Q2 - Chương 75: Anh muốn làm không?
Cố Dư quay xong cảnh của mình thì đã mười một giờ tối, khi cậu lái xe đến nơi của mẹ mình đã là một giờ sáng hôm sau.
An Thanh Nhụy đã ngủ từ sớm, Cố Dư cũng không có đánh thức bà, mà vội vàng hỏi thím Lưu về tình hình của mẹ hôm nay.
Cả hôm nay thím Lưu không dám rời mắt khỏi An Thanh Nhụy, đối với việc xung quanh An Thanh Nhụy thì rõ như lòng bàn tay, bà nói với Cố Dư, sau khi nhận được điện thoại của cậu, bà không thấy An Thanh Nhụy xem điện thoại hoặc nghe tin tức gì cả, chỉ là ăn cơm xong kêu hơi mệt nên đi ngủ sớm.
Thím Lưu vừa mới nói chuyện với Cố Dư xong thì nghe thấy tiếng của An Thanh Nhụy truyền đến từ phía cầu thang.
An Thanh Nhụy mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một áo khoác lông dày, đứng trên bậc cầu thang, ánh mắt yêu thương nhìn Cố Dư.
"Tiểu Dư."
"Phu nhân, người tỉnh rồi." Thím Lưu quay đầu kinh ngạc nhìn An Thanh Nhụy, "Cố tiên sinh cũng vừa trở về."
Không biết có phải do ánh đèn hay không, Cố Dư cảm giác được khuôn mặt mẹ mình có phần tái nhợt, tiều tụy, thân hình giống như còn gầy yếu hơn lần trước.
"Thím Lưu, bà cứ đi ngủ trước đi, Tiểu Dư, mẹ có chuyện muốn nói riêng với con." An Thanh Nhụy nhìn con mình đang lo lắng, chỉ nhẹ giọng nói, "Mẹ không có chuyện gì cả."
Cố Dư theo An Thanh Nhụy vào trong phòng, cậu để An Thanh Nhụy ngồi tựa vào đầu giường, đắp chăn lên chân bà để tránh gió lạnh, cẩn thận vén hai bên chân thặt kỹ rồi mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
"Vừa mới quay phim xong đã vội về đây sao?" An Thanh Nhụy nhìn lớp trang điểm trên mặt Cố Dư còn chưa được tẩy rửa, nhẹ giọng hỏi :"Vì tin tức trên mạng kia mà vội vã trở lại đây?"Cố Dư sững sờ, có chút giật mình lại có chút hổ thẹn nhìn mẹ mình.
An Thanh Nhụy ôn hòa nở nụ cười, "Làm sao thím Lưu có thể ở cạnh mẹ suốt được, thím ấy đâu biết dù mẹ có mệt thì trước khi đi ngủ cũng sẽ lôi điện thoại ra xem mấy tin tức về con, cái này thím Lưu hoàn toàn không biết."
Cố Dư cúi thấp đầu, hai tay nắm ở trên đùi, sau một hồi lại chậm rãi buông ra, cuối cùng chỉ vô lực nói, "Xin lỗi, nếu con chỉ là một người bình thường thôi thì sẽ không có ai nhiều năm qua đi rồi vẫn bới đống tin tức đấy lên mà nói về mẹ."
"Không biết mẹ sợ điều gì nhất sao?" An Thanh Nhụy nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay của Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Mẹ ở cái tuổi này rồi, không còn sợ tên tuổi mình bị bêu xấu nữa, những năm tháng tối tăm nhất cũng đã trải qua rồi, người ở bên ngoài muốn nói gì thì nói, hiện tại điều mẹ sợ nhất là bộ dạng này của con, luôn cảm thấy mọi việc của mẹ đều là do con gây ra, rồi cứ thế mà tự dằn vặt trách cứ bản thân mình, chỉ cần trong lòng con không oán giận, mẹ sẽ..."
