Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q3 - Chương 72: Lại một lần nữa!

Cận Phong đưa video kia cho Cố Dư xem, đúng như hắn dự đoán, phản ứng của Cố Dư rất mãnh liệt, bi phẫn cùng tuyệt vọng, cảm giác vô lực trước mắt, cuối cùng trong tiếng gọi "ba ba" thanh thúy của con trai mà lệ rơi đầy mặt.

Đây là lần đầu tiên sau khi bị giam cầm Cố Dư cầu xin Cận Phong, cầu xin hắn thả mình ra ngoài để gặp con trai.

Cận Phong không đồng ý, hắn biết một khi Cố Dư gặp lại đứa con, khát vọng rời khỏi đây sẽ càng mãnh liệt.

Cận Phong hiểu rõ điều Cố Dư muốn, chính là mang theo con trai rời xa hắn, đến một nơi hắn không thể tìm thấy mà sống.

Đó là điều Cận Phong hắn tuyệt đối không cho phép.

"Để tôi gặp Sơ Sơ một lần có được không? Tôi sẽ...sẽ dỗ nó." Cố Dư cố nén sự chua xót trong mũi, nghẹn ngào nói, "Chỉ nói mấy câu thôi, để nó biết ba nó không hề vứt bỏ nó, Cận Phong, coi như tôi van xin anh đấy."

Lâu rồi không thấy Cố Dư yếu đuối trước mình như vậy, trong lòng Cận Phong vô cùng vui mừng, nếu cứ tiếp tục như vậy, quan hệ giữa hắn và Cố Dư sẽ càng gần hơn, ít nhất theo những gì hắn thấy, hắn có thể xích lại gần Cố Dư, cho dù là cơ thể hay trái tim.

Cận Phong xoa xoa khuôn mặt Cố Dư, thanh âm lộ ra sự ôn nhu, "Vậy em cho tôi biết, về sau có ngoan ngoãn nghe lời tôi không?"

Cố Dư gật gật đầu, "Nếu như anh để cho tôi gặp Sơ Sơ...."

"Có phải tôi nói cái gì em sẽ làm cái đó?" Cận Phong cười khẽ ngắt lời, "Sau đó không bao giờ chọc giận tôi?"

Môi Cố Dư run run, "Đúng vậy."

"Ừm, rất tốt, tôi chờ em thể hiện cho tôi xem."

"Vậy bây giờ có thể cho tôi...."

"Con trai của em sẽ sống ở chỗ này, chờ khi tâm tình của tôi tốt lên, tự nhiên sẽ cho hai người gặp mặt." Cận Phong nói, "Bây giờ em có cầu xin thế nào đi nữa cũng không có tác dụng."

Cố Dư buông ánh mắt ảm đạm xuống, không nói gì nữa.

Lúc này, Cận Phong dùng chìa khóa mở cái xích trên chân Cố Dư ra, nói với Cố Dư, "Chỉ cần em nghe lời, về sau không cần sợi dây xích này nữa."

Cố Dư khàn khàn ừ một tiếng.

Cận Phong túm cằm Cố Dư, nâng mặt Cố Dư đối diện với mình, híp đôi mắt lại, ánh mắt đầy ám muội, thanh âm cũng trầm thấp, "Đêm nay theo tôi được không?"

Cơ thể Cố Dư hơi run, đáy mắt hiện rõ sự bất an, cậu biết "theo" trong lời nói của Cận Phong nghĩa là gì.

Sau lần đầu tiên bị Cận Phong mạnh mẽ chà đạp trên giường, làm tình cùng Cận Phong trở thành việc khiến Cố Dư ghét bỏ theo bản năng, so với ngày trước ép bản thân làm cùng Cố Tấn Uyên còn khiến Cố Dư khó chịu hơn, chí ít ba năm kia, cậu có thể coi mình là một xác chết, ở dưới thân Cố Tấn Uyên làm cho mình mất đi cảm giác, nhưng mỗi lần đối diện với sự xâm nhập điên cuồng của Cận Phong, Cố Dư chỉ cảm thấy hoảng sợ cùng đau đớn và nhục nhã.

Đó không chỉ tra tấn về sinh lý mà còn cả về tâm lý.

Nhưng mà đấy lại là điều Cận Phong si mê.

"Vẻ mặt của em là không muốn theo tôi đúng không?" Sắc mặt Cận Phong không thay đổi, ngược lại vẫn rất ôn hòa, nhưng giọng điệu lại toát ra vài phần uy hiếp, "Không muốn thì thôi, nói không ép buộc em thì sẽ không ép buộc, chờ em nguyện ý thì quay lại làm."

Cận Phong đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, nghiêm túc nhìn Cố Dư nói, "Tôi sẽ bảo với con trai em ba nó đi công tác nước ngoài, hơn ba năm mới quay về, em cũng phải kiên nhẫn, nhiều nhất là ba năm tôi sẽ để em ra ngoài gặp lại con trai."

