Chương 58 - Dại dột giống nhau như đúc
Trong phòng làm việc gần phố Trường Hoa.
Dung Kính nhìn tin nhắn trên điện thoại, nói với Trì Bạch: "Bọn họ đã đang trên đường tới."
Trì Bạch đến phòng làm việc hoàn toàn là tình cờ. Hai ngày nay, hắn cùng bộ phận đặc biệt và Sở Cảnh sát Nhạn Thành đã tiến hành rà soát triệt để các trường đại học, trung học phổ thông, xác nhận không còn ai dùng bức họa linh thể mà Hàn Dụ đưa để tiến hành nghi thức chiêu linh nữa.
Trì Bạch nhẹ nhõm hẳn, lại nghĩ đến những tin tức mình thấy trên mạng xã hội về Dung Kính và Tống Tri Dã hai ngày nay, tò mò trong lòng, liền muốn mượn cớ mời ăn cơm để buôn chuyện một chút.
Không ngờ vừa đến phòng làm việc, thì nghe Dung Kính nói muốn đi bắt người.
Hắn lập tức hứng thú: "Bắt ai? Cho tôi đi cùng với, đánh nhau tôi là giỏi nhất!"
Trì Bạch còn đặc biệt vỗ vỗ chiếc túi tùy thân mang theo.
Là một đạo sĩ đủ tiêu chuẩn, hắn cũng giống Dung Kính, ra ngoài đều mang theo túi, trong túi là đủ loại bùa chú và pháp khí, để tránh gặp phải tình huống bất ngờ mà không kịp phản kháng.
Hắn nói với Dung Kính: "Yên tâm, hôm nay tôi mang bùa tĩnh âm, hơn nữa còn để ở ngoài cùng, tuyệt đối sẽ không quên thứ này khi đánh nhau."
Dung Kính: "......"
Tuy cậu rất cảm kích sự chu đáo của Trì Bạch, nhưng cậu vẫn nói rõ tình hình thực tế cho Trì Bạch: "Lần này đi đến nơi không có nhiều người, lỡ có quên bùa tĩnh âm cũng không sao."
Nói đến cũng thật khéo, căn biệt thự ban đầu Tiêu Thịnh đặt cho Thiên Thông đại sư ở phía bắc thành phố Lâm, chủ nhà là Lâm Từ Ngôn. Dung Kính không biết Lâm Từ Ngôn là ai, nhưng Nhiếp Lục bất ngờ nghe thấy cái tên này liền đập bàn một cái, reo lên: "Lâm Từ Ngôn? Muốn Lâm Từ Ngôn tùy tiện tìm cớ đuổi Tiêu Thịnh và bọn họ đi phải không? Để tôi!"
Trước đây ở sân bay nước ngoài, anh ta đã mượn tiền của Lâm Từ Ngôn nên đã kết bạn WeChat với cậu ta để tiện trả tiền khi về nước. Giờ tiền tuy đã trả, nhưng tình bạn của hai người vẫn còn, để anh liên hệ Lâm Từ Ngôn là thích hợp nhất.
Mà Lâm Từ Ngôn sau khi đọc xong tin nhắn của Nhiếp Lục, khựng lại một chút, hỏi: "Anh vừa nói Dung Kính?"
Nhiếp Lục: "Đúng vậy, lần sau cậu đến tìm Dung đại sư xem bói, tôi sẽ miễn phí cho cậu!"
Lâm Từ Ngôn thấy thế liền không nói thêm gì nữa, chỉ ừ một tiếng, sau đó tìm cớ nói biệt thự phía Bắc có vấn đề về điện nước, nếu Tiêu Thịnh không ngại thì có thể đến phía Tây, cậu ta cũng có một căn biệt thự ở phía Tây, chỉ là khung cảnh có phần tĩnh mịch hơn một chút.
Tiêu Thịnh vừa thấy bốn chữ "khung cảnh tĩnh mịch", không nói hai lời liền đồng ý.
Thiên Thông đại sư rất thích khung cảnh như vậy.
