Chương 27: Chó Cảnh chắc chắn là điên rồi
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Lục Thừa An bị ép ở bệnh viện cận kề chăm sóc Cảnh Thượng suốt bảy ngày rưỡi, miễn cưỡng vô cùng, ngoài mặt vẫn phải vờ như vui mừng hớn hở.
Bởi lần trốn về nhà thất bại, chưa kịp chạy ra khỏi cổng bệnh viện đã bị Điền Tân xách cổ áo lôi về phòng bệnh của Cảnh Thượng, thì Cảnh Thượng đã hỏi:
"Sao? Không phải cậu yêu tôi à? Bây giờ tôi không còn ghét cậu nữa, cậu không muốn ở lại chăm sóc tôi à? Chạy cái gì?"
Lục Thừa An thật sự muốn nói không muốn, hoặc là lập tức xé rách mặt với hắn, nói rằng cậu muốn khóa lòng đoạn tuyệt tình yêu, sẽ không bao giờ theo đuổi hắn nữa. Nhưng nhìn vào ánh mắt như gai của Cảnh Thượng...
Lục Thừa An hèn rồi.
Lần đầu tiên trong đời.
"Anh Cảnh ơi, em vẫn đang mặc đồ bệnh nhân nè, em còn phải thay quần áo của mình nữa chứ. Nhưng mà cái áo kia của em bị anh xé rách với dính máu rồi, không mặc lại được nữa" Lục Thừa An cẩn thận đề nghị
"Em về nhà lấy mấy bộ quần áo, sẽ quay lại nhanh thôi, được không anh."
Cảnh Thượng chỉ thị Điền Tân: "Đi mua thêm mấy bộ."
Và còn đính kèm cả chiều cao, cân nặng cũng như số đo vòng eo của Lục Thừa An.
"..."
Lục Thừa An nói: "Em còn chưa tắm nữa. Em thích sạch sẽ lắm đó anh ơi, một ngày không tắm là khó chịu, dù là mùa đông em cũng phải tắm trong điều kiện không có nước nóng. Cho nên em vẫn phải về nhà một chuyến thôi ạ."
Cảnh Thượng chỉ vào phía bên trái phòng bệnh, nơi đó còn có một căn phòng khác: "Phòng tắm. Bên trong có đủ cả."
"..."
Cuối cùng Lục Thừa An nói: "Em bắt buộc phải về nhà thôi anh ơi, em cứ ở đây mãi thì ba và ba của em sẽ lo lắng lắm. Điện thoại của em vỡ rồi, bị tin tức tố của anh làm vỡ đó. Lúc đó còn tóe lửa bốc khói, đáng sợ lắm. Em không có trách anh đâu, anh Cảnh anh đừng nhìn em như vậy... Em chỉ muốn nói không có điện thoại thì làm sao em gọi điện được, cho nên phải về báo bình an..."
Lời còn chưa dứt, một chiếc điện thoại màu đen đã "bộp" một tiếng ném tới chân cậu, Cảnh Thượng hào phóng nói: "Gọi đi. Cậu không phải đến số điện thoại của ba mình cũng không nhớ chứ."
Chế giễu xong lại nói với Điền Tân: "Mua điện thoại mới."
"..."
Đúng rồi, Lục Thừa An còn nhớ đến 'Lục Thừa An', bèn tung ra chiêu cuối: "Anh Cảnh, em có nuôi một con mèo nhỏ, ba em sợ mèo nên em không nuôi ở nhà. Nó tự ở một mình trong góc sân, bình thường ngoan lắm, em phải về cho nó ăn."
"Nuôi một con mèo à?" Cảnh Thượng khẽ nhướng mày hỏi nhỏ, nhìn kỹ mặt Lục Thừa An như đang phân biệt thật giả "Con mèo mà cậu hay vuốt ve, cậu nuôi ở nhà rồi à?"
"Đúng vậy đúng vậy, chính là nó ạ. Em thật sự nuôi nó rồi." Lục Thừa An gật đầu rất quả quyết "Không tin anh cứ để chú Điền qua xem, xác nhận xong rồi em về cũng được ạ."
Cảnh Thượng không muốn để ý đến cậu ta, trực tiếp ra lệnh cho Điền Tân: "Nếu thật sự thấy mèo thì nuôi giúp cậu ta."
Lục Thừa An xua tay nói: "Thôi để em về đi! 'Lục Thừa An' chỉ có mình em thôi anh ơi, em không về nó không chịu ăn thức ăn của người khác đâu."
