Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32. Hôn môi. Chính thức xuất phát

"Mấy anh không sao chứ?" Yến Ly vội vàng nhìn về phía Quý Sâm bọn họ.

"Ưm ... không sao." Ôn Mộ Sanh che cánh tay rên lên một tiếng: "Chỉ là bị thương cánh tay thôi, mấy ngày là khỏi."

Yến Ly lập tức lo lắng, xem biểu cảm của Ôn Mộ Sanh hình như bị thương hơi nghiêm trọng ...

Quý Sâm hơi nhíu mày, che ngực, dường như cũng bị thương nghiêm trọng.

Bạch Cảnh Chi không biểu cảm che bụng, không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Yến Ly.
(Soggi mấy anh nma sao giúng giả đò quá 😇)

Không hiểu sao Yến Ly nhìn thấy trên mặt hắn có chút tủi thân.

"Các anh bị thương nghiêm trọng lắm sao? Để tôi xem thử ..." Yến Ly muốn động tay xử lý vết thương, đã bị mấy người ngăn lại.

"Tiểu Ly, đừng lo, chúng tôi không chết đâu." Ôn Mộ Sanh nhẹ nhàng cười nói, bộ dáng bình thản: "Chúng tôi biết cậu không muốn có quan hệ gì với chúng tôi, cho nên cậu không cần xen vào đâu, chút thương này mấy ngày nữa là hết thôi."

"Tôi ..." Yến Ly á khẩu không trả lời được, bọn họ nhìn ra được cậu đang trốn.

"Chúng ta tuần tra tiếp đi." Ôn Mộ Sanh dịu dàng nói, hắn nâng tay lên muốn vuốt tóc Yến Ly, nhưng dừng một chút rồi buông xuống, như là đụng đến miệng vết thương, đau đến rên một tiếng.

Nhìn bộ dạng của Ôn Mộ Sanh, đáy lòng Yến Ly dâng lên sự áy náy, tuy rằng đúng là cậu trốn bọn họ thật, nhưng ... cậu không hy vọng họ sẽ bị thương.

"Các anh từ từ, tôi giúp các anh trị thương." Yến Ly lấy thuốc xử lý vết thương từ không gian ra.

"Thật vậy sao?" Ôn Mộ Sanh chuyên chú nhìn Yến Ly, ngữ khí có chút cẩn thận.

"Ừm." Yến Ly không chú ý tới ý cười trong mắt người đàn ông, khi đang chuẩn bị lấy thuốc nước ra, Ôn Mộ Sanh đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

"Tiểu Ly, không cần phiền phức vậy đâu ..." một bàn tay Ôn Mộ Sanh nắm lấy cánh tay Yến Ly, một tay khác nâng mặt Yến Ly, trong ánh mắt nghi hoặc đối phương, trực tiếp cúi đầu hôn lên cánh môi mềm của Yến Ly.

"!!!" Yến Ly cả kinh, theo bản năng muốn chạy trốn, lại cảm nhận được tay người đàn ông cầm tay cậu bắt đầu dùng sức, đầu lưỡi thuận thế với vào trong khoang miệng cậu, dịu dàng lại mạnh mẽ liếm láp khoang miệng mẫn cảm của cậu.

"Ưm ..." Yến Ly hơi nhíu mày, hai mắt dần ướt át, đầu óc dần mơ ra, thoải mái quá ...

"Ah~ Tiểu Ly, phải dùng mũi để thở ..." Ôn Mộ Sanh khẽ cười thấp giọng nỉ non, sau đó lại hôn, dịu dàng triền miên.

Không biết qua bao lâu, Ôn Mộ Sanh buông cánh môi hơi sưng đỏ của cậu ra, lúc này đầu óc Yến Ly đã phát ngốc, dựa lên vai Ôn Mộ Sanh thở gấp, mấy người đàn ông nghe thấy có chút miệng khô lưỡi khô.

Quý Sâm ở gần Ôn Mộ Sanh nhất, trực tiếp tiến lên ôm chầm lấy Yến Ly, khàn giọng nói: "Tới tôi."

