Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Khi trợ lý của Cố Hoài Ngộ xuất hiện, sắc mặt của những tiểu nghệ sĩ vừa rồi còn chế nhạo Thẩm Khanh lập tức thay đổi, và họ không dám nói thêm gì nữa.

Trong khi đó Lý Hồng, trợ lý của Cố Hoài Ngộ lén lau mồ hôi. "Hú, cuối cùng cũng xuống rồi."

Thực ra, trước đó Lý Hồng cũng nghe thấy Thẩm Khanh nói sẽ chỉ lo "nằm nghỉ" mà suýt chút nữa đã bị cứng lưng. Trước kia, phu nhân sợ Cố tổng đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, vậy mà giờ lại có thể công khai gọi anh là "chồng tốt" một cách tự nhiên như thế.

Quan trọng là, giọng điệu của Thẩm Khanh nghe rất thẳng thắn, cứ như thể quan hệ giữa cậu ta và Cố tổng thật sự rất tốt, khiến Lý Hồng thoáng chốc cũng cảm thấy lạc vào một ảo tưởng, suýt nữa đã tin rằng họ thực sự là một cặp đôi hoàn hảo.

Tuy nhiên, dù chỉ là một cuộc hôn nhân giả tạo, nếu Cố tổng đã ra lệnh cho hắn xuống xử lý, thì rõ ràng là muốn ủng hộ Thẩm Khanh.

Lý Hồng đã tận mắt chứng kiến cách những người từ công ty quản lý công kích Thẩm Khanh, nên hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.

Lý Hồng cười nhạt và chuyển hướng, nói với Thẩm Khanh: "Phu nhân, cậu đã bị thương rồi, tốt nhất là quay về nghỉ ngơi đi. Việc còn lại để cho quản lý của cậu xử lý."

Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Ồ, quản lý của cậu có vẻ không chuyên nghiệp lắm, đến cả nghệ sĩ của mình cũng không quản được, lại còn dám ở nhà người khác mà có lời lẽ khiếm nhã với chủ. Tsk tsk, người có thái độ như vậy mà còn muốn làm thần tượng sao?"

Mặc dù Lý Hồng đang nói với Thẩm Khanh, nhưng rõ ràng hắn cố ý nói cho mọi người dưới lầu nghe.

Miêu Phi Vũ lúc này càng thêm xấu hổ.

Thực ra, những nghệ sĩ nhỏ đó đều được hắn mặc nhiên cho phép chế giễu Thẩm Khanh.

Khi Thẩm Khanh đột ngột quyết định rút khỏi chương trình, Miêu Phi Vũ không thể để cơ hội này trôi đi, dù đã có thỏa thuận trước. Hắn ta nghĩ, Thẩm Khanh vốn là người rất quan tâm đến thể diện và nhút nhát, nếu mình để một vài người châm chọc, rồi mình đứng ra hòa giải, vừa có thể uy hiếp, vừa có thể dụ dỗ Thẩm Khanh quay lại tham gia.

Không ngờ lại thu hút được người của Cố tổng.

[Phải chăng Cố tổng thật sự là "chồng tốt" như Thẩm Khanh nói và rất quan tâm đến cậu?]

"Việc của phu nhân để tôi xử lý."

Dường như nhận ra mọi người dưới lầu đang nghĩ gì, Lý Hồng lại nói: "Cố tổng đã bảo tôi xuống đây xem xét."

Điều này là thật, Cố Tổng thực sự đã nói như vậy.

Chưa kịp để ai phản ứng, Lý Hồng tiếp tục: "Nếu phu nhân muốn làm việc thì phải đợi hồi phục sức khỏe, muốn tham gia chương trình nào, về sau cứ nói với Cố tổng là được."

Đây cũng là sự thật.

Ngày kết hôn, Lý Hồng đã đứng bên cạnh và nghe thấy Cố tổng nói với Thẩm Khanh rằng có chuyện gì thì cứ nói với anh, những gì anh có thể giúp sẽ giúp.

