Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

78

"Ai da..." Trần Chi Mặc bỗng cúi đầu, ngón tay day huyệt thái dương, tỏ vẻ rất muộn phiền, "Tôi chạm trán người tình cũ, sao em chẳng để bụng chút nào thế?"

Trần Mộc Ngôn cười ha ha, cặp mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Có lẽ là vì em khá hiểu con người Trần Chi Mặc chăng. Lúc anh ấy không muốn thay lòng, mười Cao Chí Dương ra trận cũng vô ích."

"Nói có lý lắm, không hổ là Tiểu Ngôn của tôi." Trần Chi Mặc gật đầu, sau đó lại nói, "Có điều em biết trong thời gian em ở Hàn Quốc, tôi quay tay rất không vui không."

Hắn nói vậy, mặt Trần Mộc Ngôn lập tức tái xanh.

"Anh... em nói cho anh biết, ở đây là đoàn làm phim..." Trần Mộc Ngôn lùi lại hai bước, Trần Chi Mặc đi tới từng bước một, tiện đà giơ tay kéo rèm cửa sổ xe dã ngoại.

"Tiểu Ngôn à, quần lót dính trên người rất khó chịu phải không? Anh Mặc cởi ra giúp em có được không nào?"

"Khỏi!" Trần Mộc Ngôn vừa định lẻn qua bèn bị đối phương ấn phắt xuống, kết cục sau đó có thể tưởng tượng được là thê thảm chừng nào.

"Giờ em nghĩ tôi nằm trên hay nằm dưới hả?"

May mà trợ lý hiện trường đến thông báo cho Trần Chi Mặc biết có thể bắt đầu quay được rồi, nếu không Trần Mộc Ngôn sẽ bị ăn sạch chẳng còn sót cả cặn mất.

Thay quần áo khô, Trần Mộc Ngôn may mắn được xem cảnh đầu tiên Trần Chi Mặc đạo diễn cùng nhân viên công tác ở hiện trường.

Trần Chi Mặc ngồi trước màn hình nhỏ, Cao Chí Dương ngồi bên cạnh hắn, còn Even thì đứng ở điểm bắt đầu.

"Được rồi Even, hôm nay và ngày mai chúng ta sẽ quay toàn bộ cảnh tĩnh, tranh thủ hai ngày này cậu có thể tiến vào cảm xúc của nhân vật." Trong giọng nói của Trần Chi Mặc không có khí thế ra lệnh, mà mang vẻ dẫn dắt khiến tư duy của người ta vô thức đi theo hắn.

Even hít một hơi, vẫn hơi căng thẳng.

Khung hình đầu tiên là Even cầm một chiếc lá rụng. Biểu cảm của cậu ta hơi cứng nhắc, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lá như thể có sâu mọc ra trên đó.

Cao Chí Dương nhìn màn hình nhỏ, nhếch khoé môi, "Đây chính là người mà cậu và Sở Cận đề cử à? Bề ngoài tầm thường, khí chất trung bình, diễn xuất không dám nhìn, quản lý chào giá còn không thấp – Amaze không có nhiều tiền lăng xê vị thái tử gia này đâu."

Giọng anh ta không bé, không chỉ trợ lý hiện trường bên cạnh nghe thấy, chắc chắn Even cũng nghe thấy.

Even cứng đơ tại chỗ, không biết nên làm gì. Quản lý của cậu ta vội vàng bước tới, không phải an ủi Even mà là xin lỗi Cao Chí Dương, suy cho cùng thì Cao Chí Dương không chỉ là phó tổng giám đốc công ty mà còn là bên đầu tư, đắc tội ai chứ không thể đắc tội anh ta được.

Trần Chi Mặc vẫy tay với Even, "Cậu lại đây."

Even từ từ đi đến chỗ hắn, Cao Chí Dương vĩnh viễn tỏ ra kiêu ngạo khiến người khác không thể tiếp cận, ngược lại Trần Chi Mặc giơ tay kéo Even tới cạnh mình, hoà nhã nói: "Cậu đã nghe bài "Thoáng một phiến lá" của Tô Trăn chưa?"

