42
Trần Mộc Ngôn nhìn xung quanh, phát hiện ra người nhìn họ đều là các em gái khoá dưới. Kể từ sau khi hình tượng trong trường của cậu từ thái tử gia đảng đua xe chuyển thành học sinh ngoan lịch thiệp, mức độ được yêu thích của cậu bèn tăng vọt không ngừng, thậm chí học kỳ trước còn có người đề cử cậu làm hot boy trường.
"Thế cậu nhất định không tưởng tượng được, hơn một năm trước trong trường này mọi người đều tránh mình như tránh tà." Trần Mộc Ngôn buồn cười nói.
"Ha ha, bây giờ nhất định có rất nhiều người đang đoán mò tôi có phải bạn gái cậu hay không đấy, có khi đã nát bấy bao nhiêu trái tim thuỷ tinh rồi."
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía Thẩm Thanh, nỗi xúc động nhất thời đó khiến cậu không tài nào kiểm soát được bản thân, thốt ra câu nói ấy: "Thế cậu không thể làm bạn gái mình thật ư?"
Sau khi nói xong, cậu bỗng thấy sợ hãi, cậu thấy mình là một thằng ngốc, sao lại hỏi câu này trong nhà ăn trường?
Còn Thẩm Thanh đối diện thì im bặt.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, vội vàng xua tay nói: "Ăn cơm đi. Lát nữa còn phải về đọc sách!"
Nhưng Thẩm Thanh lại cất tiếng nói.
"Mộc Ngôn, tôi biết dòng dõi nhà cậu, cũng biết cậu đã được giáo sư Trịnh chỉ đích danh làm nghiên cứu sinh của thầy, càng biết cậu là người lương thiện, điều này có nghĩa là cậu rất hoàn hảo, giờ tôi không bới ra được khuyết điểm gì của cậu." Thẩm Thanh nhoẻn cười, "Nhưng tôi rất tầm thường. Bố tôi chỉ là một bảo vệ, mẹ tôi là một giáo viên tiểu học. Tôi cũng chẳng xinh xắn gì, thậm chí tính cách còn không thể gọi là hoạt bát sáng sủa hay yên tĩnh nhu mì..."
"Mình... chỉ thích cậu mà thôi... thích cần lý do ư?"
Mắt Trần Mộc Ngôn cay cay.
Lúc vẫn còn là Diệp Nhuận Hành, cậu đã thích cô rồi.
Cảm giác mù mờ này đã kéo dài rất lâu, cậu không yêu cầu nhiều, thực ra chỉ ngồi thế này với cô, cậu đã thấy dễ chịu lắm rồi, như thể mọi gợn sóng trong nội tâm đều có thể dẹp yên.
"Nhưng ở bên người như cậu, tôi sẽ bị bất an. Tôi sẽ luôn tính toán thiệt hơn, cảm thấy mình sẽ đánh mất cậu."
"Chỉ vì dòng dõi nhà mình quyền thế, bề ngoài mình đẹp, tính cách cũng không tệ?" Lần đầu tiên Trần Mộc Ngôn cảm thấy mình bị thiệt thòi, mặc dù từ thiệt thòi dùng trên người con trai hơi ẻo lả, nhưng từ bao giờ "hoàn hảo" lại trở thành khuyết điểm?
"Còn vì, trong lòng tôi vẫn luôn thích một người, mặc dù cậu ấy đã đi rồi, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ được. Nếu tôi chấp nhận cậu trước khi từ bỏ cậu ấy, thế là không công bằng với cậu." Thẩm Thanh nhắm mắt, dường như nếu cô còn mở mắt kể chuyện về người ấy, nước mắt sẽ rơi.
"Cậu ấy là ai?" Trần Mộc Ngôn thầm nghĩ lẽ nào lúc ở đại học Q Thẩm Thanh đã thích ai rồi ư?
"Cậu ấy... tên là Diệp Nhuận Hành. Hơn một năm trước... vì một tai nạn..." Giọng Thẩm Thanh bắt đầu run rẩy.
Như phản xạ có điều kiện, Trần Mộc Ngôn giơ tay nắm tay cô, "Đừng nói nữa, Thẩm Thanh. Mình biết."
Phải, chuyện về Diệp Nhuận Hành, mình đều biết.
Thì ra, trước nay cậu vẫn thích mình, cậu vẫn chưa bao giờ quên mình.
Trên thế giới này ngoài mình ra, cũng chỉ còn cậu nhớ mình mà thôi.
"Tôi... tôi không muốn đánh mất người bạn là cậu, nhưng nếu cậu cho rằng tôi đang lợi dụng thiện cảm của cậu dành cho mình để khiến cậu giúp tôi thi đỗ nghiên cứu sinh của giáo sư Trịnh, cậu có thể..."