Quý Sâm hôn hơi thô bạo, mang theo sự tức giận chôn giấu, hắn vẫn còn đang khó chịu vì Yến Ly trốn bọn họ.

Yến Ly hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Quý Sâm, đầu lưỡi bị người đàn ông mút vào vừa đau vừa tê, nước mắt không nhịn được mà chực trào, nước bọt chảy xuống từ bên khoé miệng, lại bị người đàn ông liếm đi.

Yến Ly bị hôn đến mềm chân, đôi tay nắm chặt áo Quý Sâm, thân hình mảnh khảnh bị người đàn ông bao chặt trong lồng ngực rộng lớn.

Quý Sâm giống như đang trừng phạt vậy, hôn rất lâu vẫn không chịu buông ra, Bạch Cảnh Chi ở một bên nhìn, lạnh như băng nhìn chằm chằm Quý Sâm.

Lại qua một lúc lâu, nụ hôn này mới kết thúc.

Đầu óc chậm nửa nhịp của Yến Ly chuyển động, miệng cậu đau quá, chắc chắn là sưng rồi ...

Bạch Cảnh Chi kéo Yến Ly chân đã mềm qua, hắn trực tiếp ngồi lên một cái đôn đá, sau đó dùng đầu gối tách chân Yến Ly ra làm Yến Ly khoá ngồi trên đùi hắn.

Bạch Cảnh Chi vẫn lãnh lãnh đạm đạm như cũ, nhưng hắn ôm Yến Ly vào trong lòng, một bàn tay chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu, như là đang trấn an Yến Ly.

Yến Ly mờ mịt chớp chớp mắt, dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Cảnh Chi, hai trong mắt trong suốt như đang muốn hỏi, anh không hôn tôi sao?

Bạch Cảnh Chi nhìn Yến Ly môi đào sưng đỏ khoé mắt ửng hồng, yết hầu khẽ nhúc nhích, bàn tay chống ở sau gáy Yến Ly ngăn cậu chạy trốn, cúi đầu hôn xuống.

Động tác của Bạch Cảnh Chi dịu dàng hôn mút cánh môi Yến Ly, sau đó tiếp tục kéo dài nụ hôn này, không ngừng hấp thụ nước bọt ngọt ngào trong miệng đối phương.

Tiếng nước dâm mĩ vang lên bên tai, Yến Ly mơ màng mặc kệ cho người đàn ông "bắt nạt", gương mặt và vành tai đều hồng.

Qua một lúc lâu, Bạch Cảnh Chi kiềm chế dừng lại, ôm Yến Ly hoà hoãn nhịp thở.

Yến Ly mím môi, cảm nhận được chút đau đớn, cậu ở trong lòng Bạch Cảnh Chi hơi giật giật, đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng lắm, thân thể lập tức cứng đờ ... cái đồ cứng cứng dưới chọc lên đùi cậu ... là cái gì?

Đều là đàn ông, trong lòng Yến Ly đương nhiên hiểu rõ, tai càng đỏ hơn, thân thể cử động một chút cũng không dám, trong lòng tự an ủi chính mình: đây là hiện tượng sinh lý bình thường, cậu hiểu mà!

Nhưng ... cho dù có thể hiểu, cậu vẫn bị doạ sợ ...

Quả nhiên, phương pháp trị liệu này quá xấu hổ!!!

"Tiểu Ly, cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi chữa trị." Ôn Mộ Sanh cười tủm tỉm xoa đầu Yến Ly.

"Tôi ..." ánh mắt Yến Ly giao động, Bạch Cảnh Chi bên cảnh dường như chẳng có gì xảy ra, vẫn lạnh lùng như bình thường mà đi đường.

"Chờ các anh tìn được dị năng giả chữa trị, vậy thì không cần phiền toái như này ..." Yến Ly nhỏ giọng nói, loại phương thức chữa trị kì quái này vẫn nên dùng ít thì tốt hơn, nếu không cậu lại cảm thấy quan hệ giữa bọn họ lại càng ngày càng kì hơn.