Cảnh Thượng hỏi: "Ai chỉ có mình cậu?"
Lục Thừa An: "Lục Thừa An ạ." Sau đó sợ người khác thắc mắc liền giải thích "Là tên của con mèo."
Cảnh Thượng: "Đồ thần kinh."
Hắn nói với Điền Tân: "Mèo ăn cơm thì ông nuôi giúp cậu ta mấy ngày, không ăn cơm thì mang về đây. Để tôi xem nó quấn Lục Thừa An đến mức nào, không có cậu ta nó có thể chết đói được không."
Hắn cố tình nhấn mạnh cái tên Lục Thừa An, ý tứ mỉa mai ngập tràn.
"..."
Điên rồi, đúng là điên rồi.
Chó Cảnh chắc chắn là điên rồi.
Ban ngày chăm sóc Cảnh Thượng, ban đêm ngủ ở giường bên cạnh, Lục Thừa An ở đây tám ngày, trên người mặc quần áo mới do Cảnh Thượng bảo Điền Tân đi mua, vừa vặn một cách lạ thường.
Cạnh tường còn đặt hơn mười bộ, vẫn chưa được lấy ra khỏi túi đựng quần áo cao cấp để thấy ánh mặt trời. Trong tay cậu đang nghịch chiếc điện thoại mới do Cảnh Thượng bảo Điền Tân đi mua, tốc độ mạng mượt mà, video sắc nét.
Là một thế giới mà Lục Thừa An chưa từng biết đến.
Cuộc sống cũng tốt lên rồi, nhưng điều này vẫn không ngăn được sự thật rằng Lục Thừa An cho rằng Cảnh Thượng đã điên, mà còn ngày càng điên hơn.
Cảnh tượng kỳ quái đến mức khiến Lục Thừa An răng va vào nhau cầm cập.
Để khiến Cảnh Thượng lộ nguyên hình, Lục Thừa An giở lại trò cũ, chưa vội thực hiện kế hoạch tránh xa của mình. Thay vào đó, cậu thay đổi đủ cách, nói những lời sến súa một cách quá đáng hơn để làm Cảnh Thượng ghê tởm, cầu cho hắn phản kích thật mạnh.
Kết quả? Không có, không hề có một lời chế giễu lại!
Cảnh Thượng chỉ nói: "Tiếp tục."
"..."
Tiếp tục cái ông nội nhà mày, Lục Thừa An uất ức đến mức muốn nhai đầu Cảnh Thượng.
Cậu vốn dĩ chỉ là một học sinh cấp ba, kiến thức nông cạn, dù đã theo đuổi Cảnh Thượng bao năm, nhưng mồm mép chẳng có lời nào văn vẻ cả, toàn là thẳng như ruột ngựa.
Từ ngữ cũng không biết thay đổi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thích với yêu. Hoặc là anh cắn em đi, chịch em đi, thô tục không chịu nổi.
Không thể tin được là Cảnh Thượng vậy mà có thể nghe lọt tai.
Lục Thừa An sắp bị chính những lời mình nói làm cho buồn nôn chết rồi.
Gần tám ngày trôi qua, Cảnh Thượng vẫn chưa có dấu hiệu xuất viện. Lục Thừa An ở đến mức nghi ngờ nhân sinh, khoanh chân ngồi trên giường của mình. Cảnh Thượng ở phòng bệnh cao cấp, phòng đơn, chiếc giường thứ hai là do hắn bảo y tá kê thêm.
"Anh ơi ~ anh Cảnh ơi ~~" Lục Thừa An thở dài, hai tay ôm lấy cổ chân rồi thuận thế ngã xuống giường, nằm nghiêng người đối diện với Cảnh Thượng, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Trên tay cậu có vết kim truyền dịch, mỗi ngày còn uống thuốc đúng giờ. Mặc dù cậu không biết tại sao mình lại phải trị liệu cùng Cảnh Thượng, nhưng hắn bảo ở cùng thì cứ ở cùng vậy.
Cảnh Thượng đang xem tin tức: "Nói đi."
"Khi nào thì anh xuất viện ạ?" Lục Thừa An nhìn hắn đầy hy vọng.
Cảnh Thượng lạnh lùng liếc cậu một cái: "Đợi đến ngày xuất viện thì sẽ xuất viện."
"Anh..."
[Đệt mẹ nó đây không phải là lời thừa thãi sao?! Đồ chó thần kinh.]
