Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Dạy bắn súng

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Lục Thừa An rất bực, cực kỳ cáu kỉnh.

Tiết học bắn súng của ngày thứ năm đúng hẹn diễn ra, Lục Thừa An đeo kính bảo hộ trong suốt, sắc mặt lạnh lùng cúi đầu lắp ráp súng, lắp băng đạn.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, toàn bộ thầy trò trong trường cao trung Liên Minh Tinh Tế đều hiểu rằng: Lục Thừa An bây giờ được Cảnh Thượng sủng đến tận trời, không ai dám chọc vào.

Tiết bắn súng thứ năm tuần trước, Lục Thừa An chạy mất tăm, lúc được Cảnh Thượng tìm thấy và xuất hiện trước mắt mọi người, khóe miệng cậu ta còn có vết bầm, rõ ràng là vừa mới đánh nhau với người khác.

Tiết bắn súng tuần này, Lục Thừa An ăn mặc sạch sẽ, khí chất toàn thân xuất chúng.

Bộ đồ từ đầu đến chân đó, lấy toàn bộ những ngày tháng của Lục Thừa An 18 năm trước bán sạch cũng không đủ mua nổi, lẽ ra cậu nên quý trọng, nhưng Lục Thừa An trước đây đức hạnh thế nào thì bây giờ vẫn thế ấy.

Lúc cúi mắt lắp ráp súng, cậu chỉ dùng một chân để trụ dưới đất, chân còn lại tuy cũng đặt trên đất, nhưng phần đùi lại nghiêng nghiêng dựa vào góc cạnh của chiếc bàn đặt linh kiện súng, bờ vai lười biếng hơi nghiêng, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.

Kỳ lạ là, cái dáng vẻ bùn loãng không trát nổi tường này của cậu không những không khó coi, mà còn khiến cậu toát ra một vẻ cao quý lười biếng đầy tùy hứng. Như thể cậu sinh ra đã kiêu kỳ, đáng lẽ phải là một vị công tử, tiểu thiếu gia được vạn người nâng niu.

Phía trước cách 10 mét là một hàng bia bắn tĩnh, người đứng ở vị trí bên cạnh cậu là Cảnh Thượng.

Khác với sự tùy hứng của Lục Thừa An, nhưng lại tương xứng với thân phận của đại thiếu gia nhà họ Cảnh, Cảnh Thượng luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc, bờ vai rộng mở thẳng tắp, vòng eo săn chắc hình tam giác ngược, hai chân bên dưới hơi dạng ra, cũng đứng thẳng và đầy sức mạnh.

Dù quan sát từ góc độ nào, hắn cũng giống như một vị thiếu niên tướng quân đã chinh chiến nhiều năm trong quân đội.

Mấy chục viên, mấy trăm viên đạn bắn ra, bia bắn tĩnh phía trước Cảnh Thượng chỉ có một lỗ thủng duy nhất, lại còn ở ngay chính giữa.

Mà bên phía Lục Thừa An thì thảm không nỡ nhìn, 3 năm cấp ba chưa từng được sờ đến súng, đến khi được cầm thì cậu mê mẩn bắn "bùm bùm bùm", đạn có bao nhiêu phung phí hết bấy nhiêu.

Số đạn cậu bắn ra nhiều hơn của Cảnh Thượng rất nhiều, nhưng bia bắn tĩnh phía trước cậu, lỗ thủng ở chính giữa không có một cái nào, lỗ thủng ở gần vòng 9 cũng không có một cái nào.

Vòng 8 không có cái nào, vòng 7 cuối cùng cũng có một cái, nhưng không xuất hiện cái thứ hai, vòng 6 có ba hay bốn cái gì đó... Vòng ngoài cùng thì khá nhiều, có đến hơn hai mươi cái.

Bia bắn tĩnh của cậu bị bắn thành một đóa hoa ở vòng ngoài, nát đến kỳ lạ.

Mà mỗi một phát đạn bắn ra, Lục Thừa An đều rất nghiêm túc ngắm bắn.

