Chương 33
33: "Thích anh không, Bùi Lâm?"
𖧷₊˚˖𓍢ִ🍓✧˚.🎀༘⋆゚*
Giang Triều tỏ vẻ vô tội nói: "Anh có muốn làm gì đâu, chỉ là báo cho em biết lịch trình làm việc của anh thôi."
Bùi Lâm lườm anh.
Giang Triều thấy vậy là được rồi. Anh ngồi thẳng dậy, choàng tay qua vai Bùi Lâm để cậu tựa vào người mình, nói: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ đến hôm đó em được nghỉ, vừa hay nơi bọn anh ghi hình là một điểm tham quan khá nổi tiếng ở huyện X, nên muốn hỏi xem em có hứng thú qua đó xem không."
Chú chó nhỏ bằng nét vẽ trong lòng Bùi Lâm đang chạy như điên, đôi tai vung vẩy đến mức tạo ra cả bóng mờ, miệng không ngừng sủa vang "có hứng thú, có hứng thú". Nhưng ngoài mặt cậu vẫn phải làm ra vẻ hơi khó xử,làm bộ nói: "Ừm, nhưng nếu vậy thì chẳng phải là bắt em đi làm thêm một ngày sao?"
"..." Giang Triều thật sự không nghĩ đến khía cạnh này.
Bản thân anh đã quen lười biếng, những lúc không đi làm chỉ muốn ngủ vùi trên giường cả ngày, không có việc gì làm thì không dậy, quên mất rằng Bùi Lâm hoàn toàn không phải loại người này.
Bùi Lâm chính là một người cuồng công việc, là kiểu người đi du lịch cũng phải lên kế hoạch trước, đến và đi đúng giờ đúng giấc.
Nghĩ như vậy, chuyến đi ngắn ngẫu hứng thế này có khi lại thật sự tạo thêm gánh nặng cho Bùi Lâm.
Giang Triều không hề biết những suy tính trong lòng Bùi Lâm, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh lại có ý tưởng khác. Anh không nói ra, bỏ qua chủ đề vừa rồi mà nói: "Vậy đến lúc đó rồi xem sao."
Bùi Lâm gật đầu, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lóe lên tia sáng tinh ranh.
Chiều hôm sau, Bùi Lâm nhận được tin nhắn của Mạc Dữ Hôi.
Bà thật sự là đến tặng quà đáp lễ cho cậu.
Bùi Lâm vội vã xuống lầu, Mạc Dữ Hôi đang đứng ở cổng đài truyền hình đợi cậu.
"Dì Mạc!" Bùi Lâm chạy lại, "Sao dì lại đến đây ạ?"
Mạc Dữ Hôi cười cười: "Dì chợt nghĩ nên đến, còn sợ con không có ở đây. May mà không đi một chuyến vô ích."
Bà đưa túi quà trong tay cho Bùi Lâm, nói: "Xem đi, có thích không."
Rồi ngay sau đó lại nói: "Con không thích thì dì cũng chịu, không trả lại được đâu."
Cái giọng điệu làm người khác cứng họng y hệt Giang Triều này thật sự rất buồn cười. Bùi Lâm cười nhận lấy túi quà, mở ra liếc nhìn quả nhiên là chiếc đồng hồ mà bà đã nhắc đến hôm qua.
"Con thích, rất đẹp." Cậu không khách sáo nhiều, cất đồng hồ vào túi, nói: "Cảm ơn dì Mạc, tốn kém quá."
Mạc Dữ Hôi lắc đầu, nói: "Chẳng có gì là tốn kém cả, A Triều ấy, dì biết mà, nó chẳng biết tự lo cho bản thân, bình thường các con ở cùng nhau, còn phải nhờ con chăm sóc nó nữa."
Chuyện này thì thật sự không phải... Bùi Lâm nhớ lại tài nấu nướng của mình, hơi ngượng ngùng nói: "Không có đâu dì, là chăm sóc lẫn nhau thôi, A Triều chăm sóc cháu nhiều hơn."
"Không cần khách sáo với dì." Mạc Dữ Hôi vén lại lọn tóc mai rơi bên tai, nhàn nhạt nói, "A Triều lớn tuổi hơn con, nhưng con thì ngoan ngoãn hơn nó nhiều."
