30
"Nói như vậy... anh Mặc, anh có người mình thích rồi à?" Trần Mộc Ngôn chợt nghĩ, nếu quả thật là vậy, có phải mình nên rời khỏi nơi này, chừa lại không gian không?
"Em đoán xem? Hoặc là năm sau em xem được bộ phim anh đang quay là biết."
Trần Mộc Ngôn quay lưng lại với Trần Chi Mặc, hơi khó chịu, "Gì cơ! Lại là phim, em còn tưởng là thật đấy!"
"Em toàn thế này, khi nào anh nói thật em cũng chẳng biết." Trần Chi Mặc cũng quay mình, sống lưng hai người cong lên trùng hợp chạm vào nhau.
Cùng với việc kỳ thực tập ở bệnh viện kết thúc, Trần Mộc Ngôn cũng bắt đầu kỳ nghỉ đông.
"Anh Mặc, em đến khu nghỉ dưỡng với các anh không sao thật chứ? Các anh là đi quay phim, em đến đó..." Trần Mộc Ngôn vừa thu dọn hành lý vừa nhìn về phía Trần Chi Mặc đang gấp quần áo cho mình.
"Em vừa vặn đến đó nghỉ dưỡng mà. Em tưởng anh không biết thực tập hai tháng nay em vất vả lắm à? Đi cũng không cần ngượng ngùng, anh thanh toán hết chi phí ở khu nghỉ dưỡng của em rồi, không tiêu một cắc nào của đoàn làm phim đâu. Hơn nữa em còn có thể xem anh quay phim."
Lý do cuối cùng rất hấp dẫn, ngoại trừ cái lần buổi công chiếu ra thì Trần Mộc Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy Trần Chi Mặc diễn trước ống kính.
Khu nghỉ dưỡng lần này đoàn làm phim ở là khu giải trí cao cấp gộp cả suối nước nóng, phòng xông hơi, phòng thể hình vân vân.
Đặt hành lý xuống, Trần Chi Mặc bèn đến báo danh ở đoàn làm phim.
Khu nghỉ dưỡng này nổi tiếng nhất là xông hơi lạnh. Nghe nói than dùng trong phòng xông hơi khô có chứa khoáng chất có lợi cho sức khoẻ. Trần Mộc Ngôn thu dọn rồi đến phòng xông hơi.
Người bên trong không nhiều, chỉ có hai nam sinh khác. Vì mọi người đều chỉ quấn khăn tắm quanh eo, thân hình như thế nào nhìn qua là thấy hết.
Theo ngoại hình và vóc dáng của hai chàng trai đó, 80 90% là nghệ sĩ.
Trần Mộc Ngôn không thấy, chơi bóng rổ và rèn luyện trong phòng thể hình được thân hình không xấu, có điều gần đây thực tập vất vả quá, có khi quên cả ăn trưa, khiến cậu gầy đi rất nhiều, so sánh mình với hai cậu trai đó đúng là hơi gầy giơ xương.
Trong hơi nước quấn quýt, Trần Mộc Ngôn có thể cảm thấy cậu trai đối diện cứ nhìn mình mãi.
"... Có phải cậu là em trai của Trần Chi Mặc không?" Cậu ta nhìn cậu mấy phút đồng hồ liền rồi cuối cùng lên tiếng. Giọng cậu ta rất hay, hình như đã nghe ở đâu.
"Tôi là em trai anh ấy, xin hỏi cậu là?"
"Even." Even đứng dậy đi về phía Trần Mộc Ngôn, vẻ đánh giá trong mắt khiến người ta khó chịu, cậu ta nâng cằm Trần Mộc Ngôn lên bằng một tay, "Đường nét ngũ quan của cậu hơi giống anh ấy, đáng tiếc là cậu không có khí chất của anh ấy."
Sống lưng của Trần Mộc Ngôn ngả ra sau, né tránh tay Even, "Chịu thôi, cả thế giới chỉ có một Trần Chi Mặc."
"Câu này thì là thật." Even đứng dậy mới nhìn ra thực ra cậu ta rất cao, ngắm kỹ ngũ quan của cậu ta, Trần Mộc Ngôn mới phát hiện ra cậu ta chính là thiếu niên trên quảng cáo nước hoa của Trần Chi Mặc.
"Trong giới giải trí Trần Chi Mặc có tiếng thương yêu em trai, không ngờ lần này còn mang cậu đến thật." Khi nói hai chữ "thương yêu" Even nhả chữ hơi nặng, như có gì bất mãn.
"Anh tôi rất thương tôi, có điều không ngờ..." Trần Mộc Ngôn không muốn nói chuyện tiếp với Even cho lắm, trong lòng bắt đầu tính toán lý do bỏ đi.
