Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

c57_58

Chương 57: Yêu cầu kỳ quái

Edit: OnlyU

Lâm Tri Nguyên và Vô Ưu đại sư vẫn có bản lĩnh nhất định, sau khi phát hiện vấn đề nằm ở đâu, hai người nhanh chóng tìm được những nơi bị kẻ xấu động tay động chân.

Cuối cùng, sáu món pháp khí được đặt trước mặt mọi người.

Gương mặt Vô Ưu đại sư lạnh lùng nói: “Danh tác!”

Nếu bọn họ thật sự xem long mạch dưới hầm đậu xe là tà vật thì long mạch sẽ hoàn toàn bị hủy. Có điều hiện tại cũng rất phiền toái, long mạch bị trấn áp nhiều năm, còn bị tà khí làm bẩn đã trở nên vô cùng hung bạo. Hiện giờ chỉ còn lại hầm đậu xe bị trấn áp, nhưng sự tình tiến triển đến mức này khiến hai vị đại sư không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bọn họ lấy sáu món pháp khí ra khiến long mạch khôi phục không ít, tùy tiện tiếp tục hành động sẽ bị sinh linh phía dưới tấn công, vô cùng phiền toái. Vô Ưu đại sư thở dài nói: “Đến nước này rồi, chỉ sợ đành phải phá ra rồi xây lại, chẳng qua…”

Một khi tổn hại quá lớn, xảy ra tai nạn chết người thì phiền phức, trước đó vốn đã có không ít người đi vào hầm đậu xe dò tìm bí mật, đã chết hết mấy người, hiện tại không ít người đang nhìn chằm chằm nơi đó.

Lâm Tri Nguyên lắc đầu nói: “Vì sáu món pháp khí đã được lấy ra nên hiện tại tòa nhà kia không ổn định.” May là con đường xung quanh tòa nhà đã được phong tỏa rồi.

Vô Ưu đại sư thở dài: “Không biết rốt cuộc là kẻ nào gây ra làm việc này.”

Ông đã báo cáo chuyện này lên cấp trên, phía trên cũng rất quan tâm đến việc này nhưng sự việc đã xảy ra quá lâu rồi, rất khó truy được nguồn gốc.

“Thừa tâm tư như vậy, cũng không biết chuyện ở bãi đỗ xe này là một án kiện hay là…”

“Cậu nhân viên giao hàng kia đã không lộ diện mấy ngày rồi.” Vô Ưu đại sư bỗng nói.

Lâm đại sư thở dài: “Đúng vậy.”

Vô Ưu đại sư còn định hỏi ý kiến “shipper” kia, có điều sau sự việc trong công viên Dạ Phong, người nọ không xuất hiện nữa. Ông liếc nhìn Lâm Bằng một cái, ánh mắt ít nhiều có chút trách móc.

“Sư phụ, có lẽ hắn cảm thấy không đủ năng lực nên từ chối thôi, hắn sợ nguy hiểm, như con rùa rút đầu vậy. Mà có vẻ hắn còn rất trẻ, trông cậy vào hắn cũng chẳng ích gì.” Lâm Bằng lên tiếng.

Lâm đại sư nhìn y, bất đắc dĩ nói: “Con bớt nhiều lời đi, trong giới thuật sư có vài người có thiên phú trời cho, chỉ học nửa năm hay một năm là có thể so sánh với người khác học mấy chục năm.”

Vô Ưu đại sư rút tràng hạt ra: “Đúng là thực lực của tiểu hữu kia bất phàm.” Không chỉ ánh mắt quan sát tinh tường mà thân thủ cũng không thể khinh thường, vừa nói rời đi là chớp mắt đã mất dạng.

“Lại nói, Diệp Đình Vân lại bị bệnh à?”

Lâm Tri Nguyên gật đầu: “Đã vài ngày không thấy bóng dáng cậu ấy.”

Vô Ưu đại sư ngờ vực: “Rốt cuộc cậu ấy bị bệnh gì vậy?”

Hai người có thể nhanh chóng tìm được sáu món pháp phí cũng là nhờ phúc của Diệp Đình Vân, hiện tại cậu tránh mặt làm hai người hơi nghi ngờ.