Nói rồi bà lại bắt đầu cảm thán: "A Triều và A Đinh, không có đứa nào làm dì bớt lo."
Bà nhìn Bùi Lâm, không nhịn được nói: "Hai đứa nó mà được một nửa như con thì tốt quá rồi."
Bùi Lâm từ nhỏ đến lớn đều là kiểu "con nhà người ta", những lời khen ngợi kiểu này cậu đã nghe quá nhiều rồi. Cậu hùa theo vài câu, rồi vòng vo khen ngợi Giang Đinh: "Ít hôm trước, chị Giang Đinh có đến đưa bánh quy cho bọn con, ngon lắm ạ! Con thì không biết làm mấy món này."
Cậu nhăn mũi, thật lòng tự giễu: "Cháu là sát thủ nhà bếp, vụng về lắm dì."
Mạc Dữ Hôi nghe vậy thì mỉm cười, không nói gì thêm.
Cũng lạ thật, vừa rồi còn có thể trêu chọc Giang Triều không ngớt, giờ nhắc đến Giang Đinh, bà lại im lặng.
Bùi Lâm ngẫm nghĩ một lúc, nhớ lại lời nhận xét của Giang Triều: Giang Đinh trông thì dịu dàng, nhưng thực chất trong cốt cách lại là người bướng bỉnh nhất.
Xem ra, hai mẹ con họ vẫn còn đang cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Chuyện nhà khó phân xử, Bùi Lâm không có cách nào, cũng không nói nhiều thêm.
Hai người ăn ý không tiếp tục chủ đề này nữa, sau đó lại hàn huyên vài câu, Mạc Dữ Hôi liền rời đi.
Bùi Lâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bà khuất dần, trong lòng dấy lên một suy nghĩ rất kỳ lạ.
Nếu cậu nhớ không lầm, lần này bà và Giang Đinh cãi nhau là vì có nhắc đến chuyện giục Giang Đinh tìm bạn trai.
Bà sẽ giục Giang Đinh, nhưng chưa bao giờ giục Giang Triều.
Bùi Lâm không thể hiểu được nguyên nhân trong đó. Cậu gạt dòng suy nghĩ sang một bên, gửi một tin nhắn cho Giang Triều kể về chuyện này, sau đó quay trở lại đài truyền hình tiếp tục công việc của ngày hôm nay.
Giang Triều cũng không hiểu nổi những chuyện này.
"Quy tắc sinh tồn trong nhà anh là..." Giang Triều ngập ngừng, "Đừng có xía vào chuyện của người khác, cẩn thận lửa lan đến người mình."
Bùi Lâm dùng vai huých anh: "Nói bậy."
Giang Triều nhún vai, nói: "Biết đâu, mẹ anh biết rồi."
"Biết gì cơ?" Bùi Lâm căng thẳng hẳn lên, "Sao lại biết?!"
Giang Triều véo má cậu, an ủi: "Em đừng căng thẳng, em nghĩ xem mẹ anh làm nghề gì, bà ấy đã thấy qua đủ mọi chuyện rồi."
Bùi Lâm lẩm bẩm: "Thấy qua và có thể chấp nhận hay không là hai chuyện khác nhau... không giống nhau đâu anh."
Giang Triều bóp hai má cậu rồi hôn một cái: "Mấy chuyện này em đừng lo, cứ giao cho anh là được."
Nụ hôn ướt át nhanh chóng khiến Bùi Lâm không thở nổi, cũng không còn khả năng suy nghĩ tiếp nữa.
Lúc đẩy Bùi Lâm vào phòng ngủ, Giang Triều đã cố tình vứt điện thoại của mình lên ghế sô pha trong phòng khách, còn cẩn thận dùng gối ôm đè lên.
Quần áo của hai người rơi lả tả trên sàn, sau đó tấm nệm mềm mại lún xuống một khoảng rõ rệt.
Bùi Lâm lại một lần nữa được gối lên chiếc gối mềm mại mà cậu hằng ao ước, cậu dùng má cọ cọ vào vỏ gối, nói nhỏ: "Gối của anh có phải mềm hơn của em không?"