"Chưa bao giờ." Cố Dư nhanh chóng ngắt lời, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Con cũng như mẹ, không để ý danh tiếng của mình bị tổn hại ra sao, con chỉ sợ mẹ sẽ phiền muộn vì nghĩ mẹ là người khiến cho danh tiếng của con trai mình bị ảnh thưởng, thật ra không có chuyện gì cả, con mặc kệ bên ngoài có đánh giá mình như thế nào, con cũng không bao giờ oán giận mẹ, con sẽ vì mẹ vui mà vui theo, buồn cũng buồn cùng mẹ, chỉ cần mẹ thoải mái, con không cần gì nhiều nữa."Trong lòng từng có khát vọng cùng mơ tưởng về một tình yêu, nhưng hiện tại trong lòng Cố Dư chỉ còn lại tình thân.
Tình yêu, đó là thứ rất xa xôi và hư ảo.
"Bọn họ mắng con rất khó nghe." An Thanh Nhụy đau lòng nhìn con trai của mình, "Lần trước bọn họ vu con có tình ý với người hâm mộ nữ, đó là bịa đặt, mà chuyện bịa đặt trước sau gì cũng có thể bị phanh phui, còn chuyện lần này, con là con trai mẹ..."
Cố Dư nắm chặt tay của mẹ mình, "Mẹ à, mẹ chỉ cần biết, hiện tại mẹ chính là trụ cột tinh thần của con, người khác nói thế nào con mặc kệ, chỉ muốn mẹ khỏe mạnh là được, chuyện này không quá mười ngày sẽ lại bị quên ngay thôi, ngay lúc này chúng ta cứ sống thật tốt cuộc sống của mình đã, mẹ, chúng ta không vì là bất cứ người nào, chỉ vì chính mình mà sống, được không?"
An Thanh Nhụy nhìn chăm chú con trai mình, hồi lâu mới mỉm cười gật đầu.
Cố Dư nói chuyện cùng An Thanh Nhụy một lúc lâu, cuối cùng khi An Thanh Nhụy hỏi thăm tình hình sống dạo này của Cố Dư, cậu do dự một lúc cũng quyết định nói chuyện của Cố Sơ cho bà.Cố Dư chưa bao giờ nói với mẹ mình về việc ba năm trước cậu làm ống nghiệm trẻ con, bởi năm đó do Cố Tấn Uyên yêu cầu, y yêu cầu Cố Dư không được nói chuyện cậu có một đứa con cho An Thanh Nhụy biết.
Cố Tấn Uyên là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mẹ của Cố Dư trong mắt y khi còn trẻ cũng không khác kỹ nữ là mấy, mà y càng coi đứa nhỏ kia là con của mình và Cố Dư cùng nuôi nấng, vì thế trong lòng y không hy vọng đứa nhỏ biết được bà ngoại của mình hơn hai mươi năm trước bị người đời chửi mắng kà "kỹ nữ", thậm chí trước khi Cố Dư ra mắt không tiếc mọi cách giúp cậu làm giả thân thế còn hơn là để mọi người biết mẹ của cậu là An Thanh Nhụy.
Cố Dư từng dự định sau khi thoát khỏi khống chế của Cố Tấn Uyên sẽ đem chuyện con trai của mình kể hết với mẹ, thế nhưng lại kéo dài tới tận bây giờ.
Mà hiện tại, cũng đã gần đến thời điểm để nói ra.
An Thanh Nhụy vô cùng kinh ngạc với điều Cố Dư vừa nói, bà vừa sợ, vừa tức nhưng cũng vui mừng, cuối cùng trở thành nét mặt dở khóc dở cười đầy bất đắc dĩ và phấn chấn.
Làm sao bà có thể nghĩ đến việc mình đã có một đứa cháu ba tuổi.
Thấy mẹ mình kích động không nói nên lời Cố Dư có chút yên lòng, bởi cậu muốn dời đi suy nghĩ của mẹ mình, cũng là biện pháp để cho bà phấn chấn hơn.
Hiện tại là lúc để Cố Sơ gặp bà nội của mình.
Càng nói chuyện thì bầu không khí càng vui vẻ hơn, đã nhiều năm rồi trên khuôn mặt An Thanh Nhụy không xuất hiện vẻ vui mừng đến vật, chỉ muốn Cố Dư mau chóng mang cháu trai bảo bối tới đây để ôm vào lòng.
