Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Hoa hồng

Hạ Nhiễm thoáng chốc sững sờ, đứng ngây tại chỗ. Màu đỏ chói mắt thấm ướt chiếc áo vốn sạch sẽ của Trữ Yến. Đôi mắt hắn trong làn máu lại càng sáng rực, gương mặt méo mó vì đau, đầu óc choáng váng nặng nề, tầm nhìn lảo đảo mơ hồ, gần như ngã sập xuống đất, may mắn còn kịp vịn tường chống đỡ. Hắn nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của anh.

Hắn hy vọng anh sẽ lại thương xót ôm lấy hắn, dịu dàng vuốt tóc hắn, dùng giọng nói mềm mại mà dỗ dành.

Cả đời Trữ Yến đi từng bước đều thuận lợi, chưa bao giờ lùi lại. Chỉ riêng Hạ Nhiễm là ngã rẽ duy nhất hắn không thể nắm chắc. Hắn không rõ đâu là đúng, đâu là sai, nhưng trước nay hắn vốn không nghĩ đến đúng sai, hắn chọn thì tức là đúng.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra mình đã đi sai đường, đã làm sai một chuyện.

Từ đầu, bản kế hoạch của hắn là cưới một omega xinh đẹp, để lại thế hệ sau hoàn mỹ. Rõ ràng tất cả đã đi đúng theo dự tính, nhưng đến bước cuối cùng, buổi lễ đính hôn ấy hắn lại chẳng sao vui nổi. Hắn thậm chí bỏ lại chính vị hôn thê mình lựa chọn chỉ để đi tìm Hạ Nhiễm.

Cả đầu óc rối loạn, duy chỉ có ý niệm muốn tìm Hạ Nhiễm là rõ ràng.

Bóng dáng Hạ Nhiễm trong mắt hắn dần mờ nhạt, hắn vô thức đưa tay ra níu, nhưng anh lại phòng bị lùi về sau một bước. Động tác ấy khiến hắn khựng lại, chậm rãi hạ tay xuống, trong cơn đau xé lòng chỉ biết uất ức gọi một tiếng: "Hạ Nhiễm."

Ngoài cửa, tiếng mưa gió sấm sét dữ dội, át đi cả tiếng thở gấp trong phòng, như muốn xé toạc tấm cửa sổ mỏng manh. Hạ Nhiễm thoáng ngờ ngợ, như thấy bàn tay hắn run rẩy đến kịch liệt.

Sự im lặng của Hạ Nhiễm khiến hắn sợ hãi.

"Quên đi thôi." Hạ Nhiễm nói.

Trữ Yến lập tức cảm thấy như có lưỡi dao xuyên thẳng vào xương, tim bị khoét rỗng, máu huyết rút sạch, hoàn toàn đánh mất điều duy nhất từng tồn tại vì hắn.

Trữ Yến nhìn anh, mờ mịt: "Em nói gì?"

Hạ Nhiễm bình tĩnh nói: "Tình yêu của tôi chỉ có một lần."

Chỉ một lần, đã trao cho đứa nhỏ ngốc kia, thì vĩnh viễn không thể dành cho hắn.

Hắn trầm mặc rất lâu. Giây phút ấy, hắn nghĩ, thôi thì không cần Hạ Nhiễm khóc vì hắn, không cần ôm hắn. Chỉ cần anh coi hắn như kẻ ngốc ấy, dù bắt đầu lại từ đầu, hắn cũng cam tâm.

Đó là khi Trữ Yến chân chính hiểu rõ, Hạ Nhiễm chưa từng yêu hắn.

Hắn bướng bỉnh hỏi: "Em từng yêu tôi chưa?"

Hạ Nhiễm im lặng. Hắn lại hỏi, giọng nhạt đi: "Em trả lời, tôi sẽ đi. Em có từng yêu tôi không?"

Hạ Nhiễm khựng lại, đáp khẽ: "... Chưa từng."

Âm thanh phẳng lặng như nước chết, mang theo kết quả đã sớm dự đoán.

Hắn bật cười ngắn, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh đèn càng thêm đỏ ngầu. Một nỗi chua xót khó chịu lan khắp lục phủ ngũ tạng, kéo hắn ra khỏi cơn mê muội, ép hắn tỉnh táo.

Hắn nhếch lên nụ cười kiêu ngạo quen thuộc, nhưng giống như đang khóc: "Được... được lắm..."

"... Chưa từng yêu tôi sao?"

Đôi mắt Hạ Nhiễm run lên: "Phải."

