"Tôi không có đáp ứng cô. Hơn nữa lúc ấy tôi muốn gọi cô lại để nói rõ là hiểu lầm, chính là lúc ấy cái gì cô cũng không nghe thấy mà cứ thế bước đi." Hùng Bưu không rõ ràng đã đáp ứng nhu cầu gì của cô mà Uông Uyển Ngưng nói cậu đã đáp ứng?
"Hiểu lầm? Cậu nói tôi hiểu lầm cái gì?" Nghe thấy Hùng Bưu nói vậy, Uông Uyển Ngưng khó hiểu nhăn mi tú lệ.
"Cái kia, tôi..." Nhìn thấy mọi người đều nhìn cậu, Hùng Bưu chần chờ. Nhiều người như vậy, cậu nói ra sẽ không được tốt a?
"Cậu có chuyện gì mau nói!" Bị bộ dạng ấp a ấp úng của Hùng Bưu làm Uông Uyển Ngưng không kiên nhẫn mà ngắt lời.
"Đúng vậy nha, anh, người ta đã nói như vậy, anh cứ nói đi." Hùng Tiểu Diệp mặc kệ lời Hùng Bưu nói ra có khiến Uông Uyển Ngưng phải xấu hổ hay không, dù sao việc đó cũng không liên quan tới nàng.
"Ừ. Cái kia, kỳ thật cô hiểu lầm, tôi không có thích cô." Nghe thấy em gái nói thế, Hùng Bưu gật đầu nói.
Nghe Hùng Bưu nói, nhất thời tất cả mọi người đều ngây cả ra. Uông Uyển Ngưng không thể tưởng tưởng được Hùng Bưu lại có thể cự tuyệt mình, làm cô như trò cười trước mặt mọi người! Điều này làm sao cô còn mặt mũi nhìn người khác?
"Vậy cậu lúc ấy sao lại đỏ mặt?" Chẳng lẽ không phải cậu thích cô sao?
"Cái kia, đó là bởi vì... A Huân!" Nghĩ đến nguyên nhân Hùng Bưu đỏ mặt lúc đó Hùng Bưu không khỏi lại tiếp tục đỏ mặt, xa xa lại nhìn thấy thân ảnh của Hạo Huân mà sợ hãi kêu lên.
Mọi người hướng ra phía tầm mắt của Hùng Bưu, ai nhìn Hạo Huân cũng ngây ngẩn cả người vài giây. Đúng là một nam nhân xuất sắc! Thấy hắn tao nhã đứng trước mặt Hùng Bưu, tiếng nói khàn khàn làm cho mọi người không khỏi say mê.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nhìn Hùng Bưu, Hạo Huân hướng tới Hùng Tiểu Diệp hỏi.
"Còn không phải chuyện hôm qua em nói với Hạo ca, bất quá hiện tại mọi việc đều đã được giải quyết." Thấy Hạo Huân đến, Hùng Tiểu Diệp cũng lắp bắp kinh hãi. Nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều ngốc lăng, trên mặt lại nở nụ cười. Hạo Huân đúng thật là có nụ cười phi phàm a!
"Kia đi thôi." Cầm tay của Hùng Bưu, không nhìn đến quanh mình có bao người mà cùng Hùng Bưu xoay người rời đi.
"Từ từ, Hùng Bưu, cậu nên nói rõ ràng đi?" Uông Uyển Ngưng đang trong thời gian ngây ngốc mà kịp phản ứng hô lên, còn không có đem nói nói rõ ràng đã muốn đi? Nào có chuyện tốt như vậy!
Liếc mắt nhìn cánh tay bị Hạo Huân nắm lấy, Hùng Bưu lại đỏ mặt, huống chi hiện tại Hạo Huân cũng đã ra mặt? ! Trầm mặc hồi lâu, Hùng Bưu mới ngây ngô nói: "Dù sao. . . Dù sao không phải như cô nghĩ."
"Cậu..." Uông Uyển Ngưng muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến ánh mắt lạnh băng của Hạo Huân, thân thể lại không thể khống chế được mà run rẩy.
"Nữ nhân ngu ngốc, cô nên thu hồi ý niệm ngu xuẩn trong đầu đi, nếu không đừng trách tôi." Ánh mắt lạnh băng, lời nói âm trầm, lúc này Hạo Huân lãnh khốc không một tia tình cảm. Mà ngay cả Hùng Bưu cũng bị dọa tới ngây ngẩn cả người.
