Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (13)
Chương 13.
Editor: Ang Chem.
⭒°. ݁✮
Thực tế thì ban đầu Sầm Úc chỉ định diễn thôi, chứ nào có ý định uống say thật.
Cậu vốn muốn giả vờ cho tròn vai, ai ngờ trời tính không bằng cơ thể tính!
Cái thằng Sầm Úc trong quá khứ rõ ràng từng là đầu gấu đường phố kiêm luôn bá chủ làm thêm, vậy mà lại có tửu lượng bằng không!
Ly bia thứ ba vừa chạm đáy dạ dày, ý thức Sầm Úc đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Tuy vẫn còn chưa đến độ nói nhảm, nhưng cả người cậu đã nhẹ bẫng cả ra, chẳng còn tí sức lực nào.
Chợt nhớ mình còn nhiệm vụ phải hoàn thành, Sầm Úc cũng chả buồn xoắn xuýt thêm, cứ thế thả lỏng cơ thể đổ sập xuống bàn.
Lâu Bách Xuyên theo quán tính định đưa tay ra đỡ, song Cao Lan Diên bên kia đã nhanh hơn một nhịp.
“Anh Sầm say rồi ạ?” Hắn ta cúi người xuống, gần như ghé sát thì thầm vào tai Sầm Úc.
Cảnh tượng nọ khiến Lâu Bách Xuyên cảm thấy hơi chướng mắt, nhưng anh ta lại tự cười nhạo cái tâm trạng kỳ cục vô lý của mình, rồi khẽ quay mặt đi hướng khác.
Mấy đồng nghiệp gần đó cũng bắt đầu xúm tới, ai nấy đều không tin nổi Sầm Úc lại bị đo ván nhanh đến thế.
“... Hay là đưa Sầm Úc về trước đi?” Một người đồng nghiệp đeo kính lên tiếng.
Lâu Bách Xuyên đang định bảo cứ để Sầm Úc ngồi nghỉ giải rượu thì Cao Lan Diên đã nhanh miệng xung phong: “Vậy để em đưa anh Sầm về cho ạ.”
Lâu Bách Xuyên quay sang hắn ta: “Cậu không lái xe đến, e là không tiện lắm.”
“Không sao đâu anh.” Cao Lan Diên giơ điện thoại lên: “Em book xe là được ấy mà.”
“Thôi.” Lâu Bách Xuyên vẫn còn khoác chiếc áo vest, anh ta đứng lên, ánh mắt hướng sang Sầm Úc đang gục trên bàn: “Để tôi đưa cậu ấy về trước, mọi người cứ tự nhiên.”
Thấy thế, Cao Lan Diên cũng bật dậy theo: “Một mình anh sao được ạ? Để em đi cùng phụ anh Xuyên một tay.”
Gương mặt Lâu Bách Xuyên không để lộ nhiều cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào đôi mắt cười tươi rói đối diện mình.
“Được.” Dứt lời, anh ta lướt qua đám đồng nghiệp vẫn còn đang ngơ ngác hóng chuyện trong phòng: “Chúng tôi đưa cậu Sầm về trước, mọi người cứ ăn uống thoải mái, lát nữa dùng thẻ này thanh toán.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa thẻ cho tổ trưởng bộ phận mình quen biết.
Lâu Bách Xuyên liếc nhìn Sầm Úc đã được Cao Lan Diên đỡ dậy:
“Đi thôi.”
⭒°. ݁✮
Thật ra, Sầm Úc lúc này vẫn còn tỉnh chán.
Nghe Cao Lan Diên đòi đưa về, phản xạ đầu tiên của cậu là từ chối, nào ngờ sau đó Lâu Bách Xuyên bỗng nói cũng muốn đi cùng.
Không lẽ đây chính là bàn tay vàng của tác giả ư?!
Để tiện chăm sóc “người say”, lần này Cao Lan Diên không ngồi ghế phụ mà vào thẳng hàng ghế sau. Hắn đỡ lấy Sầm Úc đã đỏ bừng đôi má — có lẽ là do hơi men, nước da cậu không còn vẻ trắng lạnh như thuở ban đầu.
