Chương 33
Loại tình huống đột ngột thế này, đến cả Cố Lẫm Xuyên cũng sững sờ trong giây lát.
Phản ứng của Ôn Nghiên giống như truyền tín hiệu gì đó đến anh. Trong đôi mắt trước nay luôn điềm đạm, giờ đây như rung chuyển mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt.
“Em…” Giọng anh nghẹn lại.
Ôn Nghiên hoảng hốt, từ yết hầu phát ra một tiếng “ồ” khẽ, rồi đột ngột cúi rạp đầu vào đầu gối, cuộn người thành một khối, tự co lại như con nhím.
Cậu cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Cố Lẫm Xuyên chỉ mới chạm vào vết thương của cậu một chút, thế mà phản ứng của cậu lại mạnh đến vậy. Nếu chỉ là bí mật lén lút thì còn đỡ, đằng này lại bị chính chủ bắt quả tang tại chỗ.
Thật sự… quá mất mặt.
Loại xấu hổ chưa từng có này cùng với cảm giác không biết giấu mặt vào đâu quấn chặt lấy cậu, như một tấm lưới dày đặc không kẽ hở, khiến cậu gần như nghẹt thở.
Liên tiếp những hành động của Ôn Nghiên khiến Cố Lẫm Xuyên nhanh chóng hoàn hồn, lập tức lấy lại bình tĩnh.
Anh không có ý đó.
“Ôn Nghiên.”
Anh đè nén tất cả suy nghĩ trong đầu, từ mớ hỗn loạn gắng gượng kéo ra chút lý trí, giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng mang theo an ủi rõ ràng: “Em năm nay mười chín tuổi, cơ thể và tinh lực đều dồi dào, chuyện này là phản ứng rất bình thường, không cần hoảng hốt.”
Ôn Nghiên không đáp lời ngay. Qua vài giây, cậu cụng nhẹ đầu vào khăn tắm, giọng ngập ngừng rầu rĩ truyền ra: “Thật không vậy?”
Giọng cậu mang chút do dự.
“Thật.” Cố Lẫm Xuyên cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn kéo đầu nhỏ của Ôn Nghiên ra khỏi khăn tắm, nhẹ nhàng nói:
“Bây giờ em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc dịu dàng, Cố Lẫm Xuyên thật sự có sức mê hoặc. Giọng nói ôn hòa cùng lời an ủi ấy khiến tâm trạng hoảng loạn của Ôn Nghiên dịu lại không ít.
Cậu hít mũi một cái, trong bóng tối cảm nhận một chút.
Hình như đúng là đỡ hơn thật.
Nhưng Ôn Nghiên vẫn không ngẩng đầu lên. Trong tình huống này, cậu không biết phải đối mặt với Cố Lẫm Xuyên thế nào, càng không dám tưởng tượng biểu cảm của mình bây giờ trông sẽ ra sao.
Cố Lẫm Xuyên đoán được phần nào suy nghĩ của cậu, hít sâu một hơi rồi nói:
“Được rồi, tôi đi tìm chú Chu lấy rượu thuốc cho em. Em cứ ôm khăn tắm thở một lúc rồi tôi về bôi thuốc cho.”
Lúc này giọng điệu và vẻ mặt của anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, đặc biệt kiên nhẫn.
Nếu bị người ngoài nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ há hốc mồm. Vị tổng tài Cố nổi tiếng khó gần, tính tình âm u nóng nảy kia, mà cũng có lúc dỗ người nhẹ nhàng đến vậy?
Tổng tài Cố còn thấp giọng dỗ dành tiếp:
“Chờ tôi quay lại rồi, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, được không?”
Ôn Nghiên giấu đầu trong khăn tắm, khẽ gật đầu một cái, rầu rĩ đáp: “Ừm.”
Cố Lẫm Xuyên xoa nhẹ lên đầu cậu qua lớp khăn tắm, sau đó mới quay người đi.
Anh biết, lúc này Ôn Nghiên cần một chút không gian để bình tĩnh lại, mà chính anh… cũng vậy.
Cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Ôn Nghiên len lén thò đầu ra khỏi khăn tắm, đôi mắt còn vương nước đảo một vòng, rồi thở hắt ra thật dài, cảm thấy mình không còn quá xấu hổ như vừa rồi nữa.
