Ngoại truyện 12 : Hạnh phúc lứa đôi
Xưởng dệt mà Oscar đầu tư càng làm càng lớn, bởi tài chính hùng hậu, máy móc tiên tiến, sản phẩm của chàng khi đưa ra thị trường được tiêu thụ khá tốt. Những xưởng dệt khác lại không được như thế, bởi Oscar vốn là người đầu tư hàng hải, những chiêu trò mà chàng biết thương nhân bình thường chẳng bì nổi. Rất nhiều thương lái tới xin gặp mặt, nhưng đại đa số thời điểm đều uống no trà miễn tiếp khách của ngài Tử tước.
Nhưng hôm nay có một vị khách đặc biệt tới, là chủ nhân trước kia của tôi, ngài Gabriel.
Nghe thấy tên người này, Oscar hơi nhíu mày, sau đó thẳng thừng từ chối gặp mặt.
Chàng dặn người hầu: "Nói tôi ra ngoài rồi."
Cái cớ này dĩ nhiên ai cũng không tin. Nếu là ngày thường thì Oscar cũng không để ý tới việc gặp những thương nhân lạ mặt, nhưng thẳng thừng từ chối gặp Gabriel thì cho thấy hiển nhiên ngài Tử tước cũng có ấn tượng không mấy tốt với người này.
Đáng tiếc ngài Gabriel không am hiểu lắm những đạo lý đối nhân xử thế của các quý tộc, ngày đầu không gặp được, hôm sau hắn lại tới, lại không đợi được, hắn bèn ngày nào cũng tới, thực là phiền không chịu nổi.
Nguyên nhân Oscar chán ghét ngài Gabriel có cả đống.
Không phải bởi vì hắn là một thương nhân, Oscar có rất nhiều bạn bè là thương nhân, ngược lại với những quý tộc luôn xem thường giới thương nhân, Oscar cho rằng giai cấp thương nhân còn tốt hơn so với những gã quý tộc thối nát, có rất nhiều người cực kỳ khôn khéo, đến mức có thể khiến người khác phải ngã mũ kính trọng.
Nhưng Gabriel hiển nhiên không được xếp vào hàng ngũ này, lúc mới mang tôi về trang viên, chàng đã từng oán giận nói với tôi.
"Gã chủ xưởng dệt đó làm giàu bất nhân, nghe nói mấy năm nay số lượng phụ nữ trẻ em chết trong xưởng của gã cũng phải hơn năm chục người, công việc nặng nhọc đến mức có thể ép chết một người trưởng thành khỏe mạnh."
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Oscar tức giận như thế.
Bởi vì đại đa số nhà xưởng đều là như thế, bất kể là khai thác mỏ, xưởng sắt thép, xưởng dệt, có cái nhà xưởng nào không ép khô công nhân như thế đâu ? Tất cả mọi người đều im lặng chấp nhận loại áp bức này, bởi vì nếu không đi làm thì cũng không ai ép uổng gì, rất nhanh sẽ có người mới vào thế chỗ, trong xã hội thiếu gì người không có việc làm, cơm cũng không có mà ăn, cho nên có thể tìm được công việc là đã phải tạ ơn Chúa, có ai dám mở miệng trách móc chủ xưởng keo kiệt chứ ?
Nhưng Oscar hiển nhiên rất coi thường hắn.
"Gã có thể tùy tiện vung tay một lần mấy ngàn bảng mua một bức tranh, nhưng nhà xưởng của gã mỗi năm ép chết nhiều người như thế, không chỉ vậy, những công nhân chết hoặc bị thương tới tìm gã, gã không những không bồi thường mà còn sai người đuổi đi, thậm chí cười nhạo nhục mạ những con người đáng thương đó. Chẳng lẽ có chút tiền là sẽ trở nên cao quý sao ? Giàu có là mất đi lòng thương hại ư ? Ác độc với người khác cuối cùng sẽ bị vận mệnh tàn nhẫn đáp trả." Oscar nói: "Tôi biết nhà xưởng gã có vấn đề tài chính, nhưng tôi không muốn gặp gã."
Sau đó chàng hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Lúc ấy em rời khỏi tôi chẳng lẽ là vì muốn tới tìm chết ở cái chốn đó ư ? Do em may mắn mới không bị nhiẽm bệnh lao phổi hoặc sốt cao đột ngột, cái loại nhà xưởng như thế công nhân thậm chí không sống nổi qua ba mươi tuổi, toàn chết trẻ vì bệnh tật."
