Q3 - Chương 14: Tiểu bảo bối xấu xa!
Đêm nay Cận Phong không về nhà kia mà mang theo Cố Dư về biệt thự của hắn.
Cận Phong đã căn dặn người hầu chuẩn bị cơm tối, hắn muốn đưa Cố Dư về cùng ăn cơm, cũng dặn dò Cố Sơ đang mong gặp ba, trước khi hắn trở về thì không được ăn.
Cố Sơ luôn cho rằng chỉ khi nào bé nghe lời mới có thể gặp được ba, cho nên Cận Phong nói cái gì bé cũng không dám trái lại, mặc dù người hầu đã bưng đồ ăn tối lên bàn xong, Cố Sơ đói bụng ngồi bên bàn nhìn những món ăn đó, cằm đặt trên mặt khăn trải bàn, hai chân ngắn ngắn buồn chán đung đưa.
Nhưng sau khi Cận Phong quay về cũng không để Cố Dư đến bàn ăn, mà đi đường khác trong phòng khách lên thẳng phòng ngủ chờ hắn.
"Tôi muốn gặp Sơ Sơ." Cố Dư nhỏ giọng nói.
Nhìn Cố Dư nhỏ giọng cầu xin, Cận Phong chỉ vào khúc quanh cầu thang, sắc mặt lạnh lùng nói, "Cút lên tầng cho tôi!"
Cố Dư xoay người đi lên.
Kỳ thực Cố Dư cũng không quá hối hận khi ở trong xe nói câu kia, mặc dù câu nói kia sẽ mang đến cho cậu vài tổn hại không cần thiết, cậu vẫn cảm thấy rất thoải mái, giống như bản thân cậu đang dần dần thay đổi khác lúc trước, một câu nói hạ quyết tâm, vực cả cơ thể đang mệt mỏi của cậu dậy.
Làm cho tâm trí của cậu trở nên rõ ràng hơn.
Cận Phong nhìn bóng lưng của Cố Dư, hừ một tiếng lạnh nhạt, xoay người đi đến phòng ăn.
Cố Sơ nhìn thấy Cận Phong đi vào, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế chạy đến phía sau Cận Phong nhìn xung quanh, khi không thấy người muốn gặp thì khuôn mặt nhỏ tủi thân đến sắp khóc.
"Ba ba đâu rồi?" Cố Sơ quay đầu, giọng nói lanh lảnh chất vấn, "Chú đã đồng ý đưa ba ba ba tới mà."
Lúc này Cận Phong chưa hết giận, bên tai lại vang lên câu nói kia của Cố Dư, trong lòng không ngừng khó chịu, chẳng muốn quan tâm nữa, đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn cơm, từ đầu tới cuối không thèm để ý đến tiểu quỷ đứng ở đó.
Một người hầu đi đến bên cạnh Cố Sơ, nhẹ giọng bảo Cố Sơ ngồi vào bàn ăn tối, Cố Sơ không phản ứng gì, vui vẻ chạy ra cửa phòng khách nhìn trái nhìn phải mấy lần, cuối cùng không nhịn được tủi thân mà bĩu môi, đôi mắt đen nhánh bắt đầu ngập nước.
Cố Sơ quay đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa đang chậm rãi ăn, nhịn không được lớn tiếng nói, "Chú lừa cháu! Cháu muốn ba ba, cháu muốn ba ba! !"
Cận Phong lạnh nhạt ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm, chậm rãi nói, "Nếu như nhóc còn không đến ăn, chú sẽ bảo người dọn xuống, cho đêm nay nhóc đói bụng mà ngủ."
Cố Sơ oa một tiếng khóc lớn, dứt khoát ngồi tại chỗ, ngửa đầu gào, "Sơ Sơ muốn ba ba, chú là kẻ nói dối, là kẻ xấu xa, không có ba ba thì Sơ Sơ không ăn cơm, Sơ Sơ sẽ nhịn đói chết luôn."
Rầm một tiếng, bộ dĩa ăn trong tay bị Cận Phong đập mạnh xuống mặt bàn!
Cố Sơ lập tức nín khóc, sợ sệt nhìn người đàn ông hung ác trước mặt.
"Nếu nhóc còn khóc thì chú sẽ cho nhóc cả đời này không gặp được ba." Cận Phong gằn giọng nói, "Khóc một tiếng nữa thử xem!"
Cố Sơ cắn môi, nước mắt như hạt đậu lớn thi nhau chảy xuống, bé đứng dậy, cúi đầu lau nước mắt, nhỏ giọng khóc, "Sơ Sơ muốn ba ba. . . ."
"Tới đây ăn cơm!" Cận Phong khẽ quát.
Cố Sơ dụi mắt, chậm rãi đi đến bàn ăn.
Đi tới chỗ ghế ngồi, người hầu định cúi người bế Cố Sơ lên, thì đột nhiên Cố Sơ lui lại phía sau một bước, chùi nước mắt, cắn răng mở to mắt nhìn Cận Phong, giống như đã quyết tâm điều gì đó rất lớn.
