Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Sự dịu dàng không thể chữa lành tôi, chỉ có tàn bạo mới có thể

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

"Đẹp trai quá đi mất anh Cảnh ơi."

Lục Thừa An đợi Cảnh Thượng lên xe, cười rạng rỡ nói. Cười tươi đến mức ai nhìn cũng thấy cậu sắp huýt sáo trêu ghẹo người ta đến nơi.

Cảnh Thượng khẽ "ừ" một tiếng xem như đáp lại, rồi cánh tay từ ghế phụ vắt qua bảng điều khiển, nắm lấy bàn tay trái của Lục Thừa An, nhẹ nhàng vuốt ve từng khớp ngón.

Khác hẳn sự trầm lặng thường ngày, dù anh vẫn chẳng nói gì, nhưng Lục Thừa An lại cảm giác được có thứ gì đó nặng nề trong lòng Cảnh Thượng cuối cùng cũng chịu rời đi, khiến anh trông nhẹ nhõm hơn một chút.

Cậu nghiêng người qua bảng điều khiển, vòng tay qua cổ Cảnh Thượng kéo anh lại, rồi hôn anh một cách dữ dội.

Cả hai đều thở dốc, hơi thở dồn dập như hòa vào nhau.

Mãi đến khi lửa sắp bùng, Lục Thừa An mới ngứa đòn nhướng mày, đẩy anh ra, giọng khàn khàn mà cười nói: "Không được đâu anh ơi, em còn phải đến bệnh viện đi làm đó."

10 phút sau, khi mở cửa bước xuống xe, cậu dặn Cảnh Thượng lái xe về nhà, trên khóe mắt đuôi mày vẫn vương nụ cười khoái chí vì trò đùa thành công.

Khi quay người bước về phía bệnh viện, nắng nhẹ nhàng không chói, làn gió dịu mơn man vạt áo sơ mi cậu, mang theo cảm giác khoan khoái trong lành, như thể quanh người đang vang lên bản giao hưởng mùa hè vui tươi.

Cảnh Thượng chỉ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt chẳng rời lấy một giây.

-

Vài năm trước, Liên Minh Tinh Tế bị phanh phui có tổng cộng sáu đội quân Alpha đã được tiêm thuốc gen.

Tổng quân số hơn 500.000 người, gia đình của những quân nhân đó lên đến cả triệu. Khi những tiếng khóc tuyệt vọng của họ đồng loạt vang lên, toàn nhân loại đều phải rúng động.

Nhưng biện pháp mà phía chính quyền đưa ra lại chỉ là kéo dài thời gian, tìm cách hòa hoãn để làm mờ đi lỗi lầm của mình.

Họ mặc kệ những người không đủ năng lực trở thành "vũ khí hình người", sống thế nào thì vẫn thế nấy. Dù đã đưa dự án chế tạo thuốc giải vào chương trình, nhưng liệu có thể nghiên cứu ra hay không, thì vẫn chỉ trông chờ vào kết quả của bệnh viện.

Nói ngắn gọn, họ dùng một "dự án nửa vời" để nói với toàn dân rằng - "Chúng tôi có nỗ lực rồi, thế nên sau này không chịu thêm trách nhiệm nào nữa."

Tình cảnh khiến người ta dần tê liệt, bất lực, chẳng biết phải phản kháng thế nào ấy. Đã bị phá vỡ kể từ khi Cảnh Thượng lên nhậm chức Nguyên soái.

Việc đầu tiên anh làm chính là điều tra chính là Sầm Mạnh, buộc ông ta phải chịu xét xử một cách không khoan nhượng.

Là một tướng quân của đất nước, Sầm Mạnh chắc chắn là kẻ chủ mưu trong kế hoạch chế tạo vũ khí hình người.

Sầm Mạnh biết mình sẽ bị điều tra, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, ngay cả một lý do hợp lý cũng chưa kịp nghĩ ra, nói gì cũng đầy sơ hở.

Chưa đầy một tháng, hình ảnh của Sầm Mạnh xuất hiện trước công chúng không còn vẻ oai phong lẫm liệt nữa.

Tóc tai lão bù xù, bạc trắng, trông như một ông già trung niên tầm thường. Nếu không biết rõ lão đã phạm phải tội ác tày trời đến mức nào, đã phá hoại bao nhiêu gia đình hòa thuận, có lẽ người ta sẽ thấy thương hại cho lão.