Thật ra cũng không có gì lạ, người mới cầm súng vài lần thì ai chẳng thế. Nhưng điều khiến người ta cực kỳ phẫn nộ là - thành tích trăm phát trăm trúng của Cảnh Thượng lại đạt được trong tình trạng tay phải đang quấn băng gạc.

Chỗ thịt mềm dưới ngón út tay phải hắn hôm qua còn bị Lục Thừa An cắn cho một trận, giờ đã sưng tím cả lên.

Vậy mà hắn vẫn bắn súng đứng đầu tuyệt đối.

Con mẹ nó, đúng là quái vật.

"Không chơi nữa! Bực chết mất! Cái thứ quỷ quái gì vậy!"

Lục Thừa An dù mặt dày đến đâu cũng không thể mất mặt thế này, thô bạo ném khẩu súng lục nhỏ đi, quay người định bỏ đi.

Lúc giơ tay lên tháo kính bảo hộ, cổ tay liền bị Cảnh Thượng bên cạnh tóm lấy kéo về chỗ cũ.

"Đây không phải là chơi, là luyện tập."

Cảnh Thượng mặt không cảm xúc nói, ánh mắt ra hiệu cậu nhặt súng lên, bá đạo vô lý hết chỗ nói.

"..."

Lục Thừa An vùng mạnh tay, muốn rút tay ra khỏi tay Cảnh Thượng, mẹ nó không hề nhúc nhích.

Hôm nay lên lớp không chỉ có lớp năm ba của họ, lớp của Lâm Mộc Mộc cũng ở đó, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, dù đã quen làm tâm điểm của đám đông nhưng Lục Thừa An cũng không muốn làm khỉ nữa.

Cậu cười như không cười mà nhặt khẩu súng kia lên, nghiến răng nghiến lợi nặn ra từng tiếng:

"Vâng ạ anh Cảnh~"

Cảnh Thượng dùng báng súng gõ vào đùi cậu, nói: "Đứng thẳng lên. Muốn dùng súng lục bắn trúng tâm bia, trước hết tư thế của cậu phải đúng."

"He he, thầy giáo giảng rồi, em biết mà anh Cảnh."

Miệng nói biết nhưng Lục Thừa An vẫn giữ nguyên cái dáng đứng lúc nãy, một chân trụ đất, chân còn lại vô cùng không muốn đứng mà dựa vào cạnh bàn, sau đó nghiêng người qua, ghé vào tai Cảnh Thượng nhắc nhở

"Mẹ nó tại sao tôi không đứng thẳng được thì anh cũng biết mà, phải không. Cảnh Thượng, sao anh không chịch chết tôi luôn đi, thế thì tôi khỏi phải đi học nữa. Người khó chịu đâu phải là anh, đúng không, cái đồ chó chết họ Cảnh."

"..."

"Mày nói xem... hai người họ đang nói cái quái gì vậy?"

Cao Mộc Tê bị lực giật mạnh của súng làm cho cổ tay tê dại, lười biếng nghỉ ngơi, cậu ta huých vào người Nguyên Tầm bên cạnh hỏi. Mắt thì nhìn Lục Thừa An và Cảnh Thượng đang ghé tai nhau nói chuyện thì thầm ở cách đó không xa, tò mò đến gãi đầu gãi tai.

Hơn một tháng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến thái độ của Cảnh Thượng đối với Lục Thừa An thay đổi 180 độ. Không những không bắt cậu ta cút đi nữa, mà còn 24 giờ một ngày đi khắp trường tóm Lục Thừa An về bắt cậu ta đi học.

Còn Lục Thừa An thì sao, từ một kẻ chó liếm không biết xấu hổ, giờ đã dám chỉ vào mũi Cảnh Thượng mà nói lớn tiếng, có lúc còn dám mắng người xơi xơi nữa.

Trước đây khi bị mọi người ghét bỏ, cậu ta vẫn quen kiểu láo toét hỗn xược, không tôn trọng thầy cô, không hòa thuận bạn bè. Giờ có Cảnh Thượng che chở, càng thêm ngang ngược vô pháp vô thiên.

