Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Thế giới 4 (5)

Lâm Kỳ ngẫu nhiên gặp mặt Tống Lưu Thời, lúc này cậu mới biết hoá ra Tống Lưu Thời đang ở đối diện bọn họ, trước kia thế mà lại chưa từng đụng mặt hắn.

"Trùng hợp quá, Tống đại thần." Lâm Kỳ giả vờ mình vừa mới nhìn thấy Tống Lưu Thời, thuận miệng chào hỏi nhau.

Thật ra lúc cậu lén lút hoảng hốt ở cửa Tống Lưu Thời đã nhìn thấy rồi, chẳng qua Tống Lưu Thời không vạch trần cậu mà thôi.

"Trùng hợp quá, Lâm Kỳ." Tống Lưu Thời lộ ra một nụ cười, diện mạo của hắn nho nhã anh tuấn, cười lên liền khiến người khác như tắm trong gió xuân.

Lâm Kỳ cũng dỡ lòng phòng bị xuống, cậu nhớ cốt truyện nói rằng vai chính thụ là một người có tấm lòng bác ái, không tính là thánh mẫu, nhưng trong phạm vi nguyên tắc thì hắn luôn biểu hiện rất thiện lương.

"Cậu vừa từ bên ngoài về sao?"

"Ừm, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một chút."

"Phòng tôi có đồ ăn vặt, cậu có muốn ăn với tôi không?"

Tống Lưu Thời kinh ngạc nhướng mày, hắn không ngờ Lâm Kỳ thế mà lại to gan dám mời hắn vào phòng, đây mới là lần thứ hai hai người bọn họ gặp nhau thôi không phải sao?

Lâm Kỳ nhìn biểu hiện của hắn, cũng biết mình nói quá mạo phạm, cậu liền vội vàng giải thích: "Tôi có nghe qua chuyện của cậu từng cộng tác với Du Lĩnh, tôi chỉ muốn nghe cậu tâm sự một chút chuyện bên ngoài của anh ấy, anh ấy sợ tôi lo lắng nên luôn không nói với tôi."

À, hoá ra là đang quan tâm chăm sóc cho bạn trai.

"Được thôi." Tống Lưu Thời đồng ý, đi theo Lâm Kỳ vào phòng.

Tống Lưu Thời đánh giá phòng của bọn họ một chút, cũng không khác gì lâm do với căn phòng mình đang ở, chẳng qua có lẽ là do có hai người ở, căn phòng này có cảm giác ấm áp hơn phòng của mình.

Lâm Kỳ mời Tống Lưu Thời ngồi xuống sô pha, sau đó ôm một thùng đồ ăn vặt đi tới, đây đều là mỗi lần Du Lĩnh đi làm nhiệm vụ về mang về cho cậu.

"Ăn đi, vị gì cũng có hết." Ngữ khí của thanh niên còn mang chút khoe khoang nghịch ngợm.

Trên bàn trà trải đầy đồ ăn vặt, những thứ này ở tận thế tài nguyên thiếu thốn thật khó mà tưởng tượng nỗi, đừng nói là đồ ăn vặt, rất nhiều người ngay cả một miếng cơm cũng không có. Tống Lưu Thời ở bên ngoài thấy nhiều người đói đến mức cả người vàng vọt, nhưng mà người ở trước mặt hắn lại trắng hồng xinh xắn, dạ thịt mềm mại, có thể thấy Du Lĩnh chăm cậu tốt cỡ nào.

Tống Lưu Thời cũng coi như có chút hiểu về sự nuông chiều mà Du Lĩnh dành cho Lâm Kỳ. Hắn là đội trưởng của đội B, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy những đội viên nói về Du Lĩnh, có lẽ xuất phát từ tâm lý đố kị, những phương diện khác của Du Lĩnh không thể chỉ trích, bọn họ liền cười nhạo hắn có lợi hại đến vậy cũng là một kẻ thê nô.

