Chương 40: Anh Cảnh không cho phép đâu ạ
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Ngày vừa tròn 18 tuổi, Lục Thừa An co ro ngồi trong hành lang tòa văn phòng giáo viên, chờ Cố Văn, định cùng anh ta làm chuyện mờ ám.
Khi anh ta dẫm lên ánh sáng sớm từ ngoài bước vào, trên người mang theo mùi hương nhè nhẹ của bưởi chín.
Đó là pheromone của Kỷ Mạc.
Lục Thừa An đã ngửi thấy vô số lần.
Cậu biết.
"Em rất xin lỗi, đàn anh." Lục Thừa An trầm giọng nói.
"Không sao" Cố Văn nói "Là lỗi của tôi."
Giây tiếp theo lại nói, "Nhưng tại sao em lại phải xin lỗi. Em nửa tháng không đến trường, cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lục Thừa An vốn không biết sóng to gió lớn trong trường ra sao, lúc cậu ở cùng Cảnh Thượng, cả căn biệt thự chỉ có hai người họ.
Có lẽ vì cái tên Cố Văn, Cảnh Thượng cảm thấy lòng tự trọng của một Alpha bị khiêu khích, nên đã chứng tỏ hết lần này đến lần khác trên người Lục Thừa An.
Nhưng họ chưa từng thảo luận bất cứ chuyện gì đang hoặc đã xảy ra trong trường.
"Em không biết."
Vẻ mặt Lục Thừa An không có nghi hoặc, không có hoảng sợ, thậm chí không có vẻ áy náy, như thể cậu vốn đã lường trước sự việc sẽ phát triển như vậy
"Trường học chắc sẽ đuổi học em... Là anh bị đuổi sao, đàn anh?"
Cố Văn cười một tiếng, lần này biểu cảm của anh ta có chút khác so với trước đây.
Lục Thừa An nhìn ra được sự méo mó từ trong đó.
"Phải." Anh ta nói: "Tôi bị đuổi, còn bị ngàn người chỉ trích."
Lục Thừa An há miệng: "...Em rất xin lỗi."
Cố Văn nói: "Ban đầu tôi gọi điện cho em, cũng muốn nói với em một lời xin lỗi. Nhưng tôi quên mất em đã đổi điện thoại mới, số liên lạc mới còn chưa thêm, số điện thoại cũ gọi đến đã trở thành số không tồn tại."
Anh ta dùng giọng điệu cảm khái có chút vật còn đó mà người đã khác để nói tiếp: "Không ngờ câu xin lỗi này ngược lại lại từ miệng em trả về cho tôi."
"Cha đã gọi cho con bao nhiêu cuộc gọi, con một cuộc cũng không nghe, đã đi đâu vậy?"
Lục Lâm Kỳ từ phía sau đi ra, trong mắt có sự bất mãn và lo lắng
"Lục Thừa An, con lớn từng này rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ. Có biết ba con lo lắng lắm không."
"Con..." Lục Thừa An hoàn hồn, đang định giải thích.
Lục Lâm Kỳ liền phát hiện cậu và Cố Văn đang nói chuyện mặt đối mặt, kinh ngạc hỏi:
"Hai người quen nhau à?"
"Phải, nó là học sinh của tôi. Kỷ Mạc chưa nói với anh sao?"
Cố Văn tháo cặp kính gọng vàng xuống, dùng góc áo sơ mi trắng sạch sẽ cẩn thận lau chùi
"Tôi còn tưởng anh biết rồi chứ. Con trai của anh khá hợp khẩu vị tôi đấy."
"Trùng hợp vậy sao."
Lục Lâm Kỳ bất ngờ cười một tiếng, vẫy tay với Lục Thừa An:
"Alpha sắp trưởng thành mà trước đây tôi nói với cậu chính là nó đó, dĩ nhiên bây giờ đã trưởng thành rồi."
Lục Thừa An không đi qua, lần đầu tiên lờ đi bàn tay của Lục Lâm Kỳ, chỉ đứng ngoài cửa nghe họ nói chuyện.
