Chương 5
Santa còn chưa tỉnh táo lại, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc hóa ra Perth là kiểu người thế này.
Chiếc bánh mì kẹp trứng trong tay Santa đã nguội, cậu không ăn nổi nữa, trong đầu toàn cảm giác bị Perth bóp mông ban nãy.
Kích thích chết đi được.
Cậu ngẩn ngơ nhìn phía trước.
Bạn cùng bàn tới, chẹp miệng một cái rồi nói: "Thịt hun khói của mày sắp rơi cả ra ngoài rồi kia kìa!".
Santa cuối cùng cũng hoàn hồn, cầm khăn giấy lau lau rồi vứt, sau đó gục xuống bàn vẻ nặng lòng. Tiết trời tháng tám đúng là nóng nực, không chỉ trời nóng, mà còn cả trái tim nam sinh nào đó cũng đang hừng hực như lửa.
Cả ngày hôm ấy Santa ngẩn ngơ mơ màng, cứ ngẩng đầu là lại nhìn về phía Perth theo bản năng, nhìn hắn ngồi thẳng lưng nghe giảng, nhìn hắn cúi đầu chẳng biết đang ghi chép những gì.
Hết tiết, có người cầm sách đến hỏi bài Perth.
Dù là nam hay nữ thì Santa cũng nhìn họ chằm chằm, muốn bới ra mưu đồ trong cử chỉ của họ. Tới chiều Santa lại ngủ gục như thường lệ, nhưng khi nghe tiếng thầy gọi tên Perth, cậu đột nhiên tỉnh giấc.
Santa ngẩng đầu, mồ hôi nhễ nhại, gác cằm lên sách, nhìn hắn đứng dậy.
Cao thật, vóc dáng đẹp thật.
Santa vẫn luôn cực kì ghét đồng phục trường, thứ quần âu màu xanh biển vừa tầm thường vừa tẻ ngắt và kiểu áo sơ mi không chút cá tính, ngàn người như một.
Xấu y như nhau.
Nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra, Perth mặc bộ đồ chán ngắt này thì trông lại khá đẹp, dáng người cao to quá thu hút.
Cậu nhìn hắn bước lên bục giảng, lúc quay đầu tìm phấn, dường như người ấy lơ đãng liếc về nơi đây. Trái tim Santa run rẩy, ngón tay cũng run run theo như bị điện giật.
Perth trên bục giảng lại chẳng hề có biểu cảm gì khác thường, vẫn là cái mặt lạnh lùng như bị cướp mất vợ.
Hắn cầm phấn lên, viết xoèn xoẹt những công thức và con số Santa nhìn mà chẳng hiểu. Trên bảng đen toàn những thứ khó hiểu, nhưng Santa chẳng thèm để ý.
Cậu để ý thằng nhãi Perth này cơ.
Ai mà ngờ tên lớp trưởng đang được nhận vô số ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, thực ra lại là một con sói háo sắc?
Nghĩ đến đây, Santa không nhịn được mà cười. Cậu không chỉ cười, mà còn cười ra tiếng.
Thầy dạy toán đứng phía trước cau mày vẻ không vui: "Pongsapak! Cậu lại làm trò mèo gì đó?".
Santa mếu máo, không đáp lời. Ông thầy dạy toán vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Học cùng một lớp, theo chung một thầy, cậu nhìn trò Tanapon rồi tự soi lại mình đi!".
Santa liếc Perth đã viết xong đáp án, hai người chạm mắt, nhưng người kia chỉ nhìn thoáng qua rồi lại về chỗ ngay.
Santa nghĩ: Giả nai cái gì? Đồ mặt người dạ thú!
Perth viết xong lời giải thì thầy dạy toán cũng không mỉa Santa nữa, ông quay lại bục giảng giảng bài. Santa chống cằm nhìn Perth, đợi đến khi chuông tan học reo vang, cậu chạy tới trước bàn hắn nhanh nhất. Hắn chẳng ngẩng đầu, cứ thế làm tiếp cuốn sách bài tập mình chưa hoàn thành.
Santa đá vào mũi chân hắn, cợt nhả hỏi: "Lớp trưởng, tao muốn mày kèm riêng cho tao học, được không?".
Bàn tay đang cầm bút của Perth thoáng dừng lại, ngòi bút hằn mạnh lên trang giấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Santa, trầm ngâm mấy giây rồi đáp: "Muốn tôi kèm riêng thì phải nộp học phí đấy".
Santa cười: "Không thành vấn đề, cứ ra giá đi".
Cậu nằm nhoài lên bàn hắn, đôi mắt cong tít, giọng điệu cũng ngả ngớn: "Nhưng tôi cũng có yêu cầu đó nha".
Hắn nhìn cậu, chẳng nói gì.
