Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Ở thế giới này, Tống Văn Lễ là chó liếm của Phó Vãn Chu, mà cậu lại là chó liếm của Tống Văn Lễ, bắt chước từng lời nói hành động của Phó Vãn Chu lấy lòng Tống Văn Lễ, suýt chút nữa là cậu đã thành công.

Tống Văn Lễ liếm không được Phó Vãn Chu, vừa quay đầu lại liền thấy Lê Triều Tuế, mặt xinh đẹp, tính tình cũng thanh lãnh đạm mạc, lại có bảy tám phần giống Phó Vãn Chu, có ý định kết giao với cậu một thời gian. Đáng tiếc không bao lâu gã đã chán ngấy, phát hiện Lê Triều Tuế căn bản chỉ cố ý bắt chước Phó Vãn Chu khiến gã ghê tởm .

Phó Vãn Chu lạnh lẽo với gã liền tính, Lê Triều Tuế là thứ gì cơ chứ, vậy mà cũng dám chơi gã !

Tống Văn Lễ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người liền quăng bỏ Lê Triều Tuế vẫn cảm thấy còn chưa hết giận, nói với tên cẩu bằng hữu : "Mấy người muốn chơi liền chơi đi ."

Bọn họ khinh thường Lê Triều Tuế, nhưng xác thật cậu rất mỹ lệ, không chơi trên giường lại cảm thấy đáng tiếc.

Vì thế có người nói mời lại cậu, Tống Văn Lễ nghĩ cậu không tới thì cho cậu đường lui, nếu tới, bị người khác chơi nát cũng là cậu xứng đáng.

Cùng lắm thì bồi thường nhiều tiền chút là được.

Hiện giờ Phó Vãn Chu tới, tâm tư của gã không còn đặt trên người Lê Triều Tuế .

Phó Vãn Chu mặc kệ tầm mắt ái mộ của Tống Văn Lễ nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, hắn như tò mò nhìn về phía sau gã .

Mà Lê Triều Tuế đang tránh né tầm mắt của hắn .

Trải qua một hồi việc bị người vui đùa cười nhạo, những người khác cũng lười phản ứng lại cậu nhưng thật ra mấy tên ăn chơi trác táng không có ý tốt cợt nhả vây quanh cậu, dụ cậu uống rượu, không ai dám chơi đùa Phó Vãn Chu, vì thế diện mạo cực giống hắn Lê Triều Tuế phá lệ hấp dẫn người.

Nhưng Lê Triều Tuế tình nguyện cùng đám này lá phải lá trái, cũng không muốn tiến lên nói với hắn một câu.

Mí mắt Phó Vãn Chu kéo xuống, trên mặt tràn ngập vẻ không vui.

"Tiểu Chu, nếu em không thích nhìn thấy cậu ta thì để mấy người kia dẫn hắn đi." Tống Văn Lễ cẩn thận đề nghị nói.

Phó Vãn Chu nghe vậy liền bố thí một chút ánh mắt cho gã, hắn khôi phục vẻ khinh mạn nhìn Tống Văn Lễ, thậm chí còn lạnh băng.

"Tốt xấu cũng là bạn trai cũ...... Như vậy chỉnh anh ta không tốt đi." Hắn nhàn nhạt mở miệng, tầm mắt rét lạnh nhìn Tống Văn Lễ khiến gã cảm giác sau gáy mình lạnh toát như dao kề trên cổ.

Phó Vãn Chu cũng không phải người tốt lành gì, hắn chỉ là luôn luôn không thích người khác làm loạn trước mặt hắn .

Tống Văn Lễ cũng không nghĩ làm bẩn mắt hắn, vẫy tay, mấy tên cẩu bằng hữu kia thoáng chốc thu hồi tâm tư bẩn thỉu, không hề làm khó dễ Lê Triều Tuế.

Vị thiếu gia nhỏ của Phó gia cũng không phải là người bọn họ có thể dễ dàng đắc tội.

Bọn họ làm bộ như không có việc gì ôm lấy nhóm minh tinh bên cạnh chơi đùa, nghĩ chờ tổ tông này rời đi lại tìm một cơ hội đem người bắt tới tay.

Tống Văn Lễ thấy Phó Vãn Chu hứng thú không quá nhiều, lại nhìn chằm chằm Lê Triều Tuế như bị rót bùa mê thuốc lú thì nhắc nhở cậu: "Cậu trở về đi."

Lê Triều Tuế ngẩng đầu xem gã, vành mắt đỏ hồng, nước mắt bên trong như sắp trào ra "Em không muốn chia tay."

Từ khi chia tay, dáng vẻ làm bộ làm tịch thanh cao giống Phó Vãn Chu cũng không còn mà trở nên vâng vâng dạ dạ, chết sống cũng phải dây dưa gã .

