Chương 84
Bị hơi thở nóng hổi của người ta phả thẳng vào mặt, mà bản thân vốn dĩ đã chẳng còn bao nhiêu khoảng trống để nhúc nhích, không còn đường nào né, thế là phản xạ tự nhiên của Thẩm Khanh cũng là… hít sâu một hơi.
Hít khí trời thì thôi đi, đây lại là… không khí đã được “qua xử lý”!
Cố Hoài Ngộ dùng ngón tay cái khẽ miết qua môi cậu, Thẩm Khanh bỗng "á!" một tiếng, ánh mắt lóe sáng như vừa ngộ ra chân lý cuộc đời:
“Khoan đã, anh… anh cũng đang ngại đúng không?!”
Cố Hoài Ngộ: “…ngại?”
“Ừ ừ!”
Tự nhiên Thẩm Khanh nhớ lại chuyện lúc ở bệnh viện thú y, ông lớn từng nói Áo Áo không dám lại gần con chó con là vì... ngại.
Nhưng vấn đề là... giờ không phải Áo Áo ngại mà là ông lớn cũng có lúc ngại!
Huống chi ông lớn còn là người có “áp lực huyết thống” đè được Áo Áo kia mà! Vậy thì chắc chắn còn ngại hơn!
…Áo Áo là kiểu vì quá thích mấy con động vật mềm mềm xinh xinh mà đỏ mặt không dám nhào tới.
Thế thì… lỡ như Cố Hoài Ngộ cũng như vậy?
Mặc dù mình không phải con vật mềm mềm xinh xinh gì, nhưng… không phải vì anh ấy thích mình à?!
Nghĩ tới đây, Thẩm Khanh hệt như bắt được chân tướng, nói với vẻ rất thấu hiểu:
“Thì ra anh thấy ngại vì thích em hả! Anh cứ nói đại là được, phần chân anh tự xử lý là được mà, vậy thì em ra ngoài trước nha.”
Cậu thực sự thấy hơi nóng, muốn ra ngoài hít tí điều hoà giải nhiệt.
Mùa hè, vẫn là nên có điều hòa cho mát!
Chỉ là cậu chưa kịp rời đi, đã phát hiện...tay của ông lớn vẫn còn chắn ở hai bên, khóa cứng lối thoát thân.
Thẩm Khanh quay đầu, khó hiểu nhìn về phía anh.
Cố Hoài Ngộ hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói:
“Không phải anh ngại. Là… sợ em bị dọa.”
Thẩm Khanh: "??"
Đợi đã, hình như anh ấy từng nói Áo Áo không dám nhào vô mấy con cún con cũng vì sợ sức mạnh của bản thân làm tổn thương đến thứ yếu ớt.
Vậy chẳng lẽ trong mắt ông lớn, mình là kiểu “động vật nhỏ yếu cần được bảo vệ”?!
Cậu không chịu thua, hỏi: “Anh có cái gì mà dọa được em?”
Cố Hoài Ngộ: “…”
Không đáp.
Chỉ mím môi, sau đó lùi sang một bên, nửa người tựa vào bồn rửa mặt, tạo lối cho Thẩm Khanh rời đi.
Thẩm Khanh: "…"
Cảm giác như nói nửa chừng rồi úp nồi ấy? Rốt cuộc là cái gì cơ chứ!!
Cậu không nhịn được, ngoảnh đầu nhìn lại người kia.
Tựa lưng vào bồn rửa, dáng người cao lớn mà mảnh khảnh.
Dạo gần đây Cố Hoài Ngộ ít khi đứng lâu, không phải không muốn, mà là cơ thể còn yếu sau thời gian dưỡng bệnh.
Hiện tại hơi cúi người, chân cũng không duỗi thẳng, nhưng thân hình vẫn cực kỳ cân đối.
Từ góc nghiêng, ngũ quan anh tuấn càng thêm sắc nét, ánh mắt cụp xuống nhìn sàn, vẻ mặt hơi buồn buồn. Nhất là khi phối hợp với làn da trắng nhợt, nhìn cứ như một nam chính phim ngược tình cảm.
Thẩm Khanh: "…"
Không đi được!
“Được rồi được rồi, chân anh có cái gì em cũng không sợ đâu! Đừng đứng nữa, cởi nhanh đi, đứng lâu là không được đó!”
Nói xong còn chuẩn bị lật người lại, muốn dìu anh ngồi về xe lăn.
Cố Hoài Ngộ: “…Khụ.”
Lại ho.
Thẩm Khanh giờ cứ nghe anh ho là tim như nhảy ra ngoài, khâu vết mổ mà bung ra lần nữa là toi!
Thế là cậu lập tức lao tới, ôm ngang eo anh, định dùng sức của một người gánh ông lớn về xe lăn.
Nhưng… hình như… lại đứng gần quá rồi.
Cả hai cùng khựng lại.
Thẩm Khanh: “…Ờ ờ ờ…”
Liếc gương trên bồn rửa tay, và thấy hai người đang đứng trong một tư thế rất…
Cố Hoài Ngộ chân dài hông cao, muốn tựa vào cái bồn thấp lè tè kia thì đương nhiên phải co chân lại, hơn nữa còn hơi tách ra để giữ thăng bằng.
Còn cậu thì vì muốn đỡ anh, đã vô thức đứng… ngay chính giữa hai chân anh.
Sau đó là một cú nghiêng người khi anh ho khiến khoảng cách càng rút ngắn---
Thẩm Khanh: “…”
Bắt đầu chớp mắt điên cuồng.
…Gần quá rồi đó nha!!!
Đúng lúc ấy, giọng trầm khàn của đại lão lại chậm rãi vang bên tai cậu:
“Giờ thì biết cái gì khiến em sợ chưa?”