"Nghe rồi."

"Ừm, thế cậu biết trong thời gian một chiếc lá rụng, bài hát bày tỏ điều gì không?"

"Buồn rầu?"

"Thế tại sao lại buồn rầu?"

Even chau mày: "Vì nữ chính muốn ở bên người đàn ông khác."

Trần Chi Mặc mỉm cười, mắt chứa ẩn ý, hắn ra dấu, công việc quay ở hiện trường bèn tạm dừng, sau đó Trần Chi Mặc dẫn Even rời khỏi đoàn quay phim, đến cạnh dòng suối.

Hai người ngồi ở ven suối, hình như nói gì đó, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ.

Vẻ không vui của Cao Chí Dương lồ lộ trên mặt, thấy hai người họ trò chuyện mười mấy phút ở đó mà không thấy về, anh ta đánh mất kiên nhẫn, rảo bước đi tới. Các nhân viên trong đoàn khác cơ bản là không dám ngăn cản anh ta, đúng lúc anh ta bước ra khỏi đoàn, Trần Mộc Ngôn tiến lên kéo anh ta lại.

"Làm gì đấy?" Cao Chí Dương hất cánh tay, may mà Trần Mộc Ngôn là đàn ông, nếu là một cô gái thì đã ngã xuống đất rồi.

"Đạo diễn trao đổi với diễn viên là một chuyện rất bình thường, ngài Cao hà tất phải sốt sắng tới quấy rầy?"

Cao Chí Dương liếc mắt nhìn Trần Mộc Ngôn chằm chằm: "Chỉ là một cảnh tĩnh mà thôi, còn cần phải nói lâu thế à?"

Bỗng nhớ tới Cao Chí Dương đòi đổi diễn viên vì nữ chính và Trần Chi Mặc thân thiết hơn một chút, giờ lại không vui vì Trần Chi Mặc nói chuyện với Even, Trần Mộc Ngôn phá ra cười, "Ngài Cao, nếu mỗi người nói chuyện với anh tôi đều muốn xảy ra chuyện gì với anh ấy, thì tôi đã có mấy bà chị dâu rồi!"

Quả nhiên mặt Cao Chí Dương trở nên khó coi, đuôi mày run bần bật, anh ta giơ tay đột ngột đẩy Trần Mộc Ngôn.

Trần Mộc Ngôn cũng không phải kẻ ngốc, đứng ở đó cho người ta đẩy, cậu bước một bước sang bên cạnh. Tình cờ Trần Chi Mặc dẫn Even trở về, tiện thể kéo Trần Mộc Ngôn đi, tư thế ôm đó trong mắt người khác là sự thân thiết giữa anh em với nhau, trong mắt kẻ nào đó lại biến thành thân mật.

Để lại Cao Chí Dương ở đó hơi gượng gạo.

"Chuẩn bị quay!" Trần Chi Mặc vỗ tay, nhân viên trang điểm dặm lại phấn cho Even.

Lần này, tay Even cầm chiếc lá đó, cậu ta gục đầu, như không biết khi nào nên buông tay, trên mặt vẫn là vẻ căng thẳng.

Cao Chí Dương từ từ đi tới, cười nói: "Xem ra cuộc trò chuyện của hai người vẫn chẳng có hiệu quả gì!"

Nửa phút trôi qua, Even bỗng buông tay, cả đoàn làm phim trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt của Even phác hoạ quỹ đạo chiếc lá rơi, như thể vô số quá khứ, những khoảnh khắc li ti trôi vụt qua trong ánh mắt của cậu ta. Khi chiếc lá chạm đất, Even thở phào nhẹ nhõm, lông mày hơi nhíu nhưng lại giãn ra trong nháy mắt.

"Làm tốt lắm!" Trần Chi Mặc là người đầu tiên vỗ tay.