Sầm Mạnh bị hai người cầm súng áp giải hai bên, tay đeo còng, trông như vừa bị tra tấn dã man.

Có phóng viên chụp ảnh ông ta, đôi mắt tinh anh hơn một trăm năm nay giờ đã vẩn đục, sự độc ác bên trong bị ống kính ghi lại. Ông ta hung hăng nhổ nước bọt vào ống kính, muốn xuyên qua màn hình để nhìn người đứng sau, gào thét chửi rủa:

"Cảnh Thượng, mày còn trẻ mà lòng dạ độc ác! Là tao và Liên Minh Tinh Tế nhất trí đồng ý cho mày làm Nguyên soái, nâng đỡ mày, ủng hộ mày, mày mới có được ngày hôm nay! Thế mà mày lại vong ân bội nghĩa!"

"Nếu mày không di truyền từ Cảnh Từ, nếu mày không phải là vũ khí hình người, mày có còn giá trị lợi dụng không?! Mày chỉ là một thằng phế vật! Một thứ khốn nạn không biết tri ân báo đáp!"

"Cảnh Thượng! Cảnh Thượng- Cảnh Thượng, mày đã hủy hoại tao! Mày đã hủy hoại gia đình tao! Cảnh Thượng, mày sẽ không được chết yên đâu!!!"

Đối với những lời chửi rủa điên cuồng của lão, Cảnh Thượng không hề đáp lại, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc tới, chỉ đưa ra phán quyết cho vở kịch lố bịch này.

"Sầm Mạnh, tử hình."

Do đích thân Nguyên soái Cảnh Thượng thi hành.

Mọi người đều nói, đây là đãi ngộ cao nhất dành cho Sầm Mạnh, lão nên biết ơn mới phải. Nếu không, tùy tiện tìm một người vô danh tiểu tốt nào đó thi hành án, Sầm Mạnh chưa bị bắn chết đã tức chết rồi.

Ngay sau đó, một văn bản với lời lẽ đầy mệnh lệnh cứng rắn được thông báo đến toàn bộ Liên Minh Tinh Tế, tất cả người dân đều xôn xao.

Trong phút chốc, không ai phân biệt được những tiếng nói đó là đang khen hay đang chửi Cảnh Thượng.

Đại ý của văn bản như sau:

Những Alpha đã từng tiêm thuốc gen lỗi, chưa lập gia đình thì không được phép quay về nhà. Nếu đã kết hôn thì lập tức ly hôn, thi hành ngay.

Bất cứ ai vi phạm quân lệnh, tự ý trở về xã hội mà không thể kiểm soát hành vi của mình, giết tại chỗ, thi hành ngay.

Đợi đến khi Liên Minh Tinh Tế nghiên cứu ra loại thuốc có thể khiến chuỗi gen trở lại bình thường, lệnh cấm sẽ tự động được gỡ bỏ, nếu không sẽ tiếp tục duy trì, thi hành ngay.

Nếu cả đời này họ không đợi được thuốc giải, thì với tư cách là quân nhân, họ vẫn sẽ lấy tuổi thọ của mình để bảo vệ sự bình yên cho gia đình.

Cuộc chiến trường kỳ này không có khói lửa, và rất có thể sẽ không có hồi kết, nhưng vô số người vẫn đang nỗ lực vì nó, chưa bao giờ từ bỏ.

"Mọi người đều nói anh là diêm vương, tàn nhẫn độc ác, vô tình."

Lục Thừa An giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Cảnh Thượng cho anh xem, trên đó tin tức về Nguyên soái Cảnh Thượng nhiều như biển cả, vuốt xuống làm mới, một lần có thể hiện ra hơn mười tiêu đề có nội dung tương tự

"Nhiều người như vậy, tất cả đều không cho họ về nhà à?"

"Ừm." Cảnh Thượng nói, "Tôi không cấm họ gọi video. Khi cần thiết, họ vẫn có thể gặp nhau trong khu an toàn, chỉ là bên cạnh sẽ có binh lính giám sát."

Lục Thừa An "chậc" một tiếng: "Quan mới nhậm chức thật náo nhiệt."

Cảnh Thượng chấp nhận hoàn toàn: "Ừm."

Cả hai cứ qua lại trêu đùa như vậy, chủ yếu là Lục Thừa An chọc anh. Có lẽ như thế sẽ khiến anh không nhớ đến chuyện Mục Hàn Vân từng mất kiểm soát năm đó.

Nhưng điều đó, vốn dĩ là không thể.

