Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Làm nũng

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Ba tháng thai kỳ trôi qua, em bé trong bụng phát triển rất nhanh, hơn nữa còn là song thai, nên bụng của Úc Nam đã bắt đầu lộ rõ.

Hôm nay, Sở Cứu phải đến trại tạm giam một chuyến. Sở Tiên Hiền đang quậy đòi gặp anh, đúng lúc Sở Tiên Thọ sức khỏe không tốt, cần xin bảo lãnh tại ngoại.

Cả nhà họ Sở đều nhìn sắc mặt Sở Cứu mà hành động, anh không có động tĩnh thì chẳng ai dám mò đến đồn cảnh sát để giúp Sở Tín Thọ.

Nghe tin Sở Cứu định đi, Úc Nam lập tức đòi theo.

Loại chỗ này Sở Cứu tuyệt đối không muốn Úc Nam lui tới, thế nên nói gì thì nói cậu cũng không được đi.

Nhưng Úc Nam là ai cơ chứ? Cậu đã luyện thành thạo mấy tuyệt chiêu trị Sở Cứu từ lâu rồi!

Chỉ cần tung vài câu đe dọa kiểu: "Anh mà không cho em đi thì em cạch mặt anh luôn đấy!", "Chia tay trả dép bố về!", hoặc đơn giản giả bộ dỗi hờn, là đảm bảo Sở Cứu ngoan ngoãn gật đầu ngay.

Thế nhưng gần đây Úc Nam phát hiện Sở Cứu bắt đầu có dấu hiệu overthinking, lúc nào cũng lo trước lo sau. Lần trước cậu thèm ăn đậu hũ thối, Sở Cứu sống chết không cho, lý do là vì tối hôm đó cậu chén quá đà, hôm sau đau bụng cả ngày.

Kể từ đó, Sở Cứu thà "giết nhầm còn hơn bỏ sót", tuyệt đối không cho cậu động đũa vào mấy món hôm đó từng ăn.

Úc Nam rất thèm đậu hũ thối. Thật ra trước đây cậu cũng không cuồng món này lắm, vậy mà giờ lại thèm thường xuyên, chứng tỏ dù đàn ông mang thai thì cũng không thể tránh khỏi những nỗi khổ của thai kỳ.

Một bên là cơn thèm ăn cồn cào, một bên là ông chồng nghiêm túc cấm đoán. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Úc Nam chịu không nổi, phát hỏa:

"Anh không cho em ăn đúng không? Được thôi, em đi đây, đi tìm một ông chồng khác cho em ăn thỏa thích! Em sẽ không bao giờ quay lại nữa! Anh xem cái bụng này là vì ai mà có, thế mà anh đối xử với em như vậy hả?!"

Úc Nam vốn chỉ tiện mồm nói vài câu tức giận, nhưng dạo này cậu càng ngày càng nhạy cảm, hơi tí là dễ cáu.

Vậy mà phản ứng của Sở Cứu khiến cậu ngớ người.

Anh đứng sững tại chỗ, hơi há miệng nhưng không nói được gì, ánh mắt như vừa bị dọa sợ, gương mặt trắng bệch trong nháy mắt, nhìn thê lương vô cùng.

Úc Nam không ngờ một câu nói đùa của mình lại khiến Sở Cứu phản ứng lớn như vậy, nhưng bảo cậu rút lại ngay thì cũng hơi kỳ, thế là cậu cứ đứng đực ra đó, khó xử không thôi.

Cuối cùng vẫn là Sở Cứu nhượng bộ, nhẹ giọng thương lượng với cậu:

"Được rồi, em ở nhà chờ anh, đừng chạy lung tung. Anh đi mua cho em, nhưng chỉ được ăn cho đỡ thèm thôi nhé? Ăn nhiều quá lại đau bụng, mất nhiều hơn được đấy."

Sở Cứu nói thế rồi đi mua đậu hũ thối cho cậu thật. Dù anh mua hẳn một phần siêu to, nhưng Úc Nam cũng ngoan ngoãn, chỉ ăn hai miếng rồi thôi.