Diệp Đình Vân đang ngồi trên xe lăn, trên chân đắp một cái chăn mỏng.

Diệp Diểu đẩy cửa bước vào, cậu nhìn em trai, bình thản nói: “Em về rồi à?”

“Anh hai, người kia không xuất hiện.”

Mấy ngày này Diệp Diểu chạy ngược chạy xuôi theo hai vị đại sư, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của “anh shipper” kia đâu cả.

Diệp Đình Vân gật đầu, bình tĩnh nói: “Nếu hôm đó hắn đã từ chối lời mời thì hiện tại không xuất hiện cũng đúng thôi.”

“Chẳng lẽ hắn thật sự đi giao hàng.” Diệp Diểu buồn bực nói.

Cậu cười cười đáp: “Không loại trừ khả năng này.”

Diệp Diểu cau mày: “Nhưng anh không thể chờ thêm được nữa!”

Diệp Đình Vân nhìn xuống hai chân, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn biến thành rễ cây, tình trạng chuyển biến xấu hơn những lần trước rất nhiều.

Diệp Diểu cắn răng, vẻ mặt đưa đám nói: “Anh hai, anh sắp không có nhịp tim luôn rồi.”

Cậu siết chặt tay đáp: “Cũng không phải lần đầu tiên, em tập cho quen đi.”

Mỗi lần biến thành cây, trái tim của cậu sẽ đập càng lúc càng chậm. Tình trạng lần này khá nghiêm trọng, tim đập chậm mà mạch đập cũng như biến mất luôn.

Diệp Đình Vân chạm tay vào cổ tay còn lại, cảm thấy dòng máu chảy trong tĩnh mạch sắp ngừng lại luôn, cứ tiếp tục như vậy cậu không chỉ biến thành một cái cây mà còn thành một người chết!

Diệp Diểu đen mặt nói: “Chuyện này sao có thể quen được? Lần này tình trạng của anh trở nên nghiêm trọng quá nhanh, chẳng lẽ liên quan đến thứ dưới đất kia?”

Cậu gật gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Thứ dưới đất dường như muốn dạy cậu cách khống chế luồng khí kỳ quái trong cơ thể, nhưng luồng khí này thật sự quá nhiều, năng lực của cậu không khống chế được. Có điều chỉ cần cậu học được cách khống chế thì sẽ không bị luồng khí ảnh hưởng nữa.

Mấy lần trước khi cơ thể cậu xảy ra vấn đề đều dựa vào các phương pháp khác nhau để giải quyết. Nhưng cậu không thể lần nào cũng dựa vào các phương pháp đó, nhất là giao sinh tử cho một người giấu đầu giấu đuôi thì rất nguy hiểm.

Trong phòng ký túc xá.

Giang Thiếu Bạch nhìn Bách Quang Vũ nói: “Diệp Đình Vân đã không đi học mấy ngày rồi hả?”

Cậu bạn lắc đầu đáp: “Ừ, không đi học, nghe nói bị bệnh. Lão tứ, cậu biết là chuyện gì không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Chẳng lẽ cậu ấy biến thành cây rồi?

Bách Quang Vũ gãi đầu nói tiếp: ” Tôi nghe nói Diệp Đình Vân bị bệnh truyền nhiễm, còn không cho ai thăm.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, không cho ai đến thăm, quả nhiên lại biến thành cây rồi, không biết tình hình cụ thể thế nào. Theo lý mà nói thì sẽ không nhanh như vậy, chẳng lẽ liên quan đến hầm đậu xe?!

Đêm đó khi hắn gặp Diệp Đình Vân ở công viên Dạ Phong, cậu có nhắc đến một giấc mơ, sinh linh trong long mạch báo mộng khiến cơ thể Diệp Đình Vân chuyển biến xấu sao? Nhớ lại lần gặp cậu ở tầng 3 dưới hầm xe, mùi hương trên người cậu tựa hồ bị thứ gì đó kích thích bộc phát.

Tại sao sinh linh kia phải làm như vậy, Diệp Đình Vân không làm gì đắc tội nó mới đúng.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Tôi ra ngoài xem sao.”