Dung Kính đưa tấm bản đồ đã có trong tay cho Trì Bạch, nói với Trì Bạch: "Một giờ trước, tiền bối Tư Lưu đã đến căn biệt thự phía Tây, tìm được căn nhà mà Thiên Thông muốn ở. Giống như trước đây, tiền bối Tư Lưu đã bố trí phù trận xung quanh căn nhà, nhưng vì chúng ta và Thiên Thông chưa từng giao thủ, cũng không biết rõ năng lực cụ thể của Thiên Thông, nên lo lắng Thiên Thông phát hiện, đặc biệt mở rộng phạm vi phù trận rất nhiều."
Cứ như vậy, khả năng phù trận bị Thiên Thông phát hiện giảm đi, nhưng độ khó khi bắt giữ Thiên Thông của họ lại tăng lên.
Nhưng cũng không có cách nào khác, như vậy sẽ an toàn hơn.
Trì Bạch nghe vậy, nhớ tới thói quen thường ngày của Dung Kính, liền hỏi: "Cậu có xem bói không? Quẻ tượng hiển thị thế nào?"
"Quẻ tượng hiển thị mọi chuyện thuận lợi."
"Vậy thì không sao cả, đi thôi, tôi đi cùng cậu."
Trì Bạch đã nói vậy, Dung Kính cũng không ngại có thêm một người giúp đỡ. Hai người ngồi trên xe taxi, một mạch đi thẳng đến biệt thự phía Tây.
Phía Tây Nhạn Thành gần một ngọn núi lớn, khu biệt thự đều nằm dưới chân núi, phong cảnh tuy không thể sánh bằng biệt thự lưng chừng núi của Tạ Trường Thời, nhưng cũng được coi là một nơi xuất sắc trong khu biệt thự.
"Chúng ta đến đó lúc này, hẳn có thể sớm hơn Thiên Thông mười phút."
"Sớm hơn? Vậy chúng ta lúc đó trốn ở đâu?"
"Bên trong có một căn biệt thự của Lục Vân Tễ, tôi có mật mã."
Trì Bạch: "......"
Có người giàu có bên cạnh đúng là khác biệt, chỗ nào cũng có biệt thự.
Chiếc xe rất nhanh chạy vào trong khu biệt thự, Dung Kính và Trì Bạch xuống xe. Dựa theo thông tin từ tài xế xe của Tiêu Thịnh, còn khoảng hai mươi phút nữa họ mới đến, xem ra là trên đường gặp phải tắc đường hoặc một sự cố bất ngờ nào đó.
Dung Kính vẫn chưa để ý, đẩy cửa bước vào căn biệt thự trống rỗng.
Nơi này tuy là bất động sản của Lục Vân Tễ, nhưng Lục Vân Tễ hiển nhiên chưa từng ở, thoáng nhìn qua, ngay cả sofa cũng chỉ bày biện một chiếc, xung quanh tường vẫn là tường xi măng nguyên thủy nhất. Bụi bặm bám đầy vì có người đã đến khiến khóe miệng Trì Bạch giật giật, không nhịn được hắt hơi một cái.
Dung Kính cũng không nhịn được.
Trong ba phút tiếp theo, cả hai che mũi hắt hơi không dưới mười cái.
Trì Bạch sống không còn gì luyến tiếc mà đề nghị: "Hay là chúng ta giả vờ là người bình thường đi dạo loanh quanh gần đây đi."
Dung Kính lắc đầu: "Anh có thể đi, tôi không được."
Trì Bạch mãi sau mới chợt nhớ ra, Dung Kính bây giờ cũng coi như là người nổi tiếng rồi, đã từng xuất hiện trước mặt Tiêu Thịnh và những người khác rồi, vạn nhất lát nữa đi dạo mà đụng phải Tiêu Thịnh, chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Nghĩ đến đây, Trì Bạch cảm thấy mình vẫn có thể nhịn thêm một chút.
Trong xe riêng của Tiêu Thịnh lúc này.
Sau khi nghe Tiêu Thịnh kể về các thông tin liên quan đến Dung Kính, Thiên Thông đại sư cười lạnh một tiếng. Tiêu Thịnh không hiểu rõ ý nghĩa nụ cười này, mắt đảo một vòng, liền nói thêm: "Nhưng dù bọn họ có thổi phồng Dung Kính đến mức nào, chắc chắn cũng không thể sánh bằng đại sư."