Tống Văn Lễ chán ghét quát cậu, đơn giản là trách tội sự xuất hiện của cậu chọc Phó Vãn Chu không vui, nhìn bóng dáng cậu ủ rũ cụp đuôi rời đi làm gã khó tránh khỏi tưởng tượng nghĩ khi nào Phó Vãn Chu mới có thể bị gã kéo xuống thần đàn.

Lê Triều Tuế lung lay đi vào thang máy không có một bóng người, nhìn khuôn mặt mình trong gương, tuy rằng vành mắt còn hồng nhưng nước mắt đã sớm biến mất không còn tăm hơi nào, phảng phất sự nan kham cùng thương tâm khi bị nhục nhã ban nãy đều là một vở kịch.

Không, đấy đúng là một vở kịch.

Cậu cũng không để ý thái độ của Tống Văn Lễ đối với mình, bản thân chỉ là một nhân vật pháo hôi thôi, diễn xong suất diễn của mình là có thể giải thoát, không có chuyện cậu sẽ sa vào trong đó.

Đầu có chút đau còn chóng mặt, cậu phải nhanh một chút, trước khi say hoàn toàn rời khỏi nơi này.

"Đinh --"

Cửa thang máy lại mở, một thân hình cao lớn tiến vào chiếm không ít không gian .

Lê Triều Tuế từ mặt kính thấy được khuôn mặt tươi cười của Phó Vãn Chu, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào cậu trong gương, cảm giác như bị rắn độc theo dõi nhanh chóng bao phủ thể xác và tinh thần cậu .

Hắn thật sự rất nguy hiểm!

Lê Triều Tuế theo bản năng cảnh giác, men say đều bị dọa chạy phân nửa, lông tơ dựng đứng, vừa quay đầu đã bị một bàn tay to gắt gao giữ lại .

Phó Vãn Chu hơi hơi cúi đầu nhìn cậu, lông mi thon dài nồng đậm che đi ánh sáng trong mắt hắn, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: "Không phải em đã nói đêm nay anh không được tới sao?"

Trước đây, Lê Triều Tuế luôn đứng xa quan sát vị cao lãnh chi hoa này, học nhất cử nhất động bắt chước hắn, tuy rằng có rất nhiều lần bị bắt gặp nhưng Phó Vãn Chu chỉ tò mò nghiêng đầu xem cậu, sau đó nhắn với cậu bản thân không ngại bị nhìn lén còn nói cậu thoải mái nhìn .

Bất quá cậu rất ít để ý những việc này, lần nào cũng bỏ qua không thèm để ý, thậm chí còn thấy hắn phiền phức liền chặn tin nhắn .

Sau này liền biến thành cậu liếm Tống Văn Lễ, Tống Văn Lễ liếm Phó Vãn Chu mà Phó Vãn Chu lại trực tiếp quấy rầy cậu, mỗi ngày đều gửi cho cậu cả đống tin nhắn, chẳng sợ bị kéo đen cũng phải nhắn cho cậu, đổi acc clone liên tục .

Hôm nay đột nhiên hắn cảnh cáo cậu không được tới trận tụ hội đêm nay .

Lúc ấy Lê Triều Tuế không để ý tới việc này, chỉ là cảm thấy hoang mang, cậu vốn chỉ là pháo hôi không xứng nói chuyện cùng Phó Vãn Chu, vì sao hắn cứ muốn dây dưa với mình .

Quá kỳ quái !

Tay của Lê Triều Tuế bị hắn nắm lấy phát đau, lắc mãi cũng không thoát ra được, sau lưng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, cậu cắn đôi môi không còn chút máu .

Nếu lúc trước là diễn kịch thì hiện tại cậu thật sự sợ hãi đối mặt với Phó Vãn Chu, tuy rằng hắn cũng không có làm gì tổn thương cậu nhưng bản năng cậu cảm thấy Phó Vãn Chu không phải người tốt .

Xuất phát từ giác quan thứ sáu mãnh liệt, cậu có thể cảm giác được ánh mắt làm người khác thấy sợ hãi của Phó Vãn Chu nhìn chính mình như muốn đập nát xương cốt cậu nuốt vào bụng .

"Buông tay." Cậu nhu nhược đẩy tay hắn .

Phó Vãn Chu giống như không nhìn thấy sự sợ hãi của cậu, ấn cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu di chuyển, thấy cậu đứng không vững lảo đảo liền duỗi tay ra ôm người vào lòng, cúi người vùi đầu ngửi mùi hương trên người cậu.

"Cậu làm gì đấy ?" Lê Triều Tuế bị hành vi lớn mật của hắn dọa sợ, vội vàng đẩy hắn ra .

"Anh muốn bị chúng chơi tập thể sao, vì sao không tìm em ." Hắn nghiêng đầu, trong mắt toát ra vẻ thiên chân lại nói ra lời nói thô bỉ .

"Nói bậy gì đó, buông tôi ra!" Dưới bụng cảm nhận được đồ vật cọ xát khiến Lê Triều Tuế bừng tỉnh khỏi cơn say, chạy nhanh đi ấn cửa thang máy, "Cứu với!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com