Thế nên Cảnh Thượng đã dùng một biện pháp cứng rắn để ngăn chặn những tình huống tương tự lặp lại, nói với toàn thể người dân của Liên Minh Tinh Tế rằng:

Không được phép có thái độ thờ ơ với tình trạng chuỗi gen lặp lại xoắn ốc. Họ cần phải luôn cảnh giác, xem nó như kẻ thù lớn nhất. Việc các quân lính bị biến đổi gen có thể giành lại được nhân quyền và được xã hội chấp nhận hay không, chỉ có thể tìm câu trả lời trong dòng chảy của thời gian.

"Em đã xem chuỗi gen của anh, có một chỗ khiếm khuyết. Thầy cũng đã cho em xem dữ liệu chuỗi gen mới nhất của chú Cảnh, em đã lấy của hai người ra so sánh."

Mấy ngày gần đây, cánh cửa bệnh viện lại một lần nữa đóng lại với Lục Thừa An, cậu chở Cảnh Thượng đến siêu thị, cốp xe chất đầy ắp, gần như muốn dọn cả siêu thị về, bây giờ đang trên đường trở về

"Phần dữ liệu thông tin bị khiếm khuyết trong chuỗi gen của anh, di truyền rất nhiều từ chú Cảnh. Nhưng rất may mắn là khiếm khuyết của anh không nghiêm trọng bằng của chú ấy."

Cảnh Thượng: "Ừm."

Đèn đỏ, xe dừng lại, hai tay Lục Thừa An đặt trên vô lăng, quay đầu sang:

"Nói cách khác, cho dù em có dùng cả đời cũng không nghiên cứu ra được thuốc chữa, thì anh vẫn có khả năng sống đến hơn 90 tuổi."

Cậu đột nhiên cười lên, trong mắt có ánh sáng của sự chấp nhận một cách thanh thản

"Đây là chuyện tốt đó, anh Cảnh."

Lông mày sắc bén của Cảnh Thượng bất giác dịu đi vài phần: "Ừm."

"Trước đây lúc anh ở tiền tuyến, em rất sợ pheromone của anh sẽ bạo phát. Sợ anh không khống chế được, chuỗi gen đứt gãy hoàn toàn."

Lục Thừa An không dám nghĩ sâu, mặc dù đã xác định được rằng suốt mười năm qua cậu chỉ tự dọa mình. Nhưng khả năng này vẫn có thể xảy ra

"Bây giờ xác suất này khá nhỏ. Chẳng trách hồi cấp ba pheromone của anh cứ có xu hướng bạo phát là anh lại tiêm thuốc ức chế, y như đối phó với kỳ phát tình vậy. Nhưng đúng là có tác dụng với anh thật."

Cảnh Thượng nói: "Ừm."

"Cũng thông minh phết." Lục Thừa An toe toét miệng khen anh.

Cảnh Thượng nhếch môi: "Ừm."

"Ban đầu em còn lo cái chuỗi gen của anh nên không dám chọc giận anh, sợ chọc cho anh tức đến tối sầm mặt mũi rồi lăn ra ngất xỉu."

Mấy ngón tay của Lục Thừa An linh hoạt gõ lên vô lăng, trong bụng chẳng thiếu ý đồ xấu, đặc biệt là khi cậu cười "hì" một tiếng

"Còn bây giờ thì..."

Cảnh Thượng thu lại nụ cười, nhíu mày, sự khó chịu như được báo trước mà ập đến: "Em muốn làm gì?"

Vài phút sau, khi đã vào đến gara trong nhà nhờ ánh đèn đường, Lục Thừa An quay mặt lại, giọng nói uốn lượn: "Anh Cảnh~ giúp em một việc đi~"

Cảnh Thượng không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt.

Ngón tay Lục Thừa An dựng thẳng lên, làm động tác người tí hon bò dần lên mu bàn tay Cảnh Thượng: "Anh giúp em tìm Cố Văn..."

"Lục, Thừa, An."

"Dạ! Có em!" Lục Thừa An vội vàng vuốt xuôi luồng sát khí trên ngực Cảnh Thượng

"Đừng giận mà anh ơi, em đâu có tơ tưởng người cũ đâu..."

"Lục Thừa An! Em còn dám coi hắn là người cũ?! Tôi cảnh cáo em câm miệng."

