Q1 - Chương 72+73
Chương 72 : Sợ hãi
Triệu Giang thấy Kỳ Hạn và Ôn Dương đứng yên không bước nổi, mặt đầy nghi hoặc cười nói, "Làm sao vậy?"
Sắc mặt Kỳ Hạn khó coi tới rồi cực điểm, hắn biết lúc này đường lui đã không còn, kế hoạch lợi dụng Ôn Dương đánh cắp bí mật thương mại của Ân Lang Qua cho bản thân cuối cùng cũng phải kết thúc..
Chuyện đã tới bước này, cũng chỉ có thể đón khó mà lên, hắn không tin người đàn ông này có thể vì Ôn Dương mà không màng đến cha mẹ mình để làm hắn mất hết mặt mũi.
Mà Ôn Dương....
Kỳ Hãn quay đầu nhìn nhìn bên cạnh Ôn Dương, Ôn Dương lúc này sắc mặt trắng bệch, hai chân mất khống chế lui chậm về sau, cuối cùng khó khăn nhìn về hướng Kỳ, đôi mắt kia tựa hồ sợ hãi , bất lực, cảm giác chỉ trong vài giây nữa là nước mắt rơi xuống.
Kỳ Hạn cảm thấy trái tim mình như bị đâm bởi ánh mắt cầu cứu của Ôn Dương ....
Kỳ Hạn cắn chặt răng, sau một lúc lâu khôi phục phong độ mỉm cười, hắn duỗi tay giữ chặt tay Ôn Dương, thấp giọng trấn an, "Đừng sợ, có anh đây."
Khoảnh khắc Ôn Dương bị Kỳ Hạn nắm chặt tay, run rẩy ngừng lại, thân thể mỏng manh như bị tiêm chích mạnh mẽ vững vàng không còn hư không, Ôn Dương hít sâu một hơi, sau đó cười khổ nhìn Kỳ Hạn.
Cậu thì sợ cái gì chứ?
Đối với Ân Lang Qua mà nói, chính mình bất quá là một cái mạng người, hắn muốn thì có thể lấy đi....
Vừa lúc cũng có thể kết thúc chuyện này, chuyện đã làm cậu cảm thấy buồn nôn và nhục nhã...
"Em không sợ." Ôn Dương cười khẽ thấp giọng nói.
Kỳ Hạn nắm chặt tay Ôn Dương, thấp giọng nói, "Anh sẽ không từ bỏ em." Nói xong, Kỳ Hạn kéo Ôn Dương nhấc chân đi về hướng Ân Lang Qua.
Nếu như hắn đoán không lầm, Ôn Dương vào lúc này sẽ vì chính mình mà hi sinh bất cứ sự thoải mái nào .....
Hắn hiểu Ôn Dương, đồng thời, cũng biết từ trong điện thoại Ân Lang Qua, tầm quan trọng của Ôn Dương đối với Ân Lang Qua là như thế nào!
Cho nên, khiến cho hắn phải đánh cuộc một phen!
Dáng ngồi của Ân Lang Qua vẫn không hề thay đổi , chỉ có đáy mắt u ám, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt, khóe miệng im bặt, toát ra một tia lãnh khốc cô tuyệt, kiện thạc thon dài, tây trang phẳng phiu thân hình giống một tôn tỉ mỉ tạo hình màu đen tượng đắp, vô thanh vô tức, lại phảng phất tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Triệu Giang không biết tại sao lại cảm thấy ớn lạnh, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, khi Kỳ Hạn đi đến trước mặt Ân Lang Qua, Triệu Giang cười nói: "Kỳ Hạn, đây là.... .. ""
"Hóa ra là Kỳ công tử." Ân Lang Qua đứng lên, tươi cười không nóng không lạnh.
Kỳ Hạn hơi nhếch khóe miệng, đem hết tự nhiên cười nói, "Ân tổng, đã lâu không gặp."
Một bên Triệu giang sửng sốt mấy giây, vỗ đùi nói, "Xem cái đầu tôi này, Ân tổng ngài và Kỳ Hạn chính là sống cùng một thành phố, nên là đã sớm quen biết mới đúng, ha ha, vậy thì thật sự là quá tốt..."
Ân tổng căn bản không để ý tới Triệu giang, mà là nhìn chằm chằm Ôn Dương bên cạnh Kỳ Hạn, nhếch nhẹ khóe miệng, cười quỷ dị, "Vị này chính là...."
Rõ ràng một giây trước có đủ dũng khí trấn an Kỳ Hạn, nhưng lại vào lúc này cùng Ân Lang Qua bốn mắt đối diện, trong lòng lại không khỏi bối rối, Ôn Dương không thể không thừa nhận, Ân Lang
Qua cho cậu một cái kinh thiên động địa. mạnh hơn thần chết bất cứ lúc nào.
