Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Ủy khuất🐰

Editor: Con mèo có cánh

Đem chuyện của Thiên Hương tửu lâu xử lý xong, Phó Cổ Căng liền đi y quán gặp Ngọc Kinh.

Đứa nhỏ này chung quy vẫn còn quá nhỏ, hôm nay lại phát sinh sự tình này làm hắn vẫn cảm thấy ủy khuất, nhìn thấy công tử nhà mình thì không rên một tiếng, nước mắt liền chảy dài.

Phó Cổ Căng thở dài đem người an ủi, mới lôi kéo Ngọc Kinh đến chỗ Nghiêu Trăn Hạo nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Nghiêu công tử, hôm nay thật sự làm phiền ngài rồi. Vì để báo đáp ngài, tại hạ muốn mời ngài đến ‘ An hỉ lâu ’ cùng nhau dùng một bữa cơm trưa được không.”

Nghiêu Trăn Hạo vui vẻ lập tức muốn gật đầu đồng ý. Nhưng nghĩ đến việc sau này hẳn là sẽ không gặp lại nữa, nên chần chừ nói: “Lần này sợ là không có cơ hội rồi, tại hạ còn định đi mua rượu, rượu Xuân Hương kia đã ra nhiều ngày rồi. ”

Người này nói xong liền vội vàng rời đi, Phó Cổ Căng cau mày, trong lòng có chút không thoải mái.

Cậu không thích thiếu nợ ân tình người khác. Bất quá, Nghiêu công tử này nói không cần cậu báo đáp, cậu cũng không phải không có biện pháp khác.

Trở lại Tương Hàn Cung, Phó Cổ Căng liền vào không gian, lấy bình rượu tối hôm qua ngâm ở trong nước sông kia ra.

Công năng của không gian nước sông thật sự rất cường đại, vốn dĩ lâu ngày mới lên men nhưng bây giờ chỉ qua một đêm đã xong rồi. Phó Cổ Căng mở nắp ra ngửi thử, phát hiện hương vị của rượu này so với rượu ở thế kỷ 21 còn muốn thơm hơn.

Tiểu hài tử Ngọc Kinh ngửi được mùi thơm, nhìn vào bình rượu vàng óng ánh kia, lập tức thò đầu qua hỏi: “Công tử, đây là rượu gì vậy. ”

“Cái này gọi là bia, bất quá hiện tại còn chưa uống được.”

“Da rượu? Là dùng da để nấu thành rượu sao?”

Trong phút chốc, Phó Cổ Căng không biết nên giải thích tên bia này như thế nào, sửng sốt rất lâu mới nói: “Không phải dùng da nấu đâu. Chủ yếu là dùng mạch nha mà tối hôm qua chúng ta đã mài ra nấu. Phương pháp nấu…… Ta vô tình đọc được trong một cuốn bí tịch. Ngươi…… Cũng có thể gọi nó là rượu mạch nha.”

Tha thứ cho cậu đặt một cái tên tùy ý như vậy, chủ yếu là không có biện pháp nào giải thích, hắn là một người “lớn lên ở cổ đại” thì phải giải thích cho hắn về loại bia bằng tiếng anh này như thế nào?

Ngọc Kinh tự đáy lòng bội phục, trong thư phòng của công tử nhà hắn đặc biệt nhiều sách, cái dạng gì cũng có. Huống hồ công tử vậy mà đã đọc nhiều quyển như vậy, thật là ghê gớm. Không giống như hắn, tuy rằng là thư đồng của công tử nhưng kỳ thật sách đã đọc có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tạm thời lừa cho dối qua, Phó Cổ Căng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Từ trong không gian lấy ra một cái bình xứ màu hoa ôm nguyệt, đổ vào một ít bia, lại thêm đường vào trong bình.

" Một lát nữa ngươi đem rượu mạch nha này đưa đến phủ của Nghiêu tướng quân đi.”

Nghe nói Nghêu công tử mua rượu là cho Nghiêu Hồng Khanh, rượu Xuân Hương có số độ thấp, bia này số độ cũng thấp, nói vậy bọn họ hẳn là sẽ thích.