Cảnh Thượng nắm chặt tay Lục Thừa An ấn cậu xuống ghế lái, sau đó lưng ghế đột ngột hạ thấp, Lục Thừa An nằm thẳng ra, bị Cảnh Thượng đè càng chặt hơn, lập tức không dám làm bậy nữa

"Ấy ấy ấy từ từ đã, đừng ở đây mà anh Cảnh, khốn kiếp em không có ý gì khác... Anh tin em đi mà thật đấy... A! Em sai rồi Anh Cảnh! Đừng giận đừng giận đừng giận, a!"

"Em thật sự không có ý gì khác, em nói thật đấy! Mẹ nó anh xé nát hết quần áo của em thì lát nữa em xuống xe về nhà kiểu gì... không phải anh Cảnh, anh nghe em nói, em chưa nói xong mà, anh Cảnh anh nghe em nói hết đã, em thề em trung thành tuyệt đối với anh, em chỉ muốn nói là... A!!!"

"Mẹ nó chó Cảnh ngu ngốc!"

"A..."

"..."

Ba ngày bị bệnh viện ép nghỉ ngơi trôi qua trong nháy mắt, Lục Thừa An ngủ say đến mức trông "bình yên" hệt như đã sang thế giới cực lạc

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên bàn tay cậu thò ra ngoài chăn, nơi chi chít vết răng cắn.

Nửa cái đầu mềm mại lấp ló trên gối, mái tóc rối xõa xuống chạm cả vào hàng mi thẳng tắp.

Cậu nằm sấp ngủ, ngay cả lông mi cũng lười động đậy, đã hoàn toàn ngủ say như chết.

Khi bị Cảnh Thượng vỗ một phát qua lớp chăn đánh thức, Lục Thừa An không mở mắt mà nhíu chặt mày, mặc kệ phần thịt mềm dưới xương cụt vẫn còn đang run rẩy co giật, cậu "a" một tiếng khe khẽ, rút cái gối ra ném về phía Cảnh Thượng.

"Cút đi." Lục Thừa An nói, tiếp tục nằm sấp ngủ

"Đồ chó, mẹ nó anh mà còn đánh mông tôi nữa là tôi bỏ nhà đi đấy."

"Dậy." Cảnh Thượng nói một cách lạnh lùng vô tình, "Đi gặp người cũ của em."

"..."

Lục Thừa An mở đôi mắt hằn mấy vệt tơ máu vì bị ép thức đêm và thiếu ngủ, bị câu "người cũ" kích thích đến mức giật nảy mình theo phản xạ có điều kiện, nghi ngờ nhìn chằm chằm Cảnh Thượng.

Xác nhận tính chân thực.

Nửa giờ sau, khi nhìn thấy Cố Văn ở một khu đất không người đang chờ giải tỏa, Lục Thừa An "ha" một tiếng cười khẽ.

Cảnh Thượng lạnh lùng nói: "Lục Thừa An, em cười cái gì? Vui lắm à?"

"..."

Lục Thừa An xoa xoa mặt, giả vờ rất giống: "Em đâu có cười với người ngoài đâu mà."

Ngay sau đó, cậu lờ đi sự khó chịu như bị nghiền nát khắp người, từ từ tiến lại gần Cố Văn.

Nhiều năm không gặp, người thầy từng phong độ ngời ngời, được học sinh yêu mến kính trọng ở trường cấp ba Liên Minh Tinh Tế, giờ đây bị hai gã đàn ông vạm vỡ kẹp hai bên, tay bị bẻ quặt ra sau lưng, đầu gối quỳ trên nền đất đầy sỏi đá.

Mái tóc ngắn gọn gàng được chải chuốt tỉ mỉ của hắn không còn nữa, tóc đã dài qua tai chấm vai, bết lại thành từng lọn, trông như người nguyên thủy.

Đúng như Lục Thừa An dự đoán, Cố Văn không quay lại trường cấp ba dạy học nữa, khi nhận ra Cảnh Thượng chưa chết, Lục Thừa An lại có người bảo vệ, hắn đã lo xa mà trốn đi.

Thay hình đổi dạng, sống nhếch nhác như chuột, trốn đông trốn tây suốt 10 năm vẫn bị Cảnh Thượng moi ra chỉ trong 3 ngày.

Thà dùng thời gian đó mà sống cho đàng hoàng còn hơn. Lục Thừa An cũng không biết nên cười nhạo hắn hay nên châm biếm hắn, giọng điệu không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang:

"Thầy Cố à, sao thầy lại..."

Cảnh Thượng: "Lục Thừa An."

Lục Thừa An đáp: "Dạ."