Lục Thừa An mắng thầm trong lòng xong, trên mặt lại nở nụ cười: "Em về nhà trước có được không anh? Em thật sự rất nhớ ba của em, từ lúc sinh ra đến giờ em chưa bao giờ xa ông ấy lâu như vậy đâu."
"Lục Thừa An, đừng trẻ con nữa. Sau này cậu sẽ còn xa ông ấy lâu hơn vậy đấy." Cảnh Thượng nói.
"Sao em lại xa ông ấy được chứ. Cả đời này em cũng không thể xa ông ấy." Lục Thừa An vụt một cái ngồi dậy, lần đầu tiên thể hiện sự không vui của mình một cách rõ ràng trước mặt Cảnh Thượng
"Em rất yêu ba của em, và ba em cũng rất yêu em."
Về Kỷ Mạc và Lục Lâm Kỳ, quan điểm trong lời nói và trong lòng cậu ta lại nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.
Tình cảm của cậu ta dành cho hai người ba sâu đậm đến mức Cảnh Thượng không hiểu nổi, mỗi ngày cậu ta đều phải hồi tưởng lại những khoảnh khắc vui vẻ khi ở cùng các ba. Bầu không khí nhà họ có vẻ rất tốt, Lục Thừa An lúc nào cũng có thể nếm trải được hạnh phúc mà người khác phải ghen tị.
Cảnh Thượng cười khẩy một tiếng, rồi nói: "Điền Tân đã nói cho ông ta biết cậu đang ở bệnh viện chăm sóc tôi rồi, cũng không thấy ông ta đến thăm cậu."
Lục Thừa An càng không vui hơn, làm ra vẻ mặt 'cần anh lo à'. Nhưng miệng lại không nói gì.
Trong lòng lại chửi chó Cảnh từ đầu đến chân. Thuận tiện còn thao thao bất tuyệt về cách mà gia đình họ chung sống với nhau, rằng không ai tốt bằng hai người ba của cậu, câu này nối tiếp câu kia, ồn ào đến mức Cảnh Thượng không còn tâm trí xem tin tức nữa.
Hắn tắt chiếc máy tính bảng có dòng tít in đậm mấy chữ "Mục thượng tướng" rồi ném lên tủ đầu giường, nói một câu
"Câm miệng"
Lục Thừa An ngơ ngác, nói: "Em có nói gì đâu."
Cảnh Thượng: "..."
Trong phòng bệnh im lặng một lúc, Lục Thừa An lại không ngồi yên được nữa. Cậu nghĩ đến việc hai người quen nhau lâu như vậy mà vẫn chưa có phương thức liên lạc của nhau.
Cảnh Thượng căn bản không muốn dính dáng đến loại quan hệ cần phải lưu số trong điện thoại này, nếu cậu dám đề cập, chắc chắn sẽ nhận được một câu "Cậu cũng xứng?" của Cảnh Thượng như trước đây.
Thật lòng mà nói, ánh mắt khinh thường đó cũng khá là đẹp trai. Cảnh Thượng như vậy mới là bình thường, Lục Thừa An chỉ cần hồi tưởng lại một chút là máu trong người lập tức lưu thông nhanh hơn, nóng lòng muốn thử.
"Anh ơi." Lục Thừa An cười hì hì.
Cảnh Thượng không nói gì, nhưng mắt lại nhìn về phía cậu.
Lục Thừa An xuống giường, đi đến bên giường Cảnh Thượng, ngồi xổm xuống vịn vào mép giường, ngước mắt nhìn Cảnh Thượng nói:
"Anh Cảnh, em quan tâm anh như vậy, không cần anh nói em cũng sẽ chăm sóc anh, cho đến khi anh xuất viện. Nhưng mà anh đã chủ động giữ em lại bên cạnh mấy ngày, để em bầu bạn rồi. Có phải là có chút ý tứ với em rồi nhưng lại không muốn thừa nhận không ạ. Haiz, em hiểu mà, em hiểu mà."
Mày mắt cậu cong cong, thật sự là một dáng vẻ của người đang yêu: "Vậy bây giờ em có thể thêm phương thức liên lạc của anh được không anh Cảnh, em muốn đó~"
Âm cuối của chữ cuối cùng như có móc câu, ngọt đến mức khiến cổ họng người ta nghẹn lại. Sắc mặt Cảnh Thượng khó coi thấy rõ bằng mắt thường, Lục Thừa An nhận ra liền nín cười trong lòng, ngay sau đó, vẻ mặt từ ái mộ giả dạng thành chế giễu kia cứng đờ trên mặt.
