Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Báo đáp. 🐰

Editor: Con mèo có cánh

Nghe thấy tiền thì ánh mắt Phó Cổ Căng sáng lên, nói: " Bạc hàng tháng của Quý Phi là bao nhiêu vậy. "

Thật ra cậu không để bụng chuyện tiền bạc, chỉ là muốn biết có bao nhiêu tiền thôi.

Nhưng Phương Đông Cảnh đối với chuyện này cũng không rõ ràng lắm, phụ trách công việc này là Phủ Nội Vụ, chuyện phân chia bạc cho các phi tử này thì hắn không biết.

Phương Đông Cảnh lắc đầu, nói: " Chuyện này ta không rõ, nếu đệ muốn biết lát nữa hỏi Lý Việt đi, ngoài tổng quản Phủ Nội Vụ thì hắn là người rõ nhất."

Phó Cổ Căng hiểu rõ, giải thích nói: " Cũng không phải do ta tham tài nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, mấy món bán chạy nhất  là món kho và các loại nước, ta món cho ra món mới để thực khách có nhiều sự lựa chọn hơn. Muốn cho ra món mới thì cần rất nhiều tiền vốn nhưng trong nhất thời ta không có nhiều tiền như thế."

Phương Đông Cảnh tuy không hiểu Phó Cổ Căng đang nói gì nhưng mặc kệ cậu muốn làm gì thì hắn đều sẽ ủng hộ.

"Bạc không đủ thì cứ nói với ta. Đệ đừng làm quá sức, đệ quan tâm việc trong quán thì cũng phải quan tâm đến ta nhiều hơn."

Đây là chuyện hai người vừa ước định, Phó Cổ Căng buổi sáng đến quán ăn Tiểu Phó, buổi chiều phải về sớm với Phương Đông Cảnh.

Như việc cho ra món ăn mới tốn rất nhiều thời gian, chắc chắn cậu sẽ không về sớm như ước đinh được, nên thương lượng nói:" Ta đã mua một căn nhà phía sau quán ăn, huynh có thể mang tấu chương đến đó phê duyệt, như thế không phải chúng ta luôn bên cạnh nhau à?"

Phương Đông Cảnh bật cười, lúc Phó Cổ Căng nói muốn cho ra món mới thì hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu cậu thật sự đáp ứng thì khi đó bận đi qua đi lại giữa hai nơi thì lúc đó hẳn cậu sẽ rất mệt, hắn chính là đau lòng cho người hắn yêu. Hơn nữa, nếu mang tấu chương đến đó phê duyệt, hắn ở gần Phó Cổ Căng mà không nhìn thấy cậu thì tinh thần sẽ bay xa, không thể làm nên chuyện gì, nên vẫn cứ ở đây thì tốt hơn.

"Không cần phiền như thế đâu. Sau này trước giờ Dậu đệ phải trở về, có thể dùng bữa tối cùng ta là được rồi. "

Thấy hắn hiểu và lo lắng cho cậu như vậy, Phó Cổ Căng cảm động ôm Phương Đông Cảnh một cái, nói: "Quyết định như vậy nhé. Khi nào món mới ra, ta sẽ cho người đem đến cho huynh ăn."

Hai người bàn bạc xong thì dùng bữa, trong lúc ăn Phó Cổ Căng hỏi Lý Việt tiền tháng của Quý Phi là bao nhiêu, Lý Việt hơi suy tư nói: " Phân lệ hàng tháng của Quý Phi tùy thuộc vào tâm trạng của Bệ hạ. "

Phương Đông Cảnh nghe vậy liếc mắt nhìn Phó Cổ Căng một cái, lại thấy cậu như suy tư gì đó mà gật đầu. Trong lòng Phương Đông Cảnh lập tức mừng thầm, hắn nghĩ chắc Phó Cổ Căng sẽ tìm cách làm cho hắn vui vẻ, trong đầu hắn thậm trí còn suy nghĩ nên thưởng cho Lý Việt thế nào nữa.