Cảm nhận được độ ấm trong tay nháy mắt lạnh băng, trong lòng Hạo Huân hiện lên một tia ảo não. Lại nhìn về phía Hùng Bưu ánh mắt ôn nhu như thủy, ngữ khí mềm mại để khiến cho cậu không sợ hắn. Thái độ trước sau không đồng nhất làm mọi người sửng sốt.
"Đi thôi."
Lần này không còn có người dám ngăn cản Hạo Huân, tự giác né ra nhường đường cho hắn đi.
Đi đến trước mặt Uông Uyển Ngưng, Hùng Tiểu Diệp mang vẻ mặt vui cười, nhưng ánh mắt làm cho mọi người rõ ràng biết được trong đó thật sự không chứa một tia đùa cợt nào.
"Tôi khuyên cô tốt nhất hãy làm theo những gì Hạo ca nói, bởi vì anh ấy, tuyệt đối không phải người cô có thể đụng vào. Mặt khác, cô đừng đi theo anh trai tôi nữa, anh của tôi tuyệt đối không bao giờ thương cô!"
Nói xong, cũng quay đầu mà đi, chỉ để lại một đám bị sửng sốt đứng đó.
**************
Ngồi ở trong xe, Hùng Bưu không nói lời nào mà chỉ cúi đầu, nhíu chặt mày, lâu lâu ngẩng đầu lên nhìn Hạo Huân, rồi lại cúi đầu.
Đối với hành động của Hùng Bưu, Hạo Huân chỉ nhăn mặt không nói lời nào mà lái xe, nhìn hai người, Hùng Tiểu Diệp nhịn không được mà đảo cặp mắt trắng dã. Không khí mà còn như vậy, nàng khẳng định sẽ nghẹn chết mất.
"Anh hai, anh làm sao vậy?" Nàng quyết định hỏi chuyện anh hai mình để không khí được tốt lên.
"Không, không có gì." Rất nhanh nhìn thoáng qua Hạo Huân, rồi lại cúi đầu.
"Còn nói không có gì, anh không phải vừa rồi bị bộ dáng của Hạo ca mà bị dọa chứ?" Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này.
"Ngô, anh không bị dọa , chính là..." Nhớ tới bộ dáng vô tình của Hạo Huân, Hùng Bưu nhíu mày, "Chính là cảm thấy được A Huân cùng bình thường không giống nhau." Cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn, nhất là lời nói của Hạo Huân.
"A Huân, lời nói vừa rồi có ý gì?"
"Không có gì, em không cần để ý. Ngoan, nghe lời, đừng nghĩ." Thừa dịp đèn đỏ, Hạo Huân cúi xuống hôn lên trán của Hùng Bưu.
Ngơ ngác vuốt lên trán nơi vừa bị hôn, khóe mắt thoáng nhìn Hùng Tiểu Diệp ngồi ở phía sau, máu dường như đều dồn lên mặt, tay run rẩy chỉ vào Hạo Huân nói không nên lời.
"Anh. . . Anh. . . Anh. . ." Hắn như thế nào có thể hôn cậu trước mặt Hùng Tiểu Diệp? Điều này làm cho cậu về sau còn mặt mũi nào đứng trước mặt nàng?
"Ha hả, anh hai, anh cũng không cần ngượng ngùng, em đều hiểu được." Nhìn anh hai mặt đỏ lên, Hùng Tiểu Diệp hảo tâm cố gắng nhịn cười.
"Em. . . Em hiểu được cái hai người a, tình nhân khó tránh được có một số động tác thân mật, cho nên anh cũng không cần ngượng ngùng."
"Tình nhân? Ai a? Tiểu Diệp, em đang nói cái gì, anh nghe như thế nào cũng không hiểu?" Cái gì tình nhân, ai là tình nhân ai a?
"Anh hai, em đương nhiên nói anh cùng Hạo ca a, anh thích anh ấy, anh ấy cũng thích anh, hai người không phải tình nhân chứ là cái gì?" Đối với sự trì độn của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp không còn lời nào mà nói.
"Em nói anh thích anh ấy?" Hùng Bưu không biết biểu tình của mình có thể nói là trợn mắt há hốc mồm.
