Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Ngoan

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Cảnh Thượng lại ở bệnh viện thêm một tuần.

Lại bắt Lục Thừa An ở lại chăm.

Đúng là õng ẹo thành đại tiểu thư rồi. Chứ không thì Lục Thừa An không thể hiểu nổi tại sao lúc chó Cảnh uống thuốc truyền dịch, lại còn bắt cậu theo cùng.

Lục Thừa An châm chọc hắn rằng chắc không phải là sợ đau sợ khổ đấy chứ, Cảnh Thượng không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn y tá. Lục Thừa An không chịu hợp tác, khiến cô lúng túng không biết phải làm sao, rồi môi mỏng khẽ mở, nói:

"Tiêm cho cậu ta. Cậu ta dám phản kháng, tôi sẽ xử lý."

Cái giọng điệu đó, cái thái độ đó, như thể là một vị trưởng bối quản hết mọi chuyện của Lục Thừa An, lại còn là kiểu truyền thống nhất, yêu cầu Lục Thừa An phải ngoan ngoãn. Không nghe lời thì sẽ bị phạt.

Lục Thừa An nghe ra được sự uy hiếp nặng trịch từ câu nói nhẹ bẫng kia, chó Cảnh rõ ràng đang nói nếu cậu còn dám chống đối để người ngoài xem trò cười, thì hắn không ngại để người khác xem nhiều hơn nữa.

Hoặc là đợi sau khi xuất viện về nhà, hắn nhất định sẽ chơi cậu đến mức phục tùng mới thôi. Cầu xin cũng vô dụng.

Biết điều là ưu điểm của Lục Thừa An, ám chỉ đã rõ ràng đến thế, cậu tuyệt đối không làm trái ý Cảnh Thượng.

Đợi y tá bưng thuốc thử lại lần nữa, nắm lấy một tay cậu để khử trùng, điều chỉnh ống truyền dịch, Lục Thừa An ngoan ngoãn đưa tay ra, chờ đợi mũi kim ban ơn của chị y tá.

Hai ngày sau, triệu chứng sắp viêm nhiễm ở eo bụng và lưng của Lục Thừa An dần tan biến, buổi tối đi ngủ cậu bắt đầu lật người, không còn nằm yên như hai ngày trước.

Trước đó giống như bị trói chặt lên giường, vừa nằm xuống là không thể động đậy, nhìn thôi cũng thấy bực bội.

"Vết thương từ đâu ra."

Cảnh Thượng thay thuốc xong, bác sĩ và y tá đã ra ngoài, hắn hỏi Lục Thừa An đang ngồi bên cạnh cũng vừa truyền dịch xong và đang gặm táo, giọng điệu lạnh lùng.

Gần đây cuộc sống có hơi xa xỉ, muốn gì được nấy, Lục Thừa An ăn một miếng táo lại nhả ra một miếng, người nghèo khó 18 năm nay đã trở thành một kẻ phá gia chi tử lãng phí thức ăn.

Bây giờ cậu nhổ miếng táo vừa cắn vào miệng vào thùng rác, như thể chê chua, nhíu mày:

"Lo cho bản thân anh đi, đồ chó. Liên quan quái gì đến anh."

Cảnh Thượng còn chưa mặc xong áo, ngón tay trắng bệch đang cài cúc từ dưới lên.

Cánh tay và sau lưng đều quấn băng gạc y tế có đắp thuốc, trông có chút giống một xác ướp bị bóc dở rồi vứt giữa đường.

Những đường vân màu đen như cành cây khô trên ngực bị băng gạc che đi, Lục Thừa An không chắc chúng đã nhạt đi hay đã lành lại chưa.

Lớp băng trắng khiến chúng trở thành một bí ẩn.

"Lục Thừa An, cậu nói gì?" Ánh mắt Cảnh Thượng lóe lên tia lạnh lẽo, chân dài bước một bước xuống đất.