Mùi rượu trên người cũng chỉ phảng phất, thoảng ra theo từng nhịp thở chứ không hề nồng nặc hay khó chịu.
Ánh mắt Cao Lan Diên dừng trên mặt Sầm Úc vài giây, rồi bật cười đưa tay tới: “Anh Sầm không uống được mà cũng ráng uống nhiều làm chi.”
Vừa nói, ngón cái hắn vừa miết nhẹ lên nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cậu ——
“Cài dây an toàn vào đi.”
Giọng Lâu Bách Xuyên từ ghế lái vọng lên.
Cao Lan Diên để đầu Sầm Úc tựa vào vai mình. Hắn liếc gương chiếu hậu, thấy Lâu Bách Xuyên phía trước cũng đang cài dây an toàn, cứ như thể câu nhắc nhở ban nãy chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi.
Hắn thầm cười khẩy, đoạn nghiêng người qua Sầm Úc, gần như ôm lấy cậu… để kéo dây an toàn từ bên kia sang.
Tuy động tác có hơi lố lăng, nhưng điệu bộ lại cố ý tỏ ra thật khẽ khàng vì sợ đánh thức người đang say: một tay hắn vịn vai cậu, tay kia vòng qua kéo sợi đai từ vai trái cậu xuống.
Từ góc độ của Lâu Bách Xuyên, cảnh đó trông không khác gì Cao Lan Diên đang ôm chặt lấy Sầm Úc rồi quay sang hôn cậu ta.
Chướng tai gai mắt.
May mà Cao Lan Diên không làm gì thêm. Cài dây cho Sầm Úc xong, hắn ta cũng tự cài dây an toàn cho mình.
Liếc qua gương chiếu hậu, hắn bắt gặp ánh mắt Lâu Bách Xuyên đang hướng thẳng vào bản thân ——
“Đi được rồi đó anh Xuyên.”
“Nhà cậu ấy ở đâu?” Lâu Bách Xuyên nắm vô lăng, cất tiếng hỏi.
“À phải rồi, anh Sầm ơi.” Cao Lan Diên cúi xuống nhìn Sầm Úc đã gần như mê man: “Nhà anh ở đâu thế ạ?”
Cậu liền gạt phắt bàn tay đang đặt trên vai mình ra: “Nóng.”
Sầm Úc làu bàu khó chịu, đoạn như bắt được đúng từ khóa chính trong câu hỏi, liền đọc vanh vách tên khu dân cư và số nhà của mình.
Rồi tiếp tục ngả người dựa vào lưng ghế.
Bị đối phương phũ, Cao Lan Diên cũng chẳng tỏ vẻ tức giận, chỉ tủi thân đưa tay ra trước mặt Sầm Úc:
“Anh đánh đỏ cả tay em rồi đây này. Anh Sầm uống rượu vào dữ thiệt luôn á.”
“...” Đừng có xạo lìn nữa.
Sầm Úc đúng là có say thật, nhưng nhiều lắm cũng chỉ đến sáu phần.
Chẳng qua cậu muốn Lâu Bách Xuyên đưa về nhà để hoàn thành nhiệm vụ nên mới phải diễn sâu vậy thôi.
Nghe Sầm Úc đọc địa chỉ xong, Lâu Bách Xuyên ngồi trước liền mở bản đồ định vị… Đoạn đường cũng không quá xa, lái xe chừng bốn mươi phút là tới.
Sầm Úc để tay hờ trên đùi, đăm chiêu nghĩ ngợi xem có nên báo trước cho Ngu Sân Ngọc một tiếng hay không…
Theo truyện gốc thì phải gần cuối tiệc cậu mới say, giờ lại sớm hơn hẳn hai tiếng. Lỡ như Ngu Sân Ngọc không có ở nhà thì toi?!
Ai sẽ lên sân khấu cậu bày sẵn đây?