"À, vị này Ân tổng ngài khả năng không quen biết." Triệu Giang cười nói, "Vị này tên Ôn Dương, là người yêu của Kỳ Hạn, vợ chồng trẻ tới đây chơi, tôi cũng là vừa lúc ở trên hành lang thấy bọn họ, cho nên liền nghĩ dẫn bọn chúng tới đây làm quen với Ân tổng, chỉ là không ngờ mọi người đã biết nhau từ trước, ha ha ha, Ân tổng ngài đừng để ý, tôi đây là...."
"Sao có thể chứ." Ân Lang Qua thong thả ung dung cắt ngang, rõ ràng hai mắt mỉm cười, giọng điệu lại trầm thấp, "Nếu tới rồi, vậy làm phiền phục vụ cho hai cái chén bát đũa nữa, vừa lúc tôi cũng muốn hảo hảo làm quen với ....Người yêu của Kỳ thiếu gia."
Hai chữ "Người yêu", Ân Lang Qua nói có khác thâm ý.
Thân thể Ôn Dương chấn động, trên mặt không chút huyết sắc.
Triệu Giang sửng sốt mấy giây.
"Cảm tạ ý tốt của Ân tổng." Kỳ Hạn không chút do dự nói, "Chỉ là sợ quấy rầy Ân tổng và giám đốc Triệu thương lượng, cho nên vẫn là nên hẹn Ân tổng dịp khác."
"Kỳ thiếu gia đừng lo lắng." Ân Lang Qua ngồi trở lại ghế, nhìn Triệu Giang có thâm ý khác ,cười nói, "Giám đốc Triệu vừa hay có việc gấp cần rời đi, trao đổi cũng đến đây kết thúc, đúng không giám đốc Triệu."
Triệu Giang nhìn ánh mắt u ám của Ân Lang Qua, lại quay đầu nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Kỳ Hạn, nửa ngày mới hậu tri hậu giác gật gật đầu, "Vâng... Đúng vậy đúng vậy, tôi có việc gấp cần về nhà, Kỳ Hạn , cháu thay chú tiếp đãi Ân tổng nhé, ngày khác lại gặp Ân tổng."
Triệu Giang vỗ vỗ vai Kỳ Hạn, nghĩ rằng mình đã cho Kỳ Hạn một cơ hội để có giao hảo với Ân Lang Qua, trầm giọng nói: "Hãy trân trọng cơ hội này thật tốt."
"Ân tổng, thật ngại quá...."
Nói xong, Triệu Giang xách chiếc áo khoác trên lưng ghế, sau đó dẫn hai bảo tiêu phía sau rời khỏi ghế lô.
Chương 73 : Xin tha
Sau khi cửa đóng lại, trong ghế lô đột nhiên an tĩnh đến đáng sợ, Ân Lang Qua nhấp một ngụm rượu, tay vẫy phía sau, dùng âm thanh để tất cả mọi người có thể nghe được chậm rãi nói, "Đứng giữ cửa, không có mệnh lệnh của tôi không cho bất kỳ kẻ nào bước vào, đương nhiên, cũng không thể để bất kì người nào đi ra ngoài."
Bảo tiêu phái sau đồng loạt nghe lạnh, sải bước ra khỏi ghế lô.
"Kỳ thiếu gia vì sao không ngồi." Ân Lang Qua đầu cũng chưa ngẩng, chuyên chú rót rượu, thanh sắc không có bất luận dị thường gì, hết thảy như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng, nhưng Kỳ Hãn và Ôn Dương trong lòng đều rõ ràng, ở đáy hồ kia sợ sớm đã sóng to gió lớn.
Kỳ Hạn hít sâu một hơi, hắn duỗi tay đem Ôn Dương ngăn ở phía sau, trầm giọng nói, "Mọi chuyện đều do tôi, không liên quan đến Ôn Dương, xin đừng làm tổn thương em ấy."
Ôn Dương kinh ngạc nhìn Kỳ Hạn, "Kỳ Hạn, anh...."
Ân Lang Qua thần sắc vẫn như cũ không có thay đổi gì, hắn dùng giấy ăn lau tay, sau đó từ trên ghế dựa đứng lên.
Ôn Dương tâm lập tức nhắc tới cổ họng, giây tiếp theo không hề nghĩ ngợi trực tiếp vọt tới trước mặt Kỳ Hạn "Là tôi chủ động tới tìm anh ấy, anh ấy không biết gì hết, tôi.... Hự.."
Ôn Dương còn chưa nói xong, Ân Lang Qua đã nắm cằm cậu, ép cậu ngẩng cao mặt.
Ân Lang Qua híp mắt nhìn dấu hôn trên cổ Ôn Dương, tiếng hít thở càng trở nên nặng nề, lực đạo giữa các ngón tay từng chút một tăng lên, như muốn bóp nát xương hàm của Ôn Dương.