Chưa được mấy giây, cậu lại lấy tay che mặt, che đi gương mặt đang đỏ bừng, ngón chân vô thức cuộn lại.
Cứu mạng, vừa rồi cậu thật sự quá mất mặt trước mặt Cố Lẫm Xuyên.
Cách một bức tường, trên hành lang, bề ngoài Cố Lẫm Xuyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như có sóng lớn nổi lên.
Anh mãi không quên được khoảnh khắc khi Ôn Nghiên ngẩng đầu nhìn mình.
Ánh mắt đầy tủi thân, như muốn nói lại thôi, thực sự giống như đang… mời gọi.
Cố Lẫm Xuyên nuốt nước bọt.
Anh chưa từng là kiểu người “máu lạnh” như lời đồn.
Anh cũng có phản ứng.
Lúc đó, anh thậm chí như nghe được tiếng Ôn Nghiên dịu dàng gọi trong đầu: “Giúp giúp em.”
Cho đến khi Ôn Nghiên lại cúi đầu, bày ra dáng vẻ né tránh đầy phòng bị, anh mới tỉnh táo lại và nhận ra đó chỉ là ảo giác.
Ôn Nghiên không hề có ý đó.
Ít nhất là trong tình huống vừa rồi, không hề có.
Phản ứng của cậu, có lẽ chỉ đơn giản vì cơ thể quá mẫn cảm, dẫn đến phản xạ ngoài ý muốn.
May mắn là anh vẫn giữ được chút lý trí, nếu không, anh thật sự không thể kìm nén được những suy nghĩ đầy tội lỗi lúc đó.
Bởi vì khi Ôn Nghiên khóc lên, vừa tủi thân vừa đáng yêu, đôi mắt hồng hồng lấp lánh như chú thỏ nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn xoa đầu dỗ dành…
Hoặc là… nhẹ nhàng bắt nạt một chút, để cậu lại khóc đến đáng thương hơn nữa.
Cố Lẫm Xuyên không thể không thừa nhận, anh với Ôn Nghiên, ở một vài phương diện, đúng là có hơi “xấu xa”.
Anh bỗng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Không thể nghĩ tiếp được nữa.
Áo ngủ rộng lùng bùng rũ xuống khuỷu tay cậu, để lộ hơn nửa bờ vai mịn màng cùng một đoạn lưng trắng nõn lấm tấm vết bầm nhẹ… Cố Lẫm Xuyên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình ấy là eo nhỏ và mông tròn mẩy của Ôn Nghiên.
Hồi còn ở nhà cũ, anh nhớ rõ mông cậu thật sự rất tròn và mềm.
Hiện giờ, so với nửa người trên gần như trần trụi, cái kiểu “nửa kín nửa hở”, “muốn từ chối mà như ngầm đồng ý” thế này lại càng dễ khiến người ta nghĩ bậy.
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên trầm xuống, khẽ hít sâu một hơi.
Ôn Nghiên thì hoàn toàn không ý thức được gì, còn xoay lại hỏi anh: “Không phải bôi thuốc sao?”
Sao lại không bôi nữa?
Thái độ kia rõ ràng đâu còn giống kiểu “muốn giữ mình trong sạch giữa nhân gian” như vừa nãy, tâm lý tiến bộ nhanh ghê.
Cố Lẫm Xuyên liếc cậu một cái đầy thâm ý.
Nếu không phải vì chuyện xảy ra lúc trước, anh suýt nữa cho rằng Ôn Nghiên cố tình quyến rũ anh.
Lại còn trong cùng một đêm, hai lần.
Cố Lẫm Xuyên đưa tay chọc vào thái dương cậu, hơi dùng sức xoay đầu cậu lại, rồi nhanh chóng đổ rượu thuốc ra tay, bắt đầu xoa bóp lên vết thương của Ôn Nghiên.
Cậu bị rượu thuốc làm đau, khẽ “ưm” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Lúc đầu còn hơi xót, nhưng động tác của Cố Lẫm Xuyên lại rất nhẹ nhàng. Chẳng bao lâu, hơi ấm từ thuốc ngấm vào da, khiến Ôn Nghiên cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Tâm trí bắt đầu mơ màng trôi dạt.
Lúc này Cố Lẫm Xuyên chạm vào cậu nhiều đến vậy, cả bàn tay cũng xoa đi xoa lại mà cậu vẫn không có phản ứng gì, xem ra chuyện khi nãy đúng là ngoài ý muốn.
