Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Thế giới 2 (2)

Thù Nghiên nhìn phản ứng của cậu, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt, Lâm Kỳ thất thố, sợ Thù Nghiên trách phạt, muốn rời khỏi đùi của hắn, Thù Nghiên lại ôm chặt cậu lại.

Thù Nghiên lệnh cho hai thiếu niên kia đi ra ngoài, hai người không dám trì hoãn, thiếu niên đẹp trai rút dương vật ra, thiếu niên nhỏ xinh vội tròng quần lên, hai người cuống quít rời đi.

"Không thích đàn ông?" Thù Nghiên bóp cằm chất vấn cậu.

Lâm Kỳ nôn khan nên nước mất cũng chảy ra, hai giọt nước mắt đọng trong đôi mắt hạnh, nhìn đáng thương vô cùng.

"Không thích, không thích chút nào" trong giọng nói còn hay mang theo chút oán giận. Cũng do hai người đàn ông ở thế giới trước chiều hư, bây giờ Lâm Kỳ còn chưa nhìn rõ tình cảnh của mình.

Tay bóp cằm của Thù Nghiên chuyển qua cổ mảnh khảnh của cậu, hơi dùng sức một chút hô hấp của cậu đã không thông.

Ngữ khí của Thù Nghiên tàn ác nói: "Không thích cũng phải học. Bộ dạng dâm đãng này của cậu, chính là sinh ra để hầu hạ cho đàn ông, có hiểu chưa?"

Lâm Kỳ bị bóp cổ đến đỏ bừng mặt, sợ hắn thật sự bóp chết mình, không dám phản bác: "Tôi biết rồi, tôi sẽ khụ khụ ... học thật tốt."

Bộ dạng đáng thương của cậu dụ dỗ tính ngược dục của Thù Nghiên Thù Nghiên buông tay ra đè cậu xuống sô pha, kéo áo của cậu lên, lộ ra hai đầu vú phấn hồng.

Thù Nghiên không chút do dự cúi đầu ngậm lấy một bên đầu vú, môi mỏng dán vào ngực cậu, mút như mút sữa, dầu ngực mẫn cảm cương lên, biến thành quả anh đào nhỏ, đầu lưỡi Thù Nghiên vòng quanh đầu vú, lại dùng răng cắn nhẹ, Lâm Kỳ cảm thấy vừa đau vừa tê, cậu muốn đẩy Thù Nghiên ra, nhưng mà cậu không dám, chỉ có thể thành thật tiếp nhận ý dâm của người đàn ông.

"Chụt chụt..." ngực bị người đàn ông liếm ướt nhẹp, âm thanh Thù Nghiên "uống sữa" quá sắc tình, Lâm Kỳ đỏ mặt, cắn chặt môi, không dám lộ ra chút âm thanh mờ ám nào.

Hai bên đầu vú phấn hồng đều bị hút sưng lên, Thù Nghiên cuối cùng cũng chịu nhả đầu vú ra, hắn ngồi dậy, thấy Lâm Kỳ dưới thân mềm nhũn như nước, lòng hắn hơi rung động, như có một mảnh lông chịu nhẹ nhàng cọ qua lòng hắn. Chủ là người đàn ông chưa bao giờ động tình nên không rõ đây là cảm giác gì, hắn theo bản năng xem nhẹ nó.

Thù Nghiên đi rồi, Lâm Kỳ bị giữ lại. Thù Nghiên bảo Thu Dung dạy cậu làm sao để hầu hạ đàn ông, nhưng không được để ai chạm vào người cậu.

Thu Dung nhìn ra Lâm Kỳ không hề tầm thường trong mắt Thù Nghiên, y không dám khiến Lâm Kỳ chậm trễ, cũng không dám không cho cậu học gì. Vì thế nên mỗi ngày Lâm Kỳ ở phía sau bình phong trong suốt quan sát hai người đàn ông làm tình.

Lâm Kỳ dĩ nhiên không muốn, nhưng nhớ tới những lời Thù Nghiên đã nói với cậu, nếu cậu không học đàng hoàng, sẽ khiến cậu cũng giống như mấy thiếu niên kia đi hầu hạ đàn ông. Lâm Kỳ cố nén sự kháng cự ghê tởm, ngồi sau bình phong nhìn người đàn ông kia điên cuồng kích thích mông, nghe những từ ngữ dâm loạn khó nghe. Cậu cảm thấy mình sắp liệt dương tới nơi rồi.

Qua mấy ngày sau, Thù Nghiên tới. Hắn mặc một thân quần áo thời Đường, tóc gọn lộ ra nửa bên trán, lười biếng dựa vào sô pha, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ ngực của hắn dưới lớp áo. Lâm Kỳ chỉ chú ý tới Chung Độ đứng ở phái sau Thù Nghiên, anh ấy mặc một bộ tây trang xám, cao lớn đĩnh bạt, khí chất cương trực.