Thầy cô nào làm cậu ta không thích, cậu ta liền trực tiếp hất hàm sai khiến thầy cô đó làm việc giúp, không giúp thì đi mách Cảnh Thượng, diễn trọn vẹn bộ mặt của kẻ tiểu nhân đắc chí, vênh váo hống hách.

"Mày nói xem họ... Nguyên Tầm?" Mãi chẳng nghe thấy hồi âm, Cao Mộc Tư quay sang nhìn.

Thì ra Nguyên Tầm chẳng biết từ lúc nào đã rời đi, sang chỗ khác tập bắn, hoàn toàn không tỏ chút tò mò nào, tuyệt không thèm đáp lời.

Ngược lại, Giang Đoan thì cười khẩy một tiếng, đổi băng đạn, tỏ vẻ mắt không thấy lòng không phiền, nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy cảnh Lục Thừa An bám lấy vai Cảnh Thượng, vừa cười vừa nói vui vẻ.

"Hai người bọn họ có thể nói gì chứ. Với cái vẻ lẳng lơ của thứ rác rưởi đó, chắc chắn là đang nói mấy chuyện không đứng đắn trên giường rồi."

"Bằng bằng bằng-!"

Hắn bực dọc bắn liền một băng đạn. Khóe mắt từng bị vỏ đạn cào xước vì lúc Cảnh Thượng mất kiểm soát pheromone đến giờ vẫn còn một vết sẹo mảnh.

Thời đại Liên minh phát triển văn minh, mấy vết sẹo này chỉ cần không muốn là có thể lập tức xóa ở bệnh viện. Nhưng Giang Đoan lại cố tình giữ lại.

"Ơ hay... mày âm dương quái khí gì thế?" Cao Mộc Tê khó hiểu.

Giang Đoan không đáp, chỉ lạnh lùng nhả thêm một băng đạn, lửa nơi nòng súng lóe sáng liên tục, chiếu khuôn mặt hắn trở nên cứng rắn. Rồi hắn nở một nụ cười, lần này không liếc nữa mà nhìn thẳng Lục Thừa An và Cảnh Thượng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

Và cùng với cảnh này là tiếng la hét chói tai của giáo viên buổi học.

"A- a a a- a a a a a- Lục Thừa An em đang làm gì thế- em mau bỏ súng xuống- tôi biết ngay là không thể đưa súng cho em mà- a a a a a a em đừng kích động, mau bỏ súng xuống!!!!!!!!!"

"Đừng qua đây nhé thầy."

Lục Thừa An chĩa thẳng súng vào giữa trán Cảnh Thượng, miệng vui vẻ nói. Đồng thời "cạch" một tiếng lên đạn, uy hiếp đôi chân của vị giáo viên đang định chạy qua khiến ông không dám tiến thêm nửa bước, sợ đến mức mềm nhũn người ngã xuống đất, chỉ có thể la hét một cách chói tai hơn.

Ông bảo Lục Thừa An bình tĩnh, tuyệt đối đừng làm bậy, ông bảo Lục Thừa An nhìn cho rõ người cậu đang chĩa súng vào là ai, đây không phải là chuyện đùa!

Hơn 100 người của hai lớp, đang luyện tập bắn súng rải rác trong sân tập có thể chứa được cả ngàn người. Nhưng bây giờ họ không còn rải rác nữa, tất cả đều bất giác tụ tập lại, nhưng lại không dám đến quá gần.

Bởi vì người đang bị chĩa súng vào trán là con trai của nguyên soái Mục, Cảnh Thượng, họ không dám coi hắn là chuyện phiếm sau bữa trà, ngay cả liếc mắt nhìn thẳng cũng không dám.

Những con ngươi đủ màu sắc và vô cùng có thần kia chỉ liếc mắt nhìn nghiêng nghiêng, sáng lấp lánh, hoặc là kinh ngạc hoặc là hưng phấn, mỗi người đều mang một tâm tư riêng.

