Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vào vai gã trai quê kẹt xỉ vô đối (4)

Chương 4.

Editor: Ang Chem.

⭒°. ݁✮

Trong phòng tắm, Sầm Úc trao đổi lại một lượt về tình tiết truyện với hệ thống xong xuôi đâu đấy rồi mới bước ra ngoài.

Cậu đã thay bộ đồ ngủ Ngu Sân Ngọc đưa ban nãy. Mái tóc đen mực vẫn còn ẩm ướt, vài sợi tóc mai rủ xuống, khẽ chạm lên nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.

Vừa đặt chân đến phòng khách, cậu đã thấy Ngu Sân Ngọc vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế đẩu nhỏ xíu, hai má đỏ bừng, đang cặm cụi vò quần áo cho mình...

Cảnh tượng bất giác khiến cậu thấy hơi ngại ngùng.

Sầm Úc bèn đằng hắng một tiếng, đoạn đi tới liếc chiếc áo trong chậu: “Thôi khỏi đi, em định vò cái này đến sáng mai hay sao?” Nói rồi, cậu ngồi thụp xuống, gom hết chỗ quần áo còn lại, ném thẳng vào máy giặt: “Cứ giặt máy cho khoẻ.”

“Nhưng nhớ kỹ đấy, không có lần sau đâu!”

“Chồng ơi!” Ngu Sân Ngọc ngồi trên chiếc ghế con, hai tay còn chưa kịp rút khỏi chậu nước lạnh. Thấy Sầm Úc bỗng dưng tỏ vẻ quan tâm lạ thường, không bắt mình giặt đồ nữa, y tức khắc cảm động đến hai mắt rưng rưng.

“Em biết ngay là anh thương em nhất mà!” Giọng y chan chứa niềm xúc động: “Không sao hết chồng ơi, từ nay về sau, ngày nào em cũng sẽ tự tay giặt đồ cho anh.”

“...” Sầm Úc đang rất ngứa miệng muốn chửi đời.

Cậu hé môi định bụng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, nuốt ngược mọi lời vào lòng.

Lặng thinh nhìn Ngu Sân Ngọc vài giây, Sầm Úc đáp: “Em thấy vui là được.”

“Vâng ạ!” Ngu Sân Ngọc gật đầu lia lịa, đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế con. Y tỉnh bơ chùi vội hai bàn tay còn ướt sũng vào bộ đồ đắt cắt cổ trên người — thứ quần áo tuyệt đối không thể giặt máy, rồi đi tới áp sát vào Sầm Úc: “Chồng yêu, để em sấy tóc cho anh nhé ~”

Thấy mắt Ngu Sân Ngọc sáng rỡ long lanh, điệu bộ như thể đã rất ngóng trông việc này từ lâu, cậu quyết định không nói mình chỉ cần lau khô sơ là được, mà lặng lẽ ngầm đồng ý hành động của y.

Thế là Ngu Sân Ngọc liền hí hửng kéo tay Sầm Úc lại phía sofa trong phòng khách. Y ra hiệu bảo cậu ngồi xuống cho ngay ngắn, rồi tự mang máy sấy tới.

“Đúng là thiếu em thì chồng chẳng xong nổi việc gì mà...” Ngu Sân Ngọc lẩm bẩm: “Đến cả tóc tai cũng không biết đường tự sấy nữa là.”

Sầm Úc chỉ muốn vặn lại ngay tắp lự: thế chẳng lẽ mấy bận tui đi công tác xa nhà là có người rừng nào hiện ra sấy tóc giúp chắc?!

Cậu lại tiếp tục gào thét ầm ĩ trong bụng.

Nhưng ngoài mặt, Sầm Úc vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười nhác uể oải, ngả người dựa hẳn vào lưng sofa.

Gáy cậu vừa hay đặt lên thành ghế, đầu hơi ngửa về sau, mặc cho Ngu Sân Ngọc muốn làm gì thì làm với cái đầu còn đang ẩm nước của mình.

Ngu Sân Ngọc một tay cầm máy sấy, tay kia khẽ luồn vào mái tóc vừa gội vẫn chưa được lau khô của đối phương, nhẹ nhàng lần theo từng đường chân tóc...

Một màu đen tuyền điềm tĩnh, đặt cạnh làn da trắng sứ và gương mặt lạnh lùng cực độ kia, càng khiến người ta ngỡ như cậu chính là nhân vật vừa bước ra từ trong tranh vẽ.