Giang Triều chống hai tay lên giường, cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng cười rõ tươi: "Vậy sau này em ngủ ở chỗ anh, là có thể ngủ trên gối mềm rồi."
Bùi Lâm đẩy mặt anh ra: "...Thế thì sẽ trở nên ham ngủ giống như anh mất... A!"
Bùi Lâm kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Giang Triều hơi nghiêng mặt, cắn lấy ngón tay Bùi Lâm, dùng lực một chút, liền để lại một hàng dấu răng nông trên đầu ngón tay trắng nõn kia.
Cảm giác tê dại như có luồng điện chạy qua tức thì lan từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, Bùi Lâm mấp máy môi, chỉ phát ra vài tiếng thở dốc khe khẽ.
Giang Triều rảnh ra một tay nắm lấy cổ tay Bùi Lâm, môi áp lên xương cổ tay gầy gò của cậu hôn dọc vào mặt trong cánh tay, in xuống một chuỗi dấu hôn.
Tiếng hôn ướt át trên cánh tay, xen lẫn với tiếng thở khe khẽ của Bùi Lâm, đã trở thành thứ âm thanh mờ ám duy nhất trong căn phòng này.
Giọng nói ngày thường trong trẻo nhất, lúc này cũng trở nên mơ hồ mềm mại. Tai của Giang Triều áp sát môi Bùi Lâm, anh nói nhỏ: "Em gọi tên anh một tiếng nữa đi."
Bùi Lâm dùng đầu gối quặp lấy eo anh, nửa thân trên hơi nhấc lên, rúc vào lòng Giang Triều. Cậu ôm lấy cổ anh, chiếc cằm nhọn tì lên vai anh, lúc nói chuyện khóe môi khẽ lướt qua làn da trên cổ.
"A Triều... Giang Triều." Bùi Lâm mềm nhũn gọi anh, "...Đàn anh."
Giang Triều càng dùng sức đỡ lấy cậu, ấn cả người cậu vào trong lòng mình.
Anh hôn lên đỉnh đầu Bùi Lâm, trầm giọng đáp một tiếng đầy mạnh mẽ.
Quá trình của bước cuối cùng không phức tạp hay khó khăn như trong tưởng tượng.
Hai tay Bùi Lâm vòng qua vai Giang Triều, cánh tay mềm oặt ôm lấy anh.
Chiếc gối mềm mại vừa được hết lời khen ngợi ban nãy đã bị ném sang một bên, suýt nữa thì rơi xuống khỏi giường, chăn cũng bị dồn thành một đống lộn xộn ở cuối giường.
Bàn chân trắng nõn từ trong chăn ló ra, gót chân đạp lên một góc chăn, rồi rất nhanh đã bị một bàn tay khác nắm lấy lòng bàn chân.
Bùi Lâm cắn vào vai Giang Triều, đuôi mắt ửng đỏ, một giọt mồ hôi trong veo từ tóc mái trên trán cậu nhỏ xuống, trượt thẳng vào sau tai.
Kéo dài lê thê đến hơn mười một giờ, Giang Triều ngồi dậy, kéo chăn bị đá xuống cuối giường lên đắp cho cả hai.
Bùi Lâm mệt đến mức không mở nổi mắt, nói một cách mơ hồ: "Mồ hôi..."
"Lát nữa thay là được." Giang Triều xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, dịu dàng nói, "Để ráo mồ hôi đã rồi đi tắm."
Anh tựa vào đầu giường, không ngủ, tay lỏng lẻo nắm lấy cổ tay Bùi Lâm, ngón tay cái từ từ miết lên xương cổ tay cậu.
Bùi Lâm thấy nhột, bèn bật cười một tiếng.
Cậu mở mắt ra, định nói gì đó, nhưng lại bắt gặp ngay ánh mắt phức tạp của Giang Triều.
Bộ não đang mệt mỏi bỗng chốc tỉnh táo, Bùi Lâm hé miệng, trong đầu chợt nhớ ra vẻ mặt phức tạp này dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Ngày Giang Triều vô tình bị tàn thuốc làm bỏng, trên mặt anh cũng từng lộ ra vẻ mặt giống như đau lòng thế này.