"Ê! Ê ê! Anh lại nổi giận hả! Chỉ mới mắng anh một câu thôi mà, đại tiểu thư mẹ nó anh lại nổi giận! Đồ õng ẹo! Chú Cảnh đã nói rồi, tôi là Alpha. Anh đối xử với tôi như vậy, tôi mắng anh đánh anh là phải! Mẹ nó vốn dĩ anh đáng bị vậy mà!"

Lục Thừa An cũng nhảy khỏi giường mình chạy ra cửa, đến giày cũng không kịp mang, nói rất nhanh

"Đừng có làm bậy nhé, đây là bệnh viện. Tôi nói lại, tôi nói lại, anh Cảnh em sai rồi em nói lại..."

Cổ áo sau đột ngột bị túm chặt, Lục Thừa An có thể ngửi thấy mùi thuốc mỡ tỏa ra từ người Cảnh Thượng, hơi đắng, thanh mát. Quả táo ăn còn hơn nửa lăn lóc dưới đất, Lục Thừa An đưa hai tay ra sau, nắm lấy cổ tay Cảnh Thượng, ngón tay cách lớp băng gạc dưới tay áo anh một khoảng, giả vờ giãy giụa:

"Lúc nãy em nói là, lo cho bản thân anh đi, anh Cảnh!"

Ngoại trừ việc bỏ mấy lời chửi bậy ra, giọng điệu vẫn rất xấc xược. Nhưng cậu lại tự thấy mình nói lại câu này rất hoàn hảo, nếu chó Cảnh còn không hài lòng thì tuyệt đối là vấn đề của hắn ta.

Cảnh Thượng xách Lục Thừa An quăng cậu lên giường, lạnh giọng nói: "Tôi đã nói rồi, không được bước ra khỏi cửa phòng bệnh này."

"Tôi có ra ngoài đâu." Lục Thừa An gân cổ cãi: "Đừng có kiếm chuyện."

-

Mỗi ngày bị nhốt trong bệnh viện, không thể làm gì, động một chút là tiêm thuốc uống thuốc, Lục Thừa An buồn chán muốn chết.

Hôm kia Điền Tân có về một chuyến, nghe theo yêu cầu của Cảnh Thượng, mua cho Lục Thừa An mấy bộ quần áo và các loại đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Bởi vì ngay tối hôm nhập viện Lục Thừa An đã đòi về nhà, ngoài việc nhớ cha và ba ra, lý do cũng gần giống lần trước.

Nào là không có quần áo, phải đi tắm, phải nuôi mèo, 'Lục Thừa An' chỉ có một mình nó, cậu bắt buộc phải về. Đồng thời trong lòng còn canh cánh chuyện trường học, cũng canh cánh về Cố Văn.

Đương nhiên, kết quả cũng gần giống lần trước, Cảnh Thượng từ chối một cách vô tình.

Gia đình mình bất hạnh còn phải bắt Lục Thừa An bất hạnh theo, hơn nữa sau khi cậu nói xong, cả khuôn mặt Cảnh Thượng khó coi đến cực điểm, gằn từng chữ bắt cậu câm miệng.

Giống như chó dại lên cơn sắp cắn người, Lục Thừa An khẽ rùng mình, cơ thể theo phản xạ có điều kiện mà căng cứng.

Nghĩ đến lúc bị Cảnh Thượng đè ra làm, thằng chó này vừa bắt cậu im miệng vừa hung hăng thúc vào, dọa chết người.

Vấn đề là cậu vốn không hề nói gì mà, oan ức muốn chết.

Lục Thừa An bĩu môi, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chửi rủa trong lòng:

[Đồ thần kinh, ai thèm để ý đến mày chứ, tao đã nói gì đâu mà lại bắt tao im miệng, cố tình kiếm chuyện hả. Công chúa Cảnh đỏng đảnh, có phải là muốn đợi sau khi xuất viện lấy cái này làm cái cớ, muốn dùng thứ đó chịch chết tao không? Mẹ nó đồ chó, sức đâu ra mà trâu bò dữ vậy, sao còn chưa chết đi...]