Tống Lưu Thời khinh thường những kẻ cười nhạo người khác, nhưng vẫn luôn khá tò mò vợ của tên mặt lạnh Du Lĩnh kia trông như thế nào. Mãi đến khi được tận mắt nhìn thấy Lâm Kỳ, Tống Lưu Thời cuối cùng cũng hiểu vì sao Du Lĩnh lại xem cậu như bảo bối. Vừa nhìn là biết một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, trong mắt lộ ra sự ngu xuẩn đơn thuần, nhưng mà lại đáng yêu vừa tri kỷ, trong thời thế tận thế tàn khốc này, có thể chăm được một em vợ nhỏ ngoan ngoãn ngu ngốc như vậy cũng là một sự chữa lành ấm áp.

"Ăn cái kẹo bông gòn này được không?"

Lâm Kỳ không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đút tới bên miệng của Tống Lưu Thời, sau khi lớn lên đây cũng là lần đầu tiên Tống Lưu Thời bị người khác đút cho, hắn không thể từ chối lòng tốt của Lâm Kỳ, há miệng ăn kẹo bông gòn.

"Ngọt quá, cảm ơn."

Tống Lưu Thời ngậm nuốt kẹo bông gòn mềm mại, nhìn người trước mặt, nghĩ thầm là cậu cũng đút cho Du Lĩnh như vậy sao, chủ động quá nhỉ.

Sở dĩ Lâm Kỳ to gan như vậy, tuỳ tiện mời người đàn ông khác vào phòng mình như thế, còn đút đàn ông ăn cái gì đó, xét đến cùng cũng là bởi vì còn chưa ý thức được rằng mình là vợ người khác. Bản chất của cậu vẫn mang tư tưởng trai thẳng, xem Tống Lưu Thời là vai chính thụ, cảm thấy hắn và cậu đều là người bị đè, ở cùng với hắn sẽ không uy hiếp tới trinh tiết của mình. Hơn nữa hai người đều là 0, Lâm Kỳ đã bị người ta đè lâu như vậy, so ra vẫn có điểm thưởng thức Tống Lưu Thời, cảm giác như những con người lưu lạc.

"Đúng rồi, Tống đại thần, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Lâm Kỳ do dự mà hỏi.

"Gọi tôi là Lưu Thời là được rồi."

"À à, Lưu Thời, tôi muốn hỏi cậu, cậu cảm thấy Du Lĩnh là người như thế nào?"

Đây là mục đích của Lâm Kỳ, cậu có thể xác định Du Lĩnh không có ý gì với Tống Lưu Thời hết, nhưng lại không xác định được Tống Lưu Thời có ý gì với Du Lĩnh không. Lâm Kỳ cảm thấy nếu cậu và Tống Lưu Thời cùng tranh đàn ông thì khảng định không có khả năng thắng, người ta rất xứng, hơn nữa nếu đổi cách nhìn khác, nếu mình mà là gay thì cũng sẽ chọn người như Tống Lưu Thời làm vợ, người ta vừa cao vừa đẹp trai lại còn vừa mạnh nữa mà! Nhìn lại chính mình, vừa lùn vừa ngốc lại còn không có dị năng. Lâm Kỳ rất rõ vị trí của chính mình, cho nên cậu muốn hỏi riêng một chút suy nghĩ của Tống Lưu Thời dành cho Du Lĩnh là thế nào.

Lúc này Lâm Kỳ hoàn toàn không ý thức được mình đang đi ngược lại so với nhiệm vụ yêu cầu – chia sẽ hai nhân vật chính.

Tống Lưu Thời rất hứng thú nhìn người ở trước mặt, luôn cảm thấy hình như cậu có chút khẩn trương.

"Tôi cảm thấy cậu ta rất tốt." Tống Lưu Thời trả lời.

"Cái gì?" Trong lòng Lâm Kỳ rơi lộp bộp, cậu vội vàng truy hỏi: "Nói vậy là, cậu thích anh ấy sao?"

Tống Lưu Thời nhíu mày: "Tôi chỉ thưởng thức năng lực của cậu ta thôi, ừm, còn rất có mắt nhìn nữa."

Lâm Kỳ nghe hắn nói là thưởng thức, thở dài nhẹ nhõm, hoàn toàn không chú ý tới ý nghĩa cây nói sau đó của hắn.

"Du Lĩnh thật sự rất mạnh ad." Nói tới thực lực của Du Lĩnh, Lâm Kỳ không tiếc lời ca ngợi: "Trước nay đều là anh ấy bảo vệ tôi."

"Tôi cũng không thua kém gì cậu ta."

