Chương 35: Lục Thừa An, có muốn không?
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
'Lục Thừa An' bị quẳng ra ngoài cửa.
Nó cào nhẹ lên cánh cửa, trong cổ họng phát ra những tiếng kêu hoảng loạn. Lúc đêm khuya thanh vắng, lẽ ra động tĩnh phải đặc biệt rõ, nhưng tối nay lại gần như chẳng ai nhận ra.
Không một ai nghe thấy tiếng "meo" yếu ớt chẳng đáng gì của nó.
......
Cắn xé.
Gần như là kiểu cắn xé mang dã tính của thú hoang.
Đôi môi của Lục Thừa An bị Cảnh Thượng hút vào, hàm răng vô tình nghiền nát, tàn bạo càn quét. Cặp nanh sắc bén từng đâm xuyên tuyến thể của cậu, giờ lại cắn rách môi cậu.
Lục Thừa An muốn đẩy ra, bàn tay vừa chạm ngực hắn đã bị kéo lên, trói gọn trên đỉnh đầu.
Cái tổ được cậu tỉ mỉ xây dựng đã trở nên lộn xộn không nỡ nhìn nữa.
Lãnh địa bị xâm phạm, Lục Thừa An trở nên cáu kỉnh.
Cơn sốt cao và thần trí không tỉnh táo liên tiếp hai ngày đã khiến cậu có ý thức lãnh địa của một Alpha, trong cổ họng gầm gừ khàn khàn, ra lệnh Cảnh Thượng cút đi.
Nhưng giọng cậu mềm nhũn, nghe chẳng khác nào mè nheo làm nũng, giống tiếng chó con ỉ ôi, chỉ càng khiến hắn đối xử tàn bạo hơn.
Càng hung dữ càng tỏ ra 'mềm yếu', mặc dù từ này hoàn toàn không phù hợp với Lục Thừa An lúc bình thường. Càng lộ ra ánh mắt "đừng bắt nạt tôi, xin anh đó", càng van xin thì càng kích thích cái dục vọng ngược đãi đến đáng sợ kia của Alpha.
Cảnh Thượng kìm nén nghiến răng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, gân xanh trên cổ lúc ẩn lúc hiện.
"Cậu cũng hôn nó như vậy?"
Một tay hắn ghì chặt hai cổ tay của Lục Thừa An, bắt chéo trói lại không cho cậu cơ hội giãy giụa. Tay còn lại nửa mạnh nửa nhẹ bóp lấy cằm Lục Thừa An, giọng điệu chậm rãi hỏi, không nghe ra cảm xúc đặc biệt gì.
Sói đói.
Trong đôi mắt Cảnh Thượng, Lục Thừa An nhìn ra sự điên cuồng của một con sói đầu đàn đã đói hai tháng khi nhìn thấy một miếng thịt tươi sống, cậu khẽ run rẩy.
"Run cái gì?" Cảnh Thượng hừ lạnh.
Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của Lục Thừa An, đôi mắt tím sẫm nồng đậm trong bóng tối không nhìn được rõ ràng, nhưng lại toát lên vẻ nguy hiểm rõ rệt:
"Người không biết còn tưởng tôi làm gì cậu rồi đấy. Hửm? Cậu cũng hôn nó như vậy sao? Trả lời, Lục Thừa An."
Mồ hôi rịn xuống từ thái dương, biết rõ tình thế nào thì phải nói lời nào, bị ép hỏi, Lục Thừa An cứng miệng nói:
"...Tôi không có hôn anh ấy."
[Tao hôn đấy thì thế nào, mẹ kiếp liên quan gì đến mày. Tao muốn hôn thế nào thì hôn... nếu không phải tại mày, bọn tao đã sắp dùng lưỡi rồi...]
"-Ha."
"Cậu sợ thật rồi à, Lục Thừa An. Ngay cả nói sau lưng tôi cũng run rẩy."
Cảnh Thượng rõ ràng đang vô cùng tức giận, nhưng hắn lại giận quá hóa cười, hơn nữa còn nói một câu khiến Lục Thừa An nghe không hiểu cũng chẳng nghĩ ra nổi.
Cái gì mà nói sau lưng hắn.
Nói sau lưng hắn lúc nào chứ?
