thần kinh, không phải vì vậy mà không tỉnh lại chính là bản thân Y Tịnh không muốn tỉnh.
Khinh Tiêu quay về, vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy một người ngồi trên giường quay lưng về phía cửa, đang ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống qua tấm kính lớn của phòng bệnh. Mái tóc dài ánh lên màu sắc đẹp đến kì lạ dưới màu đỏ cam của ráng chiều. Phía dưới đường những cửa hiệu đã thưa thớt lên đèn sáng trưng, người cùng xe cộ qua lại dập dìu, nhưng mà hiện tại ở đây lại là một mãng yên lặng. Dương Khinh Tiêu qua một lúc thất thần mới đến gần ôm lấy Mộ Dung Y Tịnh từ phía sau. "Em dậy rồi?"
"Ân!" Mộ Dung Y Tịnh quay lại tựa vào ngực Dương Khinh Tiêu thì thầm: "Làm anh lo lắng!"
Không nói gì, Dương Khinh Tiêu cúi xuống tìm môi Y Tịnh, nụ hôn nhẹ nhàng từng chút trở thành mãnh liệt. Trãi qua một loạt sự việc lại thêm một tháng dầy vò, cả hai dường như đã tìm lại được nhau. Môi lưỡi quấn quýt, đôi cánh tay siết lấy nhau, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp tim, từng động tác vuốt ve, chứng thực đây là hiện thực. Hạnh phúc dần dần quay lại, cảm giác được ở cạnh người mình yêu thương là một thứ tuyệt diệu nhất thế giang.
Vùi mặt vào tóc người yêu Khinh Tiêu thở ra một hơi: "Cuối cùng em cũng tỉnh lại. Em có biết anh nhớ em đến mức nào? Nhớ ánh mắt em nhìn anh, nhớ giọng nói của em, nhớ tất cả, tất cả của em."
"Em biết, em biết." Siết chặt eo Khinh Tiêu như muốn mình được tiến nhập vào lồng ngực người này Y Tịnh thổn thức: "Trong lúc hôn mê, em luôn nghe thấy anh. Nghe thấy anh nói chuyện với em, nghe thấy anh gọi tên em. Em muốn tỉnh lại, em muốn chứng minh rằng đó là thực, em muốn lại được nhìn thấy anh."
"Ưm, cảm giác này thật là rất tuyệt."
Cả hai cứ như vậy ôm nhau cho đến lúc hoàng hôn không còn. Màn đêm buông xuống và thành phố đã hoàn toàn lên đèn.
Ba năm sau.
Trong một giáo đường ở Đài Bắc, các khách mời đang ổn định chỗ ngồi. Hai vợ chồng Dương Khinh Nghĩa ở phía trước cũng ngồi xuống chổ ngồi danh dự, Dương Khinh Nghiêm vẫn đang chạy đến chạy đi lo mọi việc cùng với sự giúp đỡ của Hà Tử Hoàng. Dương Na với Hàn Vũ Xuyên thì đang chăm hai đứa con trai sinh đôi ba tuổi đang giở trò quậy phá. Trong một góc Hoắc Điệp Phong và Chung Hiển Bình thì thầm tình tứ. Nhưng mà hai nhân vật chính hiện tại không thấy đâu.
Dương Khinh Tiêu trên người mặc một bộ lễ phục màu đen tao nhã, phần anh khí phản phất làm người khác phải chăm chú ngắm nhìn. Anh đang đứng bên cạnh lễ đường chờ Mộ Dung Y Tịnh. Nhìn thấy tất cả đã ổn định xong, liếc mắt qua đồng hồ thì đúng là đã đến giờ mà Y Tịnh vẫn không thấy đâu. Đột nhiên điện thoại trong túi Khinh Tiêu có tín hiệu. Mở ra xem, thấy một tin nhắn đến. Đọc xong, khóe môi Khinh Tiêu cong lên tạo thành nụ cười ôn nhu. Anh quay lưng bước ra lễ đường đứng phía dưới bục làm lễ. Mọi người lại được dịp xôn xao một phen, đáng lý ra phải là hai người cùng đi ra, vậy mà sao bây giờ chỉ có một người.
Đang lúc đó, cửa chính lễ đường bật mở, tất cả giật mình yên lặng nhìn ra.
Âm nhạc trỗi lên, Mộ Dung Y Tịnh một thân lễ phục màu trắng ôm lấy thân hình kiện mỹ, mái tóc dài phiêu phiêu sau lưng. Nhìn thấy Dương Khinh Tiêu, anh nở nụ cười ấm áp. Tất cả mọi người đều chết sững, lần đầu tiên nhìn thấy một nụ cười ôn nhu ám áp từ người này. Những bước chân đĩnh đạt mạnh mẽ nhưng không kém uyển chuyển. Mộ Dung Y Tịnh từ từ đi đến trước mặt Dương Khinh Tiêu.
Khinh Tiêu đưa tay tiếp lấy tay Y Tịnh cùng bước lên bục. Cùng nhau thề nguyền, trao nhẫn, rồi hôn nhau dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người. Hạnh phúc của hai người từ đây lại được bắt đầu và tiếp tục kéo dài bất tận.
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com