Sao Lý Việt có thể thấu hiểu lòng người như thế chứ?

Nhưng mà Phó Cổ Căng nghe được Lý Việt nói xong, trong lòng hiện lên từng cảnh mà cậu xem trên TV ở thế kỷ 21 , trong lúc nhất thời không nhận ra đây chỉ là một lời ám chỉ.

Cậu như bừng tỉnh, những phim truyền hình đó thì ai được Hoàng Thượng sủng ái nhất thì tiền tháng rất nhiều, họ cũng có thể đòi thêm tiền tháng, vậy chắc tiền của Quý Phi sẽ không ít nhỉ?

Đến lúc đó cậu sẽ cố gắng tích góp, đợi  tiền lời trong quán ăn nhiều hơn thì cậu sẽ mở chi nhánh ở nơi khác.

Thẳng đến đêm hôm sau, lúc Phó Cổ Căng đang tắm mới đột ngột hiểu ra lời ám chỉ của Lý Việt.

Tiểu tinh linh không biết nên mắng cung phản xạ của Phó Cổ Căng thế nào nữa, ngày thường thì rất thông minh, mà đến những lúc thế này sao cậu có thể ngốc thế được?

Nó yên lặng mở giao diện mua sắm ra thêm vào một ít đồ, yên lặng cầu mong Phó Cổ Căng có thể phát hiện ra.

Sau khi tắm xong, Phó Cổ Căng suy nghĩ tìm cách để làm Phương Đông Cảnh có thể vui vẻ, nghĩ một lúc mà không ra cách nào nên cậu đành bỏ cuộc

Mấy ngày tang nghi của Phương Đông Gia, Phó Cổ Căng và Phương Đông Cảnh đều ở Long An Cung. Sau này Phó Cổ Căng trở về Tương Hàn Cung, Phương Đông Cảnh cũng đến Tương Hàn Cung ở lại qua đêm.

Hai người cũng đã đã tạo thành thói quen có người kia ngủ bên cạnh ban đêm rồi. Ngủ chung lâu như thế mà họ vẫn rất trong sáng, hai người điều không quá hiểu về việc giường chiếu nên không ai đề cập tới cả.

Đêm nay cũng giống nhau, hai người rửa mặt xong thì liền lên giường nằm. Phó Cổ Căng nằm trong chăn, hỏi tiểu tinh linh điểm tích phân hiện tại của cậu.

Tiểu tinh linh cho rằng cậu muốn mua đồ mới, vội vàng đem mấy thứ mới để vào đặt  ở đầu trang, sau đó hưng phấn nói: "Chúc mừng Phó Cổ Căng! Bâ giờ cậu đã có 900 điểm tích phân! Chỉ còn 100 điểm nữa sẽ đạt được 1000 điểm tích phân!"

Trước kia hơn bảy trăm tích phân cậu đã dùng mua hạt giống mới, một ít trang bị và hạt giống hoa. Nên sau khi xát định quan hệ người yêu với Phương Đông Cảnh một thời gian rồi mà vẫn chưa đạt được 1000 tích phân.

Không gian cũng cần phải nâng cấp, dòng sông, cây trồng đều đã nâng lên cấp cao hơn, thế nên số điểm tiêu ra cũng nhiều hơn, làm cho cậu rất muốn học máu, nhà tư bản quả thật rất xấu xa.

"900 điểm tích phân......" Giọng Phó Cổ Căng nỉ non, mặc dù đã cách 1000 tích phân rất gần rồi nhưng cậu vẫn cần mua thêm hạt giống nữa nên chắc chắn phải mất thêm một thời gian nữa mới đủ 1000 điểm tích phân.

"Đúng vậy đó, tiểu tinh linh vừa thêm vào không ít vật phẩm mới! Cậu có muốn nhìn thử hông?" Nhìn đi, nhìn đi mà, vì cậu mà tiểu tinh linh rất vất vả đó.