Từ hôm đó, Úc Nam không còn dùng chiêu "dọa nạt" để ép Sở Cứu chiều mình nữa.

Nhưng...

Sở Cứu lại bắt đầu tự nghiên cứu cách làm đậu hũ thối.

Kể từ đó, trong nhà bọn họ luôn vương vấn một mùi hương... có thể nói là rất "thơm đặc biệt", cứ như cống thoát nước bị tắc vậy, khiến Úc Nam không chịu nổi.

Cuối cùng cậu chịu hết nổi, định vứt cái hũ lên men kia đi.

Sở Cứu giữ lại, nghiêm túc nói: "Sắp lên men xong rồi! Công thức này anh tốn mấy chục triệu mới xin được từ ông chủ quán đấy!"

Úc Nam nhìn anh, lòng đau như cắt.

Cậu có nên nói cho anh biết cậu cũng biết cách làm không?

Nghĩ tới số tiền mấy chục triệu, Úc Nam lặng lẽ nuốt ngược câu đó vào bụng. Thôi, coi như chịu thiệt một lần.

Nhưng không thể không công nhận, Sở Cứu đúng là có khiếu nấu ăn. Anh mang mặt nạ phòng độc, dày công chế biến, vậy mà thành phẩm cuối cùng chẳng khác gì ngoài hàng.

Thế là, trong căn hộ cao cấp ở khu Nam Khê Hồ, nơi cư dân toàn siêu xe Bentley, Úc Nam đã thực sự đạt được sự tự do dân chủ bằng việc ăn đậu hũ thối...

May mắn thay, kể từ đó cậu cũng không còn bị đau bụng nữa.

...

Nghĩ xong chuyện của mấy hôm trước, hiện tại bây giờ Úc Nam vẫn đang tìm cách theo Sở Cứu đến đồn cảnh sát.

Chiêu "dọa nạt" không dùng được nữa, vậy phải đổi sang chiến thuật khác.

Câu trả lời là... làm nũng.

Không ai hiểu rõ đàn ông bằng đàn ông.

Sở Cứu mặc đồ xong, chuẩn bị ra ngoài.

Úc Nam lập tức bám theo: "Dắt em theo đi cùng đi mà~"

Sở Cứu lắc đầu: "Chỗ đó không tốt đẹp gì đâu, em ở nhà đi."

Úc Nam lập tức nhào tới ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi, giọng ngọt xớt: "Ông xã, dắt em đi đi mà, nha~"

Sở Cứu còn có thể nói gì đây? Lúc này mà cậu muốn lên mặt trăng, chắc anh cũng phải tìm mọi cách cho bằng được mà thôi.

.

.

Đến nơi, Sở Cứu làm xong thủ tục bảo lãnh cho Sở Tiên Thọ. Những người khác trong nhà họ Sở cũng có mặt, tranh nhau lấy lòng anh.

Sở Tiên Thọ ra khỏi đồn trong trạng thái già yếu, trầm mặc. Trước khi lên xe, ông ta nhìn Sở Cứu rồi nói: "Chuyện của bố con, là ta sai. Ta sẽ đưa mẹ con vào gia phả."

Ông ta liếc nhìn Úc Nam, rồi bổ sung: "Cậu ấy cũng vậy."

Sở Cứu nhếch môi cười nhạt: "Ông nội, đến hiện tại ông vẫn không hiểu."

Sở Tiên Thọ thở dài: "Tùy con, lo tốt cho gia đình này."

Sau khi ông ta đi, Sở Cứu mở phong bì tài liệu ra xem. Bên trong là văn bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản của Sở Tiên Thọ cho anh.

Anh siết chặt tờ giấy, lặng lẽ thở dài: "Bố mẹ anh chưa từng quan tâm đến gia phả. Ông ấy sẽ không bao giờ hiểu được."

Úc Nam ôm lấy cánh tay anh, dịu dàng nói: "Mỗi thời đại đều có một niềm tin riêng. Với ông ấy, gia phả là sự công nhận, là cách bù đắp. Ông ấy đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, để một ngày nào đó gặp lại ba anh, họ có thể nói chuyện tử tế với nhau."