Even nhìn Trần Chi Mặc với biểu cảm ngạc nhiên và mừng rỡ, trước nay cậu ta bị rất nhiều tạp chí bình luận là diễn xuất kém hết thuốc chữa, mặc dù kiểu bình luận này hơi cường điệu, nhưng đủ để đả kích lòng tự trọng của Even, kể từ đó trở đi cậu ta có thể không nhận việc đóng phim thì sẽ không nhận. Lần này được khen ngợi bởi một ảnh đế như Trần Chi Mặc, đối với cậu ta mà nói là sự khẳng định khổng lồ.

"Hừ, so với cậu, cậu ta vẫn còn đơ lắm." Cao Chí Dương lúc nào cũng vênh mặt lên với người khác, nếu không phải anh ta đẹp trai, khung xương như người mẫu, cộng thêm trong nhà lắm tiền, anh ta đã bị người khác tẩn không chỉ trăm lần rồi.

"Tôi không cần một Trần Chi Mặc thứ hai." Trần Chi Mặc gọi Even tới, chuẩn bị quay khung hình tiếp theo.

Đứng bên cạnh quan sát, lần đầu tiên Trần Mộc Ngôn biết được mùi vị cô đơn sau khi trút bỏ vầng hào quang ảnh đế của Trần Chi Mặc, sóng cả ấp ủ trong bình lặng, tách lớp vỏ bình dị tầm thường ấy ra, cho họ nhìn thấy tài năng trời cho của mình.

Nhờ Trần Chi Mặc dẫn dắt thoả đáng, các cảnh quay sau đó suôn sẻ khác thường. Một nhà quay phim từng hợp tác với Even phải ngạc nhiên rằng chỉ qua một đêm, sao Even cứ như lột xác hoàn toàn, diễn xuất cứng nhắc trước kia đã trở nên tự nhiên hẳn.

Buổi tối, Trần Chi Mặc về một nhà nghỉ nhỏ ở ngoại ô do đoàn làm phim sắp xếp. Cơm tối mọi người cùng ăn cơm nông thôn, uống ít bia. Trần Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt sầm sì của Cao Chí Dương, khả năng cao là tên này ăn ngon quen rồi, bắt anh ta ăn uống bằng bát đũa chưa khử trùng chẳng khác nào bắt anh ta uống thuốc độc. May mà nhân viên đoàn suy nghĩ chu đáo, chuẩn bị khăn ướt khử trùng, Cao Chí Dương chỉ lau đũa thôi đã dùng mất nửa tá.

Trần Chi Mặc buồn cười nhìn Trần Mộc Ngôn: "Tiểu Ngôn à, em học y, nói xem dụng cụ ăn uống có thể lây lan bao nhiêu bệnh?"

Trần Mộc Ngôn đang ăn ngon lành, buột miệng nói theo phản xạ có điều kiện: "Viêm gan A, kiết lị, thương hàn, lao và ngộ độc thực phẩm..."

Lúc này, Cao Chí Dương đập đôi đũa đã lau rất nhiều lần lên bàn, đứng dậy: "Tôi không ăn nữa!"

Mọi người dõi theo bóng lưng của anh, nhìn nhau mà không biết nên làm gì.

"Được rồi, mọi người yên tâm ăn đi! Dụng cụ là nhân viên đoàn theo dõi ông chủ tráng qua bằng nước nóng cho chúng ta đấy." Khoé môi Trần Chi Mặc vểnh lên, mọi người lũ lượt bắt đầu ăn.

Trần Mộc Ngôn lườm Trần Chi Mặc, tên này chắc chắn là cố tình mượn mình chọc tức Cao Chí Dương!

Sau bữa cơm tối, Trần Mộc Ngôn và Trần Chi Mặc nằm cùng một phòng.

Trần Mộc Ngôn đang nằm trên giường chưa được bao lâu, Trần Chi Mặc bèn ôm chầm lấy cậu từ đằng sau, "Em không tò mò tôi đã nói gì với Even à?"

