Chương 10
Tác giả: Tam Đạo | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 10
Với chuyện giường chiếu Dung Niệm chỉ biết lý thuyết suông, động tay động chân vào thật thì vẫn nhọc nhằn vật vã lắm.
Mới ban đầu than đau, cơn đau dịu dần thì lại kêu trướng, tiếp đến lại khóc nức nở ư ử bảo bụng mình ê quá. Lâm Vấn Cẩn hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc, hết xoa rồi lại ấn chỗ bụng dưới hơi gồ lên của em, ép hỏi em liên tục là ê ở đâu cơ.
Em không không trả lời được, tiếng xin tha bị Lâm Vấn Cẩn nuốt trọn vào miệng, chờ tới lúc Lâm Vấn Cẩn thả người ra Dung Niệm đã ngật ngừ mê man, tứ chi mềm nhũn như cọng mì, muốn động đậy cũng khó.
Nể tình Dung Niệm là lần đầu nên Lâm Vấn Cẩn không làm quá trớn, xong hai lần bèn rút mấy lớp đệm đã ướt ra, ôm Dung Niệm ngủ thiếp đi.
Kể từ đêm ấy cuối cùng Dung Niệm cũng không phải ngủ dưới sàn nhà cứng nữa, song đồng thời với đó em phải bị Lâm Vấn Cẩn 'ngủ' thỏa thích.
Xét cho cùng từng lớn lên ở chốn gió trăng, lòng xấu hổ của Dung Niệm nhẹ nhàng hơn người thường, em hoàn toàn không thấy việc trèo lên giường Lâm Vấn Cẩn đáng ngại khó nói là bao. Hơn nữa Lâm Vấn Cẩn cho em chỗ ở, cho em ăn uống đủ đầy, còn làm quần áo mới mềm mượt cho em nữa, em cảm kích trong lòng, trước Lâm Vấn Cẩn thì lại càng bảo gì nghe nấy.
Trên đời nào có bức tường kín đáo tuyệt đối, cứ vậy hơn một tháng trời, tin đồn vẫn lọt ra.
Phu nhân Lâm gọi Lâm Vấn Cẩn sang hỏi chuyện.
Lâm Vấn Cẩn giữ mình thanh cao nhiều năm, xưa nay hành xử rất chừng mực vừa vặn, phu nhân Lâm không hề lo con trai sẽ mê đắm sắc đẹp lỡ làng chính sự.
Bà nhắc đến con trai út đi lạc, nhắc đến cả Mạnh Vân đã bầu bạn mình bấy giờ, "Một thời gian nữa thôi là đến sinh thần mười tám tuổi của Mạnh Vân rồi, nếu em trai con còn đây thì cũng phải tầm tuổi đó." Sao Lâm Vấn Cẩn không nghe ra ẩn ý của mẹ mình cho được.
Đúng, chuyện Mạnh Vân bầu bạn mẹ quanh năm giúp xoa dịu nỗi đau đớn nhung nhớ của mẹ là thật, nhưng bao năm nay nhà họ Mạnh cũng được lợi không kém, huống chi hôn nhân duyên số sao có thể miễn cưỡng?
Song phu nhân Lâm lại thở dài than mình đau đầu, kể cả Lâm Vấn Cẩn có muốn nói nữa cũng phải tự khắc chặn họng.
Mạnh Vân nghe tiếng ghé sang, xoa bóp thái dương cho phu nhân Lâm, đưa mắt nhìn Lâm Vấn Cẩn, "Biểu ca bận việc thì cứ đi làm đi, có ta ở đây rồi."
Lâm Vấn Cẩn không đùn đẩy, gật đầu.
Đi vào đến sân trông thấy hai bóng người đang bò rạp ra đất, ấy là Dung Niệm với nô bộc mới tới, cả hai đều tầm 17 18 tuổi, đang phấn chấn hồ hởi chơi chọi dế.
Dung Niệm giành chiến thắng, hớn hở quá cứ chộp lấy vai cậu người hầu kia lắc, "Tôi đã bảo kiểu gì tôi cũng thắng cậu mà!"
Cậu người hầu khỏe khoắn sáng láng cười ngơ, "Anh Dung Niệm giỏi thật đấy." Dung Niệm được khen lâng lâng cả người, đang định đáp thì lại chả, bỗng nô bộc kia trông thấy Lâm Vấn Cẩn mặt mũi nặng nề ở gần đó, vội vàng kéo Dung Niệm đứng dậy, "Đại nhân đến kìa."
Lâm Vấn Cẩn cau mày trông cái móng đang túm lấy tay Dung Niệm, chưa chờ Dung Niệm chào hỏi y y đã lạnh mặt đi thẳng về phía thư phòng. Dung Niệm luống cuống chạy theo, em cảm nhận được tâm trạng u ám của Lâm Vấn Cẩn, nhút nhát hỏi: "Đại nhân, ngài sao thế ạ?"
Lâm Vấn Cẩm im lặng, vào đến thư phòng rồi mới quay người lại chăm chú quan sát Dung Niệm đang dính ít bụi đất ở vạt áo.
Đợt vừa rồi Dung Niệm ăn uống no đủ, bồi bổ giúp mặt mũi hồng hào, nhìn thoáng qua trông cũng giông giống phong thái tiểu công tử nhà quý tộc thật, nhưng giờ thì hai má bụi bặm, thế là lại biến thành con chuột đen sì xám xịt.
Giữa ánh nhìn đầy thắc mắc của Dung Niệm, Lâm Vấn Cẩn thình lình lột áo khoác ngoài của em ra, lạnh lùng nói: "Quy định trong phủ cấm ồn ào lớn tiếng, ngươi vứt đi đâu rồi?"
