Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 4: Tình thú của Oscar (1)



Là chủ nhân của trang viên Monteir, Oscar cũng muốn có một bức tranh chân dung oai phong để treo tường giống như những vị Tử tước đời trước.

Vì thế chàng cố ý mời một vị họa sĩ nổi tiếng, nghe đâu người này từng vẽ chân dung cho không ít người trong hoàng thất, kết quả rất ưng ý.

Khi vẽ tranh thì việc ăn mặc không thể tùy tiện được, tuy rằng thời trang của quý ông ở thời điểm hiện tại không còn thịnh hành quần bó và áo xống hoa hòe, nhưng khi muốn vẽ một bức chân dung nghiêm chỉnh, ai cũng thích mặc kiểu trang phục của thế kỷ trước.

Trước đó một tháng, Oscar đã cho người may trang phục mới, hôm nay vừa mới được đưa tới, hai bộ trang phục được đặt trong một cái hộp rất sang trọng, còn được cột nơ lụa, hệt như hộp quà dành cho các quý bà quý cô vậy.

"Thưa ngài, trang phục này là do những thợ may lão làng trong tiệm chúng tôi tự tay làm, bây giờ có rất ít người có tay nghề tinh tế như thế, ngài xem, hoa văn trên áo khoác là thêu tay toàn bộ này."

Oscar nhìn sơ qua, gật đầu.

Sau khi người hầu tiễn thợ may đi, Oscar nói với tôi: "Đến phòng ngủ thử quần áo với tôi."

Nhưng mà sau khi cầm áo khoác ngoài lên, tôi mới choáng váng nhận ra vậy mà lại là quần bó sát.

Cái này hơi có chút lỗi thời, bây giờ mà mặc quần áo như vậy ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười nhạo. Nhưng các quý tộc một khi muốn vẽ chân dung luôn muốn cố hết sức để bản thân nhìn trịnh trọng hơn bình thường, mà còn gì có thể nghiêm trang hơn việc ăn mặc giống các vị tổ tiên trên tường chứ ?

Mặc đồ xong, đội thêm tóc giả, cuối cùng treo bội kiếm trên eo, ngài Tử tước của thập niên trước đã ra lò.

Tôi đang định đem bộ đồ còn dư kia cất đi, Oscar lại nói: "Chờ chút, bộ đó cho em đó."

"Cho em ?" Tôi kỳ quái hỏi chàng: "Cho em làm gì ?"

"Chờ vẽ hình chân dung của tôi xong, tôi sẽ bảo họa sĩ vẽ một bức cho hai chúng ta." Oscar vừa chỉnh lại nơ vừa nói.

"Nhưng... Như vậy được không..." Tôi có chút do dự, họa sĩ chắc cũng sẽ thắc mắc lắm, hơn nữa vẽ xong thì treo ở đâu bây giờ ? Để người khác thấy cũng không hay cho lắm.

"Sao lại không được." Oscar bình thản nói, "Tôi cũng muốn có một bức tranh gia đình của mình."

Tôi bỗng nhiên nhận ra, dường như tôi chưa từng gặp qua tranh vẽ Oscar.

Trong rất nhiều gia đình quý tộc đều có thói quen vẽ một bộ tranh của tất cả các thành viên trong gia đình, tranh gia đình thường miêu tả cuộc sống vui thú thường ngày, có đôi khi vẽ thêm mèo nhỏ chó nhỏ, những quản gia và người hầu có quan hệ thân thiết với chủ nhân cũng sẽ chiếm một chỗ nhỏ trên tranh.

"Tôi chưa từng vẽ bức tranh nào, không có thời gian." Oscar giải thích.

Nhưng mà tôi biết, có lẽ khi chàng còn nhỏ, cũng không ai nhớ tới chuyện vẽ tranh cho chàng.

Được rồi, để người ta vẽ lại tôi và chàng trên cùng một bức tranh, bức tranh này có thể gìn giữ được lâu thật lâu, sau này khi già nua cũng có thứ nhìn vào để nhớ lại hình dáng của chúng tôi khi còn trẻ. Nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên thấy có hơi cảm động, Oscar xem tôi chính là gia đình của chàng sao ?

"Được rồi, mau thay đồ ra cho tôi ngắm thử xem." Oscar vội nói.