Tiêu Thịnh và vị Thiên Thông đại sư này quen biết được hai năm. Mặc dù cơ hội ở chung không nhiều, nhưng vì tiền đồ của mình, hắn ta đã bỏ không ít công sức tìm hiểu tính cách của Thiên Thông đại sư, biết đối phương rất thích người khác tâng bốc mình.
Quả nhiên, Thiên Thông không hề khiêm tốn: "Đó là điều đương nhiên."
Nhưng điều khiến Tiêu Thịnh hơi bất ngờ là Thiên Thông còn nói thêm một câu: "Tuy nhiên, cậu cũng đừng nghĩ tên nhóc Dung Kính này quá đơn giản, hai sư đệ của tôi đều đã thua dưới tay nó."
Hai sư đệ?
Tiêu Thịnh hơi ngây người.
Thiên Thông cũng không muốn nói nhiều, chỉ cụp mắt nghĩ đến chuyện Cừu Tiền bị bắt mà ông ta nghe được lần trước.
Chuyện Cừu Tiền bị bắt, Thiên Thông không cảm thấy quá bất ngờ. Theo ông ta thấy, Cừu Tiền tham lam, ngu xuẩn, năng lực cũng không ra gì, bị bộ phận đặc biệt bắt được là chuyện trong dự liệu. Nhưng điều khiến ông không ngờ là cả loại người điên rồ, tàn độc như Hàn Dụ cũng sẽ thất bại.
Trong đó đáng nói nhất là việc Lưu Vân Quan chưa bị diệt môn và nghi thức Chiêu Linh mà ông xúi giục các học sinh cao đẳng tiến hành đã thất bại.
Tuy nhiên, chính hai việc này lại khiến Thiên Thông hạ quyết tâm đến đây để xem xét, gặp mặt Dung Kính một lần.
Nhưng trước đó, một số hiểu lầm có lẽ cần được làm rõ.
Ông ta nảy sinh quyết tâm như vậy không phải vì báo thù cho Hàn Dụ và Cừu Tiền. Đứng ở góc độ của Thiên Thông, việc Hàn Dụ và Cừu Tiền thất bại là tin tốt tuyệt vời đối với ông. 'Huyền Thiên Quan' bên trong đấu tranh kịch liệt, chỉ cần có người gặp nạn thì có nghĩa địa vị của họ trước mặt quan chủ và những người khác sẽ giảm sút, như vậy, tài nguyên vốn thuộc về họ sẽ được chia cho những người khác.
Nếu... nếu ông có thể nhân cơ hội này xử lý Dung Kính, chắc chắn quan chủ sẽ nhìn ông ta với con mắt khác.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Thiên Thông vốn dĩ luôn âm trầm vì tướng mạo đã giãn ra, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười nhàn nhã.
Tài xế nhấn phanh, tấm chắn hạ xuống, giọng nói hơi khàn khàn lọt vào tai Tiêu Thịnh: "Tiêu tiên sinh, biệt thự đã đến rồi."
Tiêu Thịnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận địa điểm xong, để đề phòng vạn nhất, vẫn đặc biệt đeo khẩu trang và đội mũ lên. Hắn ta gật đầu với Thiên Thông đại sư, nói nhỏ: "Đại sư, xuống xe đi, căn biệt thự tôi sắp xếp cho ngài chính là căn này ở phía trước."
"Ừm."
Thiên Thông xuống xe, tầm mắt dừng lại trên căn biệt thự trước mặt.
Ông ta ở Cao Túc cũng ở biệt thự, nhưng vị trí địa lý của Cao Túc có chút hẻo lánh, kinh tế so với Nhạn Thành cũng lạc hậu hơn nhiều, biệt thự xây dựng tự nhiên cũng không tốt bằng Nhạn Thành.
Ông ta nghĩ, chờ giải quyết xong Dung Kính, có lẽ ông ta cũng có thể chuyển đến Nhạn Thành.
Thiên Thông nghĩ vậy, nhấc chân bước vào biệt thự.