Ngón tay y chuyển sang xoa bóp nhẹ nhàng lên da đầu Sầm Úc: “Em mát xa cho anh một lát nhé, làm thế này có thể giúp anh đỡ đau đầu hơn đấy.”

“... Ừm.” Cậu khẽ ừ hử trong cổ họng

Ngu Sân Ngọc phóng tầm nhìn tham lam nuốt chửng mọi đường nét trên gương mặt Sầm Úc.

Ánh mắt y lướt dọc theo sống mũi cao thẳng tắp, dừng bước nơi hàng mi vừa dài vừa cong, rồi lại quyến luyến không rời hai nốt ruồi lệ cạnh vành mắt cậu.

Y đưa một ngón tay ra, di di trong khoảng không như đang cố phác họa lại vị trí của hai nốt ruồi kia, bụng thầm cảm thán sao mà chỗ nào trên người Sầm Úc cũng đẹp đến thế...

Đoạn, Ngu Sân Ngọc lại dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu, rồi mới cầm máy sấy lên, chậm rãi hong khô từng sợi một.

Dưới hơi nóng của máy sấy và sự ve vuốt từ những ngón tay y, mái tóc dần khô lại.

Xúc cảm cũng trở nên mềm mượt lạ thường, tựa như bộ lông được chải chuốt tỉ mẩn của loài mèo cảnh quý hiếm nào đó, óng ả đến độ ai thấy cũng phải xuýt xoa khen một câu.

Y vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp gỡ Sầm Úc, khi đó tóc cậu cắt rất ngắn, lại vì chẳng được chăm chút mấy nên trông cứ rối bù cả lên.

Cậu mặc bộ đồ thể thao đơn giản hết mức, gò má hẵng còn vương mấy vết bầm tím.

Hai nốt ruồi lệ dưới vành mắt kia đã khiến y khắc cốt ghi tâm bóng hình cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn làn da Sầm Úc dần trở lại sắc trắng nõn nà nhờ bàn tay chăm sóc của mình, mái tóc đen huyền nay cũng không còn khô rối như trước, đáy lòng Ngu Sân Ngọc bỗng dâng lên một niềm vui sướng mãn nguyện khôn tả.

Chiếc máy sấy công suất mạnh làm việc rất hiệu quả, chẳng mấy chốc, mái tóc ướt đẫm của Sầm Úc đã khô cong hoàn toàn.

Ánh mắt Ngu Sân Ngọc thoáng chút tiếc nuối, song cũng đành đặt máy sấy trong tay xuống.

Đầu Sầm Úc trông bông xù hẳn lên, dáng vẻ lạnh lùng thường trực dường như tan biến đi đôi phần, thay vào đó là một nét mềm mại toát ra từ sâu trong con người cậu.

Ngu Sân Ngọc lại cúi xuống ngắm nghía thêm một lúc nữa, đoạn mới vươn tay véo nhẹ vành tai Sầm Úc: “Được rồi ạ, tóc khô hết rồi anh.”

Sầm Úc đang lơ mơ sắp thiếp đi, nghe thấy tiếng Ngu Sân Ngọc gọi thì giật mình tỉnh táo hẳn.

“Vậy anh đi ngủ đây, mai còn phải đi làm.”

Nói đoạn, cậu đứng dậy, bước thẳng một mạch về phòng ngủ mình, chẳng buồn ngoái đầu dù chỉ một lần.

Đi được non nửa quãng đường, cậu lại ngoảnh nhìn Ngu Sân Ngọc vẫn đứng tần ngần sau chiếc sofa, rốt cuộc vẫn không nén nổi lòng mà dặn thêm một câu: “Em cũng ngủ sớm đi, quần áo cứ để đấy.”

⭒°. ݁✮

Vừa đặt chân vào phòng, Sầm Úc bỗng thấy đầu óc đột ngột choáng váng những cơn quay cuồng.

Sau khi ngâm nước rồi lại ngồi ngoài phòng khách trong bộ đồ ngủ suốt một hồi, có vẻ như cơn sốt hâm hấp lúc trước đã bắt đầu trở nặng.

Mà kể cũng lạ.

Dẫu rằng Ngu Sân Ngọc và Sầm Úc sống cùng một mái nhà, nhưng thực chất thì trước giờ hai người vẫn luôn ngủ riêng.