Lý Hồng làm việc bên cạnh Cố Hoài Ngộ lâu rồi, biết rõ rằng Cố tổng không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được.

Với thân phận của Cố tổng, Thẩm Khanh muốn gì mà không có? Chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Có lẽ Thẩm Khanh thực sự rất nhút nhát, rất sợ Cố tổng, đến giờ vẫn chưa dám yêu cầu gì.

Lý Hồng khẽ ho một tiếng, rồi nói: "Nếu không được, có chuyện gì thì cứ bảo tôi, sao phải tự mình ra tay?"

Lời nói của Lý Hồng khiến cả phòng im lặng.

Mặc dù không ai biết rõ hắn ta là ai, nhưng Lý Hồng mặc bộ vest chuyên nghiệp, nhìn như một trợ lý đắc lực, khí chất hơn người, rõ ràng là người của Cố Hoài Ngộ.

Miêu Phi Vũ và đám tiểu nghệ sĩ cũng đã hiểu rõ.

Thẩm Khanh bây giờ không phải là người yếu ớt không có tài nguyên như trước đây nữa.

Sau đó, Miêu Phi Vũ lại cố gắng nói thêm vài lời hay ho, nhưng Thẩm Khanh không còn tâm trạng để nghe. Cậu chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng ba, dù góc nhìn của cậu lúc này không thể thấy rõ trên tầng ba có gì.

Nhưng rõ ràng Cố Hoài Ngộ đang ở đâu đó trên tầng ba.

Không biết anh có thể thấy mình không, Thẩm Khanh nháy mắt về phía tầng ba để bày tỏ lòng cảm ơn, rồi lại vẫy tay cắt lời Miêu Phi Vũ đang nói dưới lầu: "Vậy thì mời về đi, tôi phải đi ngủ rồi."

Giọng cậu có chút khó chịu.

Nhưng lạ lùng là, dường như có một sức mạnh uy nghiêm của gia chủ, ít nhất là khí thế của phu nhân Cố gia.

Miêu Phi Vũ: "..."

Tất nhiên, Miêu Phi Vũ và đám người đi theo không dám tiếp tục gây sự, họ vội vàng rời đi.

Lý Hồng vẫn đứng bên cạnh Thẩm Khanh. Sau khi mọi người đi hết, hắn nghe thấy Thẩm Khanh gọi mình: "Lý trợ lý."

"Ừm." Lý Hồng theo phản xạ đáp lại.

Hắn tưởng rằng Thẩm Khanh sẽ nói về chuyện tham gia chương trình hoặc cần tài nguyên gì đó, vì lời nói của hắn lúc trước rất rõ ràng, mà giờ Cố Tổng đang ở trên lầu, chắc Thẩm Khanh đã nhận ra điều này. Vậy thì nếu cậu có yêu cầu gì, lúc này chính là thời điểm tốt để nói ra.

Nhưng Lý Hồng không ngờ rằng, sau khi Thẩm Khanh gọi hắn một tiếng, cậu chỉ che miệng ngáp một cái rồi nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh, không làm phiền nữa, anh đi làm việc đi, tôi thật sự phải đi ngủ rồi."

Nói xong, cậu lại ngáp một cái. Ánh mắt mờ mịt, như muốn khóc.

Lý Hồng: "..."

Không phải trong tài liệu có ghi rằng Thẩm Khanh rất chăm chỉ trong sự nghiệp, tham vọng lớn, và rất muốn nổi tiếng sao?

Vậy mà cậu ta lại chẳng tranh thủ chút nào, tài nguyên sẵn có ngay trước mắt mà lại chọn đi ngủ.

Nhưng Thẩm Khanh thực sự không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn tầng ba rồi vất vả leo lên một nửa cầu thang, trở lại hành lang tầng hai. Thỉnh thoảng cậu lại phải đỡ lấy vết thương ở đầu, dùng sức thân thể yếu ớt để di chuyển về phòng của mình.

Lý Hồng: "..."

Lý Hồng quay lại tầng ba.

Cố Hoài Ngộ vẫn còn ở đó. Mắt anh vẫn nhìn xuống dưới.