Cuối cùng Cố Dư đồng ý với mẹ sẽ nhanh chóng mang Cố Sơ đến đây.
Cố Dư không nghĩ tới khi nói chuyện về Cố Sơ thì nháy mắt đã xua tan được mây mù trong lòng của mình và mẹ, nhất thời giải tỏa được một chút đè nén.
Nhưng khi Cố Dư nghĩ đến muốn đưa Cố Sơ đi cũng cần sự cho phép của Cận Phong thì trong lòng lại dấy lên áp lực.
Đứa con chính là lợi thế để Cận Phong có thể ép cậu đi đến chỗ hắn, làm gì có chuyện hắn dễ dàng đồng ý với cậu.
Cố Dư chuẩn bị ở đây nghỉ ngơi khoảng hai đến ba tiếng, sau đó sẽ lại đến địa điểm quay phim, thế nhưng vừa tắm xong đã có người hầu lên báo với cậu là Cận Phong vừa đến.Lúc này đang ở trong xe ngoài cửa biệt thự.
Bây giờ đã hai giờ sáng, Cố Dư mặc quần áo chỉnh tề rồi lập tức ra bên ngoài biệt thự, cậu không biết tại sao giờ này Cận Phong còn đến tìm mình, nhưng đúng lúc cậu cũng có việc muốn gặp hắn.
Ở bên ngoài biệt thự chỉ có đúng một chiếc xe, mà theo ánh đèn ở trong xe hắt ra có thể thấy chỉ có mình Cận Phong ngồi ở ghế lái, ngoài ra không có ai cả.
Rất rõ ràng, Cận Phong một mình lái xe đến đây.
Cố Dư mở cửa ngồi ở ghế phó lái bên cạnh.
Cận Phong tắt đèn trong xe đi, trong lòng Cố Dư đột nhiên căng thẳng, lo lắng Cận Phong chuẩn bị ở trong xe làm gì đó với mình.
"Yên tâm, tôi sẽ không bắt em làm những việc mà em không thích." Cận Phong nhẹ giọng nói.Trong bóng tối, Cố Dư không thấy rõ vẻ mặt Cận Phong, chỉ là thanh âm của Cận Phong nghe khàn khàn thâm trầm, phảng phất vẫn là thương cảm cái gì.
Cố Dư nghĩ đến những gì Cận Phong nói với cậu, về người anh em đã mất.
Mặt Cố Dư không cảm xúc nhìn phía trước, không nói gì.
"Đêm khuya thế này mà tôi còn tới đây chỉ để lần thứ hai giải thích với em." Cận Phong nói, "Quan hệ của em và bác gái thực sự không phải do tôi đưa cho bên báo chí, tôi làm vậy thì quá thừa thãi rồi, nếu tôi thật sự muốn trực tiếp hại mẹ em thì không cần phải vội vàng đưa bà từ bên nước ngoài về đây, Cố Dư, tôi biết hiện tại em có thành kiến rất lớn với tôi, tôi thừa nhận những việc trước kia tôi làm với em đều vô cùng khốn nạn, nhưng không phải tôi làm thì tôi sẽ không nhận, hiện tại tôi rất muốn cùng em bên nhau như lúc trước, làm sao có thể làm cái việc này chứ."
Kỳ thực khi Cố Dư bình tĩnh lại cũng có nghĩ qua, lấy tình huống của cậu và Cận Phong hiện tại cho thấy, Cận Phong làm thế quả thật là điều thừa, người nhà của cậu đều đã nằm trong tay hắn, cậu cũng đang là nghệ sĩ thuộc công ty hắn, khiến cậu mất danh dự chỉ có hại mà không có lợi, hắn cũng sẽ không ấu trĩ đến nỗi chỉ vì vài câu nói của cậu mà phải làm ra cái việc này.