Santa rù rì như bé mèo con làm nũng: "Tao gọi thì mày phải đến ngay".
Đang nói dở, thì lại có người khác cầm sách bài tập tới nhờ hắn giảng đề. Santa túm quyển sách ném trả lại, chắn giữa hai người, hống hách lên giọng: "Perth Tanapon là của tao, sau này mấy người muốn hỏi bài thì không được tìm cậu ta nữa".
Cậu đang đắc ý, Perth phía sau lại lạnh lùng: "Pongsapak, cậu bớt bớt đi".
Santa không vui, cậu quay lại trừng hắn, trong lòng nghĩ: khốn nạn, tôi cho cậu sờ mông, mà thái độ cậu lồi lõm thế này à?
Cái người vừa bị Santa ném sách thấy cậu bị Perth quở thì cười cười vẻ khinh thường: "Lượn qua một bên đi Pongsapak, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bọn tôi".
Cậu ta đặt quyển sách xuống trước mặt Perth, lại nghe hắn nói: "Cậu tới chậm quá, Pongsapak đã mua đứt tôi rồi".
Từ bé tới lớn, Santa chưa đắc ý thế này bao giờ.
Perth là ai cơ chứ?
Là "báu vật" của các thầy cô, là người được chọn mà tất cả đều ngưỡng mộ hoặc ghen tị.
Một người như thế bị cậu mua đứt rồi.
Dù là thật hay giả thì câu nói này của Perth đã thỏa mãn được lòng hư vinh của Santa, cái đuôi nhỏ của cậu vểnh lên tận trời. Người tới hỏi bài kia tỏ vẻ khó xử, nhìn Perth, rồi lại nhìn Santa.
Hắn chẳng để ý tới cậu ta, chỉ hỏi Santa: "Còn việc gì nữa không? Không thì về đi, đừng quấy rầy tôi làm bài".
"Hết rồi hết rồi". Cậu nhoẻn miệng cười. "Mày cứ học cho tốt đi, lúc nào rảnh lại dạy kèm riêng cho tao nhé".
Cậu nói xong thì huýt sáo rời đi, mặt mày hớn hở, còn hắn vô cảm tiếp tục cúi đầu làm bài.
Santa đi rồi, nhưng trái tim hắn vẫn chưa thôi loạn nhịp. Hắn đảo lưỡi quanh khoang miệng mình, rê thật chậm trên hàm răng, như lúc hôn môi với cậu ngày hôm qua vậy.
Perth nhẹ buông tay, cây bút rơi xuống đất. Hắn nghiêng người cúi xuống nhặt, vờ như lơ đãng quay đầu liếc ra sau, tầm mắt va ngay vào nơi ống quần đã xắn lên của Santa, mắt cá chân trắng nõn nà khiến hắn phải khẽ cắn môi.
Hắn cắn môi, dùng răng xé một mẩu da khô nứt.
Đau, chảy máu, cả nước bọt cũng toàn mùi máu tươi.
Lúc tan học Santa ba chân bốn cẳng chạy mất, chuông vừa reo đã ù té rồi, hôm nay cậu có hẹn đi đánh bi a. Rồi cậu lại thấy có gì sai sai, dường như mình đã quên mất điều gì quan trọng lắm.
Santa xoay người, đúng lúc va phải Perth. Perth cao hơn cậu nửa cái đầu, thân người rắn chắc hơn, Santa bị người ta ôm thẳng vào lòng. Cậu hoảng sợ, đến lúc ngẩng đầu đối diện với cặp mắt kia lại nhớ đến điều hoang đường hai người đã làm cho nhau trong căn phòng kín mít, đột nhiên mất hết bình tĩnh.
Santa thẳng thừng đẩy Perth ra, xù lông như con báo nhỏ: "Mày làm gì đấy?".
Perth tỏ vẻ bình tĩnh: "Thế cậu làm gì đấy?".
Thấy hắn vẫn làm cái mặt như người chết kia, Santa chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ ấy xuống cho tất cả mọi người xem Perth đáng khinh tới mức nào.
"Mày ôm tao làm gì?".
"Tự cậu xông lên mà".
"Tao không cẩn thận".
"Tôi cũng đâu có cố ý".
Hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, một người đi ngang qua xen vào: "Ê Santa, lại giở chứng gì đấy? Tao còn đang muốn ôm Tanaphon đây này".
Da gà da vịt của Santa nổi cả lên: "Mày biến thái à?".
"Mẹ kiếp, đây là học sinh xuất sắc của lớp đấy, ôm để hít vận học hành, mày thì biết cái gì". Nói xong, cậu chàng này còn dang tay ra vẻ muốn ôm lấy Perth.