Cận Phong cau mày, nghi hoặc chờ đợi hành động tiếp theo của đứa nhóc này.
Chỉ thấy Cố Sơ nắm chặt tay, nhìn Cận Phong mà hét lớn, "Sơ Sơ muốn đi tìm ba ba, Sơ Sơ sẽ nhịn đói!"
Nói xong, Cố Sơ quay đầu chạy ra phòng khách.
Cận Phong buồn bực day day trán, khẽ phất tay với người hầu, trầm giọng nói, "Đi theo thằng bé, chờ khi nào nó nghịch đủ rồi thì cho nó ăn."
Cận Phong cũng không có khẩu vị lắm, trong lòng bắt đầu hối hận vì để Cố Dư lên trên trước.
Nếu như bây giờ Cố Dư ngồi cùng ăn cơm, chắc chắn hắn sẽ vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này có một người hầu đến báo, có một người con trai tên Bạch Tụy đến tìm hắn, hiện đang ở bên ngoài biệt thự.
Nhớ tới khuôn mặt ôn hòa trong sáng kia, tức giận trong lòng Cận Phong giảm đi không ít, hắn trực tiếp đứng dậy, tự mình ra cửa đón.
Cận Phong đã gặp Bạch Tụy thêm mấy lần, cũng chưa có sự đề phòng mạnh mẽ nào với Bạch Tụy cả, tuy hắn không tin người Bạch Hồng Thịnh chọn để thừa kế là một người đơn giản, nhưng trước mắt hắn không để ý Bạch Tụy có âm mưu gì không.
Bạch Tụy là con trai của Bạch Hồng Thịnh, đây cũng là điều khiến Cận Phong đối đãi với y có phần đặc biệt, hơn nữa dáng vẻ của Bạch Tụy cũng hợp với khẩu vị của Cận Phong, cho nên Cận Phong vẫn kiên nhẫn trêu đùa với Bạch Tụy một chút.
Bình thường luôn đối mặt với khối băng như Cố Dư làm Cận Phong muốn thay đổi khẩu vị điều chỉnh tâm tình, bằng không hắn nghĩ mình sẽ bị sự lạnh nhạt của Cố Dư ép tới chết.
Huống hồ Cận Phong cảm nhận được tình cảm mà Bạch Tụy đối với hắn là thật.
Cận Phong trực tiếp ôm eo của Bạch Tụy đi vào bên trong, biết Bạch Tụy cũng chưa ăn tối, cho nên bảo y cùng ngồi ăn tối với hắn.
Bởi vì bữa tối ban đầu chuẩn bị cho ba người là Cận Phong, Cố Sơ và Cố Dư cho nên người hầu làm nhiều món, giống như bàn ăn để đón khách.
Bạch Tụy vui vẻ đồng ý, nhưng khi thấy ở trên bàn có ba bộ bát đũa thì hơi ngẩn người ra.
"Phong ca có khách tới chơi ạ?" Bạch Tụy nhẹ giọng hỏi.
Cận Phong biết Bạch Tụy đang nghĩ cái gì, chỉ cười cho có lệ nói, "Ừm, không phải là em sao?"
Cận Phong ôm Bạch Tụy tới chỗ mà ban đầu chuẩn bị cho Cố Dư ngồi, hai tay đặt ở vai Bạch Tụy, hôn nhẹ lên tóc mai Bạch Tụy một cái.
Bạch Tụy khẽ cúi đầu, mím môi thẹn thùng, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ xem hai bộ bát đũa này là chuẩn bị cho ai.
Hình như một bộ còn là của trẻ con. . .
Có thể cùng người đàn ông này ăn cơm, hoặc là thân phận rất cao quý, hoặc là....rất quan trọng đối với người đàn ông này.
Cận Phong không nói gì, Bạch Tụy cũng không muốn mất mặt mở miệng hỏi, mà khéo léo nói ý đồ hôm nay đến đây, muốn ngày mai có thể đi cùng Cận Phong đến tham gia tiệc mừng thọ của Nghiêm Ngũ.
"Đương nhiên không thành vấn đề." Cận Phong vui vẻ đồng ý.
Đi cùng Bạch Tụy cũng tốt, điều quan trọng là tạm thời có thể áp đi dáng vẻ tự đại của Bạch Hồng Thịnh, con lão đang ở cùng hắn, lão sẽ không có gan tiếp tục chèn ép hắn.
Nếu như sau này thực sự có thể nắm được Bạch Tụy trong lòng bàn tay, thì Bạch Hồng Thịnh kia càng không có cách nào đối phó với hắn.
Vậy thứ đe dọa việc thừa kế của hắn, cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
"Cảm ơn Phong ca." Bạch Tụy nhìn qua rất vui mừng, dừng một chút, lại cẩn thận nói, "Tiệc mừng thọ của chú Ngũ lần này, ba em để cho anh trai em cùng tham gia, cũng bảo em với anh ấy đi cùng nhau, cho nên anh trai của em có thể. . . ."