Ông ta đi một vòng trong biệt thự, căn biệt thự này tuy thường ngày không có ai ở, nhưng những đồ vật cần thiết đều có đủ, Thiên Thông rất hài lòng.
Đi một vòng xong, ông nhìn Tiêu Thịnh đang đứng ở đại sảnh tầng một, ném con lật đật trong tay cho đối phương.
Tiêu Thịnh hơi ngây người, hỏi: "Đây là...?"
Thiên Thông: "Thứ tốt đổi vận, có nó, vận may của cậu lập tức sẽ đến, những hợp đồng quảng cáo, kịch bản đã bị hủy, đều sẽ quay lại tìm cậu."
Mắt Tiêu Thịnh đột nhiên sáng bừng, lập tức cúi người cảm ơn Thiên Thông một cách kích động. Sau đó cẩn thận đặt con lật đật bên mình, lại nói với Thiên Thông: "Đại sư, tôi đã đặt bữa tối ở một nhà hàng gần đây, ngài có thể nể mặt không?"
Thiên Thông lại phất tay: "Cậu tự ăn đi, tôi còn có việc phải làm."
Ông ta định ngày mai sẽ đi phố Trường Hoa tìm Dung Kính, mà với vết xe đổ của Cừu Tiền và Hàn Dụ, ông phải chuẩn bị đầy đủ, kiểm tra lại các pháp khí mang theo, xem xét có cần chuẩn bị thêm bùa chú hay không.
Về phần lệ quỷ, ông ta thì có.
Toàn bộ sự chú ý của Tiêu Thịnh mỗi ngày đều đặt vào chiếc ba lô trên bàn, nên cũng không nán lại lâu, xoay người đi về phía cửa. Nhưng cũng chính lúc này, một luồng quỷ khí nồng đậm mang theo sát ý mạnh mẽ từ bên ngoài xâm nhập vào. Tiêu Thịnh, là người thường, hoàn toàn không phát hiện, nhưng Thiên Thông lại nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt chợt ngưng trọng, khi luồng khí đó hoàn toàn áp sát mặt, ông ta nhanh nhẹn móc ra một lá bùa dán về phía trước, quát: "Định!"
Cách mũi Thiên Thông vài centimet, thân ảnh của Tư Lưu bị bắt hiện ra.
Mà một lá bùa màu vàng tươi nhiễm mùi máu tươi dán lên trán Tư Lưu.
Cảnh tượng đột ngột không kịp phòng bị khiến mắt Tiêu Thịnh bỗng chốc trợn lớn.
Hắn ta tuy có thể đại khái đoán được những đại sư như Thiên Thông biết được thuật ngự quỷ, nhưng loại hình ảnh trắng trợn này xuất hiện trước mắt hắn ta vẫn khiến hắn đại chấn động.
"Cậu ngạc nhiên cái gì? Bạn gái cậu sau khi chết cũng biến thành quỷ, chẳng qua bị lệ quỷ của tôi nuốt chửng mà thôi." Thiên Thông tỏ ra rất khinh thường với vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, sau đó lại nói: "Ở đây không cần cậu, cậu có thể đi rồi."
"Được." Mặc dù Tiêu Thịnh rất hứng thú với cảnh tượng trước mắt, nhưng Thiên Thông đã nói rồi, hắn ta không thể từ chối.
Đáng tiếc là, ngay khi Tiêu Thịnh cất bước một lần nữa đi đến cửa, bước chân đột nhiên dừng lại. Sau đó, hắn ta từng bước một lùi lại, trở về chỗ cũ. Khóe mắt liếc thấy cảnh này, Thiên Thông không khỏi cau chặt mày, há miệng định chất vấn Tiêu Thịnh, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy một nam thanh niên trẻ tuổi đi theo Tiêu Thịnh cùng vào nhà.
Trì Bạch hai tay đút túi, trong miệng nhai kẹo cao su, khi tầm mắt chạm với Thiên Thông, kẹo cao su thổi ra một bong bóng rất lớn, rồi giây tiếp theo "lạch cạch" vỡ nát, để lộ ra một khuôn mặt ngậm ý cười nhưng rõ ràng có thể nhìn ra vài phần bất cần đời.