Nhận ra ánh mắt của Lâm Kỳ trực tiếp lướt qua mình, Thù Nghiên không vui nheo mắt lại, vẫy vẫy tay với Lâm Kỳ.

"Tới đây."

Lâm Kỳ lúc này mới hoàn hồn, thuận theo mà đi đến trước mặt Thù Nghiên.

"Những người khác ra ngoài đi."

"Vâng."

Trước khi một đám người đi ra ngoài, khi ánh mắt Chung Độ lướt qua Lâm Kỳ, Lâm Kỳ không nhịn được hướng ánh mắt cầu xinh anh ấy giúp đỡ.

Ở thế giới này, người duy nhất mà Lâm Kỳ có thể xác nhận là người tốt chính là Chung Độ, cho nên cậu theo bản năng xin sự giúp đỡ từ Chung Độ. Nhưng mà Chung Độ chỉ nhìn cậu một cái rồi không quay đầu lại rời đi.

Khi Chung Độ đóng cửa lại, nhìn thấy Lâm Kỳ ngồi quỳ giữa hai chân Thù Nghiên, sau đó chậm rãi cúi đầu ...

Khi Chung Độ đi nằm vùng cũng từ dưới đáy đi lên, chịu không ít khổ, cũng chịu không ít nhục nhã, nhưng hôm nay anh ấy mới hiểu được, cái gì mới gọi là nhục nhã chân chính. Anh ấy có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng lựa chọn mặc kệ.

Nếu không có hy sinh, làm sao có được thành công chứ?

Chung Độ đi rồi, một tia hi vọng cuối cùng của Lâm Kỳ cũng tan biến, nhưng cậu còn chưa kịp uể oải đã bị Thù Nghiên đánh gãy.

"Cho tôi xem thành quả cậu học tập gần đây, mút cho tôi trước đi." Lâm Kỳ không tình nguyện ngồi quỳ xuống kéo lưng quần của Thù Nghiên ra, móc dương vật của hắn ra. Dương vật của Thù Nghiên hơi thâm, quy đầu to tròn mang độ cong, cán thịt no đủ, trọng lượng có khi còn nặng hơn người thường. Bởi vì từng gặp hai cây dương vật kích cỡ cũng không khác mấy, Lâm Kỳ cũng không kinh ngạc như lần đầu tiên ăn dương vật cho đàn ông.

Dương vật lớn ở trong tay Lâm Kỳ khẽ động, Lâm Kỳ do dự há miệng ngậm lấy quy đầu, chậm rãi liếm láp như đang ăn kem.

Miệng nhỏ ngậm dương vật mình vừa ướt vừa nóng, rất nhanh Thù Nghiên đã hoàn toàn cương cứng trong miệng cậu. Nhưng chỉ liếm láp sơ qua rồi ngừng như vậy căn bản không thể thoả mãn dục vọng đang bừng bừng của Thù Nghiên.

"Nuốt sâu chút, học mấy ngày mà chỉ học mấy thứ râu ria này thôi sao?"

"Ưm ..." Lâm Kỳ bị chọc giận, như để phản bác Thù Nghiên, một tay cậu nắm lấy tinh hoàn của Thù Nghiên xoa nhẹ, tay kia lại tuốt phần cán dương vật chưa ăn hết. Chiếc lưỡi non mềm dán lấy dương vật liếm mút, đôi tay cũng non mềm vô cùng. Thù Nghiên được cậu hầu hạ thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ cái miệng non mềm ướt át ấm áp và cổ họng không khống chế được hay co bóp. Dương vật dần nổi lên gân xanh thô cứng ma xát vào niêm mạc ở khoang miệng khiến Lâm Kỳ thấy đau, đông tác cắn nuốt không ngừng của cậu khiên cho nước bọt không nuốt xuống được, nước bọt trong suốt hoà lẫn cũng dịch nhầy của quy đầu, theo khoé miệng chảy xuống, làm cho cổ Lâm Kỳ dính nhớp.

Lại đứt quãng mút hơn mười phút, cuối cùng Thù Nghiên cũng bắn ra tinh dịch tanh nồng vào trong cổ họng cậu. Lượng tinh dịch bắn ra quá nhiều, từng luồng bắn đầy miệng Lâm Kỳ, cậu không nuốt xuống được, bị sắc đến mức ôm ngực ho khù khụ, ho đến nước mắt chảy ra liên tục, gương mặt đỏ lên.

Thù Nghiên lấy khăn giấy lau dương vật mình, sau đó nhét lại vào quần. Hắn nhìn Lâm Kỳ ngồi dưới đất không ngừng ho khan, ác liệt vỗ vỗ lên mặt cậu.