Nhưng trên mạng kia từng tin từng tin một, cùng một thời gian, cùng một tiêu đề, mấy chục bài báo đều đồng loạt "vạn tiễn tề phát"*, nếu không có ai đó đứng đằng sau thì không thể, mà mẹ của cậu mấy năm nay đều không xảy ra chuyện gì, lúc trước Cố Tấn Uyên tạo cho cậu một thân thế không sơ hở, người bình thường căn bản không tra ra dấu vết gì, mà những người đưa tin kia có thể biết nhiều chuyện giữa cậu và mẹ đến vậy, giống như ở ngay cạnh mình.
*Vạn tiễn tề phát : Ngàn tên cũng bắn, ý chỉ đồng loạt xuất hiện.
Có thể làm ra được chuyện này, một là người biết rõ bản thân cậu rõ như lòng bàn tay, hai là có quyền có thế, có năng lực giăng võng điều tra.
Hơn nữa còn có khả năng thao túng dư luận.
Nếu như không phải Cận Phong, vậy sẽ là....
"Có thể có người cố ý châm ngòi cho quan hệ của tôi với em, đối phương biết rõ một khi tung tin tức này ra sẽ khiến em nghi ngờ tôi đầu tiên." Cận Phong nhẹ giọng nói, "Em thông minh như vật, không thể không nhận ra điều này."
"Không sao." Cố Dư lạnh nhạt nói, "Tôi ngoại trừ lo lắng chuyện này ảnh hưởng đến mẹ của mình ra thì không để ý bất cứ điều gì, việc này không giống với việc lần trước bị đồn thổi có quan hệ với fan nữ, lần kia là bịa đặt, lần này thật sự có người mang theo toan tính xấu, tôi là con trai của An Thanh Nhụy, tôi tình nguyện cứ thẳng thắn như vậy mà sống tiếp, cũng không muốn tiếp tục ở trong cái vẻ hào nhoáng mà người kia sắp xếp, huống hồ tôi chưa bao giờ hổ thẹn vì mình là con của An Thanh Nhụy, tôi tin tưởng mẹ của mình, bên ngoài có tiếp tục đồn thổi bôi nhọ danh dự của mẹ tôi vì chuyện hai mươi năm trước như thế nào, sự kính trọng bà ở trong lòng tôi cũng không giảm đi nửa phần."
Cận Phong đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt một tay của Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Cố Dư, tôi rất vui mừng, em chịu nói chuyện với tôi nhiều như vậy."
Cố Dư hơi giật mình, khuôn mặt yên lặng mà lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.
"Bận rộn cả ngày rồi, chắc em mệt lắm." Thanh âm trầm thấp của Cận Phong ở trong đêm càng vô cùng ôn nhu, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp để áp chế dư luận trên mạng đi, cũng sẽ bảo trợ lý báo bên đoàn phim để em nghỉ hai ngày, cảnh quay của em để dời lại sau đi."
Cố Dư lạnh nhạt nói, "Không cần thiết, dù sao cũng không nhiều lắm."
"Vậy em muốn gặp Cố Sơ sao? Để tôi đưa em qua bên đấy, sáng mai Cố Sơ tỉnh dậy mà thấy em chắc chắn sẽ rất vui."
Nghe thấy Cận Phong nhắc tới con trai mình, Cố Dư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt hơi trầm xuống, cắn chặt hai hàm răng, bàn tay ở cạnh cửa xe nắm chặt lấy mép của đệm ngồi.Cuối cùng, Cố Dư hít sâu một hơi, bàn tay đang nắm chặt đệm ngồi kia buông ra, chậm rãi đặt lên bàn tay của Cận Phong.
Cận Phong sững sờ, trong nháy mắt như có một nguồn điện truyền từ mu bàn tay đi khắc cơ thể.Cận Phong nỗ lực kiềm chế cơ thể cùng dáng vẻ khác thường, không biết có phải là do cấm dục vài ngày không, mà khi Cố Dư chạm vào nháy mắt khiến lửa nóng trong cơ thể hắn bốc lên.
Trong bóng tối, Cận Phong nghe được Cố Dư thấp giọng hỏi, "Anh có muốn làm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com