Ôn Dương thống khổ kêu lên, lại không dám giãy giụa.
"Đều là tôi... Tôi sai..." Ôn Dương khó khăn nói.
Kỳ Hạn thấy Ôn Dương vẻ mặt thống khổ, theo bản năng duỗi tay tưởng kéo Ôn Dương ra, nhưng ngón tay mới vừa chạm vào quần áo Ôn Dương đã bị Ân Lang Qua một phen bắt lấy, cánh tay phải bị Ân Lang Qua vặn ra phía sau, đầu gối phía sau bị Ân Lang Qua một chân đá mạnh làm cho cả người Kỳ Hạn quỳ rạp xuống mặt đất.
Kỳ Hạn toát mồ hôi lạnh , đau không nói nên lời.
"Kỳ Hạn!"
Ôn Dương la lên một tiếng, vừa mới chuẩn bị giúp Kỳ Hạn, liền thấy Ân Lang Qua từ bên hông rút ra một khẩu súng lục màu đen, trực tiếp đặt ở đầu Kỳ Hạn.
"Đừng..." Ôn Dương khản giọng, hai tay đặt ở trước mặt hắn, không dám tiến lên một bước, thật lâu sau mới run lên, "Đừng như vậy, cầu xin anh, cầu xin anh...."
Ân Lang Qua vẻ mặt vẫn không có quá nhiều sóng gió, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén "Tôi hiện tại hỏi em, nếu đúng sự thật thì trả lời."
Môi Ôn Dương run rẩy, "..... Được , được... Anh.. Anh đừng... Đừng bóp cò..."
"Họp bạn đại học mà cậu nói." Ân Lang Qua nhìn chằm chằm Ôn Dương, gằn từng chữ một nói, "Là lừa tôi sao?"
".. Phải."
"Cả ngày hôm nay em đều ở cạnh người đàn ông này?"
".... Phải."
"Dấu hôn trên cổ kia, cũng là do hắn để lại?"
Ôn Dương theo bản năng giơ tay che cổ.
"Tôi mẹ nó hỏi em có phải hay không?!" Ân Lang Qua đột nhiên quát lên, giống như một con sói hoang sắp mất kiểm soát, chỉ thiếu lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn..
Ôn Dương nức nở nói, ".... Phải."
Đi kèm với giọng nói của Ôn Dương là tiếng kêu đau đớn của Kỳ Hạn và âm thanh giòn giã của xương cánh tay.
Ân Lang Qua buông lỏng tay ra, Kỳ Hãn ngã trên mặt đất, tay trái che bả vai tay phải , thống khổ làm ngũ quan của hắn đều trở nên hơi vặn vẹo.
"Kỳ Hạn..."
Ôn Dương khóc lóc chạy về hướng Kỳ Hãn, cuối cùng lại bị Ân Lang Qua hung hăng bóp lấy cổ.
"Cho nên......" Bộ mặt Ân Lang Qua trở nên dư tợn, "Em nói thích tôi cũng là giả? Em mẹ nó ở cạnh tôi nhưng lúc nào cũng nhớ đến hắn phải không? Khi không ở cạnh tôi, có phải là cùng hắn yêu đương vụng trộm?"
Ôn Dương thở không ra hơi, thiếu oxy dần dần làm cậu trở nên mơ hồ, "Không ... không phải, khó chịu quá ... Đau... Buông ... tay ... Xin anh..."
Ân Lang Qua trực tiếp đem Ôn Dương ấn ở trên bàn cơm, sau khi buông tay thì liền xé rách quần áo Ôn Dương.
"Có từng ngủ với hắn chưa! Làm với hắn chưa!"
Ân Lang Qua một bên gào thét, một bên xé quần áo Ôn Dương, khi túm lấy thắt lưng Ôn Dương, Ôn Dương khóc lóc túm quần của mình, cầu xin nói, "Cầu xin anh đừng làm vậy, không có, thật sự không có...."
Kỳ Hạn một bên, nếu ngay trước mặt hắn bị Ân Lang Qua lột sạch, Ôn Dương cảm giác mình sẽ suy sụp mất.
Ân Lang Qua buông lỏng tay ra, hắn thở hổn hển, có chút hoảng hốt chậm rãi lui về phía sau vài bước.
Ôn Dương ngã ở trên mặt đất, cậu vội vàng , cuối cùng khóc lóc bò đến bên chân Ân Lang Qua, đôi tay túm quần áo Ân Lang Qua, "Tôi chỉ là nhất thời xúc động mới tới tìm anh ấy, là do một mình tôi, anh ấy không biết gì hết, cho tôi một cái cơ hội được không.... Lần này thôi... Tôi đảm bảo sẽ không hồ đồ phạm phải.... Ca.... Ca ca.... Tha thứ tôi một lần được không.... lúc này đây..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com