Như thể đang nghe họ mua bán hàng hóa, bình phẩm lựa chọn tốt xấu.
"Thừa An." Cố Văn gọi cậu một tiếng.
"Vâng?"
Ánh mắt Lục Thừa An giống như những lần ở riêng với Cố Văn trước đây, tràn đầy tình yêu cẩn trọng, ngay cả cách xưng hô cũng không thay đổi:
"Sao vậy đàn anh?"
Cố Văn nói: "Còn thích tôi không?"
Lục Thừa An gật đầu: "Thích."
"Tại sao?"
Lục Thừa An không do dự nói: "Thứ mà ba thích thì em cũng thích."
Câu trả lời này có chút ngoài dự đoán, Cố Văn nói: "Vậy bây giờ, em còn muốn ở bên cạnh đàn anh không?"
Lục Thừa An thành thật nói: "Muốn."
"Còn bằng lòng "làm" với tôi không?" Cố Văn nói như vậy.
Lúc này câu hỏi của anh ta không phù hợp với thân phận từng là giáo viên của mình, hơn nữa còn là trước mặt Lục Lâm Kỳ, ba của Lục Thừa An.
Thật là đê tiện.
Nhưng Lục Thừa An còn hạ lưu hơn, nói: "Bằng lòng ạ."
Tình cảm của người trẻ tuổi chính là nồng nhiệt như vậy, trước 18 tuổi yêu một người, liền cảm thấy cả đời này đều nên là người đó.
Dù có ngụy trang thế nào cũng không thể quét sạch được chút u ám tích tụ giữa đôi mày vì chuyện gần đây của Cố Văn, nghe Lục Thừa An nói như vậy cuối cùng cũng như mây tan thấy trời quang, khóe môi nhếch lên nụ cười tâm đắc.
Anh ta tiến thêm một bước về phía Lục Thừa An, giơ tay muốn xoa đầu cậu, thì nghe Lục Thừa An lại mở miệng nói:
"Nhưng mà anh Cảnh không cho phép đâu ạ."
Trong mắt cậu ánh nắng rạng rỡ, nhưng ẩn sau đó lại như mang theo một tia đắc ý méo mó.
Cái thần sắc ấy như muốn nói:
Cậu đã dùng muời mấy năm sống không chút tôn nghiêm để đổi lấy một chỗ dựa cho mình mà không ai dám tuỳ tiện động vào.
Bàn tay chỉ còn cách đỉnh đầu Lục Thừa An 2cm kia, đột ngột cứng đờ giữa không trung, cứng ngắc như nụ cười trên mặt Cố Văn.
Lục Thừa An không di chuyển, chỉ là biết rõ trên đỉnh đầu có thứ gì đó nên con ngươi ngước lên, ngây thơ nói:
"Đàn anh, anh không xoa đầu em sao? Em muốn anh thương em cơ."
Khóe miệng Cố Văn mím thành một đường thẳng, bàn tay từ từ từ từ thu về.
"Ai không cho phép? Cảnh Thượng à?" Thấy tình hình không ổn, Lục Lâm Kỳ đột nhiên xen vào hỏi:
"Lục Thừa An, đừng nói với cha, những ngày qua cha không tìm thấy con là vì con nằm ở dưới thân của Cảnh Thượng nhà bên cạnh?"
Ông ta mặt đầy giận dữ: "Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo con cách xa nó ra một chút, sao con cứ không nghe! Cha cũng đã nhắc đi nhắc lại, đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi con phải ở nhà đợi cha. Con không phải đã đồng ý với cha rồi sao? Thế mà con lại để cha tìm chẳng thấy. Cha là cha con, sẽ không hại con. Ba con cũng yêu con như vậy. Trên thế giới này, chẳng ai có thể tốt với con hơn hai chúng ta cả."
"Chúng ta mới là người yêu thương con."
"Con biết mà."