"Không ngờ ngay cả một người cậu không quen biết như tôi cũng biết?" Even nhún vai, nụ cười trên môi như cố tình móc ra, "Tô Văn Hy bảo khi Trần Chi Mặc quay chung một bộ phim với chị ta, toàn yêu cầu đạo diễn cố gắng quay hết cảnh của anh ấy trước buổi chiều, nguyên nhân là anh ấy muốn về nhà ăn cơm với em trai. Sở Cận còn nói đùa là anh ta muốn lăng xê cậu, nhưng anh cậu không chịu. Ngay cả lúc quay quảng cáo ở New Zealand, Trần Chi Mặc cũng có thể tức tốc về nước vì cậu sau một cú điện thoại."
Nhắc đến Sở Cận, Trần Mộc Ngôn nhớ ra hình như Even là do y lăng xê. Thế có phải điều này nghĩa là Even từng có gì đó với Sở Cận?
"Có điều..." Even cúi đầu, ghé tai Trần Mộc Ngôn, nói khẽ: "Trần Chi Mặc có kể cho cậu biết, tôi từng ngủ với anh ấy không?"
Trần Mộc Ngôn sửng sốt.
Gì cơ... Anh Mặc và cậu ta? Even là con trai mà!
Đột nhiên, Trần Mộc Ngôn nhớ tới lời của Trần Chi Mặc đêm đó.
Nếu nói Trần Chi Mặc có gì đó với Even, theo cách nói của hắn đêm qua, trong lòng hắn chắc chắn đã có người khác. Thế nhưng Even là nam, có phải có nghĩa là người trong lòng Trần Chi Mặc cũng là nam không?
Hình như Even rất hài lòng với vẻ mặt sững sờ hiện tại của Trần Mộc Ngôn, cậu ta rảo bước rời khỏi phòng xông hơi.
Còn Trần Mộc Ngôn ở đó ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người mà Trần Chi Mặc có thể thích là ai. Muốn trách thì phải trách bình thường mình không chú ý đến tin đồn, bây giờ ngay cả đối tượng để đoán mò cũng không có.
Vậy nếu anh Mặc có người mình thích thật rồi thì sao? Mà nguyên nhân thật sự tại sao hắn không kể cho mình người đó là ai là vì người đó cũng là nam ư?
Câu hỏi không nghĩ ra đáp án thì đừng nên nghĩ nữa.
Lúc này, Trần Mộc Ngôn mới phát hiện ra lồng ngực mình bức bối, đầu cũng choáng váng. Xông hơi lâu quá rồi...
Trần Mộc Ngôn chậm rãi đi ra cửa, khoảnh khắc mở cửa trước mắt cậu tối sầm, bất thình lình ngã xuống.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện ra mình nằm tron phòng, Trần Chi Mặc ngồi kế bên giường.
"Anh..." Trần Mộc Ngôn nhíu mày, cố gắng nhớ lại cảnh trước khi mình ngất, "Hình như em xông hơi quá lâu..."
Trần Chi Mặc hơi buồn cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt mồ hôi trước trán Trần Mộc Ngôn, "Em không chỉ xông hơi lâu quá, mà còn chưa ăn sáng đã đi xông hơi, ai không biết còn tưởng em muốn giảm béo đấy. Điều quan trọng nhất là, khi anh và chị Châu nhà trang điểm đi qua phòng xông hơi nhìn thấy em ngất ở đó, khăn tắm của em không quấn quanh nơi cần quấn."
"Hả... anh bảo nó rơi mất á?" Trần Mộc Ngôn ngồi dậy, mình cứ thế bị chị Châu nhìn thấy hết?
"Đúng vậy." Trần Chi Mặc cười.
Trần Mộc Ngôn đột nhiên nhớ ra lời Even nói với mình, cậu nhìn khuôn mặt của Trần Chi Mặc, trong lòng bỗng nghĩ thoáng ra.
Trần Chi Mặc có ý trung nhân căn bản không có gì đáng để tò mò cả, dù cho hắn thích đàn ông thì cũng không liên quan gì đến việc hắn là anh trai cậu, mà là em trai của hắn, bất kể lựa chọn của Trần Chi Mặc ra sao, cậu đều nên ủng hộ.
"Anh à, bất kể anh thích ai, đều đừng từ bỏ dễ dàng."
Trần Chi Mặc bật cười khẽ, "Có phải em đụng phải ai lúc xông hơi không? Để anh đoán xem, Even?"
"Ừm..."
"Cậu ta không phải gu của anh."
Trần Mộc Ngôn phì cười, "Em cũng nghĩ vậy."
"Hai tháng trước Even ký hợp đồng với Amaze, ý của công ty là bảo anh chăm sóc cậu ta, để cậu ta thích nghi sớm hơn. Lúc ở New Zealand, cậu ta không quen người của đoàn làm phim, cậu nhóc đó nhìn hơi cô đơn, anh bèn tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn, cho cậu ta dựa dẫm vào anh hơn."