Bạch Tụy nói chưa hết câu thế nhưng Cận Phong đã hiểu được ý tứ.
"Đương nhiên có thể." Nụ cười của Cận Phong có chút mờ ám, "Tôi cùng anh trai em đã gặp nhau một lần, không phải quá xa lạ, không chừng trên đường đi có thể tìm nhiều đề tài chung cùng nói chuyện."
Nghĩ đến việc Cố Dư và Bạch Duyên Lâm sẽ có cơ hội gặp mặt, trong lòng Cận Phong như bị cục bông nén chặt tức giận lại.
Khi Cận Phong và Bạch Tụy đang nói chuyện vui vẻ thì Cố Sơ đã chơi đùa mệt, bụng bắt đầu đói nên dắt AK vào phòng khách.
Nhìn thấy Bạch Tụy đang ngồi ăn, Cố Sơ dừng lại, ngẩn ra chớp chớp mắt.
Bạch Tụy quay ra nhìn, thấy một bé trai cao chưa tới một mét, mặc yếm bò nho nhỏ, bên trong là áo sơ mi màu vàng nhạt, ăn mặc rất thời thượng, cũng hơi ngạc nhiên.
Cố Sơ thấy một người xa lạ ngồi chỗ của ba, người đó lại còn dùng bộ đồ ăn của ba nữa, đột nhiên trong lòng dâng lên tủi thân và ghen ghét, cùng cảm giác nguy hiểm không rõ.
Đột nhiên Cố Sơ nắm chặt tay lại, quay đầu hét về phía Cận Phong "Chú xấu xa, chỉ có ba ba được ngồi chỗ đó thôi!"
"Bế nó về phòng đi!" Cận Phong trầm mặt ra lệnh với người hầu, "Đem cả đồ ăn tối lên cho nó, đừng để nó chạy lung tung."
Người hầu muốn đưa tay bế Cố Sơ, kết quả Cố Sơ kéo AK chắn trước người mình, lại quay đầu hét với Cận Phong, "Hắn không đẹp như ba ba! Sơ Sơ phải nói với ba ba! Chú xấu xa có tiểu bảo bối khác."
Cố Sơ vừa nói xong, xoay người khóc thút thít kéo AK chạy ra ngoài.
Cận Phong, người hầu, Bạch Tụy. . . . . Sắc mặt đều xám xịt lại.
Cận Phong đen mặt vì cái từ "tiểu bảo bối" mà Cố Sơ vừa nói, hắn không ngờ tới thằng nhóc hai tuổi này có thể nói ra từ như vậy.
Người hầu hoảng hốt bởi vì cái từ "tiểu bảo bối" kia là do cô dạy, đơn giản là Cố Sơ luôn mè nheo hỏi cô vì sao ba của bé lại thường xuyên ở cùng Cận Phong, quan hệ của hai người là gì, người hầu làm lâu ở trong biệt thự có thể cảm nhận được tâm tư của Cận Phong với Cố Dư, cho nên thuận miệng nói cho Cố Sơ biết Cố Dư là tiểu bảo bối của Cận Phong, lúc ấy cũng chỉ đùa một chút, cô làm sao ngờ được Cố Sơ lại nhớ kỹ chứ.
Mà điều Bạch Tụy để ý, đó là câu "Hắn không đẹp như ba ba" của Cố Sơ, đương nhiên còn tự hỏi đứa nhỏ này từ đâu ra.
Cận Phong cúi đầu xoa xoa mi tâm, lần thứ hai phất tay với người hầu, có chút mệt mỏi nói, "Tiếp tục đi theo nó, cho nó nghịch một lúc, nghịch chán rồi thì nói sau."
Người hầu vâng một tiếng, vội vàng xoay người rời khỏi phòng khách.
Lúc này Bạch Tụy mới nghi hoặc thấp giọng hỏi, "Đứa bé này là..."
Điều đầu tiên mà Bạch Tụy nghĩ đến chính là đứa bé này có thể là con riêng của Cận Phong.
Trong tình trường Cận Phong cũng tính là kẻ phong lưu, đối với một người đàn ông chơi cả nam lẫn nữ như hắn mà nói, thì chuyện có một đứa con rơi cũng là bình thường.
Có điều, người đứa nhỏ vừa gọi là ba ba không phải Cận Phong.
Cận Phong cũng không giải thích, nói thẳng, "Không cần để ý đến nó."
Cận Phong đã ám chỉ Bạch Tụy không cần hỏi nhiều, cho nên Bạch Tụy cũng chỉ có thể nở nụ cười cho qua.
Dùng cơm tối xong, Bạch Tụy nói muốn về, Cận Phong lại đưa tay ôm eo Bạch Tụy, thấp giọn nói vào tai Bạch Tụy, "Nếu được thì...đêm nay ở lại?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com