Răng hàm dưới của Cảnh Thượng siết chặt kèn kẹt, hắn bỗng mạnh mẽ lật cậu úp xuống, cắn phập vào tuyến thể sau gáy, nghiến từng tiếng:
"Tên lừa đảo Lục Thừa An."
Giọng căm hận nghiến răng nghiến lợi, như thể hắn đang tháo dỡ từng khúc xương trắng toát trong người Lục Thừa An, tổng cộng 206 cái, hận không thể phá hủy hết rồi ném cho chó ăn.
"Đợi đã...!"
Cơn đau dữ dội sau gáy ập đến, Lục Thừa An hít mạnh một ngụm khí lạnh. Cả cổ lẫn vai đều cong vồng lên, như thể lưng đang chống một ngọn núi. Cậu buộc phải dốc toàn lực chống trả thì mới có tia hy vọng mong manh đứng vững.
Quả nhiên chỉ là hy vọng mong manh, vòng eo của Lục Thừa An sụp xuống, bị Cảnh Thượng dễ dàng đè bẹp.
Hai ngày nay chẳng có cảm giác thèm ăn, Lục Thừa An chỉ uống nước, chưa nuốt nổi miếng gì.
Tối hôm trước, Cảnh Thượng đã tiêm cho cậu một mũi dinh dưỡng, một mũi chống đỡ được ba ngày.
Ba ngày không ăn không uống cũng chẳng đói.
Nếu không phải thuốc tiêm quá đắt, Lục Thừa An cũng thật sự muốn dùng thường xuyên. Dù sao cũng chẳng có tác dụng phụ gì, dịch lỏng vào cơ thể liền thấy tinh thần sảng khoái ba ngày liền, còn sướng hơn ăn cơm.
Đỡ phải nhai mỏi hàm, khỏi tốn công sức.
Nhưng cùng tiêm dinh dưỡng, Cảnh Thượng lại như một con quái vật. Dưới tay hắn, Lục Thừa An chẳng khác nào một con chó con yếu ớt, không hề có sức chống cự.
Pheromone từ hắn gần như muốn đánh tan hết xương cốt trong người, ào ạt ập tới, không cần hắn ấn gáy cậu để tiện cho hắn cắn tuyến thể, Lục Thừa An cũng đã mềm nhũn tại chỗ, suýt nữa gục xuống.
Cảnh Thượng vòng một cánh tay qua eo nâng lên để cậu chỉ có thể quỳ. Áo trên eo vốn lỏng lẻo, giờ bị siết chặt sát dán vào người, thon gọn căng mảnh.
Đàn hồi, dẻo dai.
Bị Cảnh Thượng lên cơn điên nhốt trong nhà họ Mục để trải qua kỳ phát tình mà hầu hết Alpha nào cũng phải trải qua một tuần, Lục Thừa An không có quần áo thay, chỉ có thể mặc đồ của Cảnh Thượng.
Không hẳn vừa, nhưng cũng không quá rộng.
"Anh... Cảnh..."
Lục Thừa An không nhịn được hít hà, bụng và sau eo có vết thương chưa lành, bị hắn ôm có chút đau, vội vàng xuống giọng cố gắng lấy lòng, âm điệu như một con rắn chuông mới sinh đang thử cái đuôi của mình
"Anh Cảnh không phải anh ghét em sao... Anh ghét em thì cứ tiếp tục ghét đi, không cần thiết vì trả thù em mà phải hy sinh cả bản thân mình đâu-! Đừng cắn mạnh thế anh ơi! Cổ em trông cũng đẹp mà, mang nhiều vết thương như vậy không phải xấu lắm sao... em nói thật đó, anh Cảnh, loại người như em... hít...!"
Thế nào gọi là tuyệt cảnh? Ngay lúc này có thể gọi là tuyệt cảnh.
Ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ rộng lớn hắt vào, lạnh lẽo, không phải màu sắc của hy vọng.
Lý trí của Lục Thừa An đã không còn lại bao nhiêu, ý nghĩ muốn 'Lục Thừa An' sống sót buộc cậu phải kìm chặt cái miệng độc địa, chỉ chọn những lời dễ nghe mà nói.
Nhưng như vậy cũng không thể làm Cảnh Thượng hài lòng.