Bởi vì Cảnh Thượng nói: "Tùy, ý."
-
Tối đó cuối cùng cũng được xuất viện về nhà, Lục Thừa An chỉ vui vẻ được một lúc, rồi cứ xị mặt ra buồn bực không vui. Đặc biệt là khi nhìn thấy 'Lục Thừa An' rõ ràng đã được Điền Tân nuôi béo lên hơn nửa vòng, eo cũng to ra không ít, nỗi uất hận trong lòng suýt nữa làm cậu tắc thở chết.
Con mèo thúi vô dụng này, ai cho gì cũng ăn.
Đúng là đồ sói mắt trắng vô ơn, nuôi cũng như không!
Đã nhiều ngày không gặp đàn anh, đổi điện thoại mới cũng không liên lạc được, vì không biết phương thức liên lạc. Nỗi nhớ nhung như cỏ dại gặp gió xuân, điên cuồng trồi lên khỏi mặt đất. Cậu rất rất muốn gặp Cố Văn.
"Ba." Lục Thừa An nhìn thấy Kỷ Mạc từ phòng ngủ bước ra, sắc mặt hồng hào ngáp một cái, nụ cười trên môi cậu toe toét hơn khi chạy lên lầu.
"Con trai, về rồi à." Kỷ Mạc nhón chân vỗ đầu cậu, giống như đang xoa đầu một chú chó nhỏ "Ba muốn ăn cơm con nấu rồi. Con vào bếp đi."
Lúc ông giơ tay lên, Lục Thừa An vô thức rụt người lại. Rồi đứng yên tại chỗ.
Cái mũi chó của một Alpha như cậu đã ngửi thấy trên người Kỷ Mạc có một mùi pheromone rất rất nhạt.
Giống như một mùi hương hoa, lúc mới nở thì nồng nàn thơm ngát, nhưng không diêm dúa gắt mũi.
"Hoa dạ lai hương." Lục Thừa An cẩn thận ngửi ngửi, thì thầm nói.
Kỷ Mạc đẩy cậu: "Nấu cơm đi."
"Vâng ạ. Đợi con một lát nhé ba." Lục Thừa An cười rồi ngoan ngoãn xuống lầu.
-
Xa trường gần mười ngày, lại không phải tự mình chủ động trốn học, lần này trở lại trường Lục Thừa An bất giác có cảm giác xa cách nhiều ngày, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đặc biệt là khi cậu bước xuống từ xe của Cảnh Thượng, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, khắp nơi đều toát ra vẻ không chân thật.
Do tin tức tố của Cảnh Thượng gần đây thường xuyên có vấn đề, Cảnh Từ không yên tâm, đã dặn dò Điền Tân phải đưa đón bằng xe. Sau khi đưa Cảnh Thượng đến trường, ông sẽ đợi ở ngoài trường để đề phòng tình huống đột xuất.
Đến lúc đó ông có thể kịp thời phản ứng.
Lần trước là do Cảnh Từ và Mục Thượng tướng tình cờ đang bận một số công việc ở gần đó, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Hôm nay Lục Thừa An rất mong được đi học, trong lòng cứ canh cánh về Cố Văn. Trời chưa sáng đã mở mắt, rồi cậu muốn đến trường sớm, cả người có chút phấn khích.
Vừa ra khỏi nhà đã thấy Cảnh Thượng đứng thẳng tắp ở đó, mà 'Lục Thừa An' tên phản bội kia đang cọ qua cọ lại trên người Cảnh Thượng, giống như cách nó từng cọ cậu.
Đáng ghét!
Sau đó Lục Thừa An không được tự đi học, bị buộc phải đợi Cảnh Thượng dùng xong bữa sáng, bị buộc phải lên xe Cảnh Thượng, bị buộc phải đi học cùng hắn.
"Xem thằng bé vui chưa kìa." Lên xe rồi, Điền Tân nói.
Lục Thừa An muốn gào lại, ai thèm vui chứ, tôi khó chịu! Không nhìn ra tôi khó chịu chết đi được à? Ai muốn đi cùng chó Cảnh chứ!
Chuyến xe chỉ vài phút, Lục Thừa An như ngồi trên đống lửa, sợ rằng từ nay về sau diễn đàn sẽ không còn cập nhật chiến tích liếm chó của cậu nữa, mà bắt đầu viết rằng cậu đã thành công được Cảnh Thượng thu nạp vào hậu cung...