Tiếng la hét của giáo viên vẫn còn vang vọng, như thể có thể lật tung cả sân tập.

Lục Thừa An ghét nhất là thứ âm thanh lớn lối này, quả thực là nhức màng nhĩ.

Cậu thản nhiên lấy tay chọt vào sụn trên vành tai, tay cầm súng kia vẫn giữ vững, nửa phân cũng không nhúc nhích.

Đây là những thứ Cảnh Thượng vừa dạy cậu.

Một: Muốn bắn chuẩn thì khi nắm súng không được quá chặt, tất nhiên cũng đừng quá lỏng. Như thế sẽ tránh co giật cơ cổ tay, cẳng tay, bắp tay khiến viên đạn lệch hướng.

Hai: Nòng súng phải tự nhiên hướng vào chính giữa bia, không nghĩ lan man, đừng lúc nào cũng canh cánh trong lòng rằng mình đang bắn súng, mình phải bắn trúng tâm bia. Như vậy có thể tránh cho cơ bắp bị căng thẳng khi cố tình điều chỉnh tư thế cầm súng.

Ba: Giây phút bóp cò phải giữ sự tập trung, tránh việc cố ý chờ đợi "thời cơ thích hợp". Càng chờ đợi thì càng không phải là thích hợp, hơn nữa còn có thể vô tình chạm vào cò súng vào lúc càng không thích hợp hơn.

Bốn: Giai đoạn ngắm bắn hơi thở phải nông và đều, cũng có thể tạm ngưng thở, để tránh lồng ngực phập phồng ảnh hưởng đến thành tích.

Năm: ...

Vô số lời chỉ dạy, giống như lúc Cảnh Thượng dạy Lục Thừa An nếu bắt buộc phải nhảy lầu hoặc không may bị rơi xuống, phải làm thế nào để có khả năng sống sót lớn nhất, tuy thái độ bá đạo khiến người ta khó chịu, nhưng hắn giảng rất chi tiết.

Lục Thừa An là một học sinh thông minh. Lời chỉ dạy của Cảnh Thượng, Lục Thừa An đều ghi nhớ từng điều trong lòng.

Vừa rồi thầy Cảnh đã ngắt lời cậu học sinh hư Lục Thừa An này, bảo cậu đừng có nói những lời lẳng lơ bẩn thỉu chỉ có thể nói trên giường, mà hãy kiểm tra lại kiến thức hắn vừa truyền đạt.

Nhưng Lục Thừa An không nghe, cũng không thầm đọc lại những lời chỉ dạy này trong lòng để ghi nhớ, mà giơ súng lên, dùng hành động thực tế để chứng minh mình vừa học được đến đâu.

Tối hôm qua vì chuyện "sinh con" mà mâu thuẫn, cuối cùng Lục Thừa An thấy những vệt hoa văn màu đen trên ngực Cảnh Thượng nên không so đo với hắn nữa, không có chuyện cũng kiếm chuyện để hỏi hắn:

"Tại sao anh có thể nghe thấy những lời tôi nói trong lòng?"

Lúc đó Cảnh Thượng đang bị cắn đến phát phiền, cười lạnh một tiếng đáp trả: "Chắc là vì không có ai nghe cậu nói chuyện, nên tôi phải thương hại cậu thôi."

Lục Thừa An liền phỉ nhổ hắn: "Mẹ nó nói bậy bạ. Ai thèm anh nghe tôi nói chuyện."

Sau đó cậu lại hỏi: "Chúng ta cách bao xa thì anh sẽ không nghe thấy tiếng lòng của tôi nữa."

Cảnh Thượng: "Khoảng 5m."

"Ồ~~ Ra là vậy à." Giọng điệu của Lục Thừa An uốn lượn chín khúc mười tám vòng mà đáp lời.

Sau đó buổi tối lúc Mục Hàn Vân đưa Cảnh Từ rời khỏi nhà họ Mục, cậu đi cà nhắc xuống lầu ăn cơm, Cảnh Thượng ngồi bên bàn ăn, cậu cố tình ngồi ở phòng khách, cách Cảnh Thượng hơn 5m.