Bách Quang Vũ hơi do dự nhưng vẫn nói: “Ra ngoài chú ý an toàn! Tôi nghe nói Diệp tam thiếu đang tìm bắt một shipper…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Diểu đúng là cái gì cũng thử khi đang tuyệt vọng. Xem ra lần này hắn đi ra ngoài phải cẩn thận một chút.

Sau khi pháp khí trong công viên Dạ Phong được mang đi, hồ nước vẫn còn sát khí nồng nặc, nhưng có thể cảm nhận được sát khí này đang từ từ tan biến, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục bình thường, năm địa phương khác cũng tương tự như vậy.

Giang Thiếu Bạch đi đến gần hầm đậu xe, vừa đến gần đã có cảm giác bị theo dõi.

“Là người kia sao? Nhìn lén la lén lút như trộm.”

“Hắn đeo kính râm, nhưng không phải là shipper! Tam thiếu muốn tìm là shipper mà.”

“Tuy không mặc đồng phục shipper nhưng nhìn người này không bình thường.”

“Đúng, rất bất thường, trời chưa lạnh lắm mà đã choàng khăn quàng cổ, hắn là quỷ chết cóng à, tam thiếu nói muốn tìm một tên giấu đầu giấu đuôi.”

“Vậy có bắt người này không? Chúng ta đã bắt lầm mấy người rồi, còn lầm nữa sẽ không ổn đâu.”

“Nhưng chẳng phải tam thiếu nói thà bắt lầm còn hơn bỏ sót sao?”

“OK, bắt lấy hắn!”

Giang Thiếu Bạch cau mày, thầm nghĩ tin tức của Bách Quang Vũ thật nhanh nhạy. Quả nhiên Diệp Diểu đang muốn tìm bắt một shipper. Vì đã có tin tình báo trước đó nên hiện tại hắn đang mặc áo gió cổ đứng, thế mà vẫn bị phát hiện.

Vài người lập tức nhào đến bắt Giang Thiếu Bạch, hắn bất đắc dĩ liếc mắt, vừa ra tay đã dễ dàng quật ngã đám người.

Mấy người mà Diệp Diểu tìm đến chỉ có thân thủ cao hơn người thường một chút, nhưng so với Giang Thiếu Bạch thì kém rất xa.

“Diệp tam thiếu, bảo bọn họ dừng tay đi, nếu tôi không cẩn thận làm họ bị thương thì cậu còn phải tốn tiền thuốc men cho họ đó.”

Mấy tên côn đồ như bị Giang Thiếu Bạch chọc giận, trái lại Diệp Diểu rất phối hợp giơ tay kêu dừng.

“Tôi có việc muốn nói với anh.” Diệp Diểu nghiêm mặt bước ra.

Giang Thiếu Bạch xòe tay: “Có việc cứ nói, nói chuyện đàng hoàng được rồi, tìm người động tay động chân có tác dụng gì chứ.”

Một đám chỉ biết khoa tay múa chân, sao có thể bắt hắn được. Gần đây thực lực của hắn tăng lên không ít, sức lực cũng tăng mạnh, muốn hắn khống chế sức lực không đánh những người này bị thương thì hơi làm khó hắn.

Diệp Diểu nhìn hắn nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện, đi theo tôi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc này có việc cầu hắn mà còn có thái độ như thế, thằng nhóc thối!

“Tam thiếu!” Mấy người kia vội ngăn cản Diệp Diểu, phỏng chừng lo lắng khi y đi cùng hắn. Y phất tay, ra hiệu mấy người kia lui ra.

Giang Thiếu Bạch đi theo Diệp Diểu đến một chỗ yên tĩnh, y nhìn hắn nghiêm túc nói: “Anh hai tôi bị bệnh.”

Giang Thiếu Bạch “à” một tiếng.

“Tôi muốn nhờ anh… Ừm, cái kia…”

Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Cái gì?”

“Là cái kia…”

Hắn chớp mắt: “Cái kia là cái gì?” Là chuyện mà hắn đang nghĩ sao? Diệp Diểu thật là, nói chuyện cứ ấp a ấp úng ngậm nửa câu trong miệng, hình như mấy người có tiền đều thích như vậy, tính tình gì kỳ cục vậy?

