Q3 - Chương 71: Khuôn mặt của đứa bé!
Vì nghĩ ba mình thường xuyên ở cùng với người đàn ông này, cho nên trong lòng Cố Sơ ngây thơ nghĩ mình cứ khóc lóc ầm ĩ với người đàn ông này thì sẽ gặp được ba.
Có Bạch Tụy ở đây nên Cận Phong không thể nói ra mấy lời liên quan đến Cố Dư dọa Cố Sơ được, vừa cố gắng giữ hai cánh tay nhỏ của Cố Sơ, vừa quát lớn, "Cái gì mà ba ba của nhóc, bây giờ ông đây là ba nhóc."
Cận Phong vừa dứt lời, Cố Sơ ở trong lồng ngực Cận Phong càng giãy dụa mạnh hơn, "Chú không phải ba ba! Con không cần chú làm ba ba! Oa oa oa."
Cuối cùng Cố Sơ như dùng hết sức trong cổ họng gào lên.
Bạch Tụy đi đến giả vờ thân mật dỗ dành Cố Sơ hai câu, Cố Sơ quay đầu liếc Bạch Tụy một cái, kết quả còn khóc dữ dội hơn, đột nhiên hai tay túm vào mặt Cận Phong, tiếp tục gào khóc nói, "Con không muốn ở chỗ này, con muốn đi tìm ba ba, con muốn tìm chú Bạch, con muốn mẹ nuôi, oa oa oa chú xấu xa, trả ba ba lại cho con."
Trên mặt Cận Phong bị Cố Sơ bấu đến xuất hiện vết "móng tay" màu đỏ.
Cận Phong không ngờ Cố Sơ phản ứng với Bạch Tụy lớn như vậy, mà Bạch Tụy cũng không nghĩ tới, dù sao lúc y đưa Cố Sơ tới, Cố Sơ vẫn vô cùng phối hợp.
Bạch Tụy lấy lý do "mang nhóc đi gặp ba" để khiến Cố Sơ nghe lời cả một đoạn đường, mà "ba" trong lời nói của Bạch Tụy ám chỉ Cận Phong, còn trong lòng Cố Sơ cho rằng sẽ được gặp Cố Dư, cho nên vừa thấy sự khác biệt so với tưởng tượng đã không nhịn được tủi thân trong lòng, hơn nữa bé còn không thích Bạch Tụy, lúc này mới thật sự trút hết ra.
Đương nhiên việc này khiến cho Bạch Tụy cảm thấy lúng túng cùng khó chịu, tuy nhiên y vẫn thể hiện dáng vẻ khoan dung hiền lành.
Cuối cùng Bạch Tụy không dùng bữa tối với Cận Phong, nhìn thấy Cận Phong vẫn cố gắng dỗ đứa bé, căn bản không rảnh quan tâm đến y, đành tìm một lý do đơn giản rồi rời đi.
Dù sao tiếng khóc nháo của đứa bé cũng khiến y đau đầu.
Cận Phong phái người đưa Bạch Tụy về, đứng trước cửa biệt thự, hắn ôm Bạch Tụy nói mấy lời ám muội thậm chí là mấy lời tình tứ buồn nôn, cuối cùng còn thực hiện một nụ hôn nồng nhiệt "khó tách rời*" với Bạch Tụy.
*Nguyên văn là "nan xá nan phân" (难舍难分): thành ngữ TQ, mô tả cảm xúc tốt, không nỡ tách rời.
Sau khi Bạch Tụy rời đi, Cận Phong nhanh chóng quay lại phòng khách.
Lúc này người hầu đang lấy mấy miếng bánh ngọt dỗ Cố Sơ, mà Cố Sơ cũng đang đói bụng rồi, vừa thút thít khóc, vừa cầm miếng bánh ngọt từng miếng từng miếng đút vào miệng, thỉnh thoảng lại gọi ba ba.
Thấy Cận Phong đi vào, Cố Sơ lập tức thay đổi sắc mặt, cố gắng nuốt miếng bánh ngọt xuống, sau đó lau nước mắt kiên định nói, "Nếu chú không trả ba ba cho con, con sẽ không ăn cơm, sẽ bỏ đói bản thân luôn."
Cận Phong dở khóc dở cười, "Tốt, thím Lưu, cầm bánh ngọt ném đi, với cả kẹo socola cùng mấy loại kẹo ngọt mua cho thằng nhóc này cũng vứt hết."
Thím Lưu hơi kinh ngạc, "Chuyện này...."
"Mau đi đi." Cận Phong nhìn Cố Sơ đang sắp khóc đến nơi, tiếp tục nói, "Nếu sau này nó đói bụng thì cứ ra sau vườn hoa bắt sâu về cho nó ăn."
Thím Lưu biết Cận Phong chỉ dọa đứa bé, cố ý nói vâng, xoay người định đi thì đột nhiên Cố Sơ chạy đến túm góc áo của bà, nắm thật chặt.
Nhịn vài giây, Cố Sơ ngồi phịch xuống đất khóc lớn, "Các người đều bắt nạt con, con phải mách ba ba, phải mách ba ba."
Thím Lưu vội vã ngồi xuống nhẹ dỗ dành, Cận Phong thì ngồi xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo, thỏa mãn nhìn thứ vũ khí trí mạng có thể khống chế Cố Dư.