Cảnh Thượng lạnh giọng bảo cậu qua đó, Lục Thừa An nói bây giờ những lời trong lòng tôi có chút bẩn thỉu, bẩn hơn gấp ngàn lần những gì anh thường nghe, anh tốt nhất là đừng nghe thì hơn.

Cậu mím môi im lặng nhìn chằm chằm vào tấm thảm cạnh sofa, vệt màu đỏ trên đó đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu của những đóa hồng nữa, ngay cả giấy bóng kính gói hoa cũng nát không ra hình thù gì.

"Lục Thừa An em còn ra cái thể thống gì nữa hả! Sao em có thể dùng súng chĩa vào đầu Cảnh Thượng, mau bỏ súng xuống!"

Vị giáo viên vừa run rẩy đứng dậy, giọng điệu càng thêm thê lương.

"Đừng kích động, súng sẽ cướp cò, đứa trẻ này em không muốn sống nữa sao..."

Lúc này, các học sinh xung quanh sau khi đã hoàn hồn khỏi cú sốc lớn, cũng "vo ve vo ve" vang lên những âm thanh hỗn loạn.

Trong đó có Lâm Mộc Mộc tiến lên hai bước, cậu ta rõ ràng đang sợ hãi, nhưng vẫn mặt mày trắng bệch mà gọi:

"Lục Thừa An..."

Cậu ta sợ Lục Thừa An sẽ thật sự nổ súng giết Cảnh Thượng, cũng sợ một loạt kết cục bi thảm của Lục Thừa An sau khi giết Cảnh Thượng.

Thật kỳ lạ, tất cả mọi người đều đang sợ, chỉ riêng người bị chĩa súng vào đầu là Cảnh Thượng lại không hề có chút sợ hãi nào.

Hắn mặt không cảm xúc, đôi mắt màu tím sẫm không có gì khác biệt so với thường ngày mà nhìn Lục Thừa An, thậm chí như thể còn đang cổ vũ: Mau bắn đi.

Càng kỳ lạ hơn là, tất cả mọi người đều đã quên, Cảnh Thượng là con trai độc nhất của nguyên soái Mục, hắn là một người rất lợi hại, giây phút bị chĩa súng vào trán, không cần đến 0.1 giây hắn đã có thể khống chế được Lục Thừa An.

Nhưng hắn không làm vậy, bởi vì ngay cả hắn dường như cũng đã quên rằng mình thực ra rất lợi hại, chút uy hiếp này chẳng đáng là gì.

Giáo viên la hét càng thêm thê lương: "Lục Thừa An-"

Lục Thừa An phiền rồi, nói: "Thầy la hét cái gì chứ? Anh Cảnh còn không sợ, thầy sợ cái gì? Sao có thể nhát gan như vậy được chứ? Thầy đừng có sợ đến tè ra quần đấy nhé."

Nói xong, "Đoàng" một tiếng, Lục Thừa An không thèm nhìn mà bóp cò nổ súng.

Xung quanh im phăng phắc, giáo viên trợn trừng hai mắt, sau đó mắt trợn ngược rồi ngất đi.

Mà Cảnh Thượng từ đầu đến cuối, ngay cả chớp mắt cũng không hề chớp một cái.

"Chơi đủ chưa."

Cảnh Thượng nhìn Lục Thừa An lắp đạn thật vào khẩu súng không có đạn.

Tuy có chút đáng tiếc, nhưng Lục Thừa An lại vô cùng khoái chí, như đang ngân nga một khúc nhạc: "Ừm hửm~"

Giây tiếp theo, cậu không còn đắc ý nữa, cũng không còn cảm thấy tự hào về cảnh tượng bùng nổ do chính mình tạo ra trước mắt.

Chỉ thấy Cảnh Thượng hơi hất cằm, chỉ về phía bia bắn tĩnh phía trước, lạnh lùng vô tình mở miệng nói:

"Hôm nay không bắn trúng một phát vào vòng mười, về nhà tự gánh lấy hậu quả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com