Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C.58☆Góp tiền sinh hoạt.

Tô Khốn nằm gối đầu lên chân Cố Diễm, đang lải nhải giữa chừng đột nhiên cảm thấy một đôi bàn tay lớn đỡ lấy cổ và eo mình. Còn chưa kịp làm gì thì trước mắt đã loáng lên một cái, cả người cậu đã bị ai đó bế lên đặt xuống giường, rồi một thân hình rắn rỏi đè xuống người cậu ngay sau đó.

"Này này– Tôi cao ít nhất cũng mét bảy mấy chứ đâu phải mười bảy phẩy mấy phân đâu? Sao anh có thể mặt không đổi sắc mà bế bổng tôi lên một cách nhẹ tênh thế hả Cố đại hiệp?! Trong tình huống kiểu như binh lính tràn thành này mà Tô Khốn vẫn không quên tranh thủ xỏ xiên một câu, khiến Cố đại tướng quân quả thực muốn cúi đầu bội phục.

Cố Diễm dứt khoát dùng môi của mình để chặn miệng cái tên chuyên phá hỏng bầu không khí suốt hai mươi năm kia lại.

Lúc trước vì còn có Cảnh Tử Mặc đang ở phòng bên cạnh nên họ vẫn giữ ý một chút, giờ đây thì không cần phải kiêng dè gì nữa, cũng chẳng sợ đang giữa chừng có người đến phá đám.

Nụ hôn của Cố Diễm cũng giống như chính con người anh, tuy có phần áp bức nhưng không hề thô bạo, trầm ổn, đan xen với chút cuồng si, khiến người ta trong sự hỗn loạn vẫn tìm thấy một tia nương náu an toàn.

Cánh môi anh lành lạnh, nhờ nương theo nhiệt độ cơ thể của Tô Khốn mà dần trở nên nóng bỏng. Nụ hôn rất sâu, răng môi quấn quýt, mỗi khi lướt qua một điểm nào đó trong vòm miệng, Tô Khốn lại run rẩy, không kìm được thốt ra vài tiếng rên khẽ.

Âm thanh mềm nhẹ pha chút mũi đó lọt vào tai Cố Diễm hệt như mèo nhỏ đang giơ vuốt khều vào tim anh. Thế là anh càng chuyên tâm tập trung vào vùng nhạy cảm đó.

Chỉ trong phút chốc, Tô Khốn đã bị trêu chọc đến mức thở không ra hơi, cậu chỉ cảm thấy cái cảm giác ngứa ngáy vừa phải ban đầu dễ chịu vô cùng giờ đây đang từ từ dời xuống nơi khác, từ sống lưng trượt xuống tận cùng xương cụt, rồi tụ lại nơi bụng dưới, càng lúc càng nhiều, ngứa đến phát bực, đến cuối cùng biến thành một cảm giác bức bối khó nhịn, khiến cậu không thể nằm yên.

Chỉ mới hôn thôi mà đến nông nỗi này, Tô Khốn cảm thấy hơi mất mặt. Nhưng cơn đê mê khiến cậu không còn để ý nhiều nữa, giữa lúc thần hồn điên đảo, cậu vô thức rút tay ra khỏi khoảng không bị kẹp giữa hai thân thể, bám lấy vai Cố Diễm, nửa muốn đẩy ra, nửa muốn kéo anh đến sát lại.

Đương lúc cậu đang lúng túng không biết nên làm gì, Cố Diễm cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi cậu, anh dịu dàng hôn lên khóe miệng, đưa bàn tay thon dài mạnh mẽ vuốt trán cậu, trượt lên mái tóc, xoa nhẹ đầy yêu chiều. Đây vẫn là hành động hay dùng để dỗ dành, nhưng lần này ngoài cưng chiều ra, còn mang thêm vài phần ẩn ý khác..

Tô Khốn cảm giác như từng tấc da thịt trên người mình đều biến thành điểm nhạy cảm, mỗi lần được anh vuốt ve là một lần rùng mình khe khẽ. Cậu nằm ngửa đầu trên giường, đôi mắt hơi nheo lại mờ mịt nhìn đăm chiêu vào ngọn đèn vàng mờ mờ trên tường, hơi thở theo từng cái hôn của Cố Diễm chạy dọc vùng cổ mảnh khảnh mà trở nên gấp gáp, rối loạn.