Kỳ thực thì tôi cũng không làm việc quá lâu ở nhà xưởng, chưa được mấy ngày đã bị ngài Gabriel dẫn về làm quản gia cho hắn, nhưng Oscar vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng.
"Nếu ngài không muốn hắn quấy rầy thì để tôi mời hắn đi."
Tôi ra ngoài trang viên, gặp được ngài Gabriel đã lâu không gặp.
Hắn nhìn sơ rất có thể diện, so sánh với trước kia thì rõ là việc ăn mặc và lễ nghi ngoài mặt tiến bộ không ít.
"Owen, là cậu ?" Hắn mừng rỡ nói: "Ngài Tử tước có ở nhà sao ? Ngài muốn gặp tôi hả ?"
"Thực xin lỗi ngài, ngài Tử tước không tiện tiếp khách." Tôi nói với hắn: "Sắp tới ngài ấy rất bận, chắc sẽ không có thời gian tiếp ngài."
"Ồ, ra là vậy." Hắn nói với vẻ mất mát.
Cho dù là ngài Gabriel chậm tiêu mấy thì cũng hiểu những lời này, Tử tước Oscar vốn dĩ không muốn gặp hắn.
"Vì sao vậy ? Trước kia tôi với ngài Tử tước chơi rất thân với nhau mà, cậu biết nguyên nhân không Owen ?" Hắn nóng nảy hỏi tôi.
Oscar thực ra chưa từng thân thiết với hắn... Chàng luôn rất có lệ với Gabriel, quả thực là phải nhịn sự chán ghét trong lòng để qua loa với hắn.
Gabriel ngồi phịch xuống bãi cỏ ngoài cổng lớn ôm đầu.
Một lúc sau, hắn bỗng khóc lớn.
"Tôi xong rồi, tôi phải làm sao bây giờ ?"
"Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì à ?"
"Cậu còn nhớ con điếm Lily kia không ?" Hắn nói.
Tôi dĩ nhiên nhớ rõ, là một gái điếm cao cấp ở nhà thổ, ngài Gabriel từng say đắm cô ta muốn chết.
"Ả lừa tôi, ả nói giúp tôi móc nối chuyện buôn bán với một quý tộc già, kết quả chúng là kẻ lừa đảo, cầm tiền của tôi xong rồi bỏ trốn, toàn bộ tài sản của tôi mất hết, nhà xưởng cũng phải đóng cửa." Hắn nói với đôi mắt đỏ ửng.
Tôi không ngờ một người khôn khéo như ngài Gabriel cũng bị lừa, quả nhiên những người đàn ông khi yêu đều mù quáng hết cả.
"Không ai giúp được tôi..." Cuối cùng, hắn ngồi xe ngựa rầu rĩ rời đi.
Khi tôi về lại thư phòng, Oscar hỏi: "Đi rồi à ?"
"Vâng, nhìn hắn thất vọng lắm." Tôi nói.
Sau đó không lâu, nhà xưởng của Gabriel bị người khác thu mua lại, sau đó có người nói nhìn thấy hắn làm công nhân ở một xưởng dệt khác....
Chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, không ngờ có một ngày khi tôi đang hầu hạ Oscar tắm rửa, bỗng chàng hỏi: "Khi em làm người hầu của ngài Gabriel, em cũng hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ hả ?"
"Dĩ nhiên, đó là công việc của hầu cận mà." Tôi nói.
Chàng quay đầu trừng tôi nửa ngày, nổi giận nói: "Em ở bên hắn chắc vui sướng lắm nhỉ, lúc tôi cầu xin em, em còn nhất định không chịu trở về với tôi."
Chàng đối với chuyện tôi rời đi vẫn luôn mang khúc mắc trong dạ, mỗi lần nhớ tới là mất hứng, nhắc tới là lại giận dỗi khó chịu vô cùng,
"Đúng thế, không những rất vui vẻ, em còn ngủ cùng giường với hắn, tắm chung một bồn tắm nữa, lúc rời đi cũng đáng tiếc thật." Tôi cố ý nói.
Chàng căm giận hừ một tiếng: "Vậy em đi đi, ngài Gabriel của em bây giờ nghèo túng rồi, rất cần em ở bên an ủi đó."