Diệp Diểu thở hổn hển nói một hơi: “Tôi muốn nhờ anh hôn anh hai tôi một cái.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Quả nhiên đúng như hắn nghĩ!

Hắn cố ý bày vẻ mặt khó xử, nhăn nhó nói: “Chuyện này không ổn đâu, tôi và anh cậu đều là đàn ông mà! Tôi là một người trong sáng thuần phác, cậu không nói rõ mà bảo tôi dâng ra nụ hôn đầu tiên, sao được chứ?”

“Diệp tam thiếu, không hiểu sao cậu lại yêu cầu như vậy. Cậu cũng kỳ lạ quá đi.” Nếu là một người đàn ông bình thường thì hắn sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu là Diệp Đình Vân thì lại cảm thấy không hề gì.

Diệp Diểu nghẹn đỏ mặt, một lúc lâu mới nói: “Nụ hôn đầu tiên? Anh vẫn còn nụ hôn đầu tiên?!”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, à, hình như mất rồi.

“Không còn nụ hôn đầu tiên nhưng tôi còn nụ hôn đầu tiên thứ hai.”

Diệp Diểu: “…” Tên khốn này, nụ hôn đầu tiên thứ hai cũng tính là đầu tiên hả hả hả?

“Sáng nay, anh tôi đã hôn mê sâu.” Diệp Diểu buồn rầu nói.

Giang Thiếu Bạch: “…” Tình trạng nghiêm trọng như vậy sao?

Hắn nhìn vẻ mặt Diệp Diểu, không tiếp tục trêu chọc y nữa mà nói: “Nếu vậy thì đi xem anh hai cậu thôi.”

Y nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi nghi ngờ nói: “Cũng được, nhưng anh thật sự là người có cách giải quyết vấn đề của anh tôi sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc này cứ đa nghi hỏi tới hỏi lui mãi.

“Chính xác là cậu muốn hỏi cái gì?”

Diệp Diểu buồn bực nói: “Lần trước người hôn trộm anh hai tôi chính là anh đúng không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc nhớ dai quá đi. “Ừ, đúng, là tôi, hôn xong nhảy cửa sổ.”

“Anh đúng là tên nhát gan.” Diệp Diểu hơi tức giận.

Hắn nghiêng đầu đáp: “Cậu hy vọng tôi chịu trách nhiệm với anh cậu à? Chuyện này cũng được thôi, tôi thì không sao, nhà họ Diệp các cậu không ngại thì tôi có thể ở rể! Đến lúc đó tùy tiện chia cho tôi mười căn, tám nhà là được.”

Diệp Diểu: “…” Mười căn, tám nhà? Tên khốn này. “Tôi không phải muốn anh chịu trách nhiệm với anh hai tôi.”

Giang Thiếu Bạch có chút bất đắc dĩ thở dài: “Diệp tam thiếu, tôi nói này, sao cậu lại lộn xộn như vậy?”

Diệp Diểu cắn răng nghiến lợi, quay lại vấn đề chính: “Giải quyết vấn đề trước mắt trước đi.”

Hắn gật gật đầu đáp: “OK, đi thôi.”

Hết chương 57

Chương 58: Hôn một cái, không được

Edit: OnlyU

Tâm trạng Giang Thiếu Bạch lúc này khá kỳ lạ. Lúc vừa đến thủ đô, hắn đã từng đến nhà lớn này nhưng chỉ vòng vo ngoài cổng chính, nghe nói nhà họ Diệp không có nhị tiểu thư, chỉ có nhị thiếu gia đã bị dọa chạy. Sau đó hắn còn nghe ngóng được Diệp Diểu đang tìm kiếm hắn, có điều lúc ấy hắn đã cải trang, đương nhiên Diệp Diểu không tìm được hắn.

Thế mà vòng tới vòng lui, cuối cùng hắn vẫn bước vào dinh thự to lớn này.

Diệp Diểu liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, giọng nói không vui: “Này, anh lại đang nghĩ gì đấy?”

Hắn cười cười đáp: “Tôi đang nghĩ căn nhà rộng quá, không biết tôi phấn đấu bao lâu mới mua nổi.”