Sở Cứu khép lại phong bì, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

Anh đã hiểu vì sao Úc Nam nhất quyết đòi đi cùng.

Người cần phải buông bỏ mọi chuyện để bước tiếp, ngoài những người thuộc thế hệ trước, còn có cả chính anh.

Sở Cứu quay đầu nhìn Úc Nam, khẽ gật đầu: "Được."

Tiễn xong Sở Tiên Thọ, Sở Cứu và Úc Nam đến gặp Sở Tiên Hiền.

Sở Tiên Hiền giờ đây chẳng còn chút ngang ngược ngày nào, trông tiều tụy đi nhiều. Thấy hai người họ, ông ta cố nén giận, nói: "Chuyện này là do một mình tôi làm, không liên quan đến Sở Thành và Sở Bình. Cậu gài bẫy, khiến cả hai đứa nó bị cuốn vào, làm anh mà thế à? Ba cậu trước giờ không làm anh theo kiểu đó đâu. Dù có thế nào, chúng nó vẫn là em cậu."

Sở Cứu khẽ cười: "Chú ba à, đến giờ mà ông vẫn nghĩ tôi sẽ tin mấy lời này à?"

Úc Nam chậc một tiếng, thêm mắm dặm muối: "Sóng gió bủa vây mà vẫn còn ngây thơ thế này, đúng là kết hợp hài hòa giữa già đời và non nớt."

Sở Tiên Hiền nhíu mày: "Cậu..."

Sở Cứu cắt ngang: "Nếu hôm nay chú ba gọi tôi đến đây chỉ để giở trò đạo đức trói buộc, thì thôi, miễn đi. Nhưng nếu chú thật lòng xin tôi nương tay, thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại."

Sở Tiên Hiền im lặng một lát, nhắm mắt lại, thở dài: "Sở Thành và Sở Bình còn con nhỏ."

Sở Cứu gật gù: "Đúng thật, mỗi đứa có tận năm đứa con, áp lực chắc lớn lắm."

Sở Tiên Hiền sững sờ: "Cái gì? Chẳng phải mỗi đứa chỉ có ba đứa con thôi sao?"

Sở Cứu ra vẻ ngạc nhiên: "Ơ? Chú không biết à? Sở Thành và Sở Bình còn có gia đình nhỏ bên ngoài nữa đấy. Hai cô vợ là chị em song sinh, mỗi người sinh cho họ hai đứa con. Chỉ có điều hơi lộn xộn, chẳng rõ con nào là của ai, nên bốn người quyết định dọn về ở chung luôn. À, còn số tiền lần trước ông trả giúp bọn họ ấy, là do bọn họ bán nhà để mua biệt thự cho hai chị em đó đấy."

Sở Tiên Hiền há hốc miệng vì thông tin quá sức nặng đô, rồi tức giận quát: "Bậy bạ! Nhảm nhí!"

Nói ra cũng lạ, Sở Tiên Hiền không phải người tốt đẹp gì, nhưng lại cực kỳ ghét mấy chuyện lăng nhăng. Ông ta không thích lối sống buông thả, dù đối xử với Tôn Đái Phân chẳng ra sao, nhưng trước giờ cũng chưa từng lăng nhăng bên ngoài bao giờ.

Hai đứa con của ông ta cũng được dạy dỗ rất nghiêm khắc, giữ mình cẩn thận, luôn xuất hiện trước công chúng với hình tượng người đàn ông yêu vợ thương con. Làm sao có thể giống như lời Sở Cứu nói được?

Sở Cứu lấy ra một bức ảnh cho Sở Tiên Hiền xem. Trong ảnh, Sở Thành và Sở Bình mỗi người ôm một cô gái giống hệt nhau, còn bốn đứa trẻ thì mặt mũi na ná họ.

Sở Cứu chỉ vào đứa lớn nhất: "Đứa này trông giống chú nhất đấy."

Úc Nam thêm dầu vào lửa: "Còn đứa này nữa, nhìn là biết ông cháu, so với mấy đứa trong nhà còn giống hơn ấy chứ."

Sở Tiên Hiền tức điên, đập tay còng vào tường kêu "rầm rầm": "Thế cũng còn hơn cái đồ tuyệt hậu như mày!"