"Đúng vậy a, anh hai, anh đừng nói với em, cho tới bây giờ anh cũng không biết mình thích Hạo ca đó nha?" Thấy thái độ sửng sốt của Hùng Bưu, không cần nói Hùng Tiểu Diệp cũng biết, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Vốn anh nghĩ muốn cậu ấy tự phát giác, bất quá hiện tại..." Liếc mắt nhìn Hùng Bưu, Hạo Huân khoái trá cười nói: "Tiểu Diệp, may mà còn em."
"Ha hả, không cần khách khí." Cười gượng hai tiếng, Hùng Tiểu Diệp nhìn phong cảnh bên ngoài.
Sau khi về nhà, Hùng Bưu vẫn ngốc lăng không phản ứng.
Bởi vì hai người buổi chiều đều không có giờ học, ăn xong cơm trưa Hùng Tiểu Diệp cùng Hùng Bưu ở nhà xem TV, mà Hạo Huân bởi vì có việc nên phải đi.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Hùng Bưu nhìn TV, trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời nói của Hùng Tiểu Diệp vào buổi sáng. Cậu suy nghĩ thật lâu, vẫn không rõ vì cái gì Tiểu Diệp lại nói cậu thích Hạo Huân. Thừa dịp Hạo Huân không có ở nhà, lại chỉ có cậu và muội muội, liếc mắt nhìn Hùng Tiểu Diệp, Hùng Bưu nói: "Tiểu Diệp."
"Ừ?" Nhìn cũng không thèm nhìn Hùng Bưu tới một cái, Hùng Tiểu Diệp nhìn chằm chằm vào TV.
"Cái kia. . . Anh. . ." Nói quanh co nửa ngày, Hùng Bưu vẫn là không mở miệng được. Vừa nghĩ tới cùng em gái nói về việc này, cậu đã cảm thấy vạn phần không được tự nhiên.
Không có nghe thấy Hùng Bưu nói gì, Hùng Tiểu Diệp kỳ quái nhìn về phía Hùng Bưu, lại phát hiện khuôn mặt đỏ lên của cậu không khỏi ngây ngẩn cả người. Nhìn anh hai mình như vậy, nàng không khỏi cảm thấy cậu . . . Thật đáng yêu.
Lắc đầu, Hùng Tiểu Diệp vội vàng đem ý nghĩ kỳ quái trục xuất ra khỏi đầu. Một nam nhân uy vũ như thế nào có thể dùng từ đáng yêu để hình dung, bất luận nghĩ như thế nào thì cũng thật là chuyện quỷ dị.
"Anh hai, anh muốn nói cái gì cứ nói đi."
"Anh. . . Anh muốn hỏi em chuyện sáng nay."
"Nga, có vấn đề gì sao?" Nguyên lai là chuyện này! Hùng Tiểu Diệp liếc mắt nhìn Hùng Bưu rồi tiếp tục xem TV.
"Cái kia. . . Em nói anh. . . Thích. . . A Huân?" Nói xong câu đó, mặt Hùng Bưu không thể không đỏ.
"Ha ha ha ha, anh, em còn tưởng rằng anh muốn nói cái gì! Đương nhiên là bởi vì anh thích anh ấy, em mới có thể nói như vậy a!" Đây không phải là chuyện rõ ràng sao! Nghĩ đến anh hai lại đi hỏi vấn đề dĩ nhiên này, Hùng Tiểu Diệp không thể khống chế mình mà cười ra thành tiếng.
:Em làm sao biết anh. . . Thích anh ấy rồi! Hơn nữa. . . A Huân là nam nhân a, anh thích anh ấy không phải kỳ quái sao?" Chẳng lẽ Tiểu Diệp không thấy kỳ quái? Một người nam nhân lại đi thích một người nam nhân, nghĩ đến thôi Hùng Bưu cảm thấy bất khả tư nghị, huống chi lại phát sinh trên người cậu.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp mới nhớ cậu đối với tình ái thật sự xa lạ, thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Anh hai, anh chán ghét Hạo ca sao?"
Chán ghét A Huân? Cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chán ghét A Huân. Hùng Bưu lắc lắc đầu.