Cảnh Thượng sờ súng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

"...Ò."

Lục Thừa An cực kỳ nghiêm túc, gần như là trừng mắt nhìn Cố Văn: "Cố Văn, sao mày lại ra nông nỗi này. Mày xấu thật đấy."

Ánh mắt Cố Văn như muốn nói nhiều điều, nhưng không biết có phải vì hiểu rằng càng nói càng sai, hay nghĩ rằng im lặng thì có thể kéo dài thời gian, nên cuối cùng hắn chỉ khẽ thở ra một câu: "Lâu rồi không gặp." Rồi im bặt.

Lục Thừa An sờ túi quần Cảnh Thượng, lôi ra một điếu thuốc, châm lửa hút.

Qua làn khói mờ ảo, cậu nhìn khuôn mặt gần như không còn nét nào giống trước đây của Cố Văn, tất nhiên là không giống rồi, vì đó là khuôn mặt của Kỷ Mạc.

Lục Thừa An chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh Kỷ Mạc dùng bàn chải mài nhọn rồi đâm vào cổ mình, nhưng bộ não cậu đã tự diễn lại hàng trăm lần trong vô số đêm không ngủ.

Không khó để tưởng tượng, Kỷ Mạc bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tuy không hiểu vì sao bị đưa vào nhưng ông vẫn chấp nhận, biết đâu trong quá trình điều trị dần có thể có được nhận thức của riêng mình, phân biệt được đúng sai thì sao?

Đáng tiếc là, hy vọng mong manh còn chưa kịp nảy mầm đã bị Cố Văn dập tắt một lần nữa.

Cực kỳ ghê tởm và tàn nhẫn.

Hắn đã hành hạ Kỷ Mạc trong bệnh viện. Lục Thừa An có thể tưởng tượng ra, Cố Văn đứng sau một cánh cửa không khóa trái, hoặc hé một khe hở, bắt Kỷ Mạc quỳ rạp trên đất, vẫy đuôi cầu xin hắn chà đạp.

Tiếng khóc la hét của Kỷ Mạc sẽ vang đi khắp nơi, bác sĩ y tá ngoài hành lang đều nghe thấy. Có lẽ họ còn lén nhìn qua khe cửa - thấy ông níu lấy tay nắm van xin cứu giúp, tất nhiên không ai thèm để ý đến ông.

Vì giọng của ông nghe không giống cầu cứu mà càng giống như...

Kỷ Mạc con người này, tai tiếng vốn đã không tốt. Lúc ông vào bệnh viện tâm thần chắc chắn không ít người tò mò, thậm chí mang theo suy nghĩ bẩn thỉu. Nhưng không ai dám làm người đầu tiên, ai cũng quan tâm đến danh dự, cho đến khi Cố Văn xuất hiện.

Hiệu ứng "cánh bướm" - và mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.

"Cố Văn, mày vẫn còn nhớ chứ, trước đây tao đã nói gì với mày."

Lục Thừa An dụi tắt điếu thuốc dưới chân, như dụi tắt ngọn lửa sinh mệnh của ai đó.

Cậu gằn từng chữ: "Lúc đó tao đã nói, mày chắc chắn sẽ chết trong tay tao."

Dứt lời, đồng tử của Cố Văn run rẩy, hắn biết im lặng cầu xin đã vô dụng, ngũ quan đồng loạt vặn vẹo nhăn nhúm, miệng há to định nói.

Nhưng Lục Thừa An còn nhanh hơn tiếng của hắn.

"Anh Cảnh, mượn khẩu súng."

Cậu rút khẩu súng bên hông Cảnh Thượng ra, "cạch" một tiếng lên đạn, không để cho Cố Văn hét ra được một từ nào.

Đoàng-!

10 điểm.

Ngay giữa hồng tâm.

Trước khi trợn trừng mắt ngã vật xuống đất như Lục Lâm Kỳ năm xưa, Cố Văn nhìn Lục Thừa An lần cuối, có một câu nói vô cùng đột ngột nhưng lại vô cùng rõ ràng lóe lên trong đầu hắn khi chứng kiến cái chết.

Đó là lời Lục Thừa An đã từng nói.

Cậu đã thực hiện lời nói đó đến triệt để.

Cậu và Cảnh Thượng thật sự là một cặp trời sinh.

"Sự dịu dàng không thể chữa lành tôi, chỉ có tàn bạo mới có thể."

Lục Thừa An đã từng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com