Lúc này, bên cạnh Cố Hoài Ngộ, Cố Đoạt hỏi: "Cậu, thật sự chú ấy không tham gia chương trình nữa sao?"

Cố Đoạt thực ra không hiểu rõ chương trình là gì.

Chỉ là, khi Thẩm Khanh đột ngột quay về vào buổi trưa và bảo bé phối hợp quay phim với Cố Áo, Cố Đoạt đã từ chối ngay lập tức, không muốn hợp tác, và thế là xảy ra chuyện.

Giờ thì Thẩm Khanh chủ động rút lui, điều này khiến Cố Đoạt cảm thấy không thể tin nổi. Với tính cách kiên quyết và thích lợi dụng của người đó, sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Chắc là vì cậu ở đây, chú ta cố tình diễn trò phải không?

Nếu vậy, sau khi cậu không có ở nhà, liệu có phải...

Cố Đoạt hỏi như vậy thực ra là muốn ám chỉ Cố Hoài Ngộ đừng lơ là, đừng để bị người đó lừa, quên mất người đó đã ép buộc hai anh em bé như thế nào.

Nhưng Cố Hoài Ngộ không hiểu Cố Đoạt muốn nói gì.

Khuôn mặt của anh luôn lạnh lùng, không thể nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.

Trong khi đó, Lý Hồng lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn ta vẫn còn bận tâm về chuyện "Thẩm Khanh rõ ràng chỉ cần nói một câu là có thể có nhiều tài nguyên ngay, nhưng lại chọn đi ngủ."

Lý Hồng nghĩ về cái liếc nhìn của Thẩm Khanh trước khi rời đi.

Chắc chắn cậu biết Cố tổng đang ở trên tầng.

Vừa rồi, trước mặt nhiều người, Thẩm Khanh đã nói là "nằm nghỉ," có lẽ cậu ta đang ám chỉ gì đó với Cố Tổng.

Nghĩ lại thì, dù có là một ngôi sao sáng chói, nhưng làm vợ của Cố tổng thì lại càng đáng kiêu hãnh.

Dù Cố tổng sống kín tiếng trong hai năm qua, nhưng ngoài kia danh tiếng anh vẫn rực rỡ, ai cũng biết anh rất giàu có.

Thêm nữa, họ đã kết hôn ba tháng rồi, nhưng vẫn chưa có quan hệ chăn gối. Có lẽ Thẩm Khanh cũng...

Thế nhưng... thế này thì...

Thẩm Khanh thật sự không hiểu chuyện.

Với tình trạng sức khỏe hiện tại của Cố Tổng, sao có thể làm việc đó được?

[~~ overthinking dữ dị cha nội]

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Hồng đột nhiên trở nên kỳ lạ, Cố Hoài Ngộ hỏi: "Sao vậy?"

"Có gì muốn nói thì cứ nói."

"Không có gì đâu ạ."

Không ngờ mình lại bị Cố Hoài Ngộ phát hiện ra vẻ mặt bất thường, Lý Hồng hoảng hốt, lại không thể không trả lời. Vì vậy, hắn chỉ có thể thẳng thắn nói: "Khụ, ý tôi là, có thể Thẩm Khanh đã bỏ qua chương trình vì cậu ta đang chú tâm vào anh."

Cố Đoạt bên cạnh nghe thấy thì ngả đầu nghĩ:
[Người đó rất nhút nhát, chỉ thích ăn hiếp kẻ yếu, sợ cậu lắm.
Vậy mà chú ta lại tập trung vào cậu sao?]

Cố Hoài Ngộ cũng không hiểu.

Phong cách của anh luôn thẳng thắn, không thích người khác báo cáo một cách vòng vo, ám chỉ, hoặc chơi chữ, anh chỉ đơn giản hỏi: "Cậu nói gì?"

Giọng điệu rất nghiêm khắc.