Có khi… có phải do cơ thể này bị kìm nén lâu quá rồi không?
Ôn Nghiên len lén nghĩ.
Cố Lẫm Xuyên thì nhìn chăm chăm vào sau gáy cậu mà thất thần. Nhìn lâu đến mức trong đầu nảy ra một ý nghĩ: muốn để lại dấu vết của mình trên đó.
Nhưng anh vẫn ép bản thân dừng lại.
Tốt lắm, một người đàn ông trưởng thành 27 tuổi thì nên biết kiềm chế như vậy.
Cố Lẫm Xuyên dùng cặp bàn tay có đeo bao của mình nhẹ nhàng xoa bóp phần xương bả vai của Ôn Nghiên, lực đạo từ mạnh dần dần dịu xuống, nhịp điệu cũng chậm rãi.
Ôn Nghiên bất chợt rụt cổ lại, lầm bầm nói: “Như vậy có hơi nhột.”
"Ráng chịu đi." Cố Lẫm Xuyên hoàn hồn, giọng nói không được dịu dàng lắm, còn mang chút khàn khàn.
"Có chịu mà~ anh hung dữ gì chứ……” Ôn Nghiên bị vẻ ôn hòa trước đó của Cố Lẫm Xuyên đánh lừa, to gan lẩm bẩm một câu.
Cố Lẫm Xuyên bấm nhẹ đầu lưỡi dưới răng, khẽ cười: “Tôi hung dữ nữa à?”
Thuốc rượu đã ngấm gần hết, anh thu tay lại, giúp Ôn Nghiên chỉnh lại cổ áo. Kéo rất cao, gần như che kín cả cổ.
“Em nghe nhầm rồi, tôi có nói gì đâu.”
Cổ áo chặn sau gáy khiến Ôn Nghiên hơi khó chịu, cậu kéo xuống một chút, để lộ phần gáy trắng nõn.
Cố Lẫm Xuyên im lặng vài giây, dời mắt đi, giả vờ như không thấy gì.
Ôn Nghiên chỉnh xong áo ngủ, bỗng nhiên hỏi: “À đúng rồi, anh tìm em ban nãy là có chuyện gì à?”
Vấn đề đơn giản mà đánh trúng trọng tâm khiến Cố Lẫm Xuyên im bặt. Khóe môi vừa nhếch lên lại rơi xuống.
Ban đầu anh định lấy lý do bị phỏng để khiến người ta thương cảm một chút, nhưng lúc thấy vết thương trên người Ôn Nghiên, ý định ấy liền thay đổi.
Giờ Ôn Nghiên hỏi lại như vậy…
Cố Lẫm Xuyên lặng lẽ dùng phần trong ngón tay cái chà lên mặt bên ngón giữa.
...Không có cảm giác gì hết.
Cúi xuống nhìn kỹ, đến vết hằn cũng không còn.
…
Sớm biết vậy đã làm mạnh thêm một chút. Giờ mà đem ra làm cớ thì lại giống như đang yếu ớt vòi vĩnh.
Một đại tổng tài oai phong lẫm liệt trong giới thương trường như anh, chưa từng một lần thất thế trên thương trường hay để ai dồn vào thế bí.
Vậy mà Ôn Nghiên làm được.
Ôn Nghiên đúng là giỏi thật.
Cậu chớp mắt nhìn Cố Lẫm Xuyên:
“Sao anh im lặng thế?”
"Không có chuyện gì cả." Cố Lẫm Xuyên giữ vẻ mặt bình thản.
“Không có chuyện gì thì không được đến tìm em à?”
Ủa… Sao lại gắt thế?
Ôn Nghiên sững sờ:
“……Được chứ. Nhà của anh mà.”
Cố Lẫm Xuyên hài lòng "ừ" một tiếng, ánh mắt đảo qua bàn tay trống trơn của Ôn Nghiên, ánh mắt lóe lên: “Nhẫn của em đâu?”
"Em thu rồi. Ở nhà không có gì đâu, đeo làm gì cho vướng." Ôn Nghiên sờ ngón áp út, trên đó đến vết hằn cũng không còn.
Cố Lẫm Xuyên tỏ ra không hài lòng:
“Ở nhà thì không đeo được à? Đeo để hù người ta thôi à?”