Ngọc Kinh nghỉ ngơi một lúc, ăn ít nho khôi phục tâm tình mới ôm bình sứ kia chuẩn bị đi. Phó Cổ Căng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng ngăn cản người lại, viết một phong thư cho Ngọc Kinh đưa đi luôn.

Biết được nội dung bức thư mà  Phó Cổ Căng viết, tiểu tinh linh cười hê hê, nói: “Phó Cổ Căng, ngài làm rất tốt nha, bộ dáng này mới đỉnh chứ!”

Phó Cổ Căng chỉ cười không nói.

Nội dung trong lá thư là gì? Là cậu còn thiếu Nghiêu Trăn Hạo một ân tình, và nói loại rượu kia phải uống vào đêm trăng tròn, dặn dò sau khi uống rượu xong không được làm việc đổ mồ hôi, cuối cùng nói thêm một ít lời với Nghiêu công tử.

Phó Cổ Căng không phải chưa chú ý tới Nghiêu Trăn Hạo đã quá mức thân thiện, ngày ấy ở chợ đêm trong mắt của Nghiêu Trăn Hạo chỉ có hình ảnh cậu, thực sự làm cậu kinh ngạc rất lâu.

Hơn nữa tính đến hôm nay thì bọn họ tổng cộng gặp nhau chỉ cóba lần, làm sao có thể nhớ mãi không quên? Phó Cổ Căng biết, Nghiêu Trăn Hạo chỉ nhất thời nhầm tưởng mà thôi.

Ở trong thư nói ra điểm này, Phó Cổ Căng lại kiên định tỏ vẻ, bản thân cậu sẽ không đáp lại hắn bất cứ thứ gì. Khi đặt bút xuống, trong đầu cậu không khỏi hiện ra khuôn mặt của Phương Đông Cảnh, vì thế lại nói thêm một câu nữa là mình đã sớm ái mộ người khác……

Đối với Phương Đông Cảnh, Phó Cổ Căng chưa nói được trong lòng cậu rốt cuộc là cảm giác gì. Đã nhiều ngày qua, trong lòng cậu cứ loạn lên mãi. Đây là "chân ái" mà trời cao đã an bài cho một người trời sinh là Gay như cậu. Cậu là một đứa thụ động và thích làm cá mặn thôi. Nếu đã chú định hắn là chân ái của cậu rồi thì cậu khỏi bận tâm chi cho mệt.

Vốn dĩ tiểu tinh linh còn đang hưng phấn vì cậu biết người khác đang ' rấp tâm bất lương' với cậu. Nhưng giờ khi nó nghe được tiếng lòng cậu, không nhịn được mà kéo màn chắn lên, nước mắt chảy dài như suối.

Tên ngốc này khi nào mới có thể hiểu được tâm tư của bản thân đây hảaヽ('д´;)/!!!!

Nội dung trong lá thư kia thật đúng là lãnh tình đến cực điểm, ít nhất khi nhìn thấy nó, Nghiêu Trăn Hạo nghĩ trong thư sẽ có một tin tức tốt. Hắn vốn đang cao hứng, Phó tiểu công tử thế mà lại viết thư cho hắn, trong lòng tràn đầy hy vọng mà mở ra, lại tràn đầy tuyệt vọng mà buông lá thư xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn động tâm, còn chưa đâm chồi nữa thì đã bị người ta thì mới biết đã sai từ bước dưỡng đất rồi.

...

Cả buổi chiều Phó Cổ Căng vẫn luôn làm bia, ở chỗ tiểu tinh linh mua một cái lưới lọc tốt, so với băng gạc còn tốt hơn nhiều, cũng có thể lọc càng tinh khiết hơn.

Tối hôm qua sau khi mài xong mạch nha thì cậu cũng đã nấu xong luôn rồi. Trong không gian của Phó Cổ Căng có thêm vài bình rượu lớn, nhưng đồng thời cánh tay cậu cũng đã đau nhức đến mức không nâng lên được, cánh tay trái còn không thể cong lại, mới động nhẹ một cái thì đã muốn đau đến tim luôn rồi.