Cận Phong vừa mới xoay người muốn đi, Cố Dư lại đưa tay túm lấy ống tay áo của Cận Phong.

Khuôn mặt của Cố Dư xám xịt như tro tàn.

Bị nhốt ở đây hơn ba năm mới có thể gặp được con trai mình, sao có thể...

"Tôi...." Cố Dư cố hết sức ngẩng đầu lên, khó khăn mở miệng, "Tôi không...không nói là không theo."

Cố Dư biết rõ, điều Cận Phong muốn chính là việc cậu nghe lời.

Cận Phong nhìn Cố Dư, "Tôi không muốn ép em, nếu em thật sự không muốn làm thì thôi, đừng để đến lúc đó phí phạm thời gian của tôi, vô vị lắm."

"Không đâu." Sắc mặt Cố Dư tái nhợt, âm thanh khẽ run, "Tôi...tôi sẽ không phản kháng, tôi cam tâm tình nguyện."

Đuôi lông mày của Cận Phong khẽ nhếch lên, "Thật sự cam tâm tình nguyện?"

"Thật." Cố Dư cố gắng kiềm chế hàm răng run rẩy, "Tôi..tôi sẽ phối...phối hợp, anh..."

"Đi tắm rửa." Cận Phong ngắt lời Cố Dư, "Bây giờ đi luôn đi."

Cố Dư chậm rãi xuống giường đi về phía phòng tắm.

Cố Dư vừa vào phòng tắm, Cận Phong lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo ném xuống thảm, sau đó trần như nhộng tựa vào đầu giường chờ Cố Dư.

Cố Dư tắm rất lâu mới đi ra, nhìn thấy người đàn ông không mặc gì nằm trên giường, thân hình to lớn, cả người mạnh mẽ cứng rắn, giống như có thể phát tình bất cứ lúc nào, đột nhiên Cố Dư cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Cố Dư cố gắng không nhìn cơ thể của Cận Phong, đi đến bên giường ngồi xuống, khi Cận Phong chuẩn bị đè cậu dưới thân, đột nhiên Cố Dư khàn khàn nói, "Có thể...có thể nhẹ nhàng chút không?"

Thanh âm của Cận Phong cũng khàn khàn vì dục vọng mãnh liệt, "Đương nhiên có thể, thả lỏng Cố Dư, đêm nay tôi chỉ muốn một lần, tôi sẽ ôn nhu hết sức có thể."

Đương nhiên, đó là chuyện không thể.

Nếu như mỗi ngày đều được thỏa mãn, có lẽ Cận Phong còn có thể kiềm chế dục vọng, nhưng cấm dục nhiều ngày, một khi bắt đầu, Cận Phong không thể khống chế cả lý trí của mình nữa.

Lần này Cố Dư không phản kháng mà "phối hợp", Cận Phong lại càng tìm kiếm vô độ, khi phát cuồng ép Cố Dư phải kêu thành tiếng, nếu Cố Dư không gọi, cho dù ở trong cơ thể Cố Dư đau đớn, cũng muốn cậu kêu thành tiếng.

Lúc Cố Dư ngất đi Cận Phong cũng không nhận ra, mà Cận Phong vô cùng thoải mái, sau khi thỏa mãn thì trực tiếp ôm Cố Dư ngủ.

Cận Phong ngủ chưa bao lâu thì Cố Dư lại tỉnh, cậu bị cánh tay ghì chặt của Cận Phong làm cho tỉnh.

Cố Dư hơi mở mắt, không biết ánh mắt nhìn đi đâu, cuối cùng nước mắt theo hai khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Ngày hôm sau Cận Phong ở bên ngoài bận rộn cả ngày, buổi tối cũng không về được, thế nhưng suốt cả đêm Cố Dư vẫn luôn sợ hãi Cận Phong sẽ đẩy cửa vào bất cứ lúc nào.

Ngày thứ ba hơn bốn giờ chiều Cận Phong lại xuống tầng hầm, lúc ấy Cố Dư đang ngồi ngẩn người bên giường, khi Cận Phong đẩy cửa vào Cố Dư lại hoảng sợ.

"Đêm nay tôi đi bàn công việc, có lẽ hai ngày nữa sẽ không quay về." Cận Phong vừa cởi quần áo, vừa ôn như nói, "Trước khi đi làm với tôi khoảng hai tiếng, nếu không hai ngày nữa tôi chắc chắn sẽ nhớ em đến mức không ngủ được."

Đột nhiên bị yêu cầu khiến cho Cố Dư không thể chuẩn bị, "Tôi...tôi có thể nói chuyện cùng anh." Cố Dư cố gắng bình tĩnh nói, "Không...không cần thiết phải làm...."

Cận Phong cởi quần áo xong, tiến lên nhanh chóng cởi quần áo của Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Vậy chúng ta vừa làm vừa nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com