Miếng thịt mỏng trên gáy bị miệng chó nghiền ngẫm mút mát, răng nanh càng lúc càng quá đáng, Lục Thừa An vừa đau lại vừa muốn được bị cắn tiếp, tiện đến mức vô lý.
Cậu thầm mắng chửi mình sau đó lại lôi mười tám đời tổ tông của chó Cảnh ra chửi rủa, nhưng miệng thì vùi vào gối rít khẽ, môi hé mở.
Nước bọt ngày càng nhiều, suýt nữa tràn ra khoé môi... Cứ như thể cậu đang...
Lục Thừa An nghiến chặt răng, cắn môi, chết cũng không chịu để bản thân lộ ra cái dáng vẻ chỉ có người trưởng thành mới có.
Không chịu nổi nữa, không chửi thì ngứa miệng. Răng ngứa, cả hai hàm đều ngứa đến muốn nứt ra.
Lần này Cảnh Thượng đã rút kinh nghiệm, không đưa tay vào tầm mắt để cậu dễ dàng cắn được. Lục Thừa An tức đến nóng ran, đầu óc choáng váng, cơn sốt lại làm thần trí thêm rối loạn.
"Cảnh Thượng..."
Cảnh Thượng không quan tâm.
"Anh Cảnh..."
Cảnh Thượng không quan tâm, nhưng cơn giận đã dịu đi một chút.
"Chó Cảnh..."
Cảnh Thượng vẫn không quan tâm, nhưng răng lại cắn sâu hơn.
Lục Thừa An rùng mình một cái: "Đồ ngu! Tro cốt của mày sẽ bị tao rải cho chó liếm hết, chó Cảnh!! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ lôi mày đến nhà hỏa táng thiêu thành tro! Tao sẽ rải tro cốt của mày khắp nơi, khắp thế giới này!!!"
Trong ngoài như một, lời nói và suy nghĩ nhất quán.
"Đợi đến khi cậu có bản lĩnh đó rồi hẵng nói tiếp."
Cảnh Thượng cười lạnh, lật người cậu lại nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể giây tiếp theo sẽ dùng cực hình mà tra khảo
"Muốn không?"
"..."
Hai câu trước và sau không cùng một chủ đề. Lục Thừa An hiểu rất rõ, đồng tử màu lam khói của cậu khẽ lóe lên, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn.
Tên ác quỷ này, không biết đã tiêm bao nhiêu thuốc ức chế. Một Alpha bản tính ác liệt, tàn bạo như vậy mà lại có thể gắng gượng chịu đựng suốt hai ngày.
Tên đã lên dây không thể không bắn, vậy mà còn quay qua hỏi ý mình trước, cứ như thể hắn thật sự sẽ tôn trọng mình vậy.
Giả làm quý ông giống ghê nhỉ.
Cảnh Thượng lại hỏi một lần nữa, lần này giọng điệu đã nhẹ hơn, nhưng cảm giác ép buộc lại càng dữ dội hơn:
"Lục Thừa An, có muốn không?"
Không muốn, sao có thể thỏa hiệp được chứ. Dù thế nào cũng không thể cùng chó Cảnh...
Nhưng tại sao ánh mắt của Cảnh Thượng lại như vậy? Hắn muốn dùng súng giết mình hay muốn dùng miệng ăn tươi nuốt sống mình đây?
Kỳ lạ là, Lục Thừa An không hề cảm thấy sợ hãi, cả trái tim vẫn đang run rẩy một cách mơ hồ. Dường như được bao bọc trong sự hưng phấn.
Cái gọi là hưng phấn, giống như ngâm trong dung dịch formol, khiến Lục Thừa An khó chịu nhưng lại bảo tồn nguyên dạng, như thể bất tử.
Đôi mắt màu tím sẫm siết chặt lấy cậu, Lục Thừa An ngược lại muốn xem bộ mặt của Cảnh Thượng sau khi bị từ chối.
Cậu muốn thấy hắn bị lột trần khỏi cái vẻ ngâm trong formol, muốn thấy bình thủy tinh vỡ nát, hắn làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
"...Muốn."
nhưng ánh mắt đã chẳng còn tỉnh táo, giọng run rẩy thấp nghẹn.