"Mình không cho rằng cậu đang lợi dụng mình." Trần Mộc Ngôn cắt ngang lời cô, "Hơn nữa thời gian chúng ta quen biết không lâu, tự dưng mình nói thế với cậu vốn là tại mình đường đột. Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè đã. Có lẽ thời gian lâu dần, cậu sẽ phát hiện ra cậu cũng thích mình. Hoặc mình sẽ phát hiện ra so với làm người yêu, chúng ta có thể làm một đôi bạn rất thân!"
Cậu hiểu, bây giờ Thẩm Thanh đang trong giai đoạn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, mình không nên gây áp lực cho cô.
Hiện tại nếu Trần Mộc Ngôn kể cho Thẩm Thanh biết mình chính là Diệp Nhuận Hành, sẽ chỉ làm cô sợ chết khiếp thôi. Vả lại cậu vẫn còn thời gian khiến cô nhận ra cậu chính là Diệp Nhuận Hành, người mà cô thích.
Do trong thư viện, điện thoại đều để im lặng, đến buổi chiều ra khỏi thư viện, Trần Mộc Ngôn mới phát hiện ra điện thoại mình sắp nổ tung vì bị Vương Đại Hữu gọi rồi.
Trần Mộc Ngôn vội vàng gọi lại.
"Anh Vương, có việc gì gấp ạ?"
"Có việc! Cậu mau đến bệnh viện đi! Anh cậu bị xe đạo cụ đâm bị thương!"
Gì cơ? Anh Mặc bị đâm?
Trong nháy mắt, trái tim cậu chìm xuống, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh trong vô thức.
Trần Mộc Ngôn còn chưa kịp tạm biệt Thẩm Thanh, bèn vội vã chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện mới phát hiện ra phóng viên bao vây ở đó, còn bảo vệ thì chặn họ ngoài cửa.
Vương Đại Hữu chờ cậu ở cổng, thấy cậu bèn túm cậu đi vào.
"Cậu ở trường bận lắm à? Anh gọi cậu mấy trăm cuộc mà cậu không bắt máy!"
"Em ở thư viện, nên điện thoại để im lặng. Anh em sao rồi?" Trần Mộc Ngôn và Vương Đại Hữu vào thang máy, nhìn biểu cảm của Vương Đại Hữu, chỉ e bị thương không nhẹ.
"Anh ta bị gãy xương tay trái, vì chấn động não nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại! May mà không bị xuất huyết nội sọ, nếu không thì e là bộ phim này sẽ trở thành tác phẩm cuối cùng của anh cậu rồi!" Vương Đại Hữu đập mạnh đầu mình, "Gì mà "tác phẩm cuối cùng" chứ, xùy xùy!"
Quai hàm Trần Mộc Ngôn run rẩy, cậu đi đến chỗ phòng bệnh.
Đạo diễn, chị Châu, Evan và tài xế lái xe đạo cụ đều ngồi bên ngoài phòng bệnh.
Xuyên qua tường kính, Trần Mộc Ngôn nhìn Trần Chi Mặc yên tĩnh nằm trên giường, hơi nhíu mày, không biết đang cân nhắc chuyện phiền muộn gì hay là vì đau đớn.
Bác sĩ nói trừ phi Trần Chi Mặc tỉnh lại, nếu không thì họ đều không được vào gặp hắn.
"Sao anh ấy lại bị xe đạo cụ đâm phải?" Trần Mộc Ngôn ngoái đầu nhìn họ, lướt qua biểu cảm của từng người.
"Vì nhặt cái này..." Vương Đại Hữu thở dài, lấy một món trang sức từ trong túi ra, có điều dây đã bị đứt, "Anh thật sự chẳng hiểu thứ này quan trọng thế à? Chẳng thấy nhãn mác, chắc chỉ là hàng rẻ tiền mà thôi... Tại sao khăng khăng phải xông ra trước xe đạo cụ để nhặt? Lúc bị đâm, trong tay anh cậu đang cầm thứ này..."
Trần Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào thứ mà Vương Đại Hữu cầm trong tay, cậu đi tới từng bước một, cơ thể cứng đờ như rối gỗ buộc dây, giơ tay đón món trang sức đó.
"Ờm... cậu Trần, tôi quả thật không phải cố tình đâm anh cậu đâu..." Tài xế xe đạo cụ đứng dậy, tỏ vẻ áy náy, "Lúc tôi đi qua, trên đường không có ai, chỉ là tự dưng anh cậu xông ra, tôi cố gắng đạp chân phanh... nhưng... nhưng vẫn tông phải anh ấy..."
Món trang sức bạc trong tay găm vào lòng bàn tay vì nắm mạnh, cơ thể run lẩy bẩy, Trần Mộc Ngôn hít mạnh một hơi.
Cậu ngốc biết bao, nếu Trần Chi Mặc chẳng quan tâm đến mình chút nào thật, tại sao lại xông ra nhặt thứ trang sức này?
Nó không đắt đỏ gì, vả lại còn là do thằng em trai đáng ghét tặng!