Cuối cùng cũng nhịn được nữa, cậu vòng tay ôm lấy vai Cố Diễm, kéo xuống sát hơn, bụng dưới đang nóng rực dán chặt vào thân thể anh, vô thức cọ nhẹ vài cái. Sự cọ xát vô tình khiến một nơi nào đó bắt đầu căng trướng, từng chút, từng chút ngẩng đầu thức tỉnh. Tô Khốn vừa cảm thấy hơi xấu hổ vì bản thân dễ dàng bị kích thích đến mức này, vừa hy vọng Cố Diễm mau đưa tay giúp cậu xoa dịu một chút.

Khi cậu hé mắt, đôi con ngươi trong trẻo đã phủ một tầng sương ẩm ướt, một tay vô thức lần mò dọc xuống từ bờ vai rắn chắc của Cố Diễm, nắm lấy tay anh, vừa định tiếp tục trượt xuống thêm chút nữa, thì trước mắt bỗng nhiên loé lên một cái, cảnh tượng trước mặt mờ đi, khiến cậu không kịp phản ứng. Tô Khốn chỉ cảm thấy người mình đột nhiên nhẹ bẫng, Cố Diễm đang đè phía trên và tiếng vải sột soạt cọ xát đột nhiên biến mất tăm.

Đầu óc Tô Khốn đang bị lửa dục hun đến mơ màng, ý thức riệu rã như nồi canh vừa sôi lăn tăn, bốc lên từng làn hơi nóng hầm hập. Cậu thở hổn hển, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu mới dần lấy lại tiêu cự, ánh nhìn bất giác rơi xuống bóng dáng nhỏ xíu đang nằm sấp trên bụng mình.

“Sao...” Chất giọng đã trở nên khàn đặc, Tô Khốn ho nhẹ một tiếng rồi ngu ngơ hỏi cái bóng kia: “Chuyện gì vậy?”

Cái người bé xíu kia im lặng nằm đó như thể đang cố kiềm chế cảm xúc, hồi lâu mới lặng lẽ bò dậy, bay là là lên không trung, trên gương mặt vốn vô cảm giờ lộ ra một tia cau có khó chịu, trầm giọng đáp: “Có vẻ như lá bùa lần trước đại sư ném bừa đã hết hiệu lực rồi.”

Tô Khốn: “...” Mẹ kiếp đang giỡn mặt với tôi đấy hả?!

Cố Diễm lặng lẽ đánh giá tình cảnh hiện tại của cả hai, có chút sượng sùng, khẽ ho một tiếng: “Anh đi dội nước lạnh.”

Tô Khốn nước mắt lưng tròng nhìn "tiểu Khốn" nhỏ bé đang phấn chấn đứng thẳng dưới thân mình, trong lòng tuyệt vọng gào thét: Cứ thế này chắc tôi liệt thật quá!!!

Nếu là giữa hè thì đi dội nước lạnh cũng chẳng sao, nhưng giờ đang là tiết trời dễ cảm cúm, không khí dần se lạnh, đêm đến càng lạnh hơn. Giờ mà thật sự đi dội nước lạnh, hôm sau kiểu gì cũng dậy không nổi khéo khi còn phát sốt.

Cố Diễm là quỷ, dăm ba gáo nước lạnh chẳng ăn nhằm gì, nhưng Tô Khốn thì khác. Từ nhỏ cậu đã yếu ớt, sơ hở là ốm dai dẳng mấy ngày, mệt mỏi chẳng có sức ăn uống gì, khó chịu vô cùng. Thế nên khi thấy bóng lưng Cố Diễm biến mất sau cánh cửa nhà tắm, cậu chỉ có thể nằm vật ra giường, tay chân dang rộng như cá chết, bắt đầu lẩm nhẩm trong đầu những bài thơ câu văn thời trung học còn nhớ được, cố gắng dập tắt “lửa dục”.