Có đứa nhỏ này, về sau Cố Dư chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Nào, gọi ta là ba ba." Cận Phong nói, "Gọi thì có ăn, không gọi về sau chỉ cho ăn sâu."
Cố Sơ thút thít mím chặt miệng, một câu cũng không nói, nhưng bàn tay vẫn túm thật chặt góc áo của thím Lưu.
"Tính cách cứng đầu như ba của nhóc vậy." Cận Phong khẽ cười một tiếng, "Được rồi, nhóc con nghe đây, ta muốn kết hôn với ba nhóc, cho nên sau này ta cũng là ba của nhóc, biết chưa?"
Hai mắt Cố Sơ đỏ bừng, "Kết hôn là sao ạ?"
Cận Phong vuốt cằm, nghĩ xem nên giải thích thế nào cho đứa bé hiểu, "Nghĩa là về sau ba của nhóc sẽ ở với ta, ừm, đại khái là về sau nhóc sẽ có hai ba ba."
"Vậy con có thể gặp ba ba sao?"
"Nghe lời thì có thể."
Vành mắt Cố Sơ đột nhiên đỏ hơn, "Sơ Sơ nghe lời, Sơ Sơ muốn ba ba."
Cận Phong nhìn đứa nhỏ trước mặt không ngừng nức nhở, mềm lòng đưa tay xoa tóc của Cố Sơ, sau đó bế Cố Sơ ngồi vào trong lòng, "Được, vậy chúng ta quay một đoạn video gửi cho ba có được không?"
Đương nhiên Cố Sơ không hiểu được
Cận Phong lấy điện thoại ra đưa cho thím Lưu, bảo giúp mình quay một video khoảng hai phút.
"Có gì muốn nói thì nói đi." Cận Phong chỉ màn hình điện thoại, "Ba nhóc có thể xem được đấy."
"Có thật không?"
"Ừm, nào, muốn nói gì với ba ba thì nói đi."
Cố Sơ nhìn điện thoại trong tay thím Lưu, chớp chớp đôi mắt hồng, sau đó mới tủi thân nói, "Có phải ba ba không cần Sơ Sơ nữa không, về sau Sơ Sơ không ăn kẹo nữa, nhất định nghe lời của ba ba, ba ba đang ở đâu vậy?"
Nói xong lời cuối, Sơ Sơ bỗng quay mặt vào ngực Cận Phong khóc lớn, giống như cảm thấy ba thật sự không cần bé nữa.
Quay video xong, thím Lưu đưa điện thoại cho Cận Phong, cười nói một câu, "Nói thật, đứa bé này trông có mấy phần giống với ngài đấy ạ."
Cận Phong không quan tâm lắm, cười nói, "Thật sao? Tại sao tôi lại thấy mấy đứa nhóc ba tuổi cứ giống nhau thế nào ý, lúc này vẫn còn nhỏ, ngũ quan chưa rõ nét, có thể nhìn ra giống ai sao?"
"Vậy thì ngài không biết rồi." Thím Lưu cười nói, "Không ít đứa trẻ vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy nét giống cha mẹ rồi, đôi mắt, lông mi, miệng, giống đến nỗi người bình thường liếc mắt một cái là nhận ra."
Cận Phong thích thú, nhìn chằm chằm Cố Sơ một lúc, cau mày nói, "Sao tôi không thấy thằng bé này có điểm nào giống với ba của nó, nhưng mà tính tình vô cùng giống, cũng coi đồ ngọt như mạng sống vậy."
Thím Lưu từng gặp Cố Dư, vì thế nhìn lại hai gò má của Cố Sơ, sau đó lộ ra dáng vẻ nghi hoặc, "Nếu không giống, có lẽ lớn lên một chút sẽ nhìn rõ hơn, thế nhưng mà khuôn mặt của đứa bé này thật sự" Thím Lưu liếc nhìn Cận Phong, "Rất giống ngài đó."
Cận Phong nghe xong còn rất vui vẻ, "Thật sao? Tôi thật sự không nhìn ra, nhưng về sau thằng bé này cũng là con của Cận Phong tôi, khuôn mặt giống với tôi cũng bình thường thôi."
Thím Lưu cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, ngài đưa đứa bé này ra ngoài, không cần giới thiệu, chỉ dựa vào khuôn mặt cũng biết ngài và đứa bé này có quan hệ."
Cận Phong chỉ cười cười, hắn nhớ tới "đứa bé" ba năm trước của mình bị hủy, nếu còn, bây giờ cũng lớn bằng đứa bé của Cố Dư.
Còn không biết là trai hay gái.
Kỳ thật ba năm trước khi bị hủy đi đó cũng chỉ là một phôi thai, không thể nói là một sinh mệnh được, nhưng hiện tại nhìn một trong hai phôi thai đó trở thành đứa nhỏ nghịch ngợm, Cận Phong lại cảm thấy thương cảm, mỗi khi nhớ lại việc mất đi "đứa bé", hắn cảm thấy bản thân như mất đi một miếng thịt.
Cuối cùng, thím Lưu dỗ Cố Sơ lên tầng, Cận Phong vui vẻ cầm điện thoại đi đến căn phòng dưới tầng hầm.
Chỉ cần cho Cố Dư xem đoạn video vừa quay, đêm nay chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Nín nhịn nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể trút ra trong một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com