Đạo diễn nhìn Even, "Chẳng phải bảo lúc xảy ra chuyện cậu đứng ngay bên đường à? Trần Chi Mặc có nói gì không?"
Trần Mộc Ngôn nhìn Even, cậu ta chỉ nói một câu với vẻ mặt cáu kỉnh: "Sao tôi biết lý do được!" Sau đó cậu ta bèn ngửa đầu nhìn trần nhà, quản lý bên cạnh dùng vai huých cậu ta liên tục, ra hiệu cho cậu ta đừng lên cơn trong bệnh viện.
"Ừm... đạo diễn... vấn đề tiến độ quay..." Vương Đại Hữu đi về phía đạo diễn, vì chẳng biết khi nào Trần Chi Mặc mới hồi phục được, thế tức là có thể bộ phim này sẽ bị kéo theo.
"Việc này đừng lo vội, tôi đã bàn với công ty đầu tư rồi. Chúng tôi có thể hoàn thành cảnh quay các phần khác trước, lúc trước vì Trần Chi Mặc đóng rất trôi chảy, về cơ bản cảnh của anh ấy đều quay xong ròi, còn vài cảnh nữa chúng tôi có thể chờ anh ấy tỉnh lại rồi xem xét."
"Thế thì cảm ơn anh!" Vương Đại Hữu như được trút bỏ gánh nặng.
Trần Mộc Ngôn nhìn mọi người nói: "Cảm ơn mọi người quan tâm đến anh tôi, tôi biết mọi người còn phải quay phim, chờ anh tôi tỉnh dậy, tôi sẽ báo cho đạo diễn ngay."
"Thế thì tốt, dù sao thì chúng ta đợi ở đây cũng không thể làm gì cho Trần Chi Mặc được, cứ về quay phim thì hơn, đừng để đến khi anh ấy tỉnh dậy phát hiện ra thứ mình vất vả diễn trở thành một mớ hổ lốn."
Đạo diễn vừa cất lời, mọi người bèn chào tạm biệt Trần Mộc Ngôn.
Ngược lại là Even ra vẻ chẳng muốn đi chút nào, quản lý của cậu ta phải lôi cậu ta đi.
Trần Mộc Ngôn ngồi xuống chỗ ngồi, trong tay vẫn cầm sợi dây chuyền đó.
"Anh xuống tầng mua đồ uống, nếu Chi Mặc tỉnh thì cậu nhớ báo cho anh nhé." Vương Đại Hữu vỗ vai cậu.
Trần Mộc Ngôn rút điện thoại của mình ra, cậu là em trai ruột của hắn, sau khi gặp chuyện, cậu lại là người cuối cùng chạy tới! Vương Đại Hữu gọi cho mình năm mươi mấy cú điện thoại, mà mình thì chìm đắm trong niềm hạnh phúc ở bên Thẩm Thanh, hoàn toàn không hay biết gì về việc Trần Chi Mặc gặp phải!
Trong điện thoại còn có mười mấy tin nhắn, đều do Trần Chi Mặc gửi.
Hắn hỏi cậu, Tiểu Ngôn tối em có về ăn cơm không?
Tiểu Ngôn, anh đoán em đang đọc sách ở thư viện, anh chỉ muốn bảo em tối đừng ăn ngoài nữa, về nhà ăn đi.
Tiểu Ngôn, rốt cuộc em sao thế? Có phải có việc gì không vui hay không?
Sao em chẳng nói gì với anh nữa?
Trần Mộc Ngôn nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng cậu cũng biết thực ra mình chính là một thằng nhóc bướng bỉnh, tự cho là bị tổn thương, tự cho là mình đã trưởng thành, thực ra suy đến cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con.
"Anh Mặc, xin lỗi..." Nước mắt của Trần Mộc Ngôn rơi xuống, đáp xuống màn hình điện thoại.
Đúng lúc này, Trần Chi Mặc trên giường từ từ tỉnh lại, Trần Mộc Ngôn vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy hắn hoang mang, như đang tìm xem mình đang ở đâu. Trần Mộc Ngôn vội vã đập kính, giây phút ánh mắt Trần Chi Mặc chạm phải cậu, Trần Mộc Ngôn mỉm cười nhìn hắn.
Vương Đại Hữu bưng cà phê đi lên phát hiện ra hắn đã tỉnh, vội vàng gọi bác sĩ tới.
Mấy chục phút sau, Trần Chi Mặc được chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Cuối cùng Trần Mộc Ngôn cũng được ngồi cạnh hắn.
"Anh Mặc, giờ anh cảm thấy thế nào?"
"Vẫn ổn, hơi choáng." Kể từ sau khi tỉnh dậy, ánh mắt của Trần Chi Mặc chưa bao giờ rời khỏi Trần Mộc Ngôn, "Tiểu Ngôn... xin lỗi, hình như anh đánh mất dây chuyền em tặng anh rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com