Vừa nghĩ tới đó, Sầm Úc liền cho tay vào túi quần mò điện thoại. Nhưng hành động ấy làm sao qua được mắt Cao Lan Diên ngồi sát bên cạnh.
Hắn vội nắm chặt lấy tay Sầm Úc: “Anh đừng quấy nữa, ngoan nhé? Đang ở trên xe mà, sắp về đến nhà rồi.”
“...”
Phiền phức.
Sầm Úc giằng ra khỏi tay Cao Lan Diên.
“Anh mày muốn gọi điện thoại.” Cậu nói bằng một vẻ hết sức quả quyết.
Đoạn cậu móc điện thoại trong túi quần ra, rồi bấm số gọi ngay Ngu Sân Ngọc.
Chưa đầy hai giây sau, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng Ngu Sân Ngọc tức thì vọng đến:
“Alo~ Chồng yêu sao thế ạ~”
“... Anh sắp về.” Sầm Úc lè nhà lè nhè: “Đừng có quên giặt đồ đấy.”
Câu trước câu sau lộn xộn và cái giọng ngà ngà không thể giấu đi đâu được này, Ngu Sân Ngọc vừa nghe đã biết ngay: Sầm Úc say rồi.
Y gần như phải bóp nát chiếc điện thoại đang cầm mới giữ nổi điệu bộ ôn tồn thường ngày:
“Anh uống rượu à?” Ngữ điệu mềm mại rất đỗi dịu dàng vang lên: “Em đã dặn rồi mà, ra ngoài thì đừng uống nữa... hại sức khỏe lắm đó.”
Nghe mới độ lượng và chu đáo làm sao.
Men rượu đã bắt đầu ngấm, những lời thủ thỉ du dương của Ngu Sân Ngọc bên tai Sầm Úc giờ chẳng khác nào một khúc hát ru êm ái.
“Cúp...” Cậu lẩm bẩm, vừa động đậy thì ý thức bỗng rơi vào cơn choáng váng mơ hồ.
“Anh muốn ngắt máy ạ? Để em giúp cho.” Cao Lan Diên ân cần hỏi, hắn nắm lấy tay Sầm Úc rồi nhấn nút tắt cuộc gọi.
⭒°. ݁✮
Ngu Sân Ngọc đã nghe thấy giọng gã đàn ông xa lạ kia.
Trẻ trung, tràn đầy sức sống…
Ánh mắt y dừng lại trên chiếc áo Sầm Úc mới thay hôm trước — thứ vừa được lôi ra khỏi giỏ đồ bẩn.
Cuối cùng, y vẫn tiếp tục nhấn nó chìm vào làn nước trong chậu.
Duy chỉ có lực ấn là mạnh bạo tựa như muốn dìm chết chiếc áo.
Không được giận, tuyệt đối không được giận. Ngu Sân Ngọc cố tự dặn lòng. Sầm Úc sắp về rồi, mình phải giặt cho xong đống đồ này trước đã...
Đầu óc thì nghĩ vậy đấy, song mắt y lại chẳng thể rời khỏi cánh cửa dù chỉ một giây.
Giọng nói kia có phải là Lâu Bách Xuyên không?
Nhưng theo lời Sầm Úc, Lâu Bách Xuyên là sếp cậu, sếp gì mà giọng nghe non choẹt thế kia?
Với lại, nếu hắn ta đang lái xe thì làm sao gọi điện thoại được?
Hay là Sầm Úc đặt xe về...?
Đầu óc Ngu Sân Ngọc quay cuồng với vô vàn giả thiết khác nhau. Y cứ ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đẩu, chẳng rõ đã bao lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn vọng vào từ ngoài cửa.
Hình như có đến tận mấy người.
Ngu Sân Ngọc vội vàng lau khô hết nước trên tay rồi mở toang cửa ra...
Cảnh tượng đập vào tầm nhìn là Sầm Úc đang được hai gã đàn ông khác dìu đến.
Gần như ôm trọn.
Bàn tay tức khắc siết lấy khoá cửa, mắt y găm chặt vào hai người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com