Nhưng Phó Cổ Căng không cảm nhận được sự kích động trong lòng tiểu tinh linh. Cậu ở trong lòng mắt trợn trắng, nói: "Cậu lại muốn gạt tôi tiêu điểm tích phân hả, tôi rất vất vả mới đạt được 900 tích phân đó?"

Nói xong cậu chủ động kéo màn chắn, sau khi kéo màn thì hai bên sẽ không nghe thấy tiếng nhau, tiểu tinh linh cũng không có biện pháp xem tình huống bên ngoài.

Lần đầu tiên ngủ qua đêm cùng Phương Đông Cảnh trên một chiếc giường, Phó Cổ Căng mới phát hiện còn có cái màn chắn. Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy thời điểm ngủ với Phương Đông Cảnh còn phải bị tiểu tinh linh nhìn chằm chằm rất kì quái nên trước khi ngủ cậu đều nhớ mờ màn chắn.

Tiểu tinh linh oán hận nhìn tấm chắn, lẩm bẩm nói: "Tiểu tinh linh vì suy nghĩ cho thân thể của cậu nên mới thêm nhiều đồ mới, làm sao có thể lừa cậu tiêu tích phân chứ..."

Nói chuyện với tiếu tinh linh xong, Phó Cổ Căng căm giận trở mình, không biết là động tĩnh quá lớn hay căn bản Phương Đông Cảnh chưa ngủ, hắn vươn tay ôm cậu vào lòng ngực, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Suy nghĩ sự việc Lý Việt nói lúc nãy, ta làm gì thì huynh với vui vẻ hả? "

Phương Đông Cảnh cười nhẹ, nói: "Đệ ở bên cạnh ta mãi mãi thì ta sẽ rất vui. "

Phó Cổ Căng khá bất mãn với câu trả lời này nhưng đồng thời trong lòng cũng vui vẻ. Cậu duỗi tay ôm lại Phương Đông Cảnh, nói: "Huynh vui vẻ thì bạc hàng tháng của ta sẽ nhiều hơn một chút. Ta còn muốn đem những thứ không cần dùng đem bán, tích góp đủ bạc sẽ mở thêm một cửa hàng, chắc sẽ mở một cửa hàng bán hoa. "

" Trang sức, châu báo của Hoàng gia khi làm sẽ được thợ thủ công làm dấu ấn, những cửa tiệm bên ngoài sẽ không dám mua đâu. Chuyện này sẽ ổn mà, phủ nội vụ biết ta sủng ái đệ, châc hẳn sẽ phát bạc nhiều hơn một chút. Nhưng đệ mở cửa hàng bán hoa làm gì?"

Phó Cổ Căng thích nấu ăn nên mới mở quán ăn, nhưng cửa hàng bán hoa này thì sao? Sao hắn không biết Phó Cổ Căng còn thích hoa vậy?

Nhưng ở trong lòng Phó Cổ Căng, một gốc cây hoa còn không quan trọng bằng một cây cải trắng, cậu nói: " Trong không gian của ta có rất nhiều loại hoa, bỏ đi thì quá phí nên ta muốn mở một của hàng bán hoa. Còn đất trống trong không gian ta định trồng rau."

Trong không gian trồng rất nhiều hoa quả, cây ăn quả... Bây giờ tiểu linh linh còn thêm nhiều loại mới vào cửa hàng nữa, đất trồng trong không gian không đủ nên cậu muốn mở một cửa hàng bán hoa, đất đó sẽ trồng rau và một ít chủng loại mới.

Phương Đông Cảnh bật cười, sờ tóc Phó Cổ Căng, sủng nịch nói: "Ở trong lòng của đệ những cây trồng đó mới quan trọng nhất, địa vị của ta trong lòng đệ chắc sẽ càng ngày càng đi xuống quá."

Phó Cổ Căng thầm nghĩ trong lòng: Địa vị của huynh chỉ có thể đứng cùng hàng với đồ ăn thôi, không thể nào so sánh với tụi nó được.