"Làm không tệ, cậu đủ tư cách rồi."

Lâm Kỳ mở to đôi mắt trong xoe ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không hoàn toàn hiểu được ý của hắn.

Ghế lô VIP, có hai người đàn ông cao lớn đẹp trai đang ngồi đối diện nhau. Một người là Thù Nghiên, một người khác là công chính thứ hai cứ thế giới này Bùi Tây Lâu. Hai người là anh em họ, mẹ Thù Nghiên là chị của mẹ Bùi Tây Lâu.

Tuy rằng Thù Nghiên quanh năm ở nước ngoài, việc làm ăn của hai anh em cũng thường qua lại, mỗi năm cũng nhờ vào quan hệ của hai mẹ gặp nhau vài lần, cảm tình cũng coi như thân thiết. Sau khi Thù Nghiên về nước, hai người cũng thường xuyên tụ tập chơi.

Bùi Tây Lâu là con trai độc nhất của nhà họ Bùi, từ nhỏ đã được xem là người thừa kế để bồi dưỡng, cha hắn quản giáo rất nghiêm ngặt, mẹ lại dịu dàng lãng mạn, khiến tính cách của Bùi Tây Lâu tàn khốc lại ngây thơ, một giây trước hắn có thể cười nói vui vẻ với bạn, giấy tiếp theo sẽ không kiên nhẫn nổ súng giết bạn.

Năm 17 tuổi Bùi Tây Lâu tiếp quản Bùi gia, sản nghiệp khổng lồ đè lên vai thiếu niên non nớt, thế nhưng trò giỏi hơn thầy, cho dù là tâm tính hay là năng lực gì Bùi Tây Lâu cũng hơn hẳn cha mình, chưa đến 10 năm đã mở rộng bản đồ sản nghiệp của Bùi gia rộng ra gấp ba lần. Dung mạo của Bùi Tây Lâu thừa hưởng sự xinh đẹp của mẹ, tuy là máu lai nhưng ngũ quan nhu hoà, môi như hoa xuân, mũi cao như núi xa, đôi mắt hẹp dàu, khí chất tự phụ.

Con người hoàn mỹ như vậy dĩ nhiên cả trai lẫn gái đều không tiếc rẽ muốn leo lên, nhưng mà Bùi Tây Lâu ngoài ý muốn lại giữ mình trong sạch, thế nhưng thậm chí còn chưa từng có ai nghe nói hắn có bạn tình bên ngoài chứ đừng nói là người yêu.

"Nghe nói gần đây anh thường đi Xuân Du Thiên? Sao thế, có hứng thú với đàn ông sao?"

"Cũng không phải, phát hiện một sủng vật rất thú vị thôi." Thù Nghiên nâng ly nhìn Bùi Tây Lâu: "Đúng rồi, tặng cậu một món quà."

"Quà gì?" Bùi Tây Lâu hứng thú.

"Cho người vào đi." Thù Nghiên nhìn Chung Độ bên cạnh dặn dò.

"Vâng."

Một lát sau, một thanh niên chậm rãi đẩy cửa đi vào. Cậu mặc một chiếc sườn xám xẻ tà cao bó sát mông, chất liệu tơ tằm, sau lưng là thiết kế dây cột trống, ba cái nút ở trước ngực, màu đỏ càng làm cho da cậu thêm trắng nõn. Cậu dường như được trang điểm nhẹ, cánh môi hồng hơn so với thường ngày, gương mặt xinh đẹp, mất hạnh thanh thuần. Sườn xám thật sự quá ngắn, khó khăn bọc lấy mông, hơi di chuyển là có thể hớ hên, làm thanh niên không quá thoải mái.

"Đây là quà của anh?" Bùi Tây Lâu nhìn kĩ Lâm Kỳ, thần sắc vẫn như thường, không nhìn ra thái độ của hắn.

Lâm Kỳ bị ánh mắt trần trụi của hắn nhìn đến nổi da gà, theo bản năng trốn ra phía sau Chung Độ.

Con ngươi Thù Nghiên lập tức tối sầm lại, nhưng không ngăn cản.

"Vừa lòng không? Tôi chọn lâu lắm mới chọn được cậu ta. Cậu nam nữ không ăn, muốn chọn một người vừa lòng cậu thật sự làm khó tôi."

Bùi Tây Lâu không nói gì, hắn lại nhìn Lâm Kỳ thêm vài lần.