May là tuy quần áo có phần xộc xệch, nhưng ít ra chưa bị cởi hết, hai người cũng chỉ mới dừng ở mức độ ôm hôn quấn quít, nên cũng chưa lâm vào cảnh xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu. Nếu lúc nãy mà tiến thêm bước nữa, đột ngột đối mặt với Cố Diễm bị co lại thành một cậu nhóc nhỏ xíu trong hoàn cảnh đó, kiểu gì cũng sẽ khiến Tô Khốn cảm thấy tội lỗi tột độ, có khi không kìm được mà đập đầu vào tường mất.

Cậu thật sự rất thích Cố Diễm, bất kể anh là người hay quỷ, to hay nhỏ. Nhưng loại chuyện này dù sao cũng phải làm bằng phiên bản người lớn, khẩu vị của cậu chưa nặng đến mức nổi hứng với một "nhóc quỷ" chỉ to bằng bắp đùi mình.

Sự cố đêm đó khiến cả hai mang theo một bóng ma tâm lý không nhỏ. Về sau nhờ Cố Diễm chăm chỉ hấp thu oán khí tích tụ ở mọi ngóc ngách trong thành phố Lê, thi thoảng vì năng lượng dồi dào mà biến trở lại hình dáng trưởng thành trong chốc lát, nhưng hai người vẫn không dám có hành động nào đi quá giới hạn nữa, sợ lại rơi vào tình cảnh “cung đã lên dây, nhưng tên buộc phải thu”.

Vì trạng thái cơ thể bị hạn chế, Cố Diễm từ chỗ gần như ngày nào cũng đi theo Tô Khốn đến quán trà sữa, giờ chỉ còn khoảng năm sáu ngày mới ghé qua một lần. Mỗi lần đều tranh thủ lúc cơ thể biến lớn để tới, khi cảm giác có gì không ổn thì lập tức sủi mất tăm, tránh để người khác phát hiện ra điều bất thường. Thời gian còn lại, anh đi khắp nơi trong thành phố Lê, tìm kiếm mọi tàn hồn oán khí có thể giúp mình sớm khôi phục thực thể. Nhờ vào sự cần cù chăm chỉ kèm chút tư tâm ấy, anh đã phát hiện và giải quyết không ít chuyện rắc rối.

Dưới sự cần mẫn có động cơ cá nhân của Cố Diễm, mấy người như bà cụ, đồng chí Mặc Bảo và đại sư so với trước nhàn rỗi hơn nhiều. Còn về phần chủ nhà đại nhân thì... Anh ta lúc nào chẳng rảnh.

Một là vì chủ nhà là người lớn tuổi nhất trong đội, kinh nghiệm và thâm niên cũng dày dạn nhất, từ hàng nghìn năm trước đã bắt đầu lăn lộn ở thành phố Lê và các vùng lân cận, giúp đỡ xử lý không ít sự kiện quái dị. Sau này khi những người khác lần lượt gia nhập, trong lòng đều ngầm thống nhất việc nên để lão đại nghỉ ngơi, chuyên tâm tu hành.

Hai là vì chủ nhà dù trông có vẻ văn nhã lịch sự, nhưng một khi ra tay thì sức sát thương cực kỳ kinh khủng. Nhằm tránh việc phá hủy toàn bộ quy hoạch đô thị, những người như cụ bà tinh linh cây long não luôn âm thầm thề thốt sau lưng rằng: “Trừ khi tận thế, bằng không tuyệt đối không để lão đại có cơ hội thể hiện bản lĩnh.” Từ đó chủ nhà cứ thế vui vẻ sống cảnh không lo không nghĩ, lúc rảnh rỗi thì nghịch ngợm cái này cái kia cho đỡ chán, thi thoảng lại lên Linh Sơn thăm người yêu, cuộc sống tiêu dao miễn bàn.

Trong "đội đặc biệt” này, ngoài chuyện thỉnh thoảng thông báo tình hình và điều phối nhân sự, việc duy nhất chủ nhà đại nhân thật sự quản là: Phát lương.

Là người đứng đầu toàn bộ khu vực phía Đông Nam, nhờ vào thâm niên hơn cả ngàn năm tuổi, chủ nhà có mạng lưới quan hệ cả người lẫn quỷ vô cùng rộng lớn.