Thế nên mấy ngày nay Lục Thừa An thỉnh thoảng lại hỗn láo, nào là đồ chó, thằng chó, đồ ngu, thích gọi thế nào thì gọi.

Sau khi chọc tức Cảnh Thượng xong thì cậu lại nhận thua xin lỗi với tốc độ ánh sáng, anh Cảnh anh Cảnh ơi mà cầu xin tha thứ, nhưng giọng điệu thì xấc xược như đang gây sự.

Mà miệng cậu chiếm được lợi thế rồi, trong lòng lại càng chiếm được nhiều hơn, xem Cảnh Thượng như một bao cát, những lời nguyền rủa và sỉ nhục của cậu chính là vũ khí, đâm chó Cảnh nát bét.

-

Một tuần sau xuất viện, Lục Thừa An hớn hở muốn về nhà, mặt mày rạng rỡ, tinh thần phơi phới.

Ai dè chưa kịp xuống xe đã bị Cảnh Thượng chặn ngang, bá đạo kéo về, rồi lại lôi thẳng lên phòng ngủ tầng hai.

Khoảnh khắc cửa phòng khóa trái, Lục Thừa An suýt phát điên, nhảy dựng như lửa đốt, vội trốn ra góc phòng.

Lúc này mới phát hiện, căn phòng của Cảnh Thượng chỉ trong vỏn vẹn một tuần đã khôi phục nguyên vẹn, hệt như chưa từng bị lửa thiêu trụi.

Như thể chỉ là một giấc mơ.

Chăn, ga giường vẫn như trước, tấm thảm bên giường vẫn như trước, ghế sofa đơn và ghế gỗ cũng vẫn như trước, ngay cả bức tranh sơn dầu mạ vàng có quả táo thối treo trên tường, cũng y hệt như trước.

Dòng chữ bên trên khiến Lục Thừa An ấn tượng sâu sắc: Hoặc là yêu nhau đến muôn đời, hoặc là cùng nhau đi đến cõi chết, không còn con đường nào khác.

Lần trước cậu bị ép úp mặt vào bức tranh ấy, chỉ thở hổn hển được vài hơi, mắt mờ cả đi, không nói nổi một câu. Sao có thể không khắc sâu ấn tượng cho được.

Lúc đó Cảnh Thượng còn--

"Bộp!"

"Cảnh Thượng!" Lục Thừa An khẽ kêu lên, lần này cậu lại bị đè lên trên đó.

Lòng bàn tay, giống như lần trước, nhuốm vẻ trần tục của con người làm bẩn bức tranh sơn dầu tên là "Táo Thối Rữa", những ngón tay thon dài đè lên mấy chữ "Yêu nhau đến muôn đời".

Ngọn lửa lớn một tuần trước như thể quay trở lại khiến Lục Thừa An cảm thấy bỏng rát, cậu đột ngột co ngón tay lại, tránh xa mấy chữ đó.

Lời chửi rủa văng ra từ miệng cậu, nếu ngôn từ có tác dụng, thì Cảnh Thượng chắc chắn đã chết không dưới một trăm, một nghìn lần.

Ngay sau đó lại là những lời dỗ ngon ngọt, Lục Thừa An đối xử rất tốt với bản thân, biết rõ không có hy vọng được buông tha, liền cam tâm tình nguyện cúi đầu chọn lựa thuận theo.

Cuối cùng là tiếng gào khóc đến sắp sụp đổ của Lục Thừa An, vừa khóc vừa kêu. Như con thú bị bị kẻ địch cắn vào gáy, bi thảm đến mức khiến người ta sinh lòng thương hại.

Chỉ tiếc Cảnh Thượng không phải người, Lục Thừa An càng kêu lớn, răng nanh hắn cắm vào gáy cậu lại càng cắn mạnh hơn, và cả...