Tôi đành phải mặc bộ trang phục đậm hơi thở cổ điển kia vào.

Chẳng qua sau khi thay xong bầu không khí có chút cổ quái.

Oscar cứ nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của tôi.

Ánh mắt của chàng quá mức lộ liễu, tôi luống cuống muốn dùng tay che lại.

Mà quả là tôi đã làm vậy.

Thấy tôi dùng tay che kín, Oscar ho khan mọt tiếng rồi dời mắt đi chỗ khác, nhưng thi thoảng lại lén lút nhìn tiếp.

Chàng nói: "Đừng hồi hộp như thế, em cứ thoải mái đi, ở trước mặt họa sĩ em cũng không thể che che đậy đậy như thế, sẽ bị người ta cười nhạo đó, phải tự tin ngẩng cao đầu như tôi mới được."

Tôi rất muốn nói với chàng một câu, họa sĩ không giống chàng cứ nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của tôi đâu.

Chàng lại đi vòng quanh tôi để ngắm nghía, sau đó đứng yên phía sau lưng tôi.

Tôi quay đầu nhìn, lại thấy ánh mắt quỷ dị và gương mặt đỏ bừng của chàng, nhịn không được lại phải lấy tay che phía sau lại.

Ai ngờ chàng lại thẫn thờ đi tới, đưa tay sờ lên mông tôi, vừa sờ vừa nói: "Em mặc cái này nhìn đẹp quá..."

Tôi bị chàng sờ tới nổi da gà, vì thế muốn đi thay ra, chàng lại cản tôi: "Đừng cởi, cứ mặc vậy đi."

Chàng cứ sờ tới sờ lui, nhìn có vẻ hài lòng cực kỳ.

Buổi tối lúc đi ngủ, chàng còn bắt tôi mặc cái quần bó đó lên giường.

Kỳ thực thì tôi rất không hiểu nổi tình thú của ngài Tử tước, sao không sờ trực tiếp mà cứ phải sờ qua một lớp vải như thế nhỉ.

Nhưng kệ đi, chàng thích là được.

Cái quần đáng thương sau đó bị ướt hai chỗ, bởi in dấu quá rõ ràng nên khi họa sĩ tới tôi cũng không thể mặc cái quần này để vẽ tranh được.

Nhưng sau khi tôi đã giặt sạch sẽ, Oscar lại không cho phép tôi mặc nó ra ngoài.

"Món đồ riêng tư như thế không nên mặc ra ngoài." Chàng nói với vẻ nghiêm chỉnh: "Em cứ mặc quần bình thường là được, để tránh việc bị người khác dòm ngó."

Tôi rất muốn hét vào mặt chàng, người họa sĩ kia không có thấy hứng thú với nửa người dưới của một người đàn ông giống chàng đâu.

Chờ đến khi họa sĩ vẽ xong tranh chân dung cho Oscar thì mới bắt đầu vẽ hai chúng tôi.

Oscar ngồi trên ghế sô pha, còn tôi bê một cái khay bạc đứng bên cạnh chàng, trên chiếc bàn nhỏ, một đóa hoa hồng trắng đang nở rộ. Trước khi vẽ tranh, chàng còn chính tay cài chiếc ghim cài áo bằng vàng chàng đã tặng tôi trước kia.

Sau khi vẽ xong, bức tranh đó được chàng cất vào ngăn tủ.

Chàng vốn tính đem bức tranh này treo cùng bức chân dung của chàng trên tường ở trang viên, nhưng tôi lại cảm thấy không ổn lắm, ngày cả bà Alice còn chưa được góp mặt vào tranh vẽ gia đình chủ nhân, có thể tưởng tượng ra được nếu treo tranh của chúng tôi lên thì sẽ hứng lấy bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Chúng tôi không muốn ai biết tới mối quan hệ này, cuộc sống yên ổn mới là thứ quan trọng nhất đối với chúng tôi.

Có điều diễn biến câu chuyện này lại làm người ta dở khóc dở cười.

Tôi nhận được 'quà' của ngài Tử tước, một cái quần bó màu trắng mới tinh.

Lúc ở trong phòng ngủ, thi thoảng chàng sẽ bảo tôi mặc nó.

Đây là cái quần bó chàng mua ở cửa hàng bách hóa, tôi vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó.