Tim hắn như bị móc ra, nghiền nát ngay trước mặt anh. Nước mắt ầng ậc nhưng mãi không rơi xuống.

"Được... vậy coi như huề nhau. Tôi tiếp tục hôn lễ của mình, em muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, từ nay không ai quấy rầy ai nữa."

Hắn cầm lấy áo khoác bỏ trên ghế, liếc anh một cái. Ánh nhìn lạnh nhạt, phong thái điềm tĩnh của Trữ thiếu gia lại quay về. Người vừa rồi khóc cầu xin tha thứ, như chưa từng tồn tại.

Nhưng khi thấy ánh sáng mờ trong mắt hắn, anh lại dâng lên một nỗi xót xa.

Hắn không vội bỏ đi. Dường như hắn chờ đợi một lời níu giữ cuối cùng. Ôm chặt áo khoác vẫn vương mùi hương nhàn nhạt của Hạ Nhiễm, hắn cúi đầu, mím môi chịu đựng.

Khi nhận được một tiếng "Ừ" lạnh nhạt của Hạ Nhiễm, môi hắn buông lỏng. Hắn nhìn anh rất lâu, từng giây trôi qua như một thế kỷ. Hắn không biết mình mong điều gì, mà anh vẫn chẳng mở miệng thêm.

Trong im lặng nghẹt thở, hắn nói cộc lốc: "Tôi đi đây."

Nở nụ cười khẩy, hắn không quay đầu lại, lảo đảo rời căn phòng chật hẹp.

Nỗi đau chồng chất khiến tứ chi tê liệt. Hắn xông ra khỏi cửa, lao xuống cầu thang. Đèn cảm ứng không kịp bắt nhịp bước chân cuống cuồng ấy.

Hắn đi giữa trời mưa, cả người nhếch nhác ướt sũng, chui vào xe. Nhìn từng đôi từng cặp cùng chung một chiếc ô, hắn mới cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.

Hắn lái xe vun vút trong mưa, gương mặt lạnh ngắt, tay chân buốt giá. Dù bật hệ thống sưởi, cái lạnh trong người vẫn chẳng tan, ngược lại càng thêm thấu xương. Cuối cùng, hắn bực bội châm điếu thuốc, đưa lên môi, lại vội vã dập tắt, thói quen ăn sâu trong cốt tủy. Trước mắt hắn hiện lên gương mặt mờ nhạt của Hạ Nhiễm, cùng nụ cười khi rút điếu thuốc trong tay hắn, đặt viên kẹo vào lòng bàn tay: "Không được hút nữa."

Khi tỉnh táo lại, mặt hắn đã ướt đẫm.

Ký ức về Hạ Nhiễm giày vò lý trí, nước mắt trào ra không ngừng đến mất kiểm soát. Hắn hấp tấp rút thêm điếu thuốc, run rẩy châm lửa, nhưng không sao châm được. Sự bế tắc dồn nén ập đến, hắn quăng mạnh hộp thuốc, nắm đấm dội xuống vô lăng:
"Cút đi! Mẹ nó, ai cần tình yêu của em chứ!"

Hắn hoảng loạn trở về biệt thự, đuổi sạch người hầu, ngồi ở ban công. Điếu thuốc thứ ba rốt cuộc cháy, vị đắng ngập miệng. Hắn biết Hạ Nhiễm ghét nhất mùi khói, nên cứ dập đi rồi châm lại, để khói mù đặc khắp phòng, như cố tình đối nghịch.

Hắn nghĩ, chắc Hạ Nhiễm sẽ giận, nhưng lại không nỡ mắng, chỉ sẽ nhẹ nhàng bảo: "Đừng hút nữa," rồi nhét viên kẹo vào tay hắn.

Đã lâu lắm hắn chưa ăn kẹo.

Nước mắt tràn vào miệng, hòa cùng khói thuốc đắng ngắt. Một cơn buồn nôn quặn trong dạ dày, hắn lê thân về phòng, quấn chăn, gắng ngửi chút hơi thở còn sót lại của anh.

Nhưng Hạ Nhiễm đã rời đi quá lâu, mùi hương cuối cùng cũng chẳng còn.

Đêm tối tĩnh lặng, mây đen cuộn dày, tiếng sấm cuối cùng đánh gãy niềm kiêu hãnh.

"Hạ Nhiễm... Hạ Nhiễm..."

Hắn đau đến co quắp, cổ họng rát bỏng vì thuốc lá, chẳng còn phát nổi âm thanh.

Nhắm mắt lại, hắn chỉ thầm nghĩ.

Hắn muốn ăn kẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com