Ôn Nghiên "à" một tiếng, nghiêm túc nói:
“Ra ngoài thì em sẽ đeo mà.”
Cậu thực sự thích chiếc nhẫn này, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp. Ngoài việc dùng để "lấy uy", còn là món phụ kiện rất đẹp nữa.
"Khác nhau ở đâu?" Cố Lẫm Xuyên nhíu mày, vẻ mặt vẫn chưa hài lòng.
Ôn Nghiên: “……”
Cậu hít hít mũi, ánh mắt đầy nghi hoặc liếc nhìn anh, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Ban nãy ở Thẩm gia, cậu tưởng anh hỏi về chuyện cái nhẫn là vì không muốn bị bàn tán linh tinh, nên về nhà liền thu nhẫn lại.
Nhưng giờ nhìn lại… sao có vẻ không phải vậy?
Ôn Nghiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy nhẫn từ ngăn kéo ra đeo lại, rồi giơ tay về phía Cố Lẫm Xuyên thử thử.
Rất đẹp.
"Không tệ." Cố Lẫm Xuyên đánh giá, rồi thuận miệng nói tiếp: “Chiếc còn lại lấy tôi xem thử.”
Ôn Nghiên "dạ" một tiếng, đi được nửa đường lại vòng lại lấy hộp.
Sau lưng cậu, Cố Lẫm Xuyên nhướng nhẹ mí mắt.
Kéo qua kéo lại nửa ngày, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
Ôn Nghiên đưa chiếc hộp đựng chiếc nhẫn còn lại cho anh, giọng nói ngoan ngoãn mềm mại: “Cho anh nè.”
Cố Lẫm Xuyên trong lòng thầm hài lòng, mở hộp nhẫn hình trái tim ra, lấy chiếc nhẫn ra cầm ở đầu ngón tay ngắm nghía, rồi âm thầm so thử với ngón áp út của mình.
Cỡ nhỏ quá, nhìn một cái là biết không thể đeo vừa.
Anh lập tức thấy không vui.
Ánh mắt chuyển sang chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ôn Nghiên.
Ôn Nghiên tuy cao gần mét tám, nhưng vóc dáng gầy, tay chân thon dài, ngón tay rất đẹp, tinh tế, khớp rõ ràng.
Nhưng đẹp thì đẹp —— tại sao nhẫn còn lại cũng là cỡ tay của Ôn Nghiên?
Cố Lẫm Xuyên nhíu mày: “Cả hai chiếc đều cùng size à?”
Nhẫn đôi mà lại không có phân biệt size?
"Ừa, sao vậy anh?" Ôn Nghiên thấy vẻ mặt anh không vui, vội giải thích:
“Lúc đó chỉ còn hai chiếc cuối cùng, chị bán hàng bảo mua cả hai thì sẽ được giảm giá.”
Cố Lẫm Xuyên im lặng.
Một lúc sau, anh chậm rãi lên tiếng, không khí quanh người hơi lạnh: “Vậy tức là không phải nhẫn đôi thật.”
Hai chiếc nhẫn giống nhau bị nhét đại vào một cái hộp tình nhân.
Ôn Nghiên lí nhí đáp: “Là đôi mà…”
“Vậy sao em còn mua?”
Ôn Nghiên càng nhỏ giọng hơn:
“Vì… rẻ.”
Thái dương Cố Lẫm Xuyên giật giật:
“Bao nhiêu tiền?”
Ôn Nghiên liếm môi: “Hai chiếc tám ngàn tám, mua lẻ thì sáu ngàn sáu một chiếc…”
Cậu biết tiết kiệm mà.
"Em dùng thứ này để giả làm nhẫn đôi đi lấy oai với người ta á? Còn có người tin hả?" Cố Lẫm Xuyên tức đến bật cười.
Ôn Nghiên vội vã giải thích: “Anh có đeo đâu, người ta cũng đâu biết.”
"Em không đưa thì tôi biết đâu mà đeo?" Cố Lẫm Xuyên hỏi lại.
Ôn Nghiên im lặng.
Cậu nghĩ thầm: Em còn cần phải hỏi sao? Anh chắc chắn sẽ không đeo, hỏi rồi thể nào cũng bị mắng: ‘Ôn Nghiên, em tỉnh táo lại đi.’ Em đâu có ngốc.