"A?" Lâm Kỳ đảo mắt một vòng, mới hiểu được đây là tính hiếu thắng của đàn ông: "Đúng vậy, tôi biết cậu cũng rất lợi hại."

"Nếu như cậu muốn, tôi cũng có thể bảo vệ cậu."

Đôi mắt của Lâm Kỳ sáng lên, vai chính thụ quả nhiên thật lương thiện nha.

Nói những lời này với vợ của người khác, Tống Lưu Thời đang quang minh chính đại cạy góc tường nhà người ta, cũng chủ có Lâm Kỳ đầu gỗ là nghe không hiểu.

"Cảm ơn, cậu tốt thật đó." Lâm Kỳ khó nén vui mừng, lại đẩy đồ ăn vặt tới trước mặt Tống Lưu Thời: "Cậu ăn nhiều chút đi."

Tống Lưu Thời cảm thấy Lâm Kỳ rất giống một chú chó ngậm cầu dỗ cho chủ nhân vui vẻ vậy, hắn muốn sờ sờ cái đầu xù xù kia, nhưng vẫn nhịn lại.

Tống Lưu Thời đi rồi, Lâm Kỳ vui vẻ lăn lộn trên giường, bây giờ cậu có thể chắc chắn Tống Lưu Thời sẽ không tranh giành Du lĩnh với cậu.

Tống Lưu Thời trở về phòng nằm thẳng trên giường, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lâm Kỳ.

Rạng sáng, Tống Lưu Thời thả lỏng giác quan, quả nhiên nghe thấy phòng đối diện truyền đến âm thanh. Đây chính là một dị năng của Tống Lưu Thời- thánh giác nhanh nhạy, hắn có thể nghe thấy âm thanh trong phạm vi 20km, hơn nữa hắn có khả năng khống chế, lựa chọn không nghe, khôi phục thính giác bình thường. Tống Lưu Thời không có hứng thua nghe trộm, hắn luôn che giấu dị năng này trước mọi người, trừ khi làm nhiệm vụ, nếu không hắn rất ít khi sử dụng dị năng này, bởi vì hắn không thích âm thanh quá ồn ào.

Lúc này hắn đang sử dụng dị năng này để nghe lén âm thanh làm tình của Lâm Kỳ và Du Lĩnh.

Thật đê tiện. Tống Lưu Thời cảm thấy khinh thường chính hành vi của mình.

Âm thanh dính dính ngọt ngọt truyền đến tai, âm thanh thân thể va đánh, tiếng khóc, tiếng rên rỉ rách nát, tiếng hít thơ nặng nề của đàn ông ...

"Vợ ơi, ngồi lên đi." Là tiếng của Du Lĩnh.

"Ưm ưm, to quá, ăn không nổi hu hu ..."

"Em có thể mà, tự tách lồn dâm của mình ra nào."

"Chồng ơi ah ah ah! Em ăn vào rồi ..."

"Ngoan quá, chậm rãi nhấc mông nào."

Tống Lưu Thời thậm chí còn có thể nghe được âm thanh dương vật phá mở vách thịt.

Thanh niên bị chịch mở khóc to, khóc lóc gọi chồng nhiều lần. Dương vạt càn quấy lỗ dâm nước tràn lan. Tống Lưu Thời thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Du Lĩnh gác chân Lâm Kỳ lên vai rồi chịch. Tống Lưu Thời nhanh chóng móc dương vật đã cương cứng của mình ra, vừa nghe âm thanh làm tình của hai người vừa an ủi dương vật nóng.

"Ha...." Âm thanh hai người đàn ông thở hổn hển trùng khớp.

"Bắn vào bên trong lồn dâm của vợ được không?" Du Lĩnh hỏi.

"Dạ, chồng bắn cho em ... ah!" Lâm Kỳ thét ra tiếng.

Du Lĩnh bắn, Tống Lưu Thời cũng theo tiếng gọi chồng của Lâm Kỳ bắn ra tay.

Trên tay dính đầy tinh dịch nhớp nháp, nhưng Tống Lưu Thời không thèm bận tâm, hắn nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên hiện ra không mặt lên đỉnh của Lâm Kỳ.

Nếu, hắn cũng được bắn vào trong cậu ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com