Cửa hàng bách hóa là một danh từ mới, ở Thủ đô có một thương nhân thông mình đã khai trương một cửa hiệu rất lớn, nơi đây thứ gì cũng có bán.

Dụng cụ trong gia đình, quần áo, trang sức, vải vóc, quạt xếp... Ai cần cái gì cũng có.

Hơn nữa có rất nhiều đồ được xếp thành hàng, ví dụ như một bộ quần áo sẽ có một loạt số đo từ bé tới lớn, giống nhau như đúc. Hình thức đẹp, giá cả tiện nghi, rất được một số thiếu nữ không dư dả gì mấy hoan nghênh.

Tuy rằng nhiều người giàu có không thích cửa hàng kiểu này, bọn họ cho rằng đồ đạc không được may đo theo kích cỡ của mình là không đủ xa xỉ, nhưng Oscar lại thấy ý tưởng của thương nhân này rất mới mẻ, chàng còn đích thân tới cửa hàng kia đi dạo một phen, dường như có ý đầu tư vào đó.

Và ở đó chàng bắt gặp quầy hàng chuyên dụng cho phụ nữ...

Vì muốn nhận được sự đầu tư của Oscar, ông chủ đã tự mình tiếp đãi chúng tôi, buổi tối hôm đó khách chỉ có một mình Oscar, chàng có thể tùy ý tham quan, cho dù có đi vào quầy trang phục dành riêng cho phụ nữ cũng không hề gì.

Trong quầy này bán những món đồ làm cho người ta phải đỏ mặt tía tai.

Đủ thứ loại áo ngực, vớ có đai, váy lót, còn có áo ngủ đến từ nước Pháp...

Vì thế mà ngài Oscar tựa như bước vào một thế giới mới, chàng nhìn chăm chăm cái quần bó không rời mắt.

Ông chủ cực kỳ hiểu ý cười cười, quý ông nào bước vào đây cũng có vẻ mặt như thế, nơi đây không chỉ là thiên đường của phái nữ mà còn là vườn địa đàng của đám đàn ông, chỉ cần nhìn những món đồ đáng yêu này thì các ông sẽ không kìm được hưng phấn, nghĩ tới việc người phụ nữ mình yêu mặc trang phục do mình tặng, sau đó chính tay mình lại được cởi những món đồ này ra, thực sự là một giấc mơ quá đẹp.

"Thưa ngài, quần này mới được nhập từ nước Pháp về, nghe nói là loại quần váy đang rất thịnh hành, nếu ngài thích thì tôi sẽ gửi về nhà cho ngài." Ông chủ hiểu ý nói.

Oscar gật đầu, lại chuyển mắt tới một cái áo ngủ treo bên trong, đó là một cái áo ngủ bằng lụa trong suốt.

Không chờ ngài Tử tước làm ra chuyện đáng xấu hổ hơn, tôi vội ho khan một tiếng.

Oscar nhìn tôi, tôi cũng nhìn chàng.

Oscar lại nhìn nhìn cái áo ngủ kia, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, tôi lại cực lực ho khan, chàng mới không mở miệng đòi mua cái áo ngủ kia.

Sau đó chúng tôi không ai nói về chuyện đó nữa, cho dù là lúc tôi nhận được cái quần bó kia.

Có điều tôi cũng quá coi thường quyết tâm của ngài Tử tước rồi.

Nửa tháng sau, tôi phát hiện trên giường trong phòng ngủ của mình có một hộp đựng cái áo ngủ trong suốt kia, cuối cùng chàng vẫn mua thứ này về. Lúc gặp được chuyện chàng đặc biệt tưởng nhớ, thì thẹn thùng gì đó đều bị chàng ném ra biển Thái Bình Dương hết.

Đêm đó dưới ánh mắt chờ mong của chàng, tôi cởi áo ngoài, bên trong chẳng mặc gì hết.

Đôi mắt sáng lấp lánh của chàng ảm đạm hẳn, cực kỳ thất vọng nhìn tôi, ánh mắt đáng thương đến mức khiến tôi sinh ra cảm giác tội lỗi, thậm chí còn nghĩ hay là nên quay về mặc cái áo ngủ kia nhỉ.

Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi tình thú của ngài Tử tước, tôi đã cởi sạch sành sanh, chẳng lẽ còn không hấp dẫn bằng khi mặc cái thứ quần áo kỳ quái kia ư ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com