Lý Hồng bị ông chủ dọa một trận, nhớ lại tính tình và quy tắc của Cố Hoài Ngộ, không còn gì để giữ lại, liền trực tiếp thốt ra: "Khụ, ý tôi là, phu nhân có thể là muốn... muốn ngủ với anh."

Cố Hoài Ngộ: "..."

Không hiểu sao, Cố Hoài Ngộ lại nhớ đến hình ảnh Thẩm Khanh ngã xuống trước mặt mình vào trưa hôm nay.

Cố Hoài Ngộ liền ho khan một tiếng.

Thẩm Khanh không biết sau khi mình rời đi thì chuyện gì đã xảy ra ở tầng ba.

Có lẽ là do vẫn còn di chứng của những ngày thiếu ngủ khi còn làm việc quần quật, khi trở về phòng, cậu lại ngủ tiếp, và khi tỉnh dậy đã là khoảng tám chín giờ tối.

Phòng tối om, đối với một người vừa xuyên qua và bị thương như cậu, môi trường xa lạ này thực sự không dễ chịu chút nào. Thẩm Khanh lập tức bật đèn, rồi nằm trên giường, ngẩn ngơ, cảm giác hơi mơ màng.

Chưa đầy hai phút sau, một giọng trẻ con non nớt vang lên ngoài cửa: "Chú ơi, chú tỉnh dậy chưa?"

Thẩm Khanh mơ màng tỉnh dậy, đột nhiên nhớ ra mình là "dì ghẻ ác độc" của đứa trẻ.

Giọng nói bên ngoài, theo cách phát âm và âm điệu, có vẻ là Cố Đoạt.

Cố Đoạt nhỏ tuổi, nhưng giọng nói không còn chút biến tấu nào, nhẹ nhàng nói: "Dì tỉnh rồi hả, con vào nha."

"Vào đi."

Thẩm Khanh vén chăn, ngồi dậy khỏi giường.

Cố Đoạt mở cửa bước vào phòng Thẩm Khanh, nhưng không đóng cửa lại mà cố tình để một khe hở nhỏ. Cậu bé đứng ở cửa, không tiến vào trong.

Mặc dù rất gầy, nhưng dáng đứng của Cố Đoạt vẫn rất thẳng. Cậu bé nhỏ xíu, có vẻ kiên cường như một đứa con của loài thú mất mẹ, phải tự mình mạnh mẽ.

Rất giống những con sư tử nhỏ lạc đàn mà Thẩm Khanh đã thấy trong thế giới động vật.

Nhưng trong môi trường hoang dã khắc nghiệt, những con thú non không có sự che chở dễ dàng bị chết đi.

Hoặc nói cách khác, chúng gần như không thể sống sót.

Mỗi lần Thẩm Khanh thấy những cảnh tượng như vậy trên tivi, cậu đều cảm thấy xót xa, và khi đối diện với một đứa trẻ sống động, cậu không thể không mềm lòng.

"Đứng ở đó làm gì, vào ngồi đi."

Thẩm Khanh vừa nói, vừa xuống giường.

Cố Đoạt trong mắt có một tia ghê tởm, căn phòng này với nền màu hồng phấn đã khiến bé cảm thấy buồn nôn.

Lần trước, khi người đàn ông này định dạy bảo Áo Tử, để không bị người hầu trong nhà phát hiện, anh em bé đã bị nhốt ở đây.

Và khi cậu bé giúp Áo Tử chịu đòn, có một cú đánh trúng vào dạ dày của Cố Đoạt, khiến bé nôn mửa ra ngoài. Sau đó, bé không dám ăn quá nhiều đồ ăn vì sợ lại làm phật lòng người đàn ông đó, rồi lại bị đánh đến nôn ra.

Dù lần đó người đàn ông kia cũng bị dọa sợ, cuối cùng đã yên tĩnh trong vài ngày.

"Chỉ nói vài câu rồi đi."

Cố Đoạt cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, lại cúi đầu nhìn xuống, nói: "Con đến xin lỗi dì, xin lỗi vì đã đẩy dì, khiến dì bị thương ở đầu."

Thẩm Khanh:"..."