"Em đi rồi thì ngài làm sao bây giờ ?" Tôi cười.
"Tôi không cần em, cái đồ ngốc nhẫn tâm vô tình, đã biết mà cứ cố tình chọc tôi giận, cứ thích moi tim tôi ra để đùa giỡn." Chàng quay mặt không nhìn tôi nữa.
Tôi bước đến ôm chàng nhưng lại bị đẩy ra.
"Thế nhưng em luyến tiếc ngài, trên đời này trừ ngài Oscar ra thì đâu còn ai đối xử tốt với em như thế?" Tôi hôn hôn lên môi chàng: "Ngay cả khi ngài đuổi em đi, em cũng dựng một cái lều ở bên ngoài trang viên, mỗi ngày đứng từ xa nhìn ngài."
Kỳ thực ngài Tử tước cũng dễ dỗ dành lắm, nói vài ba lời ngon tiếng ngọt là chàng sẽ vui vẻ lại ngay. Đương nhiên lúc này chàng vẫn mặt lạnh như tiền không chút tươi cười, nếu cố ý xem nhẹ khóe môi đang cực lực nhịn xuống đắc ý của chàng.
"Quỷ mới tin lời em." Chàng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Vậy làm sao ngài mới bằng lòng tin em ?"
"Làm sao cũng không thèm tin..."
Tôi lại hôn hôn chàng, sau đó cởi quần áo bước vào bồn tắm, khiến ngài Tử tước trong ngoài bất nhất đỏ mặt thở hổn hển nói mình tin rồi.
Sau đó chàng lại ôm chặt lấy tôi, như thể thật sự sợ hãi chúng tôi sẽ chia xa.
Nhưng một lát sau chàng lại ngốc nghếch hỏi tôi: "Em đâu có ngủ cùng giường tắm chung bồn tắm với hắn đúng không ?"
Ngài Oscar có lúc đứng đắn tới mức không thể đùa cái kiểu này với chàng được.
Tôi đau đầu hỏi chàng: "Thế nếu em nói là thật thì anh có tin không ?"
Chàng xụ mặt, ra vẻ chua xót vô cùng, lẩm bẩm: "Nếu em nói là thật thì tôi tin là thật, nhưng em biết nói như thế sẽ khiến tôi đau lòng thì sao phải cố ý nói thế làm chi."
Ôi chao, đáng thương quá, sự áy náy lại dâng trào trong lòng tôi.
"Em sai rồi, em không nên đùa với anh như thế." Tôi nói.
"Tôi yêu em, Owen." Chàng nắm lấy tay tôi: "Em có hiểu chăng ? Tôi thực sự rất yêu em, dẫu chỉ là một lời đùa bỡn cũng có thể khiến tôi đau khổ khôn nguôi."
Tim tôi như bị bóp nghẹn, tôi nắm lấy tay chàng, nghiêm túc nói: "Em cũng yêu anh, cho nên vể sau em sẽ không bao giờ nói những lời đùa giỡn như thế nữa đâu."
Vài ngày sau, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi.
Oscar lên xe ngựa đi Thủ đô tham gia một buổi tiệc, lần này tôi không đi theo, bởi ngài quản gia đã giao rất nhiều công vụ ở trang viên cho tôi xử lý, tuổi tác của ông đã lớn, đã vài lần ông muốn để tôi tiếp nhận chức vụ của ông rồi.
Tôi dặn dò bọn hầu nhóm lửa lò sưởi, chuẩn bị đồ ăn thức uống nóng hổi, trước khi xe ngựa của ngài Tử tước về đến nơi thì cùng đứng ở cổng lớn chờ chàng.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh vào trang viên, vết bánh xe hằn trên mớ tuyết trắng phủ kín trên mặt đất.
Xe ngựa ngừng ở trước lâu đài, người hầu mở cửa xe, ngài Tử tước mặc một chiếc áo choàng đen bước xuống xe ngựa.
Có lẽ bởi đang giữa mùa đông giá rét mà còn phải ra ngoài nên chàng rất mất hứng, nhưng khi chàng ngẩng đầu nhìn thấy tôi, gương mặt lạnh lùng chợt nở một nụ cười dịu dàng.
Chàng đứng ở cửa hỏi tôi: "Hôm nay lạnh quá chừng, phòng bếp đã chuẩn bị món gì thế ?"