Kết quả là Perth còn chưa kịp né thì Santa đã chẹp miệng một cái, thẳng chân đạp cậu ta sang chỗ khác. Hai người kia chí chóe ngay giữa hành lang, Perth thầm cười khẽ trong lòng. Hắn chẳng nói gì mà bỏ đi luôn, đến lúc Santa kịp phản ứng mà quay đầu lại thì bóng dáng hắn đã khuất xa lắm rồi.
Tối đến Santa về nhà, mẹ cậu lại đang gọi bạn đến chơi. Cậu về phòng mà không ngủ nổi, bèn lén lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, trốn trong chăn nghe những âm thanh dâm tà. Không phải thứ gì khác, mà đúng là đoạn ghi âm thu được lúc cả hai làm xằng làm bậy với nhau trong phòng kín ngày hôm qua.
Tăng âm lượng lên mức cao nhất, là ngay cả tiếng hắn thở cũng rõ mồn một. Tiếng thở dốc dồn dập và thô nặng, còn gợi cảm hơn mấy diễn viên phim điện ảnh người lớn chuyên nghiệp nhiều.
Lúc nói lại trầm giọng xuống, quyến rũ đến độ tay Santa phải mò thẳng vào trong quần lót.
Kích thích thật đấy.
Santa vừa nghe vừa tự tuốt, cậu cắn chăn nhắm mắt, tưởng tượng Perth đang tuốt ống cho mình. Kĩ thuật của hắn rất trâu bò, Santa cực kì nghi ngờ tên đó đã từng luyện tập rồi.
Cậu cân nhắc, mai là thứ bảy rồi, thứ bảy thì làm gì nhỉ?
Còn chưa kịp nhớ ra, cậu đã nghe được một tiếng than nhẹ chết người truyền tới từ tai nghe, nó hơi nghèn nghẹn, dường như dẫn theo dòng điện nào đánh thẳng vào linh hồn cậu.
Không chỉ linh hồn cậu, mà còn cả ngọn lửa dục vọng bừng bừng gấp trăm lần nữa.
Giọng Perth khi bắn tinh khiến Santa xuất ngay lập tức, tinh dịch dính dớp đầy tay, tự cậu cũng phải giật mình.
Sau đó, cậu nghe tiếng hắn nhuốm chút ý cười: "Cảm ơn bé cưng".
Cậu nhìn thằng em đã gần nhũn xuống của mình, nghĩ: Đừng khách sáo, bé cưng của cậu bắn ra rồi.
Chết người thật.
Santa nghĩ: Tên này đúng là chết người.
Cậu tắt điện thoại, lén lút đi vào vệ sinh.
Trong lúc tắm rửa, Santa lại nghĩ: Còn trẻ thì không được phóng túng quá, không cao lên được.
Nhưng cái đồ Santa này trước giờ có lúc nào nhớ được lâu đâu, nửa đêm cậu nằm mơ, mơ thấy mình và hắn trần truồng làm càn ngay giữa lớp học, còn bị camera quay lại nữa chứ.
Sáng sớm Santa trợn mắt nhìn trần nhà, mò tay xuống háng, "chào cờ" rồi.
Cái vụ "chào cờ" này đúng là hết sức bình thường. Lúc trước cậu chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay hơi sờ sờ lại nhớ về giấc mộng xuân kia – trong mơ, cậu nhoài người trên cửa sổ lớp học, cả nửa thân mình tắm trong nắng vàng, mông bị hắn đánh cho đỏ bừng như đít khỉ.
Cậu vừa hồi tưởng vừa tuốt thêm nháy nữa, suýt thì hỏng cả người. Cậu ăn sáng rồi nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi chơi.
Cậu vừa cầm điện thoại định gọi cho đại cha thì đột nhiên một âm thanh nổ tung trong đầu.
"Mười giờ sáng thứ bảy, gặp nhau ở quán KFC cạnh cổng trường". Santa giật nảy mình, đúng là cậu suýt quên.
Cậu lại nhìn đồng hồ — mười giờ đúng.
"Ta ơi!".
Giọng mẹ cậu vang lên từ dưới lầu: "Lớp trưởng lớp con gọi điện này!".
Santa trợn to mắt, sống lưng như bị điện giật, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cậu đột nhiên nhớ lại lời Perth ngày hôm ấy: Nếu cậu không tới thì tôi sẽ gọi cho mẹ cậu, rồi đến thẳng nhà cậu đón cậu luôn.
Cái tên này đúng là nói được thì làm được!
Santa chạy như bay xuống lầu, cầm điện thoại trong tay mẹ rồi trốn sang một góc thật xa, mới hỏi: "Mày điên à?".
"Tôi đang ở ngoài khu nhà cậu đây này". Perth nói. "Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không đi mà".
Santa xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Ai sợ chứ, chẳng qua tao đến muộn thôi".