Cậu khẽ khép mắt, trong ngoài không đồng nhất, vẻ mặt say mê, bị bản năng nguyên thủy của Alpha điều khiển, không còn chịu đựng nổi, giơ cánh tay lấy mu bàn tay che mắt, nghiến răng như muốn cắn chết chính mình, run giọng lặp lại:
"-Muốn!"
Cậu biết mình đang nói gì, cho nên hận đến mức bệnh không còn thuốc chữa, hận chính mình, hận Cảnh Thượng, hận cả thế giới.
Nếu không phải do thằng chó Cảnh chết tiệt không cho cậu thuốc ức chế, cậu tuyệt đối sẽ không thành ra như vậy!
Lời càng nói càng nhiều, giọng càng lúc càng khàn, đến nỗi cả vầng trăng cũng không đành lòng nghe tiếp, lặng lẽ lẩn mình vào tầng mây.
Về sau bản thân cậu còn nói gì đó, Lục Thừa An quên sạch, hẳn là toàn lời chửi rủa.
Tính khí cậu vốn đã tệ, ở trước mặt Cảnh Thượng mà còn ráng giả vờ ngoan ngoãn liếm mấy năm nay, coi như là cực hạn. Giờ bị kỳ phát tình hành hạ đến mất hết lý trí, tất nhiên không thể nhịn nữa, càng khó nghe thì càng nói.
Lục Thừa An thích nhất là nguyền rủa Cảnh Thượng chết, cậu mong, cầu, hy vọng hắn phải nếm trải mọi loại cái chết trên đời.
Không chỉ một lần mà là hai lần.
Ba lần bốn lần, vô số lần thì càng tốt!
Mối thù giết cha đoạt vợ có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng cái hận và oán dành cho Cảnh Thượng như thể đã ăn sâu vào cốt tủy, Lục Thừa An hận đến mức muốn nhét cả con người hắn vào trong hàm răng mình, nhai nát cho máu thịt bắn tung tóe, thành một bãi bùn máu.
Cảnh Thượng có bị tức đến hoa mắt chóng mặt hay không, Lục Thừa An cũng chẳng nhớ.
Chỉ biết cái đồ chó má ấy ở ngay trên đầu mình, khẽ cười một tiếng, lạnh đến mức cậu run bần bật.
Rồi Cảnh Thượng nói: "Cậu đúng là giống hệt con mèo của cậu, lắm lời."
Chỉ một câu này, chút lý trí đã bị bức đến điên của Lục Thừa An lại quay về một ít, không dám chửi Cảnh Thượng nữa.
Im lặng không nói.
Khi không kiểm soát được những giọt nước mắt sinh lý chảy ra, cậu bắt đầu nghĩ về Cố Văn trong lòng.
Đàn anh lúc này đang làm gì, có bị ảnh hưởng bởi chuyện này không, có hối hận vì đã bị cậu quyến rũ không, có tự bào chữa cho mình, đổ hết mọi chuyện lên đầu cậu không- Đàn anh căn bản không phải người như vậy, anh ấy sẽ gánh hết mọi trách nhiệm về mình.
Lúc đó tên ngu Cảnh Thượng ra tay, anh ấy có khó chịu phải nhập viện không...
Giọng nói âm u hiểm độc của Cảnh Thượng bỗng rơi xuống từ đỉnh đầu:
"Lục Thừa An, cảnh cáo lần cuối, câm, miệng."
"...Hửm?"
Tóc mái trước trán và hàng mi Lục Thừa An đều ướt sũng, cậu ngước mắt nhìn lại, dáng vẻ đáng thương đến tội, lúc này giọng nói lại đặc biệt dễ nghe, giống hệt như bị tâm thần phân liệt vậy:
"Anh Cảnh, em có nói gì đâu mà... Anh sốt đến hồ đồ rồi à?"
-
"Cậu mới là người hồ đồ đó, Cố Văn." Bệnh viện lúc nửa đêm đèn đuốc sáng trưng, thái dương Cố Văn quấn băng gạc, những vệt máu rỉ ra.
Hiệu trưởng lần thứ hai đến thăm anh, không biết đã nói câu này lần thứ mấy rồi.
Trán bị ống bút điêu khắc đập vào, vết thương không tính là nghiêm trọng, không cần nhập viện.