"Chào buổi chiều, Thiên Thông đại sư." Trì Bạch cười tủm tỉm chào hỏi, "Đến Nhạn Thành chơi sao không báo cho chúng tôi ở bộ phận đặc biệt biết vậy, chúng tôi cũng có thể tận tình chủ nhà, dẫn ngài đi tham quan khắp nơi, sao cũng thú vị hơn là ở trong căn biệt thự hẻo lánh như vậy chứ, ngài nói có phải không?"
Bộ phận đặc biệt?
Bộ phận đặc biệt làm sao biết ông ta đến Nhạn Thành?
Ánh mắt Thiên Thông lấp lánh, sự nghi hoặc trong lòng vừa nảy sinh, liền thấy Trì Bạch một tay đặt lên vai Tiêu Thịnh, thân thiết ôm lấy Tiêu Thịnh, cười ha hả nói: "Nghe nói Thiên Thông đại sư có hai vị sư đệ đã thất bại dưới tay Dung Kính? Sư đệ của ngài sẽ không phải là Cừu Tiền và Hàn Dụ chứ? Vậy ngài có biết Cừu Tiền đã thất bại thế nào không? Hắn ta à...."
Trì Bạch cố ý kéo dài giọng, chỉ vào Tiêu Thịnh bị hắn siết chặt không thể nhúc nhích, ý cười trên mặt càng sâu: "Đấy, chính là như thế này, chúng tôi tìm một người giúp đỡ, dễ như trở bàn tay dùng điều đối phương quan tâm để dụ người ra. Ngài và sư đệ của ngài... thật sự là cùng một khuôn đúc ra."
Hắn kết luận: "Ngu ngốc giống nhau như đúc."
Thiên Thông nhạy bén bắt được từ khóa trong đoạn lời nói của Trì Bạch: "Người giúp đỡ."
Ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt âm lãnh ngay lập tức dừng lại trên khuôn mặt Tiêu Thịnh.
Bị Thiên Thông liếc qua như vậy, Tiêu Thịnh, người hiểu rõ tính cách đối phương, sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra. Đang định lên tiếng phản bác, nhưng Trì Bạch lại không cho hắn ta cơ hội, một tay đẩy hắn ta ra cửa, nói: "Được rồi, A Thịnh, ở đây không cần anh nữa, chờ chúng tôi giải quyết xong vị Thiên Thông đại sư này, liền đi đánh đơn xin, giảm hình phạt cho anh."
A Thịnh?!
Tiêu Thịnh bị đẩy ra ngoài, nghe thấy cách xưng hô thân mật ấy, suýt nữa thì bùng nổ.
Đến giờ phút này mà hắn còn không nhìn ra Trì Bạch đang châm ngòi ly gián thì đúng là ngốc!
Nhưng cú đẩy bất ngờ đó khiến cả người hắn như một quả bóng lăn từ trên cầu thang xuống, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng la hét và rên rỉ đau đớn của hắn.
Cố tình Trì Bạch còn cố ý nâng cao giọng, hô một câu: "Chạy xa ra đi, đỡ lát nữa Thiên Thông đại sư thẹn quá hóa giận, lấy người thường ra xả giận!"
Thiên Thông nghe câu nói đó, lập tức cười lạnh một tiếng: "Phép khích tướng? Muốn ta buông tha hắn? Mày sợ là đang mơ!"
Kẻ phản bội ông ta, sẽ không bao giờ có kết cục tốt.
Giọng nói của ông ta từ trong phòng theo gió thổi đến ngoài cửa, lọt vào tai Tiêu Thịnh. Người đàn ông vừa chịu đựng đau đớn bò dậy từ mặt đất, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, mà chỉ một giây sau đó, dự cảm chẳng lành này đã trở thành hiện thực.
Hắn ta trơ mắt nhìn sương đen nồng đậm bao trùm xung quanh mình, những tảng sương đen lớn gần như bao bọc toàn thân mình. Trong tầm mắt kinh hoàng, sương đen hóa thành một bàn tay khổng lồ đáng sợ đột ngột nâng lên.
