Q1 - Chương 63 : Trúng bùa
Bên trong xe đang phóng nhanh, lúc Ôn Dương vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào cửa hàng trang sức bên đường.
Đó là...... Kỳ Hạn?
Ôn Dương vô thức nhìn về phía cửa sổ xe, thân ảnh ấy đã vào cửa hàng trang sức rồi.
Nhìn cửa hàng trang sức đang dần khuất bóng, Ôn Dương mơ hồ khó hiểu, nếu đúng là Kỳ Hạn, vậy người phụ nữ đang trong lòng Kỳ Hạn là ai?
Ân Lang Qua đang ngồi bên cạnh Ôn Dương, vô thức nhìn lại theo tầm mắt của Ôn Dương, nhưng chỉ thấy dòng người qua lại.
"Đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói của Ân Lang Qua khiến cho Ôn Dương hoàn hồn lại, "À.... Tôi... Hình như tôi nhìn thấy một con mèo bị lạc ven đường."
Ân Lang Qua cười khẽ, cánh tay ôm chặt eo Ôn Dương, chóp mũi cọ nhẹ lên tóc mai Ôn Dương, thanh âm khàn khàn từ tính, "Con trong nhà vẫn không đủ cho em sủng sao? Lại không có súc lực bồi tôi."
Ôn Dương cúi đầu, "Tôi không phải vẫn luôn đều... Đều bồi anh sao?"
"Nhưng tôi cứ cảm thấy em như bị mất hồn." Ân Lang Qua vuốt ve gương mặt Ôn Dương, Ôn Dương không thể không quay mặt đi nhìn thẳng hắn, ánh mắt Ân Lang Qua thâm tình mà ôn nhu, "Lâu như vậy rồi, em có một chút nào thích tôi không? "
Ôn Dương thần sắc phức tạp, ấp a ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, muốn cúi đầu xuống , nhưng cằm vừa dán xuống ngực đã bị Ân Lang Qua nâng lên.
Ôn Dương kinh hãi nhìn cát bay đá chạy trong mắt Ân Lang Qua.
"Khó trả lời vậy ư?" Ân Lang Qua sắc mặt u ám, một tay hắn chạm lên ngực vị trí tim của Ôn Dương, mày hơi nhíu lại thô thanh nói, " nơi này chỉ có thể là tôi, bất luận trước kia là như thế nào, hiện tại em trong lòng dám ở có người khác, tôi mẹ nó...."
Ôn Dương nhanh chóng lắc đầu, "Không có, trước kia .... Có lẽ có, nhưng hiện tại sớm... đã không còn." Ôn Dương biết Ân Lang Qua trong lòng đang canh cánh về Kỳ Hạn, vì thế cuối cùng lại bổ sung một câu, "Tôi đã từ lâu không gặp mặt anh ấy, anh biết mà."
Ân Lang Qua thoáng thay đổi, chậm rãi buông lỏng tay ra, xoay người dựa vào ghế sau, giơ tay nhéo giữa mày, thanh âm tỏ vẻ mỏi mệt, "Thực xin lỗi, tôi quá nhạy cảm, tôi chỉ muốn những thứ của riêng tôi chỉ thuộc về tôi. "
Ôn Dương chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay trên đùi Ân Lang Qua đáp lại, "Anh cho tôi chút thời gian."
Ân Lang Qua nhìn chằm chằm Ôn Dương, mấy giây sau liền duỗi tay ra ôm eo Ôn Dương, úp mặt vào trong ngực Ôn Dương, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn lại mất đi em."
Ôn Dương đương nhiên phân rõ, lời này của Ân Lang Qua là đang nói với ai.
Chạng vạng tối, Ân Lang Qua mang Ôn Dương đi thử lễ phục, Ôn Dương ở phòng thử đồ không ngừng đổi mới, Ân Lang Qua liền ngồi trên sô pha ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Trong lúc, Ngô Quang gọi điện thoại cho Ân Lang Qua rằng Dương Diệp đã biến mất.
Thân phận của Dương Diệp tương tự như điều tra viên bên cạnh Ân Lang Qua, và không ngoa khi nói rằng hắn ta là điều tra viên tư nhân, những gì Ân Lang Qua muốn điều tra thường được giao cho Dương Diệp.