Cố Lẫm Xuyên thấy cậu im lặng, cũng chẳng buồn vòng vo nữa, hỏi thẳng:
“Hai chiếc không tới mười ngàn, vậy em tặng quà cho Thẩm Dược hết bao nhiêu?”
Ôn Nghiên nghĩ nghĩ: “Hai trăm…”
"Hai trăm bốn mươi ba vạn." Cố Lẫm Xuyên tiếp lời: “Bộ vest Chung Mính Trạch giúp em chọn là tám trăm ——”
Nghĩ tới chuyện Ôn Nghiên vẫn chưa biết mình bị lừa, anh kịp thời sửa lại lời:
“Chính xác là 2872 vạn 4400 đồng.”
Con số này anh từng nghĩ tới khi so với quà tặng Thẩm Dược, nên nhớ rất rõ.
“Chung Mính Trạch cũng được một chiếc cà vạt, ba vạn mấy đúng không?”
"Tôi nhớ không nhầm chứ, Ôn Nghiên?" Giọng Cố Lẫm Xuyên trầm hẳn xuống.
Cuối cùng cũng tới lúc tính sổ?
Ôn Nghiên mím môi, ánh mắt len lén nhìn anh, lí nhí: “Anh thấy em xài quá nhiều tiền hả…”
Cố Lẫm Xuyên vừa định nói không phải.
"Thật ra em cũng thấy vậy…" Ôn Nghiên nước mắt lưng tròng, ấm ức nói:
“Nhưng lúc mua em không biết… anh đừng giận em nha… em nghĩ kỹ rồi, tới lúc đó trừ vào lương cũng được, em sẽ không —— ưm!”
Cằm cậu bị anh giữ lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Lẫm Xuyên, đôi mắt long lanh, hàng mi run rẩy như cánh bướm.
Cố Lẫm Xuyên tức đến phát điên lại còn phải nhịn, cười không nổi: “Em tưởng tôi đang tính tiền với em à? Tôi thiếu tiền đến vậy sao?”
Trong lòng anh vốn đã không vui.
Anh còn chưa nhận được quà nào tương tự như vậy.
Duy nhất là chiếc ly cà phê có hình con mèo, đang được trưng trong tủ sưu tầm ở phòng làm việc.
Còn mấy món đồ chơi đôi kia, cũng không tính. Vì Ôn Nghiên lén mua, chứ có đưa cho anh đâu.
"Không phải sao?" Ôn Nghiên mơ hồ không hiểu, đôi mắt đầy ngờ vực, hai giọt nước mắt chảy từ khóe mắt xuống tay Cố Lẫm Xuyên.
Cơn giận trong lòng anh lập tức bị hai giọt nước mắt ấy dập tắt sạch sẽ, còn để lại một bụng khí lạnh nghẹn đến mức ho khan hai tiếng.
Anh nén giọng, giúp Ôn Nghiên lau nước mắt, ngữ khí vẫn chưa dịu hẳn nên có hơi gượng: “Khóc cái gì, tôi không có trách em…”
Cái người này, nói hơi nặng là khóc, lực tay mạnh chút cũng khóc, kiểu gì cũng khóc, nước mắt như không cần tiền.
Sao lại mềm yếu vậy chứ.
Ôn Nghiên bị anh làm "ưm ưm" hai tiếng, không phục mà chu môi trợn mắt nhìn anh, cố nén nước mắt.
Càng nén càng nhiều, Cố Lẫm Xuyên phải đưa khăn giấy cho cậu lau.
"Vậy sao anh lại lớn tiếng với em..." Ôn Nghiên vừa lau nước mắt vừa sụt sịt.
“Tự nhiên hỏi chuyện tiền nong, em tưởng anh lại muốn mắng em… em đâu có đọc được suy nghĩ của anh, làm sao biết anh nghĩ gì...”
Cậu tủi thân đến mức lầm bầm mắng anh trong lòng.
“Tôi chỉ đang nghĩ tại sao mình không có quà.”
Cố Lẫm Xuyên nói thẳng, rồi ngập ngừng nói tiếp: “Em đều mua cho người khác hết rồi.”
Bao nhiêu tiền không quan trọng, Cố Lẫm Xuyên không thiếu tiền, quan trọng là ai cũng có —— chỉ mình anh không có.
Chẳng phải ẻm nói ẻm thích mình sao?
Vậy tại sao lại không tặng mình một món?