Thẳng đến lúc này Phó Cổ Căng mới hậu tri hậu giác nhớ tới, khi bị những tiểu nhị đó ném ra khỏi tửu lầu, khi ngã xuống thì toàn bộ cơ thể đè lên cánh tay trái, hơn nữa sau khi ngã thì cậu cũng không để ý lắm.

Cậu mặc y phục rộng thùng thình, tay áo ngoài có thể trực tiếp vén lên để trên vai, nhưng chờ khi cậu vén tay áo lên, mới phát hiện cánh tay có ít nhất mấy chỗ bị thương, máu cùng áo trong dính vào nhau, động một cái thì vết thương sẽ ma xát với tay áo, cũng sẽ đau đớn một trận.

May là Ngọc Kinh kia không ở đây, bằng không thì khi nhìn thấy vết thương của cậu nghiêm trọng như vậy, sợ là sẽ khóc lớn một trận. Phó Cổ Căng bất đắc dĩ nghĩ.

Mới vừa rồi lúc ủ rượu rất ít lần dùng đến tay trái, khi dùng thì biên độ của động tác cũng không quá lớn, thế cho nên cậu nhất thời không phát hiện mình bị thương nghiêm trọng như vậy. Huống hồ, cánh tay đã đau đến mức chết lặng, nếu như không phải cố tình kéo tay áo lên xem, để một lúc lâu nữa thì cánh tay sẽ mất luôn cảm giác.

Phó Cổ Căng buông tay áo, ở Tương Hàn Cung tìm tòi một lúc lâu cũng không tìm được một chút thuốc nào.

Tiểu tinh linh cũng không bán thuốc, trong lúc nhất thời, Phó Cổ Căng gấp đến muốn khóc.

Nhưng cũng may mà cậu nhịn xuống được. Cởi áo ngoài của trung y ra, cậu lấy một ít nước trong không gian, chuẩn bị rửa sạc miệng vết thương trước một chút. Không gian nước không có tạp chất hay ký sinh trùng gì đó, so với nước bên ngoài thì sạch hơn không biết bao nhiêu lần, Phó Cổ Căng vẫn rất yên tâm.

Cậu đi tìm một cái kéo, ngồi ở phòng bếp định cắt đi phần vải bị máu thấm vào toàn bộ kia.

Thời điểm cậu cầm kéo khoa tay múa chân, ở trong phòng bếp nên không nhìn thấy được Phương Đông Cảnh đứng ở cửa. Nhìn thấy cánh tay Phó Cổ Căng bị thương như vậy, não bộ của Phương Đông Cảnh trống rỗng, cuống quít tiến lên đem tay bị thương của Phó Cổ Căng ôn nhu mà đoạt lại.

“Sao lại bị thương nặng vậy?”

Phó Cổ Căng hoảng sợ, nhìn về phía Phương Đông Cảnh. Không nghĩ đến người này sẽ tới đây vào thời điểm này, lúc này còn chưa phản ứng lại Phương Đông Cảnh đã hỏi cái gì.

Cậu ngẩn ngơ nhìn Phương Đông Cảnh, phản phất qua một canh giờ, mày hắn không tự chủ được nhăn lại, giọng nói mang theo chút vội vàng: “Nói chuyện, làm sao lại bị thương hả!”

Có lẽ cậu đang rất ủy khuất hoặc có lẽ âm thanh Phương Đông Cảnh phát ra quá lớn, hốc mắt Phó Cổ Căng đỏ lên, không tự giác liền khóc ra, khi đáp lời lâu lâu lại nấc lên một cái: “Hức…… Ta hôm nay đi ra ngoài xem mặt tiền cửa hàng mà cha ta lưu lại…… Hức, lại bị người ta ném ra ngoài”.