“Nếu chỉ đi giao hàng thì cả đời cũng không mua nổi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc thối ăn nói khó nghe! Có điều tuy Diệp Diểu ăn nói khó nghe nhưng tất cả lại là sự thật, không biết khi nào giá nhà mới hạ xuống. Nói đi nói lại, hiện tại hắn kiếm tiền từ phú nhị đại ngu ngốc Bách Quang Vũ cũng đã khiến hắn thành người có tài sản mấy triệu, nhiêu đó có lẽ đủ mua một căn hộ nhỏ ở thủ đô.

Thủ đô thật sự không phải là chỗ cho người ở mà, với mấy triệu tệ đó thì hắn có thể mua một căn biệt thự thật to ở nông thôn luôn, thế mà ở thủ đô chỉ có thể mua một căn hộ nhỏ.

Diệp Diểu dẫn Giang Thiếu Bạch đi vào phòng Diệp Đình Vân, vừa bước vào, hắn lập tức cảm nhận được từng luồng linh khí chui thẳng vào người hắn.

Diệp Diểu đóng cửa lại, nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch.

Hắn chớp mắt, trông dáng vẻ này của y là không định đi ra ngoài, thằng nhóc thối này định ở lại xem hắn và Diệp Đình Vân hôn môi sao? Hôn môi thì có gì mà nhìn? Thú vui kỳ cục!

Diệp Diểu mở to mắt, nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch không chớp mắt lấy một cái.

Hắn vô tội chớp mắt, xòe tay nói: “Cậu đừng nhìn như vậy, tôi ngại!”

“Nói nhảm, da mặt anh dày như vậy!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thằng nhóc này rút ra kết luận từ đâu vậy? Da mặt hắn dày sao? Rõ ràng hắn là một thanh niên mới lớn ngây thơ trong sáng mà!

Diệp Diểu hơi kích động giục: “Nhanh hôn đi! Hoặc là giống như lần trước cắn anh tôi một cái!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hai lần trước đều là tình huống đặc biệt, lần đầu hắn ngơ ngơ ngác ngác hôn người ta, lần thứ hai thì bị sát khí dưới hầm xe làm đầu óc mất lý trí, nhưng lần này hắn vô cùng tỉnh táo.

Giang Thiếu Bạch nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt Diệp Đình Vân tái nhợt. Hắn thầm nghĩ dù cậu là đàn ông con trai nhưng ngoại hình thật sự rất xuất chúng, khó trách được phong là “Đệ nhất mỹ nhân Yên đại”. Không biết cậu dùng đồ dưỡng da gì mà làn da trắng như tuyết, lông mi thật dài và rậm nhìn như con bướm đen vậy.

Tuy Diệp Đình Vân đang nhắm mắt nhưng vẫn xinh đẹp khó tả như cũ, đang hôn mê nên trông cậu còn yếu ớt hơn ngày thường mấy phần, khiến người ta trông thấy mà lo lắng sợ cậu sẽ giống như tuyết, ánh mặt trời vừa chiếu vào sẽ biến mất không còn dấu vết.

“Nhìn giống “Người đẹp ngủ trong rừng” vậy.” Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu, miên man suy nghĩ về công chúa ngủ trong rừng, chờ đợi nụ hôn của hoàng tử đánh thức.

Diệp Diểu mất hứng: “Anh nói nhảm nhiều quá đó.”

Ánh đèn trong phòng lờ mờ toả ra một chùm sáng màu đỏ, mỹ nhân trên giường điềm tĩnh tao nhã, một màn yêu mỹ biết bao!

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Diệp Diểu một cái, nếu không có thằng nhóc thối này ở đây thì chắc chắn sẽ càng tình sắc. Nhưng dù có suy nghĩ vẩn vơ thế nào đi nữa cũng không chịu nổi cái bóng đèn công suất lớn này giày vò!

“Nhanh lên đi!” Y lại giục lần nữa.

Hắn nghe vậy mà sầu không thôi, thật là, cũng không phải vội đi ăn cơm, giục cái gì mà giục, hắn còn phải ấp ủ cảm xúc nữa chứ.