Từ các lãnh đạo ban ngành quan trọng của chính phủ đến Quỷ Đế bốn phương, Thập điện Diêm Vương hay Hắc Bạch Vô Thường, chủ nhà đều có quen biết, thậm chí còn duy trì mối quan hệ mật thiết. Nguyên nhân chủ yếu là vì để chi trả tiền lương cho cấp dưới thì phải vừa thuận tuyến người, vừa thông tuyến quỷ.

Bởi vì chủng tộc cấp dưới khác nhau nên hình thức phát lương cũng khác. Ví dụ như đại sư thì cần tiền nhân gian lưu hành, cụ bà và đồng chí Mặc Bảo ngoài tiền mặt còn cần một số vật phẩm yêu giới trọng yếu. Còn đối với các loại cô hồn dã quỷ, hầu hết đều cần tiền âm phủ.

Cố đại tướng quân hiển nhiên là trường hợp đặc biệt. Dù là quỷ, nhưng vì sinh hoạt gắn bó với Tô Khốn nên khoản lương mà anh đăng ký chính là nhân dân tệ.

Khi tiệm trà sữa của Tô Khốn đã mở cửa gần tròn tháng, vào đêm cuối tháng này, Tô Khốn đang nằm sấp trước bàn máy tính, vừa tổng kết doanh thu trong lòng vừa phấn khởi. Trừ đi chi phí nguyên liệu trà sữa, số tiền cậu kiếm được trong tháng này đã gần gấp ba lần so với mức lương khi xưa còn đi làm văn phòng. Hơn nữa, nhìn tổng thể xu hướng phát triển trong tháng này, tiệm trà sữa của cậu đã tích lũy được không ít khách quen, đang ở giai đoạn tăng doanh số, nếu có thể tiếp tục duy trì sự ổn định này thì chỉ trong vài tháng nữa, cậu sẽ lấy lại được toàn bộ phí nhượng quyền, tiền đặt cọc và tiền thuê nhà ban đầu.

Tô Khốn ngồi thẳng dậy, bặm môi, kẹp bút giữa mũi và môi trên, đắc ý rung rung tờ giấy ghi chú các khoản thu chi, sung sướng đến đỗi híp cả mắt.

Ngay lúc cậu vui vẻ đến suýt ngân nga vài câu hát nhỏ, một phong bì dày cộp màu nâu “bộp” một tiếng rơi ngay trước mặt cậu.

“Hửm?!” Tô Khốn vẫn giữ nguyên tư thế miệng kẹp bút, mặt mày ngơ ngác quay đầu lại, thấy ngay anh bạn trai phiên bản búp bê mặt đơ đang bay lơ lửng cạnh mình, nhàn nhạt cất giọng: "Lương."

Tô Khốn ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Coi như góp tiền sinh hoạt, em giữ đi." Gương mặt Cố Diễm vẫn không chút biểu cảm, bình thản nói.

Khóe mắt Tô Khốn giật giật, quay đầu lại, cầm lấy cái phong bì dày nặng kia lên. Mặt ngoài phong bì úp xuống bàn có dán một tờ giấy nhỏ, trên đó là mấy dòng chữ viết tay rồng bay phượng múa, ghi rõ số tiền bên trong phong bì.

Khi Tô Khốn nhìn rõ được dẫy số ấy, cây bút đang kẹp giữa mũi và môi cậu “cộp” một tiếng rơi xuống bàn, khuôn mặt như bị Thiên Lôi đánh trúng.

Cậu đơ ra rất lâu, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, há miệng đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Cố Diễm vẫn đang điềm nhiên như không. Ngón tay Tô Khốn run rẩy, giọng nói trở nên mờ mịt: "Anh... lương..  sao... sao lương của anh khủng thế?!"

Má ơi, tôi không muốn làm người nữa…

“Chắc là vì... nhiệm vụ nguy hiểm, dễ mất mạng.” Cố Diễm nhớ lại câu nói mà đại sư từng nói lúc lĩnh lương, lấy đó làm câu trả lời.

Tô Khốn: “……” Thưa đồng chí Cố Diễm, anh còn mạng để mất hả?!

[Edit by TeiDii]
_______________
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com