"Thế à." Trần Mộc Ngôn nghĩ ông anh nhà mình quả là rất dễ khiến người khác ỷ lại, "Thế Even không phải là người trong lòng anh Mặc rồi? May quá, em gần như không chịu đựng nổi tính cách của thằng nhóc này!"
"Lần này em yên tâm rồi chứ, người anh thích không phải kiểu của cậu ta." Hình như Trần Chi Mặc nhớ tới người trong lòng, trên mặt hơi để lộ vẻ u buồn.
"Tiểu Ngôn... Em đã bao giờ có trải nghiệm thế này chưa, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt em, giây phút người đó nắm lấy em, em có cảm giác "người này chính là tất cả của mình"?"
"Anh à, cảm giác này rất bi kịch đó! Anh tưởng tượng mà xem, một ngày anh không mang bằng lái bị cảnh sát giao thông bắt, giây phút người ta bắt anh, người ta chính là tất cả của anh, bởi anh phải cẩn thận người ta lột sạch anh mất."
Trần Chi Mặc phá ra cười, "Em nên đi nói chuyện với biên kịch, chắc chắn người ta sẽ bị cảm động bởi suy nghĩ của em."
"À, thì ra anh vừa nói đến phim mới." Trần Mộc Ngôn sờ mũi, "Cảm giác đó lý tưởng hoá quá nhỉ, anh Mặc anh chắc chắn mình không thoái hoá đi đóng phim thần tượng dài tập đấy chứ?"
"Dù anh có đóng phim thần tượng dài tập cũng sẽ ăn khách." Trần Chi Mặc kéo cậu dậy, "Đi thôi, cùng đi ăn trưa."
Vì xông hơi xong, Trần Mộc Ngôn thấy đói lả thật.
Mùi vị thức ăn mà nhà hàng ở khu nghỉ dưỡng cung cấp rất ngon, có điều khi Trần Mộc Ngôn ăn ngon lành, cậu phát hiện ra Trần Chi Mặc vẫn chỉ lặng lẽ nghịch chiếc thìa nhỏ trong cốc cafe, đồ Tây trước mặt chưa động tới một miếng.
Trần Mộc Ngôn cảm thấy hơi lạ. Mặc dù các chủ đề mình và Trần Chi Mặc nên nói đều đã nói hết từ lâu rồi, nhưng hắn luôn có thể duy trì trò chuyện giữa hai người khi ăn cơm, nói chuyện với Trần Chi Mặc là một kiểu hưởng thụ, không chỉ vì sự hài hước của hắn, mà còn bởi hắn có thể xem xét một vấn đề từ các góc độ khác nhau. Thế nhưng lần này, Trần Chi Mặc lại rất im lặng, chỉ khi Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới hơi nhoẻn cười.
"Anh Mặc... anh không sao chứ?" Trần Mộc Ngôn không kìm được hỏi hắn, "Hôm nay anh yên lặng quá."
Trần Chi Mặc gật đầu cười, "Sao? Bình thường anh rất ồn ào à?"
"Không." Trần Mộc Ngôn vội vàng thanh minh, "Chỉ là ăn cơm đến bây giờ, anh Mặc còn chưa nói gì với em!"
"Vì lần này nhân vật anh đóng là một người yên tĩnh," Trần Chi Mặc chống đầu nhìn Trần Mộc Ngôn, "Nên anh đang chính thức nhập vai. Sao thế, anh không nói chuyện với em, em thấy chán à?"
"Không đâu, dù chỉ ngắm anh Mặc thôi, cũng là một kiểu hưởng thụ." Trần Mộc Ngôn chợt nhớ ra điều gì, "Nhân vật này không giống ông chồng có bà vợ mộng du kia đấy chứ?"
Vừa nghĩ đến cảnh Trần Chi Mặc cầm dao đứng bên cạnh giường mình, Trần Mộc Ngôn còn thấy sợ hãi không nguôi.
"Yên tâm, nhân vật lần này là người bình thường." Trần Chi Mặc biết cậu đang nghĩ gì, không khỏi phì cười, "Có điều vì yêu một nữ nhiếp ảnh gia, lần nào họ gặp nhau cũng đều chia xa, khiến nhân vật này toàn nom rất u buồn."
"Anh Mặc đóng nhân vật u buồn, há không phải bắt phụ nữ cả nước đều đau lòng theo ư?"
"Thế em thì sao? Em sẽ đau lòng chứ?" Trần Chi Mặc ngả người về phía cậu, nỗi bất lực loáng thoáng trên mặt mày khiến bầu không khí lan tràn vẻ thê lương chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com