"Là những món ngài thích ăn, thưa ngài, mau vào đi thôi." Tôi nghiêng người chào đón chàng.
"Đừng cho nhiều người như thế ra đón tôi, bên ngoài thực sự rất lạnh." Chàng vừa đi vào trong vừa nói.
Tôi nhìn chàng cởi áo choàng, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước khi chàng lần đầu bước vào trang viên Monteir, lúc ấy tôi đứng từ xa nhìn chàng, mà chàng cũng giống như lúc này, trên người khoác một cái áo choàng đen thật dày, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi do bôn ba đường dài.
"Tôi mới mang mấy quyển sách mới xuất bản ở Thủ đô về này, là bản dịch của Pháp..." Chàng vui vẻ bàn về một loại học thuyết mới.
Tôi chậm rãi đồng hành bên cạnh chàng.
Có lẽ đã có chút gì đó thay đổi, người đàn ông nghiêm nghị ít khi nói cười kia, hiện giờ có phải đã vui vẻ hơn xưa rất nhiều ?
Không cần phải đi đâu xa tìm đáp án, bởi đáp án đã ở trong lòng tôi.
Tôi là người đeo mang thù hận đến với thế giới này, đã từng bị áp lực và đau khổ vây kín.
Mà hiện tại tôi đã được giải thoát rồi, mỗi một phút giây trong cuộc sống tôi đều thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
Tôi nhìn Oscar, nghĩ thầm hết thảy đều là chàng cho tôi, chỉ cần là nơi có chàng, thì đó chính là chốn bình yên của tôi.
Hoàn thành 12 ngoại truyện.
Bonus 1 :
Mấy ngày sau khi Owen cho Oscar nếm thử mùi vị trái cấm, ngài Nam tước dính lấy cậu người hầu nhỏ như sam vậy.
Có khi cả một ngày dài chàng cứ lôi kéo cậu người hầu nằm trên giường, không chịu cho người ta đi đâu cả.
Tuy rằng đại đa số thời gian đều dính chặt lấy nhau ân ân ái ái, nhưng có đôi khi sẽ làm vài chuyện đứng đắn.
Ví dụ như dạy cậu người hầu đọc sách nè.
"Em biết đáp án của câu này không ?" Chàng ôm chặt người ta và hỏi.
"Cái này ngài mới dạy... Tôi còn chưa hiểu lắm..." Cậu người hầu nhỏ khó khăn gãi đầu.
"Xem không hiểu cũng không sao, tôi có thể dạy lại cho em hiểu, nhưng mà trước mắt phải phạt em một chút."
Ngài Nam tước đè cậu người hầu ra nhấp nhô một trận.
Sau khi xong việc chàng vẫn nằm trên người người ta, tiếp tục hỏi câu tiếp theo.
Cậu người hầu đỏ mặt nói ra đáp án chính xác.
"Thông minh quá, trả lời đúng rồi, phải khen ngợi em mới được."
Ngài Nam tước lại đè người ta ra mà nỗ lực 'khen thưởng'.
Hôm nay Oscar mỹ mãn hoàn thành một tâm nguyện, chàng đã muốn làm vậy làm vậy lúc dạy cậu người hầu bé nhỏ kia học từ lâu rồi, thậm chí còn ảo tưởng thế này thế kia trên bàn làm việc trong thư phòng, tuy rằng lần này thực hành trong phòng ngủ, nhưng lần sau nhất định có thể chiến đấu một trận ở trong thư phòng ~\(≧▽≦)/~
Bonus 2:
Billy bị chủ nhân của mình sai đi mua một cái áo ngủ trong suốt.
Hắn đứng trước cửa hàng bách hóa đi qua đi lại suốt cả buổi, cho đến khi người ta chuẩn bị đóng cửa hắn mới che mặt chạy vào cửa lớn, sau đó liều mạng già đưa ra yêu cầu với nhân viên cửa hàng.
Đến khi mang cái hộp đựng áo ngủ về nhà, Billy đã thẹn tới mức muốn khóc, tưởng tượng đến ánh mắt của nhân viên cửa hàng đó mà hắn suýt chết lặng, hắn nào phải loại người không đứng đắn thế kia, người không đứng đắn là chủ nhân hắn cơ mà.