"Thế thì chuẩn bị nhanh lên, tôi đợi". Hắn đáp. "Nhanh nhé, đừng lãng phí thời gian đấy".
Nói xong, hắn quyết đoán cúp máy. Santa bĩu môi trả điện thoại về cho mẹ.
"Con đi học bù".
Cậu nói. "Thầy bảo lớp trưởng kèm riêng cho con".
Mẹ cậu xua xua tay: "Đi đi, mẹ đánh bài cả đêm nên giờ ngủ bù, mày cứ về càng muộn càng tốt, đừng có phiền đến mẹ ngủ đấy nhá."
Santa bước khỏi nhà, lon ton chạy ra cổng khu.
Cuối tuần, cả hai đều không mặc đồng phục. Perth mặc quần jean và áo thun trắng, đứng thẳng lưng ngay góc đường kia, là kiểu trai đẹp trẻ măng điển hình. Santa lại trái ngược hoàn toàn, cậu xỏ đại một cái quần đùi rộng, mặc áo cũng qua loa, ai không biết còn tưởng cậu định đi chơi bóng.
"Tôi còn tưởng cậu không dám ra cơ". Mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại đôi môi khẽ hé của người kia.
"Tao chả phải cái loại ấy đâu". Bề ngoài thì mạnh miệng, mà trong lòng hơi run run.
Santa hơi bối rối, cậu chẳng biết mình và hắn thế nào nữa đây. Cậu hơi mê mẩn cái cảm giác làm bừa này, vừa kích thích vừa mới lạ, nhưng lúc làm thật thì lại thấy lo lo.
"Đi thôi". Perth xoay người, vẫy một chiếc taxi.
Santa bước theo sau: "Đi đâu cơ?".
"Nhà tôi".
Hai người ngồi cách nhau cả quãng dọc đường đi, chẳng ai nói gì, đứa nào cũng mang ý xấu.
Perth đã lột sạch cậu trong đầu mình mấy lần, thậm chí hắn còn liếc cậu qua khóe mắt chẳng biết bao lâu, ngắm nghía nơi đầu ngực lồ lộ sau cổ áo rộng thùng thình.
Còn Santa quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tim đập thình thịch, chẳng biết sắp tới mình sẽ đối mặt với điều gì.
Hai người đến nhà của hắn.
Nhà hắn nằm trong một khu phố, là kiểu khu biệt thự của người giàu. Cậu mở ngoắc cả mồm trước ngôi nhà, nơi mà hắn vừa gọi là "căn hộ nhỏ". Santa đột nhiên cảm thấy, tên Perth này chẳng ngu như cậu nghĩ. Hắn là cái kia kia thiếu gia nhà giàu đích thực, còn cậu lại quá bình thường. Đột nhiên cậu thấy hơi chạnh lòng.
Santa bước vào theo hắn, hỏi: "Nhà mày không có người à?".
"Ba tôi đi làm rồi".
"Còn mẹ thì sao?".
"Không biết".
Perth đặt áo khoác lên tay người giúp việc, tiện thể đưa dép cho Santa.
Santa vừa đổi giày xong đã bị người ta túm tay kéo lại, chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào phòng ngủ."Đệt, mày nhẹ tay thôi!".
Santa bị đẩy ngã xuống một chiếc giường đôi chẳng lớn lắm, ót đập thẳng xuống đầu giường, chỉ kịp chửi một câu đã bị lớp trưởng đột nhiên bộc phát thú tính ngậm môi.
"Ưm!".
Santa kêu hừ hừ, hừ xong lại thấy chẳng cần thiết – giãy giụa mà làm chi, vốn mình tới đây để làm chuyện này mà. Vì vậy cậu bắt đầu hưởng thụ.
Cậu nhắm mắt, để mặc bàn tay hắn với vào áo mình, để ngón tay hắn nhéo đầu ngực mình. Cậu hơi nhíu mày, chưa kịp hoảng là thân dưới đã lành lạnh, cả chiếc quần đùi rộng thùng thình lẫn quần lót đều bị lột xuống.
Ngay sau đó, môi lưỡi hắn rời khỏi khoang miệng cậu, Santa đuổi theo, nhưng không ngờ người kia lại né đi không định hôn môi với cậu nữa. Nụ hôn của Perth dần hạ thấp xuống. Hắn mút mạnh nơi cằm và hầu kết cậu, mút hai đầu ngực đã dựng thẳng, cuối cùng ngậm lấy thằng em đã hơi cương cứng mà chẳng hề do dự.
Santa hít sâu một hơi, thoải mái đến mức dùng cả hai chân kẹp chặt đầu Perth.
"Đệt."
Santa nói. "Lớp trưởng trâu bò thật đấy!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com