Lời xin lỗi của Cố Đoạt trơn tru như thế, giọng nói lại đầy thành khẩn, mang theo vẻ quy củ và nghiêm túc hiếm thấy của một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi.

Nhưng Thẩm Khanh càng nghe càng cảm thấy không hợp lý.

Nguyên tác không phải là Thẩm Khanh bị Long Áo Thiên đẩy bay sao?

Hơn nữa, Thẩm Khanh bị ngã cũng vì quá yếu, hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi đã không đánh lại.

Và hơn nữa, ngay từ đầu, việc vật lộn với nhau không phải vì mục đích không trong sáng và lời nói lỗ mãng của Thẩm Khanh sao?

Tóm lại, dù thế nào thì cũng không phải Cố Đoạt phải xin lỗi.

Thẩm Khanh trực tiếp bước đến gần đứa trẻ đứng bên cửa.

Như đã nói trước, nhân vật "Thẩm Khanh" không được miêu tả nhiều, nhưng lại rất quan trọng.

Trong phần đầu của câu chuyện, nhân vật này xuất hiện không nhiều, vì tác phẩm chủ yếu nói về tình yêu giữa nam chính và nam phụ, và Thẩm Khanh chỉ là nhân vật phụ, đôi khi để làm nền cho sự phát triển của nhân vật chính, thể hiện cách Thẩm Khanh có ảnh hưởng đến sự thành công và nổi tiếng của Thẩm Duyên.

Nhưng lý do nói rằng "Thẩm Khanh" quan trọng là bởi vì từ khi hắn ta đến nhà Cố Hoài Ngộ, hắn luôn bạo hành hai đứa cháu mà Cố Hoài Ngộ nhận nuôi.

Tác giả đã rất tài tình khi khai thác hết tất cả các nhân vật trong truyện.

Hai đứa trẻ bị Thẩm Khanh bạo hành cuối cùng đều không ổn về mặt tâm lý, nhưng chúng vẫn không bị hủy hoại hoàn toàn.

Trong phần thứ hai, chúng đã trưởng thành và trở thành những kẻ phản diện lớn nhất mà gia đình nam chính phải đối mặt.

Hai đứa trẻ là "hành lý" của Cố Hoài Ngộ, một đứa sẽ trở thành một phản diện kiểu Long Áo Thiên, một đứa là một phản diện ác độc.

Dù chúng bị ngược đãi từ nhỏ, nhưng không bỏ cuộc, vẫn cố gắng tự cải thiện bản thân, dù bị nhốt trong phòng tối và đói khát, chúng vẫn kiên trì học hỏi lén lút, và nhờ vào sự kiên cường này, chúng đã lật ngược tình thế, trở thành những con người có học thức, tàn nhẫn, và gần như đã đánh bại thế hệ đầu tiên của các nhân vật chính.

Lý do khiến chúng có động lực để làm vậy, không cần phải nói cũng rõ, chính là do những tác phẩm của người "dì ghẻ" độc ác Thẩm Khanh.

Dù việc này không phải là do bản thân mình làm, nhưng vì Thẩm Khanh đã lợi dụng danh tính "Thẩm Khanh" trong cuốn tiểu thuyết, sống lại, cậu không thể chỉ nhận phần tốt mà không chịu trách nhiệm với những điều xấu.

Khi Thẩm Khanh bước đến gần, cậu chân thành cúi xuống và nói với Cố Đoạt: "Là "chú", không phải "dì", không phải lỗi của con và Áo Tử, con không cần phải xin lỗi."

Cố Đoạt: "..."

Khi Thẩm Khanh cúi xuống, Cố Đoạt ngay lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bản năng tạo ra tư thế phòng thủ.

Nhưng khi nghe thấy những lời này và nhìn thấy vẻ mặt chân thành của đối phương, Cố Đoạt lại ngẩn người.

Người này hôm nay rốt cuộc là đang làm gì vậy?

Cố Đoạt vô thức nhìn ra ngoài cửa, trên khuôn mặt mập mạp của bé hiện lên vẻ mặt lúng túng, khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com