Phương Đông Cảnh cuống quít lau mặt cho cậu, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt đó. Chuyện hôm nay Phó Cổ Căng bị ném ra tửu lầu thì ám vệ của hắn đã báo qua cho hắn, nhưng cũng không nói Phó Cổ Căng bị thương. Phương Đông Cảnh nhíu nhíu mày, ám vệ bây giờ làm việc thật không đáng tin, gặp người bị ném ra cũng không đi lên nhìn xem có bị thương hay không.

Nhưng kỳ thật lúc ấy những ám vệ đó đang muốn ra tay, Nghiêu Trăn Hạo liền xuất hiện. Lúc sau ngại Nghiêu Trăn Hạo ở đây, bọn họ mới luôn không có thời điểm tốt để xem Phó Cổ Căng có bị thương hay không.

“ Được rồi, đừng có khóc nữa nha.”

Hắn bất an mà an ủi cậu, qua một lát Phó Cổ Căng liền cảm thấy có chút mất mặt do nãy giờ chỉ biết khóc thút thít, nhưng khi nghe lời hắn an ủi, Phó Cổ Căng càng cảm thấy uất ức hơn, nước mắt không có gì chặn như suối mà rơi xuống.

“Sao càng khóc càng lớn vậy? Đừng khóc, ngươi xem đôi mắt của ngươi đã đỏ như vậy rồi nè.”

Phó Cổ Căng tay phải xoa xoa mặt, đánh một cái nấc, nói: “Ta…… hức…… Ta nhịn không được, đây là phản ứng của thân thể, hức!”

Thân thể này mới 17 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên, từ nhỏ lại yếu ớt, chịu không nổi ủy khuất lớn như vậy.

Giờ phút này Phương Đông Cảnh thật sự muốn đem chưởng quầy kia cùng những tiểu nhị đó lại tái thẩm, phán đến nghiêm trọng, đánh lại càng phải đánh thật nhiều.

Nhưng hiện tại Phó Cổ Căng đau đến khóc lóc như thế, không phải là thời điểm tốt để tìm người tính sổ, băng bó miệng vết thương mới là việc quan trọng nhất!

“Trong cung có dược không, ta giúp ngươi băng bó một chút.”

Phó Cổ Căng hồi tưởng lại tâm tình khi mới vừa rồi tìm không thấy dược, nước mắt càng ngăn không được.

“Không có dược huhu…… hức…… Nơi này cái gì cũng không có.” Cậu tìm lâu như vậy mới tìm được một cái kéo, vốn nghĩ xử lý đơn giản rồi sẽ cắt y phục của cậu để băng bó.

Phương Đông Cảnh nhăn mày càng ngày càng sâu, Tương Hàn Cung này mà ngay cả một ít thuốc trị thương cơ bản cũng không có. Nhìn thoáng qua cánh tay Phó Cổ Căng, hắn lại hỏi: “Có phải rất đau không?”

Phó Cổ Căng lắc đầu: “ Hức…… Hiện tại đã không còn đau nữa…… hức, chỉ là thời điểm đụng đến y phục sẽ đau.” Cậu kỳ thật không thích khóc, chính là phản ứng của thân thể này vẫn làm cậu không ngừng nấc lên. Phó Cổ Căng giờ phút này thật sự xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố sâu để chui đầu vào.

“Vậy bây giờ ngươi không được cởi y phục, muốn xử lý miệng vết thương nhanh thì chờ một chút, ta đi lấy dược cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở đây đừng có tự mình cởi đó.”

Thấy Phó Cổ Căng nghe lời gật đầu đáp ứng, Phương Đông Cảnh luôn dặn dò sau đó mới bước nhanh rời đi.

Phó Cổ Căng đánh hức, mặt lại đỏ thêm một tầng. Thời điểm ở thế kỷ 21, bản thân tự mình nấu cơm, đi làm thêm để đóng học phí, trừ bỏ Phát Tiểu Chính ngẫu nhiên sẽ ở bên cạnh cậu, quá trình trưởng thành của cậu không còn ai để làm bạn.