Thấy bàn tay áp thẳng vào mặt, Tiêu Thịnh theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cả người hắn ta cứng đờ, hoàn toàn không thể nhúc nhích nửa phân, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ đó từ từ tiến lại gần, bao trùm kín mít bốn phương tám hướng, hoàn toàn bít tắc đường hô hấp của anh ta.
Sợ hãi và hoảng loạn khiến Tiêu Thịnh thở dồn dập, trước mắt căn bản không thể chịu đựng được bao lâu, rất nhanh liền trợn mắt trắng dã, giãy giụa "ô ô" hai tiếng như muốn ngất đi.
Dung Kính ở bên cạnh quan sát nửa ngày, thấy nếu không ra tay thì Tiêu Thịnh thật sự sẽ chết, liền nhấn nút dừng ghi hình và gửi cho Tống Tri Dã, sau đó cất điện thoại, đi đến bên cạnh hắn ta, dán lá bùa lên và quát một tiếng: "Lui!"
Một giây dừng lại ngắn ngủi, sương đen xé toạc tiếng thét chói tai và nhanh chóng bị ánh sáng vàng hòa tan.
Cuối cùng cũng có không khí trong lành để hít thở, thân thể Tiêu Thịnh loạng choạng, nhất thời không giữ vững được, "phanh" một tiếng hai đầu gối đập mạnh xuống đất.
Cơn đau như vỡ nát ở đầu gối miễn cưỡng đánh thức lý trí đang hôn mê vì ngạt thở của hắn ta. Hắn ta ngẩng lên một khuôn mặt còn xanh tím, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi nhìn Dung Kính.
Dung Kính lại khẽ mỉm cười với hắn ta: "Yên tâm đi, tạm thời sẽ không để anh chết đâu, đây chỉ là một bài học nhỏ thôi."
Rốt cuộc, chuyện của Phan Phan vẫn chưa có kết luận, trong tình huống tất cả chứng cứ đều đã bị tiêu hủy, chỉ có lời thú tội của Tiêu Thịnh mới có thể hoàn toàn làm sáng tỏ việc Phan Phan "tự sát".
"A Cát, đưa hắn đến cục cảnh sát đi."
Dung Kính vừa dứt lời, một bóng người từ phía sau bụi cây không xa bước ra. Người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng một tay nhấc bổng Tiêu Thịnh cũng cao lớn tương tự, gật đầu với Dung Kính, nói: "Ngài yên tâm."
Giọng nói hơi khàn khàn, nhưng lại đặc biệt quen thuộc.
Tiêu Thịnh hoảng sợ trong lòng, nhìn chằm chằm hắn, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Mày...”
A Cát nhún vai: "Đúng vậy, hôm nay được Lục thiếu gọi đến chơi cosplay, làm tài xế cho anh một ngày đấy."
Hắn không lãng phí thời gian, ném người vào xe riêng rồi đóng cửa lại, còn mình thì vòng sang một bên mở cửa ghế lái. Trong xe, nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Thịnh, người đại diện hét lên thất thanh: "Tiêu Thịnh!"
Tiêu Thịnh lúc này mới phát hiện trong xe lại còn trói cả người đại diện của mình.
Hắn ta cắn nhẹ môi, hô: "Các người đây là giam giữ phi pháp!"
A Cát đầu cũng không quay lại: "Chúng tôi đây rõ ràng là vì dân trừ hại."
Sau đó, đạp ga một cái thẳng tiến cục cảnh sát Nhạn Thành.
Trong phòng.
Trì Bạch và Thiên Thông đại sư đã bùng nổ một trận đại chiến, Trì Bạch tay cầm kiếm gỗ đào, còn pháp khí của Thiên Thông lại là một bức tượng hình người. Diện mạo của bức tượng này khác với những con lật đật của ông ta, ngũ quan đoan chính, có thể lộ ra đủ loại biểu cảm, nhìn rất chân thật.
Kiếm gỗ đào xuyên thủng không khí bay thẳng đến trước mắt, Thiên Thông lập tức ném bức tượng trong tay ra ngoài.