Trần Mộc Ngôn tặc lưỡi, "Chắc là anh nhắc đến Sở Cận."

"Ừm, tôi bảo lúc cậu ta cầm chiếc lá ấy thì hãy nghĩ tới mọi thứ liên quan đến Sở Cận, nhưng một khi chiếc lá rơi xuống đất, thì cậu ta phải không nhớ đến anh ta nữa."

"Nhưng không ngờ sau cảnh đó, Even vẫn diễn rất tốt, hình như cậu ta đã nắm bắt được cảm giác diễn!"

"Giống như một chiếc hộp, cần có người mở ra thay cậu ta, giải phóng hết tài hoa bên trong ra ngoài. Diễn xuất của Even trước nay vẫn trống không, chính vì trống không chẳng có gì, nên cậu ta có thể biến thành bất cứ ai..." Giọng Trần Chi Mặc mang sức lôi cuốn gợi cảm, quanh quẩn bên tai Trần Mộc Ngôn.

Trần Mộc Ngôn nuốt nước bọt, dịch một chút sang bên cạnh, nhưng Trần Chi Mặc lại bám sát theo.

Cậu đảo mắt, muốn lật mình xuống giường, không ngờ eo bị người đằng sau túm chặt cứng, đáng ghét nhất là cậu cảm nhận được vật cứng đang tăng nhiệt độ thấp thoáng cọ xát kẽ mông mình.

"Em muốn ngủ!"

"Tôi biết mà." Giọng Trần Chi Mặc rất uyển chuyển, bàn tay đang ôm Trần Mộc Ngôn trượt xuống dưới, lưu luyến giữa cặp mông, có thể gọi là "lòng dạ Tư Mã Chiêu người đi đường cũng tỏ".

Trần Mộc Ngôn huých cùi chỏ ra sau, tiếc rằng không trúng mục tiêu, ngược lại có người gõ cửa phòng họ.

Trần Chi Mặc vẫn ôm rất chặt, hôn rải rác trên gáy cậu, việc này khiến Trần Mộc Ngôn co rúm vai, da thịt tiếp xúc bắt đầu nóng bừng, Trần Chi Mặc thì cười khẽ, hôn mút bả vai cậu.

"Ai đấy!" Trần Mộc Ngôn kéo mạnh, lôi cánh tay của đối phương ra, trở mình đứng cạnh giường, ngoái đầu lườm hắn. Ai dè đối phương chỉ chống đầu, trong bóng tối con ngươi của hắn sáng bất ngờ.

"Tôi." Mặc dù người ngoài cửa chỉ nói một chữ, nhưng lại toát ra cảm giác cô độc.

Xuỳ! Thế là trả lời kiểu gì? Nếu tôi hỏi tiếp "tôi là ai", có phải anh sẽ trả lời "tôi là tôi" không?

Vênh váo thế, ngoài Cao Chí Dương ra thì còn ai vào đây?

Có điều đây cũng là cơ hội tốt để thoát khỏi Trần Chi Mặc.

"Ngài Cao, tôi tưởng anh về rồi cơ." Trần Mộc Ngôn mở cửa, quả nhiên Cao Chí Dương vẫn sầm mặt.

"Thiết bị phòng ốc ở đây tệ quá phải không?" Giọng điệu chất vấn, như thể chỗ này là Trần Mộc Ngôn kinh doanh.

"Vì đây là ngoại ô, hơn nữa cũng không phải điểm du lịch gì, chỉ có nhà dân mà thôi." Trần Mộc Ngôn buồn cười đáp.

Ánh mắt Cao Chí Dương lướt qua cậu, nhìn về phía Trần Chi Mặc đang nằm nghiêng trên giường.

Trần Mộc Ngôn lên tiếng thẳng thừng: "Ngài Cao, anh và anh tôi quen biết nhau từ trước, để anh ấy trò chuyện cùng anh thì có lẽ anh sẽ quên mất phòng ở đây tệ cỡ nào, đưa chìa khoá của anh cho tôi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com