"A- Cảnh Thượng, mày đúng là thằng đần thối tha! Đúng là lành sẹo quên đau, mấy vết bỏng xấu xí kia vừa mới đỡ một chút là mày lại giở trò đúng không. Buông tao ra- Mẹ nó tao muốn về nhà thì có sao! Gần như vậy mày dựa vào cái gì mà không... đừng đừng đừng đừng đừng á á á á- không về nữa không về! Thật sự không về nữa! Anh lại nổi giận cái gì nữa hả công chúa Cảnh! Tôi thật sự phục cái thằng ngu nhà anh- không không không, không không phải anh Cảnh, mẹ nó đừng có thúc... Đau quá."

Cảnh Thượng nhìn cậu với ánh mắt đầy vẻ chế giễu, liếm sạch máu trên gáy cậu, nói: "Đau mà sướng thành thế này à?"

"...Cần anh quản chắc! Đồ ngu!" Lục Thừa An run rẩy, tức đến nỗi nắm chặt tay lại.

Cảnh Thượng quăng cậu xuống sàn, sau đó quỳ một chân xuống, dễ dàng túm lấy một chân của Lục Thừa An đang đạp lên thảm định bỏ chạy, từ từ kéo người lại.

Mắt cá chân kia như thể bị suy dinh dưỡng, gân cốt rõ ràng, gầy gò khẳng khiu, Cảnh Thượng có thể dễ dàng nắm trọn lấy.

Khi mắt cá chân được thả ra, eo Lục Thừa An lại bị đôi tay đầy sức mạnh mà cậu từng lĩnh giáo vô số lần siết chặt, đối diện trực tiếp, mắt chạm mắt.

A...

Lục Thừa An ngửa đầu ra sau, cắn chặt môi, không nhận ra rằng lời mình nói ra lại gần giống với lời Cảnh Từ khuyên bảo Mục Hàn Vân:

"Cảnh Thượng, cảm xúc của anh... có thể ổn định một chút không hả."

Cậu tủi thân vô cùng, nói: "Tôi chọc anh hay ghẹo gì anh à... tôi chỉ muốn về nhà, về nhà thôi mà. Tôi nhớ ba tôi lắm... Anh Cảnh, anh không thể vì, ba và cha của anh không yêu thương anh, mà cũng không cho ba và cha của em yêu thương em được."

"Ông ta yêu thương cậu?"

Cảnh Thượng hỏi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.

Có lẽ là Lục Thừa An nhìn nhầm, Cảnh Thượng chưa bao giờ có chút hứng thú nào với cuộc sống gia đình của người khác, trong mắt hắn thực ra không có sự chế nhạo, nhưng cách hỏi này vẫn quá thất lễ, khiến Lục Thừa An tức đến đỏ mặt.

Cậu gượng nửa thân trên dậy, giống như một quả pháo được nén chặt sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào, dùng đôi mắt chứa đầy lửa giận, chỉ vào mũi Cảnh Thượng gầm lên:

"Cha tôi chính là yêu tôi! Ba tôi cũng rất yêu tôi! Anh thì biết cái gì? Một kẻ đáng thương chưa từng được yêu thương như anh thì hiểu cái gì chứ?! Tôi đặc biệt, đặc biệt yêu cha tôi, cũng đặc biệt đặc biệt yêu ba tôi. Tôi còn đặc biệt đặc biệt yêu Cố V..."

Lời nói đột ngột dừng lại, biểu cảm trên mặt Lục Thừa An bị thay thế bởi sự kinh hoàng và đau đớn như bị cuồng phong bão tố ập đến.

Cổ cậu bị Cảnh Thượng bóp lấy, từ từ siết chặt tước đi không khí.

"Gần đây không đánh nhau, tại sao trên người vẫn có vết thương?"

Bàn tay to lớn của Cảnh Thượng mở ra, đột ngột buông cổ Lục Thừa An, nhìn cậu tham lam hít không khí vào lồng ngực để tìm sự sống, nghe cậu ho và kinh hô, thưởng thức dáng vẻ run rẩy không ngừng của cậu.