Lục Thừa An bị mắng có chút tủi thân, cậu không muốn chọc giận Lục Lâm Kỳ
"Cha, con biết mà, con cũng rất yêu cha và ba mà. Thật sự rất yêu rất yêu."
Lục Lâm Kỳ nói: "Chúng ta yêu con mới đối xử với con như vậy."
"Con biết mà." Lục Thừa An đáp.
"..."
Đêm xuống. Sau nhiều ngày, Lục Thừa An lại ngồi về chỗ cũ ngắm sao, có chút cảm giác cảnh còn người đổi.
Ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời, bởi tối nay có quá nhiều ánh mắt sáng lấp lánh.
Bầu trời sao là món quà gửi tặng bầu đêm.
Bên cạnh cánh cổng hàng rào gỉ sét mọc ra rất nhiều cỏ xanh mềm mại, lúc lòng bàn tay chạm vào, Lục Thừa An còn sợ làm chúng đau.
'Lục Thừa An' cọ vào chân Lục Thừa An kêu meo meo, làm dính rất nhiều lông mèo lên bộ quần áo đắt tiền của Cảnh Thượng:
"Đừng cọ nữa, nếu vì lông của mày mà hắn ta lại nổi giận thì tao sẽ không cứu mày đâu."
Nói thì nói vậy, nhưng động tác vuốt ve mèo trên tay không hề dừng lại.
Có một thời gian vì trên người toàn là lông của 'Lục Thừa An', khó dọn dẹp, Lục Thừa An đau đầu không biết làm sao để ngăn rụng lông, bèn lên mạng tìm kiếm.
Trên mạng người ta nói thế này: [Mèo cưng ngoan lắm mà, một năm cũng chỉ rụng lông hai lần thôi, mỗi lần rụng nửa năm à. [nhún vai.jpg]]
Nghĩ lại câu nói này, Lục Thừa An bật cười khe khẽ như ngày đầu mới thấy, giọng trong trẻo.
Vừa cười được hai tiếng, sắc mặt cậu đã hơi thay đổi, khẽ hít một hơi, cách lớp áo xoa bụng.
"Meo meo~~"
"Ừm"
Lục Thừa An thả lỏng, chống một tay ra sau, ngả người ra sau ngẩng đầu đếm sao
"Kêu to lên chút đi."
Lời vừa dứt, trong đầu cậu đột nhiên vang lên mệnh lệnh của Cảnh Thượng mấy ngày trước ép cậu phải kêu to hơn, lông gáy đều dựng đứng lên.
Có thể thấy bây giờ chó Cảnh ảnh hưởng đến cậu lớn đến mức nào.
"Mẹ nó, đồ chó..."
Lục Thừa An lẩm bẩm, sau đó vỗ nhẹ vào đầu chú mèo, cũng dùng giọng điệu ra lệnh, nói: "Kêu to lên nữa đi."
Dường như tiếng kêu meo meo đầy nghi hoặc và thân mật của 'Lục Thừa An', có thể xua tan đi tiếng khóc của Kỷ Mạc trên lầu mà Lục Thừa An nghe thấy ở dưới phòng khách cách đây không lâu.
Ông không phải khóc trong tuyệt vọng, cũng không phải khóc trong sự bài xích...
Dĩ nhiên cũng không phải là khóc trong sự thoải mái vui sướng.
Hương dạ lai hương, hương bưởi...
Bỗng một mùi hương khác từ bên kia đường bay tới. Lục Thừa An nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn.
Trong màn đêm dày đặc, một chiếc xe việt dã bật đèn pha, được cải tiến thành xe chống đạn đột ngột lao tới. Cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, để thông gió vào trong xe.
Tiếng gầm rú của động cơ bỗng chốc rõ ràng, chiếc xe từ xa đến gần, lướt qua trước cửa nhà họ Lục như bay. Lục Thừa An giơ tay che trước mặt đã quay đi, vẫn bị ăn một miệng đầy bụi.