Bất quá cậu không dám nói ra lời này, cậu sợ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Thấy Phó Cổ Căng không đáp lời, Phương Đông Cảnh cũng không chấp nhất với câu trả lời, hắn nói sang chuyện khác, hỏi: " Ta sủng ái đệ như thế nên đệ mới có nhiều bạc hơn, đệ muốn báo đáp ta cái gì?"

Phó Cổ Căng kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ánh đèn ngoài giường nhìn rõ biểu cảm của Phương Đông Cảnh, trong hắn không giống như nói đùa, cậu ngây ngốc hỏi: "Không phải ta nên được vậy sao?"

Câu trả lời này hắn cảm thấy rất đáng yêu, Phương Đông Cảnh nhịn cười xuống, nghiêm trang nói: "Không phải ta nói rồi sao? Do ta yêu thương đệ nên đệ mới có nhiều bạc hơn, đệ cảm thấy nếu ta không sủng ái cậu thì...?"

Nghe câu này cậu lại nghĩ đến chuyện lúc trước, cậu không vui trong lòng, " không sủng ái cậu" là sao?

Phó Cổ Căng cậu không có phần bạc này thì sẽ không mở cửa hàng được à?

Đương nhiên có thể, chỉ là hơi chậm chút thôi.

Phó Cổ Căng tự biết trong lòng, nhịn xuống ý định muốn phản bác, hỏi: "Vậy huynh muốn ta báo đáp huynh như thế nào?"

Phương Đông Cảnh chưa cảm nhận được lửa giận của cậu, nói: " Hôn ta một cái là được."

Phó Cổ Căng lập tức cười ra tiếng, thì ra hắn giăng bẫy chờ cậu tự nhảy vào. Trong lúc nhất thời cậu cũng biết bản thân nên tức giận hay nguôi giận đây nữa.

Phương Đông Cảnh nhìn cậu cười không ngừng lại không nói lời nào, nhịn không được nhắc nhở: "Cười cái gì, có đồng ý hay không hả."

Phó Cổ Căng suy nghĩ một chút, thu hồi tay rồi đẩy Phương Đông Cảnh ra, cười nói: "Không đồng ý! Lời huynh vừa nói làm ta tức giận rồi đó."

Nghe vậy thì Phương Đông Cảnh đâu còn tâm tư nào mà đòi báo đáp, lúc trước hắn đã làm Phó Cổ Căng bất mãn, nên hắn rất sợ giờ nếu làm sai thì cậu sẽ bỏ đi luôn. Hắn nhíu mày sốt ruột, hoảng hốt nói: "Ta nói sai sao? Đệ đừng tức giận nữa, ta chỉ nói đùa thôi đệ đừng xem như thật nhé. "

Phó Cổ Căng sao có thể không hiểu chứ, thấy hắn khẩn trương như vậy thì cậu cũng buông bỏ lo lắng trong lòng xuống. Sau khi Phương Đông Cảnh nói xong câu đó, cậu khẽ ngẩng đầu hôn nhẹ hắn một cái.

Cậu không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cậu thấy trên TV làm vậy nên cậu làm theo.

Khóe môi truyền đến một cảm xúc ấm áp làm trong lòng Phương Đông Cảnh run lên, hắn trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vì thế nghiêng mình qua tiếp tục nụ hôn này.

Kỳ thật ở phương diện này thì hắn và Phó Cổ Căng đều là một tờ giấy trắng giống nhau. Nhưng hắn làm theo bản năng của mình, ôn nhu mà đáp lại Phó Cổ Căng

Sau khi nụ hôn kết thúc, Phương Đông Cảnh nhìn dưới thân Phó Cổ Căng, mặt đỏ lên vội vàng xốc màn lên chạy ra ngoài.

Phó Cổ Căng ngây ngốc nhìn cái màn giường đang lắc lư không ngừng, kéo chăn qua che đầu lại.

-----------------------------------------

Hôn rồi:)))

20/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com