Tay Cảnh Thượng sờ lên vùng bụng đang run rẩy co giật theo nhịp, cơ bụng mỏng và đường nhân ngư rõ mồn một, hắn cẩn thận miết theo những đường nét đó, nơi đây mấy ngày trước còn là những vết thương chồng chéo không nỡ nhìn thẳng.

Lục Thừa An liền run rẩy lợi hại hơn.

Bởi vì cậu nghe thấy Cảnh Thượng nói:

"Là ông ta đánh cậu, đúng không."

"Anh nói bậy gì thế, không có..."

Lục Thừa An không thể tin nổi, hai mắt trợn tròn, như thể Cảnh Thượng đang nói điều gì đó kinh dị và bất khả thi nhất trên đời.

Nhưng Cảnh Thượng ngắt lời không cho cậu mở miệng, bàn tay như đang đùa giỡn mà đo vòng eo của cậu, lúc ngón cái lướt qua vị trí gần rốn thì bị một vật cản lại, hắn không quan tâm, nhấc ngón cái lên tiếp tục lướt sang bên cạnh, hoàn thành lần đo này một cách thành công

"Eo cũng thon đấy."

Cảnh Thượng chậm rãi nói: "Lục Thừa An, tôi không biết cậu đã chấp nhận mối quan hệ giữa chúng ta hay chưa, dù sao thì cậu cũng không có tư cách đưa ra ý kiến, có lẽ cậu còn tưởng rằng mình còn đường lui. Tôi nói rõ cho cậu biết, đó chỉ là vọng tưởng của cậu thôi. Từ bây giờ, cậu phải ghi nhớ mọi lúc mọi nơi- cậu là đồ của tôi."

"Nếu tôi còn nghe nửa chữ nào về Cố Vấn từ miệng cậu, hoặc còn để tôi ngửi thấy trên người cậu có một chút pheromone nào của nó, tôi sẽ giết nó trước, rồi đụ chết cậu sau."

Lục Thừa An run như cầy sấy: "Đừng..."

"Lúc trên người cậu có vết thương, thật sự rất khó coi, mất cả hứng."

Cảnh Thượng nhìn cơ thể trắng nõn giờ đã láng mịn như ban đầu của cậu ta, cảnh cáo nói

"Lục Thừa An, tốt nhất là cậu đừng làm tôi mất hứng."

"Muốn về nhà, đương nhiên là được. Nhưng lần sau còn để tôi nhìn thấy trên người cậu có những vết thương lung tung đó..."

Hắn cười lạnh, đột nhiên ra tay, bóp lấy cằm và má của Lục Thừa An, đốt ngón tay dùng sức hướng vào trong ép cậu phải mở miệng, sau khi mở đến lớn nhất, hắn như đang thưởng thức một mẫu vật mà nhìn vào sâu trong cổ họng của Lục Thừa An, rồi đưa hai ngón tay vào miệng cậu kẹp lấy đầu lưỡi dường như đã nhận ra nguy hiểm mà run rẩy co lại, kéo ra.

"Tôi thấy một lần, tôi đụ cậu mười lần. Nếu còn muốn giữ chút tôn nghiêm, không muốn chết trên giường hay mấy chỗ khác, thì lo mà giữ mình cho sạch sẽ."

"Trong mười ngày đó, cậu là người rõ nhất, pheromone luôn có xu hướng mất kiểm soát của tôi cần được giải tỏa đến mức nào. Nếu tôi làm ra chuyện không thể kiểm soát, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu." Cảnh Thượng ung dung nói, cũng ung dung hỏi

"Hiểu chưa, Lục Thừa An."

Lục Thừa An rất khẽ chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.

Cảnh Thượng không hài lòng: "Trả lời."

"...Ừm."

Lục Thừa An đầu óc choáng váng, nói không rõ lời, nhưng được cái biết điều nghe lời.

Cảnh Thượng thả lưỡi cậu ra, cúi đầu hôn lên, động tác hung hãn, nhưng giọng nói lại như người tình đang nuông chiều cưng nựng.

"Ừm" hắn nói, "Ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com