Có một ngọn đèn đường chiếu thẳng tới, ánh sáng rọi lên kính chắn gió, khiến tình hình trong xe rõ ràng trong một khoảnh khắc.
Khóe mắt cậu liếc thấy gương mặt nghiêng của Mục Hàn Vân cứng ngắc, nhưng không hề lạnh lùng, và còn mang vẻ thỏa mãn sau khi vừa được no đủ.
Mà Cảnh Từ ở ghế phụ thì sắc mặt trắng bệch, mệt mỏi khẽ cúi đầu, tay day trán, bên cổ là một mảng đỏ tươi nhìn mà giật mình.
Dấu hôn và dấu răng.
Alpha bọn họ rất dã man, pheromone bị rò rỉ sau khi đã làm tình xong là điều không thể tránh khỏi.
Pheromone của Mục Hàn Vân mang theo một sự công kích gần như muốn hủy diệt cả thế giới, Lục Thừa An cảm thấy đầu cũng đau nhức, cơ thể bất giác mềm nhũn, gần như mất hết sức lực ngay lập tức.
May mà mùi vị đó quả thực rất nhạt, tan đi cũng rất nhanh, nếu không Lục Thừa An không thể không nghi ngờ rằng mình sẽ phải nhập viện một lần vì Mục Hàn Vân.
Mặc dù chút pheromone này đối với Mục thượng tướng là cực kỳ không đáng kể.
Chiếc xe cứ thế chạy vào nhà họ Mục, tốc độ gần như không giảm, căn phòng mà Lục Thừa An đã ở gần 20 ngày đèn đuốc sáng trưng.
Tuy chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ, nhưng phương hướng sẽ không sai.
Sao lại là căn phòng ngủ đó sáng đèn? Cậu mím môi trầm tư...
Mấy ngày nay chỗ cậu ở không phải là phòng của Cảnh Thượng đấy chứ?
Lục Thừa An nhìn điện thoại, muốn xác định xem mấy giờ rồi, chấm đỏ ở mục tin nhắn và cuộc gọi đã thu hút sự chú ý của cậu.
Đã tích tụ được nửa tháng.
Tất cả các cuộc gọi nhỡ đều đến từ Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc, tin nhắn là một số lạ - cũng thật quái đản, cậu đã đổi điện thoại mới rồi mà còn nhận được lời hỏi thăm từ số lạ.
Tin nhắn đã được gửi từ mấy ngày trước.
Số lạ: 【Nhiều ngày không đến trường, đỉnh thật. Cảnh Thượng đỉnh mày còn đỉnh hơn nhiều.】
"Oao-"
Tiếng kêu của 'Lục Thừa An' từ khi nào đã khó nghe như vậy? Lục Thừa An hơi giật mình, vỗ vỗ vào gốc đuôi của chú mèo nói:
"Nửa đêm nửa hôm mày kêu thế làm gì, như tiếng con nít khóc..."
Không phải 'Lục Thừa An'.
Một con mèo đen gần như hòa vào bóng tối không bị đèn đường chiếu tới, đang kiêu kỳ ngồi xổm ở phía đối diện, hai mắt phản chiếu ánh đèn đường như hai bóng đèn.
Nó kêu "oao" với 'Lục Thừa An', vào thời điểm ban đêm thế này còn rợn người hơn cả tiếng trẻ con khóc.
"A, mày còn dám tới."
Lục Thừa An không phải lần đầu tiên nhìn thấy con mèo thúi này, một tháng trước đã gặp rồi.
Cái thứ mèo biến thái này vừa nhìn thấy 'Lục Thừa An' đã vội vàng sán lại, mục tiêu trực tiếp là mông của nó, bị con mèo thúi này ngửi tới ngửi lui.
'Lục Thừa An' cũng là một đứa không có chí khí. Bị nó ngửi đuôi mà run lên bần bật, hai chân sau cũng hưng phấn mà giơ lên giẫm xuống đất.
Rõ ràng là mèo lớn không giữ được trong nhà.