Tay trái của anh đang vuốt ve mu bàn tay mình, vết bỏng nhỏ mấy ngày trước đã lành, chỉ để lại một vết sẹo đỏ không rõ lắm.
Bùi Lâm cúi đầu nhìn vết sẹo đó, rồi lại ngẩng lên nhìn Giang Triều.
"...A Triều?" Bùi Lâm nhỏ giọng hỏi, "Sao thế anh...?"
Giang Triều nở một nụ cười nhạt. Anh hơi cúi người xuống, ôm cả Bùi Lâm và cả chăn vào lòng.
Anh ôm rất chặt, Bùi Lâm bị quấn trong chăn bông xù, cũng cảm thấy sắp bị siết đến không thở nổi.
Bùi Lâm gắng sức đưa hai tay ra, giống như cách Giang Triều đang ôm mình, vòng tay ôm lấy anh.
Cùng lúc đó, Giang Triều khẽ cất lời.
Anh nói: "Tại sao anh lại để em phải đợi anh chứ? Tại sao... lại qua lâu như vậy mới phát hiện ra chứ?"
Giọng anh nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Bùi Lâm gần như nghi ngờ liệu mình có thật sự nghe thấy những lời này không.
Thế nhưng sự hối tiếc, xót xa, tự trách và đau khổ trong những lời nói đó, lại rõ ràng truyền đến tận đáy lòng Bùi Lâm không sót một chút nào.
Vị chua chát và ngọt ngào cùng lúc bao bọc lấy cậu, khiến trái tim cậu trở nên vô cùng mềm mại.
Sự ngượng ngùng khó nói thường ngày vào khoảnh khắc này dường như không còn quan trọng nữa, tim Bùi Lâm đập rất nhanh, nhưng không còn là vì xấu hổ.
Lần này tim đập như trống dồn, chỉ là vì sắp được thành thật với người mình thích.
Cậu nắm chặt vai Giang Triều, môi áp sát tai anh, khẽ nói: "Em thích – "
Giang Triều dĩ nhiên cũng sẽ không để cậu phải chờ đợi thêm nữa.
Ngay lúc Bùi Lâm mở miệng, anh vừa xoa mái tóc mềm mại của cậu, tay kia vòng ra trước người đan mười ngón tay vào tay cậu.
"Anh yêu em, Bùi Lâm. Còn có..." Giang Triều nắm chặt tay cậu, ôm cậu thật chặt, "Anh xin lỗi."
Xin lỗi vì đã để em chờ đợi lâu như vậy, xin lỗi vì những do dự và băn khoăn đã từng mang đến cho em, xin lỗi vì đã vô tình bỏ lỡ quãng thời gian ấy, xin lỗi vì... anh đã nhận ra tình cảm này quá muộn.
Bùi Lâm chớp chớp mắt, khóe mắt lặng lẽ ươn ướt.
Cậu lắc đầu, dụi mắt vào vai Giang Triều, chút nước mắt còn vương lại nhanh chóng được lau khô.
Giang Triều dùng cằm tì lên trán cậu, tay kia vẫn không chịu buông bàn tay đang đan chặt của họ ra, dùng một tư thế vô cùng gượng gạo để ôm Bùi Lâm.
"Bé yêu à, yêu đương với anh nhé?" Anh hỏi, "Bọn mình yêu nhau đi."
Hỏi xong anh không biết nghĩ đến điều gì, lại cười một tiếng, bổ sung: "Được không em?"
Bùi Lâm biết anh đang nghĩ gì.
Anh nhất định đang nghĩ đến lần đầu tiên họ nói chuyện một cách "thiện chí" khi còn học cấp ba.
Lúc đó Giang Triều mặt mày cau có hỏi mượn vở của cậu, sau đó lập tức khách sáo bổ sung một câu "Được không?".
Bùi Lâm mím môi cười trộm.
Cậu ôm lấy cổ Giang Triều, nén lại sự ngượng ngùng trong lòng, chủ động hôn lên má anh.
"Được ạ!" Cậu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com