Thầy trò trong trường vẫn còn sống, nhưng mười ngày trước họ mới "chết" một lần. Hôm nay đứng ngoài cổng, nhìn thấy gương mặt của chú bảo vệ trước tiên, Lục Thừa An cảm thấy càng không chân thật.
Cậu không dám tiến về phía trước, sợ cơn ác mộng trên diễn đàn trở thành sự thật, tự giác lùi lại nửa bước: "Anh Cảnh hay là anh vào trước đi, em lát nữa sẽ vào sau..."
"Nói nhảm cái gì vậy." Cảnh Thượng lạnh lùng ngắt lời.
Lục Thừa An ra vẻ nghiêm túc nói: "Em sợ làm anh mất mặt. Để người khác nhìn thấy anh lại đi cùng với một người như em, làm bẩn thanh danh của anh."
Cảnh Thượng cúi mắt nhìn cậu, không nói một lời.
Ánh mắt này quá có sức xuyên thấu, như thể một con dao, chỉ cần Lục Thừa An không nghe lời nữa là sẽ hành hạ cái cổ yếu ớt của cậu.
Thôi thì vẫn không nên chọc giận một quả bom nổ chậm thì hơn. Lục Thừa An đang định gật đầu nói được thôi, thì khóe mắt bỗng nhìn thấy một bóng dáng dịu dàng quen thuộc.
Đàn anh!
"RẦM-!"
Trời đất quay cuồng, Lục Thừa An khẽ kêu lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cảnh Thượng bẻ quặt hai tay ra sau rồi ấn chặt lên thân xe.
"Anh Cảnh?!" Hai tay Lục Thừa An chỉ bị Cảnh Thượng dùng một tay khống chế, không thể thoát ra được. Tay còn lại của hắn ấn đầu Lục Thừa An vào thân xe.
Lục Thừa An cảm thấy nửa bên má của mình áp vào lớp kim loại lạnh buốt, cả người run lên một cái.
Từ sau lưng truyền đến hơi ấm từ lồng ngực Cảnh Thượng, Lục Thừa An cảm nhận được sau lưng có một trái tim đang đập một cách mãnh liệt. Như thể cuồn cuộn sự phẫn nộ, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch. Rất nhanh.
Lục Thừa An giãy giụa vai một cái, lập tức bị đè trở lại. Cậu sợ tin tức tố của Cảnh Thượng lại bạo phát, nhưng không cảm nhận được gì, bèn nuốt nước bọt, dè dặt hỏi:
"Anh ơi, anh Cảnh, anh sao thế..."
"Lục Thừa An, tuyến thể của cậu, cũng giống như cấp bậc của con người cậu vậy, phân hóa không được hoàn toàn."
Hơi thở của Cảnh Thượng phả lướt qua gáy Lục Thừa An. Cổ áo ở đó không biết từ lúc nào đã bị kéo xuống rất nhiều, Lục Thừa An càng run rẩy hơn.
Cậu không biết Cảnh Thượng muốn làm gì, nhưng bản năng mách bảo cậu nói: "V-vâng, vâng vâng vâng anh Cảnh, tuyến thể của em phân hóa không hoàn toàn, vẫn phải phát triển thêm nữa..."
"Cắn thử một cái xem sao." Cảnh Thượng khẽ cúi đầu, nói: "Xem cậu có phản ứng bị đánh dấu tạm thời được không."
"Hả? Kh-không không được đâu- Đừng đừng đừng đừng đừng- Ưm!"
Răng nanh sắc bén không chút do dự đâm xuyên qua tuyến thể chưa từng bị bất kỳ ai chiếm hữu của Lục Thừa An, mắt cậu trợn trừng, Cảnh Thượng bịt miệng cậu lại không cho cậu la hét.
Lục Thừa An vô thức giãy giụa dữ dội, nhưng bàn tay đang ghì chặt hai tay của cậu bắt chéo ra sau lưng kia lại dùng sức vô cùng.
Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, những tiếng rên rỉ rời rạc bay ra từ lòng bàn tay Cảnh Thượng, rồi lại bị bịt chặt hơn.
"Ư..."
Cách đó không xa, Cố Văn đã tận mắt chứng kiến hành vi một Alpha đang thực hiện đánh dấu tạm thời lên một Alpha khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com