Lần đó Lục Thừa An đặc biệt tức giận, như thể bắp cải nhà mình bị heo ủi, tâm thái của một ông bố già trỗi dậy, đuổi con mèo đen đi.
Không ngờ nó lại còn dám tới.
"Hai chúng mày đều là đực, đều có hai hòn! Không có kết quả đâu!"
Lục Thừa An tức tối nhặt một viên sỏi nhỏ bên chân, "vèo" một tiếng ném về phía con mèo đen. Con mèo đen cảnh giác, lập tức nhảy ra né tránh, kêu với 'Lục Thừa An' càng hăng hơn.
"Lục Thừa An mày đừng đi, nó không có ý tốt đâu, nó muốn cưỡi... Ê! Lục Thừa An! Mẹ nó mày quay lại đây! Đồ mèo vô lương tâm, mày ăn của tao, uống của tao, ở nhà của tao mà còn muốn đi với thứ mèo khác, còn vẫy đuôi nữa! Đồ lẳng lơ!!"
Thế giới này thật khốn nạn.
Khắp nơi đi đâu cũng toàn là giao phối. Xã hội ABO quay trở về với thú tính nguyên thủy đúng là danh bất hư truyền. Hòa nhập có lẽ mới là bình thường nhỉ.
Muốn làm người bình thường, thì phải hòa nhập.
...
Lục Thừa An vốn không muốn đi, nhưng một giờ sáng, đèn phòng Cảnh Thượng mẹ nó vẫn còn sáng.
Cảm thấy các bậc phụ huynh đều đã chìm vào giấc ngủ say, Lục Thừa An động tĩnh nhẹ nhàng, tay chân lanh lẹ dựa vào tất cả các điểm tựa trên bức tường nhà họ Mục, không mấy khó khăn mà bám được vào bệ cửa sổ phòng ngủ của Cảnh Thượng, lúc muốn hối hận cũng đã muộn.
Cảnh Thượng đứng ngay trước bệ cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn hết toàn bộ quá trình Lục Thừa An trèo cửa sổ nhà anh ta. Trong suốt thời gian đó, con ngươi không hề lay động.
Dọa chết người.
Cũng may là Lục Thừa An gan lớn, lại quen nhìn gương mặt âm trầm như người chết lúc nào cũng không biểu cảm của Cảnh Thượng, nên mới không bị dọa đến buông tay rơi xuống.
Nhưng Cảnh Thượng có lẽ sợ dọa chết cậu rồi sẽ mang tội giết người, vào khoảnh khắc Lục Thừa An vừa ló đầu lên, hắn ta liền đưa một tay ra từ khung cửa sổ đang mở một nửa, nắm chặt lấy cánh tay Lục Thừa An, dùng sức kéo mạnh lên.
Có dây an toàn bằng sức người, Lục Thừa An càng hăng hái hơn, không tốn chút sức lực nào đã nhảy vào phòng ngủ.
Cảnh Thượng nhìn chằm chằm vào cậu, như thể lần đầu tiên quen biết Lục Thừa An, bức thiết muốn biết câu trả lời cho việc trèo cửa sổ:
"Làm gì? Trộm đồ à?"
Gió đêm lành lạnh, thổi cho đầu óc tỉnh táo.
Chắc sẽ không dễ sinh ra ảo giác gì, Lục Thừa An nghe ra giọng của Cảnh Thượng có chút khàn và trầm, lộ ra vẻ mệt mỏi, như thể đang cần sự cứu giúp của bác sĩ.
Cậu còn nhìn ra sắc môi Cảnh Thượng hơi nhợt nhạt, hình như bị bệnh rồi.
Buổi sáng môi hắn ta vẫn còn sắc hồng khỏe mạnh.
Lục Thừa An nhếch miệng cười, rướn người tới hôn lên khóe miệng Cảnh Thượng, tự nhiên như một cặp tình nhân, dùng giọng nói đầy hơi mờ ám:
"Trộm đồ gì chứ, em trộm người mà."
"Anh Cảnh, chúng ta làm tình đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com