Mấy ngày nay Lâm Vấn Cẩn tạm xem là hòa nhã tươi tỉnh, đã lâu lắm y không trách mắng gì Dung Niệm, lúc này mặt mũi giá băng lại thành ra hơi hung ác. Dung Niệm sợ sệt lui một bước nhưng bị Lâm Vấn Cẩn chộp lấy cổ tay giữ chặt, chính là chỗ cậu người hầu ban nãy từng nắm.
Hai bên giằng co một hồi, Dung Niệm gọi một tiếng đại nhân, ánh mắt rụt rè khiếp hãi.
Lâm Vấn Cẩn ném áo khoác trả cho em rõ mạnh tay, "Ra ngoài." Dung Niệm thực sự không hiểu mình đã làm gì chọc giận Lâm Vấn Cẩn, em đỏ hoe mắt chôn chân giây lát, thấy có vẻ Lâm Vấn Cẩn không muốn nhìn thấy mình thật, mới ôm áo khoác chậm chạp lùi khỏi thư phòng.
Hôm sau, nô bộc hẹn đi chơi chọi dế với em không đến nữa, Dung Niệm hỏi thăm quản sự mới biết đối phương đã bị điều sang làm việc ở sân viện khác.
Dung Niệm khá hụt hẫng, ngóng chờ mãi lâu mới có người ở sân viện của Lâm Vấn Cẩn sàn sàn tuổi em để trao đổi cười nói, chưa được mấy hôm thì đã bị chuyển đi mất, chẳng còn ai chịu chơi cùng em nữa rồi.
Phủ nhà họ Lâm chán quá, ngoài Lâm Vấn Cẩn ra thì kinh đô có phồn hoa mấy cũng chẳng liên quan tới em, thậm chí em còn chẳng thấy vui bằng hồi sống ở huyện Hoa.
Song Dung Niệm không thương cảm não nề được lâu lắm.
Gần tới đợt rét đậm, sinh nhật 18 tuổi của Mạnh Vân sắp đến.
Tuy nhà họ Mạnh cũng sung túc khá giả nhưng hãy còn kém xa nhà họ Lâm, đây cũng là nguyên do năm xưa nhà họ Mạnh không hề lăn tăn gửi gắm ngay con trai sang theo cạnh phu nhân Lâm. Vịn được vào cây đại thụ họ Lâm là đủ vô ưu vô lo tận mấy đời về sau.
Sinh nhật của Mạnh Vân sẽ bày tiệc ở nhà họ Lâm, đủ thấy nhà họ Lâm xem trọng dịp này nhường nào.
Dung Niệm thích hóng hớt, tiếc là Lâm Vấn Cẩn không cho em đặt chân ra ngoài sân viện, em chỉ nghe thấy tiếng cười nói văng vẳng phía xa chứ chẳng thấy bóng người. Dịp ăn mừng lớn, nô bộc trong viện Lâm Vấn Cẩn hiếm thấy rôm rả hơn, Dung Niệm tò mò nấp dưới mái hiên nghe họ trò chuyện.
"Chờ biểu thiếu gia đón sinh thần xong chắc sẽ đính hôn cùng đại nhân đó nhỉ."
"Thế Dung Niệm thì sao?"
Chuyện Lâm Vấn Cẩn với Dung Niệm đã không hẳn là bí mật nữa.
"Con hồ ly tinh chui từ xó xỉnh nào ra không biết nữa, ỷ có đôi phần sắc vóc đòi quyến rũ đại nhân nhà ta, chờ biểu thiếu gia đính hôn với đại nhân đi, xem xem có đuổi nó ra khỏi nhà không."
Dung Niệm vô tình đạp phải lá rụng dưới chân kêu lạo xạo một tiếng, người đang nói chuyện cảnh giác ngoài đầu, "Ai?"
Em co cẳng chạy biến, chạy mãi thở hồng hộc buộc phải dừng lại.
Kết hôn – đầu em ù ù vang dội, hình ảnh Mạnh Vân từng tình cờ gặp một lần hiện lên trước mắt, ấy là công tử như ngọc chân chính, xứng đôi với Lâm Vấn Cẩn nhường nào?
Hóa ra kinh đô với huyện Hoa cũng có điểm giống nhau.
Ở huyện Hoa em bị người ta khinh thường, lên kinh đô vẫn không lọt được vào mắt bọn họ.
Dung Niệm liêu xiêu hồn phách bước về phía trước, thẫn thờ mờ mịt, chẳng biết mình buồn bã gì nữa đây?
Chẳng lẽ em mong mỏi hão huyền sẽ tu thành chính quả với Lâm Vấn Cẩn thật ư? Bùn lầy dưới đất bám víu mây tía chân trời kiểu gì, sao mà em dám mơ tưởng cơ chứ?
Đúng lúc đang ngây ngô rối bời thì có người hầu gọi em lại, nhắc là Lâm Vấn Cẩn bảo em đi ra tiền viện.
Vì đây là người làm trong sân của Lâm Vấn Cẩn, Dung Niệm trông rất quen, em không lăn tăn nhiều hơn mà đáp lời theo luôn.
Không biết tiệc sinh nhật của gia đình phú quý sẽ xa hoa tới đâu, cho em mở mang tầm mắt đi vậy.
-//-//——
Tác giả:
Ấy, mùi chua cay nồng nàn thế (hít ngửi) Anh Lâm, hình như bốc từ người anh ra hay sao ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com