Từ khi phát hiện chủ nhân của mình có quan hệ như thế với một người hầu nam, Billy cảm thấy cuộc sống mỗi ngày của mình đều rất mới mẻ.
Nhìn thấy vết cào sau lưng chủ nhân, xử lý những tấm khăn trải giường, sô pha, thảm bị vấy bẩn đã không còn là chuyện hiếm lạ gì, ngay cả việc sau khi hai người 'tắm' xong trong phòng như bị lũ lụt quét qua hắn cũng có thể coi như không nhìn thấy.
Nhưng việc tra tấn nhất hiện giờ là chủ nhân của hắn lại muốn hắn đi mua những thứ đồ không đứng đắn này, quả thực là ép người quá đáng mà.
Kết quả hôm nay khi hắn về tới nhà, vợ hắn bỗng đỏ mặt đánh yêu hắn một cái.
"Anh thật không đàng hoàng chút nào, vậy mà lại mua cái loại đồ này."
Sau đó cô vén váy lên và hỏi: "Có đẹp không ?"
Sau đó Billy đã trải qua một đêm thần tiên.
Kỳ thực thì loại đồ không đứng đắn này cũng có công dụng kỳ diệu thật, quả nhiên chủ nhân của hắn là một người có văn hóa, biết hưởng thụ hơn hắn rất nhiều.
Sau đó Billy lại đi mua những món tình thú khác nhau cho chủ nhân nhà hắn, nhân tiện cũng để lại vài món cho mình. Hơn nữa hắn còn chăm chỉ đi thăm cái cửa hàng kia, chỉ cần nhìn thấy có món gì mới lại thì chẳng những mua về cho mình, mà còn báo cho chủ nhân mình hay nữa.
Chỉ là gần đây ánh mắt của Owen lúc nhìn hắn lại có chút u ám, hơi đáng sợ.
Rõ ràng vợ của hắn rất thích cơ mà, chủ nhân đã cố tình mua cho Owen, sao cậu ta lại không vui nhỉ ?
Ài, thực khó hiểu, chủ nhân của hắn khi nhìn thấy mấy kiểu nội y tình thú chỉ toàn dây nhợ kia không phải thấy hài lòng lắm sao ? Còn dặn hắn phải cập nhật kiểu dáng mới nữa kìa.
Billy không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn hưng phấn đi ra khỏi cửa hàng, đêm nay vợ yêu vẫn còn đang chờ hắn về nhà đó.
Bonus 3:
Sáng sớm hôm nay, cậu người hầu nhỏ hầu hạ Oscar mặc quần áo.
Trong bầu không khí ngọt ngào, người hầu nhỏ giúp chàng mặc quần áo, chàng lại giúp người hầu nhỏ của mình cởi quần áo, cuối cùng ai cũng không mặc nữa, lăn thẳng lên giường náo loạn suốt cả buổi.
Hai người tốn mất một buổi sáng trong phòng ngủ, không ra ngoài cưỡi ngựa, cũng không thèm dùng điểm tâm.
Xong việc, người hầu nhỏ hối hận vô cùng, mắc cỡ tới mức không dám ra cửa, Oscar đành tự mình xuống lầu.
Nhưng ở cầu thang chàng gặp được quản gia, quản gia vô cảm hỏi xin chỉ thị của chàng.
"Thưa ngài, tôi cần cậu Owen đi coi sóc chuyện thu hoạch trong thôn, cho hỏi khi nào cậu ta có thể đi được ?"
Không ổn, mỗi lần quản gia hỏi tới là người yêu nhỏ da mặt mỏng của mình lại rất nhiều ngày không cho mình gần gũi nữa.
Oscar bèn qua loa nói: "Chút nữa em ấy sẽ xuống."
Sau khi đuổi được quản gia, chàng vội chạy ngược trở về phòng ngủ.
Dù sao cũng sẽ bị người yêu ghét bỏ, trước đó cứ hưởng thụ cho đã đi rồi tính.
Vì thế người yêu nhỏ vốn phải ra ngoài làm việc lại bị chủ nhân của mình lăn lộn suốt cả ngày trên giường.
Tuy rằng sau đó quả thực bị người yêu nhỏ ghét bỏ, nhưng một lần này ngài Oscar cảm thấy rất thỏa mãn, còn tự thấy bản thân quá lanh trí nữa ~\(≧▽≦)/~
Hết thật rồi ạ ♡\( ̄▽ ̄)/♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com