Mấy người đàn ông đều im lặng, không ai đáp lại những lời này của Yến Ly.

Ôn Mộ Sanh hơi cong môi, ý cười nhạt đi: "Đến lúc đó tính sau, dị năng chữa trị đâu có dễ tìm được như vậy~"

Yến Ly yên lặng theo phía sau, muốn nói lại thôi, không phải trước đó bọn họ gặp Liễu Tinh rồi sao? Nhưng thật sự cậu cũng không muốn nhìn Liễu Tinh gia nhập ... vì thế Yến Ly trầm mặc.

Thêm hai ngày nữa, tám chiếc xe việt dã đã gia cố hoàn tất.

Trong đó có hai chiếc là cho Yến Ly, sáu chiếc khác hai đội Quý Sâm và Bạch Cảnh Chi mỗi đội ba chiếc, xe việt dã có thể ngồi bảy người, cho nên bình thường bọn họ lái một chiếc là đủ rồi, còn lại bỏ vào không gian để dự phòng.

Đối với hai dị năng giả không gian Triệu Hưng Châu và Bộ Thành Nguyệt cấp bậc không tính là cao, nếu không gian bọn họ để hai chiếc xe, vậy không gian dư lại không nhiều, vì thế dưới sự thỉnh cầu của Quý Sâm, bọn họ chỉ giữ một chiếc, chiếc còn lại để Yến Ly bảo quản, vì thế không gian của Yến Ly lại nhiều thêm ba chiếc xe việt dã.

Mọi người nhìn Yến Ly mặt không đổi sắc thu ba chiếc xe vào trong không gian, sau đó lại bỏ máy phát điện, nệm và các loại đồ khác thu vào, không khỏi cảm thán: Không gian của Yến Ly rốt cuộc bao to vậy???

"Đúng rồi, chỗ tôi có súng, chia một ít cho mọi người, nếu lỡ dị năng hao hết có thể dùng." Yến Ly lấy súng lấy được từ cục cảnh sát và đạn ra khỏi không gian, trải qua mấy ngày ở chung, cậu và những người khác đã trở thành bạn bè, dĩ nhiên không hi vọng bọn họ gặp phải nguy hiểm.

Mọi người ngẩn người, không ngờ Yến Ly lại đem vũ khí quan trọng như thế chia cho bọn họ.

Cốc Hi Nhiên và Bộ Thành Dương mặt đày sùng bái: "Tiểu Ly! Cảm ơn anh!!!"

Nhóm đội viên khác đều nhìn về phía đội trưởng của mình, có sao nói vậy, mấy ngày nay bọn họ chiếm hời từ Yến Ly rất nhiều, trừ máy phát điện và nệm ra, mỗi ngày còn có trái cây, bây giờ ngay cả súng cũng có! Mà bọn họ ngoài đưa cho Yến Ly hai chiếc xe đã gia cố, cũng không còn gì khác ... bọn họ đều ngại.

Quý Sâm hơi thở dài: "Nếu Yến Ly cho mọi người, mọi người cầm đi, thời điểm thế này an toàn là quan trọng nhất, muốn báo đáp cậu ấy, về sau lúc có nguy hiểm phải bảo vệ cậu ấy cho tốt, cũng bảo vệ tốt cho dù Yến."

"Mọi người phải rèn luyện dị năng cho tốt, đừng đến lúc đó lại để Yến Ly cứu ngược lại nha~" Ôn Mộ Sanh không chút khách khí bổ xuống một đao.

"Miễn mọi người có khả năng là được." Mặt Bạch Cảnh Chi vô cảm nói với các đội viên.

Yến Ly ngơ ngác nhìn Quý Sâm bọn họ, trong lòng ấm áp.

"Sắp tới là chính thức xuất phát đi thành phố A!" Quý Sâm trầm giọng nói: "Trước khi lên cao tốc, chúng ta sẽ đi một siêu thị lớn trữ đủ đồ ăn."

"Rõ rồi." Mọi người lên tiếng, mở xe việt dã lấy vũ khí rồi xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com