Càng đừng nói đến người sẽ quan tâm, yêu thương như vậy, càng không xuất hiện trên người cậu. Nhưng hôm nay, ở nơi này cậu lại cảm nhận được cảm giác này trên người Phương Đông Cảnh. Thì ra cảm giác đó lại ngọt ngào như vậy, ấm áp như vậy, ngọt đến đi vào trong lòng, ấm áp đến mức toàn thân muốn bốc cháy.

Nhìn cửa cung, hốc mắt Phó Cổ Căng lại ửng hồng.

Đổng đại nhân mới đi không bao lâu, cậu đã nhớ hắn như thế rồi.

Thời gian trôi qua còn chưa được nửa nén hương thì Phương Đông Cảnh liền nắm cổ áo Vương Kính Thủ tới, đem người ấn ở trước mặt Phó Cổ Căng , Phương Đông Cảnh nói: “Vương y quan, mau giúp Quý Phi băng bó miệng vết thương đi.”

Vương Kính Thủ tranh thủ thở hổn hển vài hơi, đem hòm thuốc của mình mở ra, sau đó cầm lấy cánh tay kia.

Hắn cắt xuống mấy mảnh vải mà máu cùng y phục dính chặt vào nhau, khi xé ra thì Phó Cổ Căng vì đau mà thở dốc, Phương đông Cảnh tức khắc nhíu mày trừng Vương Kính Thủ, nói: “Ngươi là y quan, xử lý miệng vết thương cũng không biết lực độ sao!”

Đế vương tức giận phảng phất có thể hóa thành một cây đao đặt ở trên cổ, Vương Kính Thủ liên tục gật đầu, động tác tiếp theo chậm chạp không ít, rất nhẹ nhàng.

Miệng vết thương của Phó Cổ Căng không sâu, ngã xuống bị thương là khi cánh tay mài xuống mặt đất thô ráp, nhưng diện tích vết thương lại lớn, trong đó vết thương chổ khuỷu tay tương đối nghiêm trọng.

Băng bó miệng vết thương xong, Vương Kính Thủ mới cảm thấy đầu mình được bảo toàn, hắn thu thập hòm thuốc, nghĩ nghĩ lại nói: “Quý Phi có thể cho thần bắt được được không?”

Phó Cổ Căng khó hiểu mà vươn tay phải ra, Vương Kính Thủ theo thường lệ lấy khăn tay đắp lên, tay hắn theo đó dò xét mà đặt lên mạch của Phó Cổ Căng.

Lúc này đây mạch tượng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Vương Kính Thủ làm nghề y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được loại chuyện kỳ lạ này, trong lòng vạn phần nghi hoặc, nhưng trên mặt hắn lại không hiện ra, cười ha hả thu hồi tay cáo từ.

Phương Đông Cảnh mượn cớ đưa hắn ra cửa, ở ngoài Tương Hàn Cung hỏi kết quả bắt mạch hôm nay.

Vương Kính Thủ đương nhiên không dám nói kết quả lần trước mà chính mình bắt mạch cùng lần này không giống nhau, bằng không thì đó không phải là tội khi quân sao. Hắn suy tư một phen, mới nói: “Bệ hạ yên tâm, thần đã cân nhắc phương thuốc cho Quý Phi, ít ngày nữa liền có thể khỏe hơn.”

Hắn nói chuyện hàm hồ, ý nghĩa là kỳ thật Quý Phi có thể cứu chữa, nhưng khi Phương Đông Cảnh nghe tới tai, đó là đang nói cùng kết quả lần trước giống nhau, thất thần xua xua tay, ý bảo Vương Kính Thủ đi xuống.

Hắn đứng ở tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, đi vào tìm Phó Cổ Căng liền đem người ôm vào trong lòng ngực.

Người trong lòng ngực này sẽ có một ngày nào đó rời khỏi hắn sao? Lấy phương thức là qua đời mà rời khỏi đây.

Hắn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Giờ phút này chỉ muốn ôm Phó Cổ Căng thật chặt, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com