Kể từ khi Dương Diệp giúp Ân Lang Qua tìm ra "Ôn Dương ", Ân Lang Qua không có nhiệm vụ gì mới để giao cho hắn ta, nhưng Dương Diệp, người được cho là được gọi đến, đã mất tích hơn mười ngày.
Ôn Dương thay bộ lễ phục cuối cùng đi ra, nhìn thấy Ân Lang Qua đang đứng bên cửa sổ cách đó không xa nghe điện thoại, vẻ mặt khá ngưng trọng.
"Cử thêm người đi tìm, hắn ta có một cô em gái đang học ở tỉnh khác. Anh có thể đến tìm cô ấy ... Sau khi tìm được thì đưa hắn đến gặp tôi..."
Ân Lang Qua cúp điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Ôn Dương cách đó không xa.
"Không tồi."
Ân Lang Qua đi đến trước mặt Ôn Dương ôm eo cậu, khẽ cười nói, "Mặc bộ đồ này để cùng tôi đi dự tiệc tối ngày mai."
Ôn Dương liếc nhìn điện thoại trong tay Ân Lang Qua khẽ gật đầu.
Buổi tối mai,Ân Lang Qua có cuộc xã giao quan trọng.
Ôn Dương đứng trên ban công nhìn xe của Ân Lang Qua lái đi rồi mới quay vào phòng ngủ, trước tiên cậu khóa cửa lại, sau đó ngồi trên giường bấm số của Kỳ Hạn.
Điện thoại reo lên rất nhiều lần, nhưng giọng nói của một người phụ nữ từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng nhạc điện tử trong phòng karaoke chói tai.
"Ai vậy?"
Ôn Dương tâm bỗng nhiên chấn động, thấp giọng nói, "Tôi tìm Kỳ Hạn."
"À.... Hạn, anh có điện thoại."
Điện thoại di động dường như đang giao cho Kỳ Hạn, trầm mặc một hồi, lời trách mắng của Kỳ Hạn bật ra, "Ai mẹ nó kêu cô trả lời điện thoại của tôi."
Giọng của Kỳ Hạn rõ ràng là nhằm vào người phụ nữ đó.
"Ôn Dương." Thanh âm của Kỳ Hạn đột nhiên ôn nhu, hẳn ra khỏi ghế lô, âm thanh ồn ào trong điện thoại đã biến mất, "Vừa rồi là bạn gái của bạn thân anh, em đừng hiểu lầm a, hôm nay là sinh nhật bạn thân anh, anh tới chúc mừng cậu ấy, di động thì đặt ở một bên, sau đó cô ấy liền...."
"Em tin tưởng anh." Ôn Dương nhẹ giọng nói, "Ta.... Em tin tưởng con người anh."
Kỳ Hạn nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói, "Em có khỏe không? Nhiều ngày như vậy anh rất lo lắng cho em, Ân Lang Qua không làm gì em đúng không."
"Em rất khỏe, Ân Lang Qua rất tin tưởng em." Ôn Dương do dự thật lâu, vẫn là không đủ dũng khí hỏi để xác nhận người mà cậu gặp hôm nay có phải là Kỳ Hạn hay không.
"Vậy là tốt rồi, anh còn lo Ân Lang Qua phát hiện ra ý đồ của em, nhiều ngày vậy rồi..... Có thu hoạch được gì không? "
"Em biết mật khẩu điện thoại di động của anh ta và mật khẩu của tập tin mã hóa bên trong. Tối mai, anh ấy sẽ đưa em đến một buổi đấu giá từ thiện. Anh cũng sẽ đến buổi đấu giá đó chứ. Em sẽ lấy trộm điện thoại di động của anh ấy cho anh."
"Được." Kỳ Hạn kích động lạ thường "Điện thoại di động là vật dụng cá nhân của hắn, nhất định sẽ tìm được thứ gì đó có giá trị từ nó."