Cảnh sát bên cạnh lập tức quát: "Im lặng!"

Sở Tiên Hiền hậm hực ngồi lại ghế, tức đến phập phồng lồng ngực.

Sở Cứu thản nhiên thu lại tấm ảnh, đứng dậy nói với Úc Nam: "Đi thôi."

Úc Nam: "Khoan đã, tôi còn có cái này cho ông ta xem."

Vừa nói, cậu vừa lấy ra một tờ giấy siêu âm từ trong túi, dán lên vách kính: "Nhìn cho kỹ đi nè, một lần hai đứa, đều là con của Sở Cứu đấy nhé"

Sở Tiên Hiền: "???"

Nói xong, Úc Nam chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Sở Cứu nhìn cậu, không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu cậu: "Em đấy..."

Úc Nam vỗ tay hài lòng: "Mục tiêu chuyến đi hoàn thành mỹ mãn! Rút quân!"

Hai người cứ thế bỏ đi, để lại Sở Tiên Hiền nổi cơn tam bành.

Ban đầu ông ta định xin Sở Cứu nương tay cho Sở Thành và Sở Bình, thế quái nào cuối cùng lại biến thành thế này?

Ra khỏi đồn cảnh sát, Sở Cứu cứ tưởng lần này sẽ là một chuyến đi đầy bực bội, ai ngờ tâm trạng lại khá tốt.

Anh biết, tất cả là nhờ Úc Nam.

Sở Cứu: "Ông ta nói gì kệ ông ta, em chấp làm gì?"

Úc Nam: "Mắng anh tuyệt hậu, chẳng phải cũng gián tiếp bảo em không được việc sao? Đàn ông mà không được thì còn làm gì nên hồn."

Sở Cứu bật cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu: "Còn sớm, đi dạo chút không?"

Úc Nam suy nghĩ một lúc: "Cũng được, em còn phải mua quà sinh nhật cho Ngọc Ngọc nữa. Mua cho con bé một cái đồng hồ thông minh."

Hai người lên xe, Úc Nam phát hiện dạo này Sở Cứu lái xe rất quy củ. Trước kia đi trong thành phố, anh toàn dựa vào ghế, một tay cầm lái, lười nhác nhìn đường. Giờ thì kéo ghế gần lại, hai tay đàng hoàng đặt lên vô lăng, gặp xe chậm cũng chẳng vượt, kiên nhẫn làm một chú ốc sên.

Nhìn anh lái xe thế này, Úc Nam cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Đến trung tâm điện tử, nhân viên giới thiệu: "Chiếc đồng hồ này có thể gọi điện, gửi tin nhắn thoại, định vị theo dõi, nếu gặp nguy hiểm sẽ gửi tin cầu cứu cho phụ huynh. Chống nước, pin lâu, rất phù hợp cho trẻ nhỏ. Giá cũng hợp lý, chỉ 800 mấy thôi."

Úc Nam hài lòng, chuẩn bị trả tiền thì Sở Cứu hỏi: "Ngoài màu hồng ra còn màu nào khác không?"

Nhân viên: "Còn màu đen và xanh lam."

Sở Cứu hỏi Úc Nam: "Em thích màu nào?"

Úc Nam: "Màu hồng."

Sở Cứu: "Chắc chứ?"

Úc Nam: "Chắc."

Bé gái nào mà chẳng thích màu hồng chứ.

Sở Cứu quay sang nhân viên: "Vậy lấy hai cái màu hồng."

Úc Nam: "Khoan, hai cái làm gì?"

Sở Cứu liếc cậu một cái: "Còn một đứa nhỏ khác cũng rất cần."

Úc Nam gật đầu, mặc kệ anh vậy.

Mãi đến hai ngày sau, một chiếc đồng hồ màu hồng khác xuất hiện trên cổ tay cậu, thẻ SIM cũng lắp xong, mà số được cài đặt chính là của Sở Cứu.

Lúc này, Úc Nam mới ngộ ra dạo gần đây Sở Cứu cứ thần thần bí bí, có gì đó rất kỳ lạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com