Sau đó hắn kéo khăn choàng cổ xuống, khẽ hôn nhẹ một cái lên môi Diệp Đình Vân. Môi cậu rất mềm, khiến hắn có cảm giác ngây ngất mê say.

Diệp Diểu vừa thấy Giang Thiếu Bạch “xong việc” là vội đẩy hắn qua một bên, lập tức kiểm tra tình hình của Diệp Đình Vân.

Hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị y đẩy một cái không khỏi hơi chóng mắt, hắn vừa mới bắt đầu thôi mà, Diệp Diểu làm gì vậy? Qua cầu rút ván hả?

Diệp Đình Vân vẫn nhắm mắt nằm trên giường, tình trạng không chuyển biến tốt lên.

“Không có tác dụng, tại sao lại không có tác dụng chứ? Anh gạt tôi?” Diệp Diểu kích động nói.

Giang Thiếu Bạch ngồi xuống mép giường: “Lần này tình trạng anh cậu khá tệ, hôn môi bình thường đã không còn tác dụng.”

Linh khí trên người Diệp Đình Vân quá đậm, linh khí chảy vào người hắn thông qua hôn môi chỉ như muối bỏ biển so với lượng khí trong người cậu. Hắn phát hiện bản thân không thể trực tiếp hấp thu linh khí trên người cậu nữa. Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, có lẽ phải hấp thu âm khí và sát khí cùng lúc mới có thể trung hòa linh khí trên người Diệp Đình Vân.

Diệp Diểu đỏ mặt: “Hôn môi không được, vậy phải làm gì mới được, chẳng lẽ phải…”

“Cậu nghĩ linh tinh gì vậy?”

Diệp Diểu: “…”

Giang Thiếu Bạch khiển trách: “Tuổi trẻ đừng suốt ngày suy nghĩ đen tối.”

Nghe nói Diệp tam thiếu rất bất mãn với vị hôn phu được định trước của anh hai y, Giang Thiếu Bạch cảm thấy vị tiểu thiếu gia hơi thiếu giáo dục.

Tuy rằng hắn không chắc là gay nhưng nếu là Diệp Đình Vân thì hắn sẽ thử một lần.

“Anh…” Diệp Diểu nghiến răng, vô cùng bực bội nhưng lại không biết nói gì mới đúng.

Hắn trông thấy dáng vẻ y như vậy, thầm nghĩ đối phương quá non nớt, mới nói hai câu đã xù lông.

“Anh có biện pháp gì không?” Diệp Diểu xuống nước hỏi tiếp.

Cách thì có đó, nhưng chỉ là giai đoạn thử nghiệm xem sao thôi.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Mấy pháp khí đào lên đang để ở đâu?”

Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc trong nhà, nhưng dường như nó đang bị thứ gì trấn áp.

Diệp Diểu đề phòng nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?” Pháp khí đào lên được đều là Sát Khí, cực kỳ lợi hại, nếu bán sẽ được không ít tiền, nhưng nghe nói dường như Sát Khí chỉ có thể dùng để hại người.

“Cơ thể tôi khá đặc biệt, nếu có Sát Khí thì có lẽ sẽ có cách cứu anh cậu.”

Diệp Diểu vẫn hơi nghi ngờ: “Anh nói thật chứ?” Sát Khí có thể cứu người, nghe chẳng đáng tin chút nào, vả lại hình như tên háo sắc này cũng không phải người tốt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, nghiêm túc đáp: “Tôi lừa cậu làm gì chứ?”

Y buồn bực nói: “Ai biết được.”

“Cậu có muốn tôi cứu anh cậu hay không? Không cứu thì thôi.”

Diệp Diểu cắn răng, có chút yếu thế nói: “Anh chờ ở đây, tôi xuống tầng hầm lấy pháp khí lên.”

Giang Thiếu Bạch không yên tâm lắm: “Tôi đi với cậu, pháp khí đó chính là Sát Khí, người bình thường tiếp xúc quá gần sẽ xảy ra chuyện.”

Diệp Diểu không vui nói: “Đừng xem thường tôi, vả lại sát khí trên pháp khí đã bị phong bế rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy mới gật đầu: “Vậy được, nhưng đừng quá gắng gượng đó.”