"Vậy anh đối với nụ hôn của Hạo ca có cảm giác gì?" Thấy gương mặt đỏ bừng của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp hiểu rõ, cười cười nói: "Kia, nếu đổi thành anh cùng nữ nhân lúc sáng hôn nhau, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
"Nữ nhân lúc sáng?" Vừa nghĩ tới Uông Uyển Ngưng hôn mình, Hùng Bưu cảm giác cả người không được tự nhiên, "Cô ấy làm sao muốn hôn anh? Đây không phải là rất kỳ quái sao? Anh cùng cô ấy không quen không biết."
"Đây là nhận thức của anh a, nếu nữ nhân kia hôn anh, anh sẽ để cô ta hôn?" Hùng Bưu thật sự làm cho Hùng Tiểu Diệp bắt đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
"Làm sao có thể? Anh cũng không phải loại người tùy tiện." Đối với giả thiết của em gái, Hùng Bưu không đồng ý mà nổi giận.
"Vì cái gì không có khả năng? Bộ dáng đối phương cũng được, huống hồ cô ta hôn anh, anh cũng đâu có chịu thiệt, không phải sao?" Như không phát hiện cơn giận của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp vẫn tiếp tục nói.
"Đó cũng không phải vần đề, dù sao anh cũng không cho cô ấy hôn." Hùng Bưu kiên định nhìn về phía Hùng Tiểu Diệp.
"Vì cái gì? Hiện tại xã hội rất phóng khoáng, cho dù nam nữ thân một chút cũng không sao a."
"Đó là bọn họ chứ không phải anh, huồng hồ anh không thích cô ấy, sao có thể muốn cho cô ấy hôn." Hùng Bưu đương nhiên hiểu ý tứ của Hùng Tiểu Diệp, bất quá cậu vẫn kiên trì ý nghĩ của mình.
"Anh hai, đây chính là do anh nói, không thích người đó thì chắc không cho người đó hôn. Anh cho Hạo ca hôn mình, vậy chứng tỏ anh thích anh ấy." Vỗ vỗ bả vai Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp nở một nụ cười tươi.
Nghe thấy lời nói của Hùng Tiểu Diệp, Hùng Bưu nhất thời ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ bởi vì cậu thích hắn mới có thể cho hắn hôn? Nếu quả thật như vậy, hắn và cậu . . . Có thể thật sự như Tiểu Diệp nói là một đôi tình nhân. Nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ đã mất, Hùng Bưu không khỏi cúi đầu trầm mặc không nói gì.
"Anh hai, anh làm sao vậy?" Không phải mới vừa tốt lắm sao? Như thế nào lập tức liền không nói? Hùng Tiểu Diệp khó hiểu lắc lắc Hùng Bưu.
"Tiểu Diệp. . . Ba mẹ nhất định sẽ không đồng ý." Cho dù họ đã qua đời, Hùng Bưu cũng không muốn ba ba với mụ mụ phiền lòng.
"Này anh cứ yên tâm, em đã sớm cùng ba mẹ đề cập qua, nhờ miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt đã thuyết phục được ba mẹ, bọn họ cư nhiên đã đồng ý." Nhớ tới, Hùng Tiểu Diệp thật bội phục dự cảm của mình. Lúc trước nàng dự cảm sẽ có ngày này, nên lúc đó đã cố gắng thuyết phục ba mẹ, không nghĩ tới hiện giờ thật linh nghiệm.
"Cái gì? Em nói khi nào? Anh như thế nào lại không biết." Hùng Bưu không khỏi kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
"Đương nhiên là lúc ba mẹ còn sống. Anh hai, anh cũng nên nhớ, lúc ấy điều kiện trong nhà khó khăn sao có thể có khả năng để anh cưới một cô gái, huống hồ anh lại trì độn như vậy. Sau đó em nói với ba mẹ, muốn có một con dâu hay bằng cho anh lấy một nam tử có vóc dáng cường tráng. Sau khi bọn họ ngẫm lại cũng đáp ứng." Đương nhiên mọi chuyện đâu phải đơn giản như vậy, bất quá cuối cùng họ cũng đã đồng ý.
"Vậy còn em? Em có. . . Khinh thường anh hai không?" Vấn đề ba mẹ coi như được giải quyết, nhưng còn . . . Hùng Bưu chần chừ nhìn về phía Hùng Tiểu Diệp.
"Không có, anh hai, nếu khinh thường anh, em có thể nào thuyết phục ba mẹ a! Yên tâm đi, anh vĩnh viễn là anh trai của em." Đối với sự trì độn của Hùng Bưu, Hùng Tiểu Diệp bất đắc dĩ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com