Có phải lúc đó còn đang giận mình không?
Hay đây chỉ là một chiêu của ẻm, nếu thật như vậy... thì ẻm thành công rồi.
Lần đầu tiên Cố Lẫm Xuyên mất bình tĩnh như vậy.
Anh hít sâu một hơi, thu tay lại.
Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ quen sống trong gió tanh mưa máu thương trường, chưa từng dính dáng đến mấy chuyện tình cảm này, đây là lần đầu.
Lần đầu tiên... vì ghen mà không biết mở lời thế nào, cuối cùng còn chọc người ta khóc.
Cảm giác mất mát trong lòng bỗng nhiên cuộn lên dữ dội.
Trước khi trở thành người thừa kế nhà họ Cố, anh từng là một kẻ bốc đồng đầy nhiệt huyết, từng bị thương trường vùi dập, bị người khác chơi đùa, bị chính anh chị ruột hãm hại… nhưng chưa từng cảm thấy thế này.
Lần đầu tiên, anh rõ ràng cảm nhận được dopamine có thể tạo ra ảnh hưởng trí mạng tới mức nào.
Thật quá độc.
Ôn Nghiên đứng ngẩn ra tại chỗ, miệng há hốc thành hình chữ "o", nước mắt cũng quên rơi.
Cậu không ngờ điều Cố Lẫm Xuyên để tâm lại là chuyện đó, lúng túng giải thích:
“Không phải đâu, trước đó em đã định mua quà cho anh rồi… lúc mà em bị viêm dạ dày phải vào viện, em có hẹn chỗ làm phụ kiện, định đặt cà vạt với khuy măng sét cho anh, mà sau đó…”
Ôn Nghiên liếm môi: “Rồi mãi không sắp được thời gian, em vẫn chưa hủy hẹn đâu, em không phải không muốn tặng quà cho anh.”
"Cố Lẫm Xuyên…" Giọng cậu mềm rũ.
"Thật không?" Yết hầu của Cố Lẫm Xuyên trượt lên trượt xuống.
Ôn Nghiên chớp mắt: “Thật mà!”
Cậu liền lấy điện thoại: “Em gọi hẹn lại liền, mai em đặt quà cho anh.”
"Không cần." Cố Lẫm Xuyên giữ cổ tay cậu lại, cười lạnh: “Định đưa anh món giống với Chung Mính Trạch à?”
Ý anh là cái cà vạt đó.
Ôn Nghiên mím môi: “Vậy… anh muốn gì?”
Cố Lẫm Xuyên kéo cậu ngồi lại, vẻ mặt bình thản, giọng nói trở lại lạnh nhạt như trước: “Tự nghĩ đi.”
Dáng vẻ này khác hẳn với người lúc nãy còn đang tủi thân vì không có quà.
Ôn Nghiên: “……”
Cậu chần chừ: “…Âu phục?”
Cố Lẫm Xuyên mí mắt còn chưa thèm nhúc nhích một chút.
Ôn Nghiên mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt dõi theo anh, chậm rãi dừng lại trên hộp nhẫn trước mặt Cố Lẫm Xuyên, tinh thần lập tức chấn động.
Không thể nào! Không phải chứ! Không phải là vậy đâu!?
Là anh đang nghĩ như vậy thật sao?
Cậu chau mày, cố gắng lấy lại giọng, lắp bắp đầy khó tin: “Vậy… là… mua nhẫn?”
Cố Lẫm Xuyên mím môi, vẻ mặt có hơi dịu xuống.
Trời ơi! Thật đó hả!?
Ôn Nghiên hít sâu một hơi, giọng nhỏ xíu đầy dè dặt: “Mua… một đôi?”
"Một mình anh đeo một đôi à?" Cố Lẫm Xuyên nhíu mày.
Ôn Nghiên như thể vừa ngộ ra lại như chưa ngộ, người vẫn có chút mơ hồ:
“…Vậy… cái còn lại là em đeo?”
Cố Lẫm Xuyên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen sẫm chợt nhìn thẳng vào cậu:
“Em quả nhiên muốn vậy.”
Anh với dáng vẻ tự tin điềm nhiên, thần sắc thản nhiên gõ gõ ngón tay lên thành xe lăn, giọng trầm thấp, rộng lượng nói:
“Cũng được.”
“Ngày mai dẫn em đi chọn.”
Ôn Nghiên: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com