Bức tượng lơ lửng giữa không trung, trên người đột nhiên bộc phát ra một trận quỷ khí cực kỳ mạnh mẽ, ngay sau đó, một bóng quỷ liền từ trong bức tượng từ từ rút ra. Bóng quỷ lộ vẻ thống khổ, nhưng theo những câu chú ngữ lẩm bẩm trong miệng Thiên Thông, vẻ mặt thống khổ ấy biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là sắc mặt lạnh băng, sát khí ngùn ngụt.
Trì Bạch nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ nhíu mày.
Nếu hắn không đoán sai, bóng quỷ này dường như bị Thiên Thông cưỡng ép giam giữ trong bức tượng.
Thậm chí giờ phút này khi đối chiến với hắn, cũng là do chịu áp lực mạnh mẽ từ Thiên Thông.
Nhìn thấy ánh mắt của Trì Bạch, Thiên Thông cười lạnh một tiếng lại chủ động tiết lộ thân phận của bóng quỷ: "Cậu còn trẻ, đại khái là không biết hắn. Nhưng nếu Trương Chính Tắc ở đây, e rằng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đồng đội cũ của hắn."
Trương Chính Tắc?
Biểu cảm trên mặt Trì Bạch không đổi, nhưng trong lòng lại kinh hãi.
Tên Trương Chính Tắc có lẽ nghe xa lạ một chút, nhưng nếu đổi thành Tam Gia, vậy thì lại rất quen tai.
Trì Bạch lần trước mới đến chỗ Tam Gia mua một đống giấy tăng.
Đôi mắt hắn nặng nề, hỏi: "Đây là đồng đội đã từng làm việc ở bộ phận đặc biệt của Tam Gia sao?"
Khóe miệng Thiên Thông ngậm ý cười: "Không tồi."
Sau đó, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng: "Tiểu tử, cậu có muốn thử xem, rốt cuộc là bộ phận đặc biệt ngày xưa lợi hại hơn, hay là bộ phận đặc biệt hiện tại tốt hơn?"
Tuy nói là dò hỏi, nhưng Thiên Thông hiển nhiên không cho Trì Bạch cơ hội từ chối.
Ông ta vừa nhấc tay, bóng quỷ kia liền phát ra một tiếng kêu bén nhọn, bay thẳng về phía Trì Bạch. Quỷ khí lướt qua, kích động từng tầng không khí dao động, tốc độ của nó cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Trì Bạch. Trì Bạch trong lòng kinh hãi, lập tức lấy kiếm gỗ đào ra ngăn cản.
Nhưng bóng quỷ lại ngoài dự đoán mọi người không hề né tránh, mà là trực diện đón nhận, dùng móng vuốt sắc bén câu lấy kiếm gỗ đào dùng sức siết chặt.
Nó dường như không cảm thấy đau đớn, cho dù lòng bàn tay bị tầng tầng kim quang bỏng rát, đôi mắt đỏ tươi vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Trì Bạch, bàn tay cũng dùng sức hơn nữa.
"Cộp."
Một vết nứt xuất hiện trên kiếm gỗ đào.
Trì Bạch biến sắc, cúi đầu nhìn thấy vết nứt trên kiếm gỗ đào bắt đầu lan rộng ra bốn phía, vội vàng buông kiếm gỗ đào lùi về phía sau.
Nhưng bóng quỷ thấy vậy, liền ném kiếm gỗ đào đi, nhanh chóng đuổi theo.
Trì Bạch ném bùa không tiếc tiền vào người bóng quỷ, đáng tiếc bóng quỷ kia thật sự cường đại, mỗi lá bùa trên người nó chỉ có thể khiến nó dừng lại trong thời gian ngắn ngủi. Định Thân Phù định những tiểu quỷ bình thường khi ít nhất có thể duy trì một ngày một đêm, nhưng định con quỷ ảnh này lại chỉ được hai phút.
Ngay khi Trì Bạch đang băn khoăn rốt cuộc nên đối phó với bóng quỷ như thế nào, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai Trì Bạch. Trì Bạch trong lòng rùng mình, đột nhiên quay đầu lại.
Tầm mắt nhìn thấy Dung Kính, lại thở phào một hơi.
"Cậu ..."
"Nhìn tôi đây."