Ấy là vì ở thế giới này, việc kết hôn đồng giới là lẽ thường tình, nên Sầm Úc đã viện cớ là: “Khi chúng ta chưa nên vợ nên chồng hẳn hoi, anh không nỡ chạm vào người em.”

Ngu Sân Ngọc nghe xong thì lập tức cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, và thế là cả hai trở thành bạn cùng thuê nhà theo một cách hiểu nào đó —— nói cho đúng thì phải là chủ và đứa ở đợ không công.

Sầm Úc giấu chuyện mình bị sốt cũng là có lý do cả — cậu thừa biết, chỉ cần hé nửa lời thôi là Ngu Sân Ngọc kiểu gì cũng cuống cuồng như trời sập tới nơi, gọi cấp cứu lôi cậu vào bệnh viện bằng được.

Mà khổ cái, Sầm Úc lại thuộc dạng thấy bệnh viện là chạy mất dép, né được ngày nào hay ngày đó.

Vả lại, đối với cậu, sốt thì chỉ cần uống viên thuốc hạ sốt là xong chuyện.

Đâu phải chuyện gì to tát...

Nghĩ vậy, cậu lại rót cho mình thêm một cốc nước ấm, đoạn thả phịch cả người xuống tấm nệm giường êm ái.

⭒°. ݁✮

Sầm Úc vừa khuất dạng sau cánh cửa phòng thì Ngu Sân Ngọc cũng đi tắm rửa.

Bộ đồ ngủ y đang mặc vốn là đồ đôi với Sầm Úc... Có điều cậu vô tâm chẳng hề hay biết, chiếc áo Ngu Sân Ngọc đưa cho cậu ban nãy cũng chính là áo của y.

Bởi vì cỡ đồ ngủ thường khá rộng rãi, dù Ngu Sân Ngọc có cao hơn Sầm Úc chút đỉnh thì y vẫn có thể mặc vừa áo của cậu được.

Ngu Sân Ngọc nhẹ nhàng đặt bộ đồ ngủ gọn sang một bên, đoạn bước vào phòng tắm hãy còn vương chút ẩm ướt.

Trong không khí lơ lửng mùi hơi nước âm ấm, thoảng qua hương gỗ bách thanh dịu. Đó là loại sữa tắm mà Sầm Úc luôn dùng — dù chưa từng mở miệng thừa nhận mình thích, nhưng lần nào tắm cậu cũng chọn đúng chai ấy, chẳng khi nào bảo Ngu Sân Ngọc đổi loại khác. Thế nên y thừa biết, Sầm Úc yêu cái mùi này biết bao nhiêu.

Gỗ bách hòa quyện trong làn hơi bảng lảng mờ ảo khiến Ngu Sân Ngọc bất giác hít vào thật sâu.

Y bắt đầu cởi bỏ chiếc áo đang mặc trên người ra, lặng lẽ đối diện với ảnh phản chiếu trước gương.

—— Trái ngược với vóc dáng cao ráo trông có phần mảnh mai bên ngoài, lồng ngực trần của Ngu Sân Ngọc lại vô cùng rắn rỏi.

Cơ bụng nổi rõ từng đường từng nét, có lẽ cũng nhờ vào dòng máu lai mà khung xương y vốn dĩ đã to hơn người thường — chỉ bởi thân mình lêu nghêu và cách ăn vận thường ngày nên trông mới có vẻ gầy ốm như vậy mà thôi.

Y trút bỏ hết quần áo, định bụng ném vào giỏ đồ bẩn đặt ngay bên cạnh.

Song ánh mắt chợt vô tình dừng lại trên chiếc sơ mi Sầm Úc vừa cởi ra.

Ngu Sân Ngập ngập ngừng giây lát, rồi như một thói quen khó bỏ đã ăn sâu vào tiềm thức, y nhặt chiếc áo kia lên, ghé sát mũi vào cổ áo và ống tay mà hít hà thật lâu ——

Mùi rượu rum quyện với hoắc hương thoang thoảng xộc đến khứu giác.

Thứ nước hoa áp bách đầy tính chiếm đoạt không thể lẫn vào đâu được.

Ngay tức khắc, Ngu Sân Ngọc siết chặt chiếc áo trong tay. Y ghì lấy mảnh vải, tựa như muốn mượn nó mà nghiền chết kẻ mang mùi hương kia thành tro bụi.

“Thằng đê tiện.” Ngu Sân Ngọc căm thù gằn giọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com