Diệp Diểu: “…”

Y nhanh chóng lấy một pháp khí dưới tầng hầm lên rồi nói: “Anh đừng làm xằng bậy đó, mấy món pháp khí này đã được ghi chép vào sổ sách rồi, làm mất sẽ bị phía trên truy cứu.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y nói: “Xem cậu sợ kìa.”

Thành thật mà nói thì hắn không có hứng thú với mấy món pháp khí này, hắn chỉ có hứng thú với sát khí của chúng mà thôi. Tiếp theo hắn hấp thu sát khí vào người, đồng thời cùng hấp thu linh khí nồng đậm trong người Diệp Đình Vân, cả hai luồng khí thuận lợi tiến vào cơ thể hắn.

Diệp Diểu nhìn pháp khí được đặt trước mặt Giang Thiếu Bạch, cảm giác như pháp khí này đã thay đổi một chút, nhưng y không nói rõ được là chỗ nào.

Y lại nhìn sang Diệp Đình Vân, phát hiện lông mày cậu hơi nhúc nhích, y lập tức vui sướng nhào tới.

Tuy Diệp Đình Vân vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Diệp Diểu biết cơ thể cậu đã có chuyển biến tốt.

Hai chân vốn đã biến thành cây từ từ biến lại nguyên vẹn.

Diệp Diểu đảo mắt liên tục, thầm nghĩ có lẽ y hiểu lầm rồi, hình như không cần hôn môi cũng được. Chết tiệt! Sớm biết vậy đã không để tên háo sắc chiếm lợi, mà còn là y đi nhờ đối phương nữa chứ.

Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, cùng lúc hấp thu hai luồng khí. Một tiếng sau quá trình này mới kết thúc.

Hắn nhìn Diệp Diểu nói tiếp: “Pháp khí này trở nên vô dụng rồi.”

Diệp Diểu hưng phấn đáp: “Vậy tôi đi đổi cái khác.”

Y cầm pháp khí lên, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, lúc trước khi cầm pháp khí luôn có cảm giác khó chịu, nhưng hiện giờ không còn nữa. Hơn nữa dường như pháp khí này đã nhẹ hơn trước một chút, giống như đã đổi thành một pháp khí khác vậy. Thế nhưng người kia luôn hành động ngay trước mắt y, hẳn là không có cơ hội đánh tráo.

Diệp Diểu nhanh chóng đi đổi pháp khí khác, lần này Giang Thiếu Bạch cũng hấp thu hết sát khi trên đó, có điều thời gian nhanh hơn trước rất nhiều.

Diệp Diểu đi đến kiểm tra tình hình Diệp Đình Vân: “Có vẻ tình trạng anh hai tốt hơn nhiều rồi. Tôi lại đổi tiếp cái khác.”

Giang Thiếu Bạch do dự nói: “Để sau đi.”

“Tại sao?”

Hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Hấp thu quá nhiều sát khí, tạm thời không hấp thu được nữa.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, có cảm giác như món ngon được đặt ngay trước mặt, vả lại còn không mất tiền nhưng cái bụng lại gây thất vọng. Lúc này hắn đã rất no rồi, giống như quả bóng bị thổi phồng hết cỡ, có điều người ngoài không nhìn thấy được.

Diệp Diểu: “Anh muốn bỏ chạy giữa chừng?”

Giang Thiếu Bạch vô tội: “Không có!” Thật sự là quá no rồi.

Với thể chất của hắn, vốn hấp thu sát khí trên một pháp khí này thôi đã phải đối mặt với tình huống tẩu hỏa nhập ma, may mà có linh khí trên người Diệp Đình Vân điều hòa, hấp thu hai cái đã là rất khó rồi.

“Hôm nay đến đây thôi, mai làm tiếp.” Nói thật thì hắn cũng rất tiếc bỏ qua cơ hội này.

Diệp Diểu mong chờ nhìn hắn nói: “Vậy ngày mai tiếp tục, anh đừng cho anh tôi leo cây đó!”

Giang Thiếu Bạch phất tay: “OK, biết mà.” Kỳ thật chuyện này đối với hắn rất tốt, cơ hội tốt chỉ có thể gặp không thể cầu.

Hết chương 58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com