Nhưng Cố Văn đã bị pheromone thịnh nộ của Cảnh Thượng tấn công, ngọn lửa giận dữ của một Alpha bị thách thức quyền uy, như thể bị cướp đi bạn đời, tất cả đều được dồn vào món vũ khí mà Cảnh Thượng cầm.
Dẫn đến pheromone của Cố Văn, người lúc đó đang trong kỳ phát tình, bị rối loạn, ngất đi tại chỗ.
Từ lúc tỉnh lại, Cố Văn chỉ hỏi một câu Lục Thừa An đang ở đâu, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Không ai có thể nhìn thấu được những gì sâu thẳm nhất trong lòng anh ta, không ai biết anh ta có đang sám hối hay đang hối hận vì đã không nhanh chóng làm chuyện đó với Lục Thừa An.
Hiệu trưởng nói Lục Thừa An đã về nhà cùng Cảnh Thượng, cả hai đều đang trong kỳ phát tình, tuần này phải ở nhà, sẽ không đến trường.
"Sao cậu có thể làm chuyện đó với học sinh của mình được." Cách hai ngày, hiệu trưởng nhíu mày nói, vẫn đầy thất vọng
"Cậu là giáo viên."
Tại trường Liên Minh Tinh Tế, tất cả giáo viên có mặt ở trường lúc bảy giờ ngày hôm đó đều đã thấy chuyện xấu của Cố Văn.
Họ đang bàn bạc đối sách, hiệu trưởng đang suy nghĩ, sàng lọc những đối sách có thể hữu ích hoặc cũng có thể vô dụng này.
Chuyện này ngoài hiệu trưởng và mấy giáo viên kia ra, sẽ không có ai khác biết.
Cảnh Thượng có quyền có thế, nhưng toàn thể giáo viên và học sinh đều biết Lục Thừa An ở chỗ cậu ta chỉ là một món đồ chơi, không thể xem là thật.
Lời tuyên bố "mày nên biết nó là đồ của tao" chỉ là bản tính của một Alpha ở vị thế kẻ mạnh mà thôi, không phải xuất phát từ sự quan tâm thật sự.
Không có tình cảm, thì không cần để vào mắt.
Đối với một món đồ chơi nhỏ, hiệu trưởng nghĩ, Cảnh Thượng có lẽ càng muốn nhốt cậu ta ở nhà, cho đến ngày chơi chán thì thôi. Thành tích học tập của Lục Thừa An kém đến mức vô lý, có đến trường hay không cũng như nhau.
Cho nên trường Liên Minh Tinh Tế không có cậu ta, biết đâu hình ảnh lại có thể tốt hơn thì sao.
Bên ngoài ô cửa sổ ca rô nhỏ, trời dần sáng, bình minh ló dạng. Trước khi đi, hiệu trưởng nói với Cố Văn: "Chuyện tôi đã nói, cậu hãy suy nghĩ kỹ xem có muốn hay không."
-
"Không muốn. Không muốn nữa..."
Lục Thừa An tuyệt vọng, gào thét như muốn nôn ra cả tim gan, cậu vung một đấm về phía mặt Cảnh Thượng, xoay người chạy ra cửa.
Lòng bàn chân vừa chạm đất đã gục xuống vì mất sức, một tiếng "rầm" vang lên. Lục Thừa An hoàn toàn không cảm thấy đau, cánh tay gắng sức vươn về phía trước, năm ngón tay dính nhớp bấu víu lấy sàn nhà như thể đó là mặt đất, có thể mượn sức
"Cứu mạng, cứu mạng..."
Phía sau, Cảnh Thượng không vội không vàng bước xuống sàn, động tĩnh gần như không có.
Nhưng lọt vào tai Lục Thừa An, lại giống như đang bị một tên sát nhân khát máu cầm búa truy sát, càng ra sức bò hơn.
Mắt cá chân bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy.
Nước mắt Lục Thừa An rơi xuống, không phải là nước mắt sinh lý:
"Đừng..."
"Quay lại." Cảnh Thượng ngồi xổm xuống kéo Lục Thừa An đang muốn bỏ trốn quay lại.
Lục Thừa An vẫn nói: "Đừng."
"Ha" Cảnh Thượng liếm đi vệt máu rỉ ra từ khóe môi do bị cắn, cũng là do bị đánh rách, chậm rãi nói
"Bây giờ, cậu không còn quyền quyết định nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com