Một lát sau, Bùi Tây Lâu không thể không phủ nhận Thù Nghiên rất có mất nhìn cũng rất biết khẩu vị của hắn. Người này từ trên xuống dưới đều khiến hắn rất hài lòng, không ra vẻ trong sáng, mê hoặc đúng chỗ ngứa. Lần đầu tiên trong đời Bùi Tây Lâu chú ý tới một người nhiều đến như vậy, hơn nữa còn là đàn ông.

Bùi Tây Lâu không cho rằng mình là đồng tính luyến ái, nhưng mà giờ phút này, hắn thật sự bị hấp dẫn.

Thù Nghiên đã nhìn ra Bùi Tây Lâu có hứng thú với Lâm Kỳ, hắn biết Bùi Tây Lâu nhất định sẽ thích món quà này của hắn. Bởi vì Lâm Kỳ rất đặc biệt, đặt biệt ngu xuẩn, cũng đặc biệt mê hoặc.

Hắn nói với Lâm Kỳ: "Đi qua hầu hạ em họ thân yêu của tôi đi."

"Tôi ... tôi không ..." Lâm Kỳ muốn từ chối, nhưng mà đối diện với ánh mất nguy hiểm của Thù Nghiên, cuối cùng vẫn đi qua đó.

Nhưng mà muốn cậu hầu hạ thế nào đây? Lâm Kỳ còn chưa kịp nghĩ xong, Bùi Tây Lâu đã một tay kéo cậu vào trong lòng hắn, sa vào lòng hắn, hormone mãnh liệt của giống đực tức khấc bao vây lấy Lâm Kỳ, trên người người đàn ông có nước hoa, mùi nước hoa Cologne và mùi thuốc lá nhàn nhạt, cũng không khó ngửi, nhưng Lâm Kỳ không thích, cậu ghét loại mùi hương mang tính xâm lược này.

Mông thịt múp dán chặt vào đùi của Bùi Tây Lâu, Bùi Tây Lâu vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn của Lâm Kỳ hít một hơi thật sâu.

Thơm quá, nhẹ nhàng lại ngọt thanh. Cứ như là mùi hương của bản thân cậu vậy.

Mông mềm quá, eo cũng nhỏ nữa. Bùi Tây Lâu như lưu manh với tay vào trong sườn xám của Lâm Kỳ, thân thể Lâm Kỳ run lên, giữ tay hắn không cho hắn tiếp tục.

"Không được sờ loạn." Lâm Kỳ nói xong lại cảm thấy mình như con gái nhà lành vậy.

"Được, không sờ, để tôi hôn hôn nào."

"Em họ còn chưa nói tôi nghe món quà này có vừa lòng không Thù Nghiên nhìn bọn họ ve vãn đánh yêu, không biết vì sao trong lòng có chút không quá thoải mái, dứt khoát mở miệng cắt ngang bọn họ.

"Chờ tôi ném vị rồi lại nói cho anh họ." Nói xong, Bùi Tây Lâu ấn đầu Lâm Kỳ hôn xuống, hắn không thầy dạy cũng hiểu, cạy môi Lâm Kỳ ra quấn lấy lưỡi của cậu.

Ghế lô thật an tĩnh, chỉ còn tiếng hôn môi ái muội.

Hai thiếu nữ tới đưa rượu đứng ở một bên, nghe âm thanh kịch liệt như thế cũng đỏ bừng mặt. Chung Độ nắm chặt hai tay, hơi thở có chút nặng nề. Đồng liêu bị làm nhục dâm loạn ngay trước mặt mình, nhưng mình lại không thể ra tay giúp đỡ, anh ấy chưa từng cảm thấy bất lực như thế.

Mãi đến khi hôn người kia đến thở hổn hển nước mặt lưng tròng Bùi Tây Lâu mới dừng lại, Lâm Kỳ mềm nhũn dựa vào ngực hắn thở dốc, tạm thời không thể tự hỏi được gì.

"Tôi rất hài lòng, anh họ, cảm ơn quà của anh, chẳng qua có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, giữa anh em chúng ta còn cần đánh đố sao?"

"Vậy tôi nói thẳng, miếng đất ở Tây Hải kia tôi muốn lấy nhiều hơn hai phần." Đây mới là mục đích thật sự của Thù Nghiên.

"Anh cảm thấy em ấy đáng giá hai trăm triệu?"

"Cậu cho là đáng giá thì chính là đáng giá."

Bùi Tây Lâu nhìn người trong ngực, đôi mắt hồng hồng, còn đang tủi thân. Hai trăm triệu đổi lấy vợ, dường như cũng không lỗ.

"Được. Nhưng mà anh họ anh cũng không thể đổi ý, chúng ta đã thanh toán xong rồi."

"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không hối hận."

_____

Này thì sủng vật, này thì tặng. Tao nói sau này hối hặn cũng đáng đời đi. Có không giữ mất đi đòi tao đá dô cuốn họng 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com