"Vậy thì tốt rồi." Ôn Dương dừng một chút, thanh âm mang theo vài phần khẩn cầu, "Kỳ Hạn, sau đêm nay, anh... có thể tìm cách đưa em thoát khỏi Ân Lang Qua được không? Em sẽ không về nhà, cũng sẽ không làm hại anh bằng cách ở lại thành phố C, ngay cả khi anh đưa em đến sống ở một thành phố xa lạ, em cũng bằng lòng. "
"Ôn Dương, trước đây chúng ta không phải đã đồng ý sao?" Kỳ Hạn cố gắng trấn an nhẹ nhàng nói: "Vì tương lai của chúng ta cùng nhau suôn sẻ, hiện tại chúng ta chỉ có thể chịu đựng."
"Nhưng mà em sợ" Ôn Dương hơi hơi nức nở nói, "Ân Lang Qua hắn tựa trúng bùa vậy, hắn hiện ánh mắt anh ta nhìn em như hận không thể đem em nuốt chửng vậy, nếu lúc này em còn không nhân lúc hắn mất hết lý trí để mà thoát thân, e là về sau sẽ...."
"Ôn Dương ." Kỳ Hạn nhẹ giọng cất ngang, ""Chỉ cần chúng ta hạ được hắn, cho dù biết em đang âm mưu, hắn cũng sẽ không có cơ hội trả thù em. Chỉ cần chịu đựng một chút, chờ đến khi anh có được điện thoại của Ân Lang Qua vào tối mai để xác nhận rằng thông tin bên trong có liên quan đến chúng ta. Giá trị là gì? Đối với Ân Lang Qua, việc hắn đối xử tốt với em là một điều tốt. Em có thể từ từ cám dỗ hắn lắng nghe em. Nếu trái tim hắn hoàn toàn yêu em, ngay cả khi em phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không làm gì em. "
Trái tim Ôn Dương đột nhiên đau thắt lại, "Kỳ Hạn, chờ sau khi Ân Lang Qua không uy hiếp được chúng ta nữa, sau khi em rời khỏi hắn, liệu anh có còn muốn em không ?"
".... Em đang nghĩ gì vậy, anh đương nhiên muốn em, chúng ta là muốn ở bên nhau cả đời."
Ôn Dương dụi dụi mắt, tuy rằng không có phát ra tiếng thút thít, nhưng nước mắt cũng không ngừng chảy ra.
Rất nhiều cảm giác dường như đã thay đổi.
Cúp điện thoại xong, Ôn Dương bế con mèo con lên giường.
Mèo nhỏ ngoan ngoãn ngủ trong ngực Ôn Dương, Ôn Dương mở mắt ra nhìn vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ kính suốt tối đen, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đang mơ màng, Ôn Dương nghe được tiếng nước từ phòng tắm.
Ôn Dương đoán là Ân Lang Qua đã về.
Quả nhiên, hơn mười phút sau Ân Lang Qua thân thể trần trụi từ phòng tắm bước ra, Ôn Dương vẫn tiếp tục giả vờ ngủ say.
Qua gần một phút, Ôn Dương cảm giác bên trên là mặt của Ân Lang Qua đang nhìn chằm chằm mình, bởi vì lông tơ trên mặt cảm nhận được hơi thở ấm áp của Ân Lang Qua.
Ôn Dương cảm giác được lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Nụ hôn nhẹ như lông vũ của Ân Lang Qua rơi vào giữa hai hàng lông mày của cậu, nhưng Ôn Dương vẫn không nhúc nhích
Ân Lang Qua tựa hồ cũng không phát hiện Ôn Dương đang giả vờ ngủ, hắn động tác nhẹ nhàng chậm rãi xách con mèo Tiểu Nãi từ ngực Ôn Dương lên, Tiểu Nãi cũng đang ngủ, bỗng trợn tròn mắt nhìn Ân Lang Qua , rất phối hợp không kêu rên, tay Ân Lang Qua nhẹ nhàng thả con mèo ra ngoài phòng ngủ.
"Dám kêu ta hầm mi."
Trầm giọng nói xong, Ân Lang Qua đóng cửa phòng ngủ lại.
Trở lại mép giường, Ân Lang Qua chậm rãi nằm xuống, chậm rãi nhắc cánh tay trên ngực Ôn Dương ra, cuối cùng ở đem cánh tay còn lại của Ôn Dương ra vòng qua đầu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com