Dung Kính nheo mắt nhìn về phía bóng quỷ đối diện, Hắc Kim Phiên Kỳ nổ lớn rơi xuống đất, thiếu niên đứng phía sau Phiên Kỳ, mày mặt bình tĩnh, hô: "Thu!"
Lực hút mạnh mẽ tức khắc khiến bóng quỷ hoàn toàn không phòng bị loạng choạng hai bước về phía trước.
Chú ý tới cảnh này, Thiên Thông nhíu mày: "Thứ gì?"
Ánh mắt ông ta lóe lên tia lạnh lẽo, đang định nhích người giúp bóng quỷ, lại đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng: "Đối thủ của ngươi là ta đấy."
Tiếng cười khẽ như ma quỷ vang lên, khiến Thiên Thông cả người toát mồ hôi lạnh.
Ông ta đột nhiên quay đầu lại, thấy Tư Lưu vốn dĩ bị mình dán Định Thân Phù thế mà thong thả ung dung giơ tay bóc lá bùa trên đầu xuống.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Thông, Tư Lưu nở một nụ cười với ông ta, ngón tay thon dài vê vê lá bùa, lá bùa màu vàng đó liền hóa thành một nắm bột mịn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cảnh tượng này khiến Thiên Thông trong lòng dâng lên sóng lớn.
Chỉ dựa vào động tác đơn giản này, ông ta liền hoàn toàn có thể khẳng định, Tư Lưu so với con ác quỷ mình nuôi còn mạnh hơn rất nhiều!
Sắc mặt hơi biến, Thiên Thông không nói hai lời liền bắt đầu lùi lại.
Nhưng Tư Lưu cũng không muốn cho hắn cơ hội này: "Con ác quỷ kia cứ để lại cho hai người bạn nhỏ rèn luyện là tốt rồi, còn ngươi ..."
Y đánh giá Thiên Thông từ trên xuống dưới, cười ha hả: "Xem xem ngươi có thể trụ được mấy chiêu dưới tay ta."
Trung tâm thương mại Thiên Địa Thông.
Tiết Thương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn A Thu, sau đó tầm mắt chuyển động xung quanh, hôm nay tuy là ngày làm việc, nhưng người ở Thiên Địa Thông thế mà cũng không ít.
Anh cau mày, hỏi nhỏ: "Nhất định phải đến Thiên Địa Thông ăn lẩu sao?"
A Thu hất cằm: "Đây chính là Dung Kính nhiệt liệt đề cử, nói lẩu Thiên Địa Thông là số một Nhạn Thành. Hai chúng ta khó khăn lắm mới được nghỉ, không được ra ngoài ăn một bữa ngon sao?"
Tiết Thương rất tán thành vế sau lời nói của A Thu, nhưng vế đầu thì...
Dung Kính rốt cuộc có sở thích gì mà không có việc gì lại chạy đến đây ăn lẩu?
Trong lòng lẩm bẩm, nhưng Tiết Thương cũng không nói thêm gì nữa, mà theo A Thu cùng đi lên tầng cao nhất của Thiên Địa Thông, gọi nồi lẩu và đồ ăn.
Vừa ăn được hai miếng, sự nghi ngờ trong lòng Tiết Thương liền biến mất không còn một mảnh.
Đừng nói, hương vị quả thật rất ngon.
Đúng là phải có Dung Kính (mới biết chỗ này).
Anh ngước mắt đang định khen Dung Kính với A Thu, lại kinh ngạc khi thấy xung quanh đột nhiên nổi lên một tầng sương mù, ngay sau đó một bóng quỷ đột nhiên vụt ra từ trong sương đen, thẳng tắp lao về phía ngực anh ta.
Sắc mặt Tiết Thương hơi biến, lập tức lật bàn tạm thời ngăn cản bóng quỷ, chợt thân thể đột nhiên lùi về phía sau.
Kéo đủ khoảng cách, anh mới ngước mắt nhìn về phía bóng quỷ, nhưng anh ta lại thấy một sự tồn tại đáng sợ hơn cả bóng quỷ ...
Hàn Dụ.
Người đàn ông nhìn anh ta, khóe mắt nhếch lên, lộ ra nụ cười: "Bất ngờ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com