Thẩm Khanh: "…"
"???"
"!!!"
“Khoan đã! Không phải anh… không được sao?!” Thẩm Khanh thốt lên một câu truy hỏi linh hồn.
Sau khi phát ra câu hỏi linh hồn, ánh mắt của Cố Hoài Ngộ lập tức híp lại.
Ánh mắt phượng sắc bén như lưỡi dao lạnh xẹt qua một tia nguy hiểm:
“Cái gì mà anh không được?”
“Thì là…”
Đến lượt Thẩm Khanh đứng hình.
Chủ yếu là… hình như thật sự chưa ai từng nói rõ với cậu rằng ông lớn “không được”.
Chỉ là trong nguyên tác từng đề cập anh sắp thăng thiên, nên cậu vừa nhìn thấy thân thể yếu ớt bệnh tật này, liền auto mặc định: chắc chắn không xài được.
Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng đối phương xài được.
"…"
Tức là, ngay từ đầu tư duy đã sai bét rồi!
Mà kết quả là người ta không những xài được, mà còn xài rất ổn?!!
“Thẩm Khanh.”
Cố Hoài Ngộ lại híp mắt, ánh mắt như tia X quét từ đầu đến chân cậu:
“Có vẻ như em có hiểu lầm nghiêm trọng về anh.”
Thẩm Khanh xấu hổ quay đầu, không dám nhìn đối phương:
“Ờm… chắc là… đúng là có hơi hiểu nhầm chút…”
“…"
Cố Hoài Ngộ lại đưa tay chạm vào mặt cậu.
Lần này không phải là vuốt nhẹ môi nữa, mà là bàn tay to áp sát má, mấy ngón tay thon dài liền tiện thể sờ lên tai cậu, rồi từ từ trượt dọc xuống dưới…
Cuối cùng....dừng lại ở cổ.
Thẩm Khanh: "!!!"
Cổ là khu vực cực kỳ nhạy cảm của cậu, vừa bị sờ đến, cả người như điện giật, lông tóc dựng đứng, phản xạ tự nhiên là giật lùi một bước.
Vừa lùi xong, hai người đồng thời khựng lại.
Thẩm Khanh cũng nhận ra mình hơi phản ứng thái quá.
…Thực ra cũng đâu cần hoảng như thế.
“Em…”
Cậu hơi quay đầu sang bên.
Góc nghiêng mảnh khảnh, đường viền hàm dưới sắc sảo, nét mặt nghiêng thanh tú dịu dàng.
Thẩm Khanh ngập ngừng nhỏ giọng:
“Em không có ý đó…”
Cố Hoài Ngộ chậm rãi rút tay về, giọng nhàn nhạt như nước:
“Ừ.”
Cố Hoài Ngộ nói: “Anh hiểu mà.”
Thẩm Khanh lập tức quay đầu lại:
“…Hiểu gì cơ?”
Cố Hoài Ngộ vẫn tựa vào bồn rửa tay.
Có lẽ đứng lâu thấy mệt, anh đổi sang tư thế chống cả hai tay lên mép bồn để đỡ người.
Động tác này khiến dáng người anh trông càng cao, bả vai gầy gò lộ rõ hơn.
Thẩm Khanh lại muốn nhào tới đỡ anh ngồi xuống.
Nhưng Cố Hoài Ngộ chỉ bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt sâu lắng:
“Em không phải trai thẳng à? Anh nghĩ nếu là với đàn ông thì em sẽ khó mà tiếp nhận được, ít nhất là trong thời gian ngắn.”
Thẩm Khanh: “…”
Máu lại dồn lên não, ái chà cái chủ đề này…
Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới phương diện đó.
Cậu vẫn còn zin!
Cũng chưa từng yêu đương lần nào!
Giọng khàn khàn của Cố Hoài Ngộ lại vang lên, dịu dàng mà kiên nhẫn như đang dỗ mèo:
“Vậy nên không sao cả, từ từ rồi tính, Thẩm Khanh.”
Thẩm Khanh: “…”
Dưới lớp giọng nói mềm nhẹ đó, Thẩm Khanh bứt rứt vò đầu, trong đầu chợt nhớ lại câu nói hồi trước ông lớn từng thổ lộ ở phòng khám thú y:
“Vì người mình thích quá mong manh, quá nhỏ bé, quá quý giá… nên không dám.”
…Cho nên trước giờ Cố Hoài Ngộ không đụng đến mình là vì sợ dọa mình chạy mất?!
Trời ạ ông lớn, anh nghĩ xa thế cơ á!
Biết vậy lúc đầu đừng khai là mình thẳng rồi…
Mặt đỏ như cà chua chín, Thẩm Khanh lí nhí: “Thẳng hay không thẳng gì… em cũng thích anh mà. Nói rồi còn gì.”
Câu sau cậu nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng âm lượng vừa đủ để cả hai cùng nghe thấy.
Cố Hoài Ngộ bật cười thành tiếng.
Gương mặt tuấn tú dù tái nhợt vẫn hiện rõ ý cười vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng, cười một cái mà quyến rũ muốn xỉu.
Thẩm Khanh ngây ngẩn nhìn chằm chằm.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Cố Hoài Ngộ cười xong thì lại siết nhẹ quai hàm, thở dài một tiếng, nghiêm túc nói:
“Chuyện đó thì khác. Em sẽ đau đấy.”
Thẩm Khanh: “……???”
"Anh… em… cái này… Ơ?!!"
Ông lớn đang nói… cái kia á?!
Thẩm Khanh tự nhiên không biết phải nhìn chỗ nào luôn!
Quan trọng là, sao tự dưng cậu lại hình dung được cảnh kia thế?!
Lúc trước chỉ đỏ mặt nhẹ nhẹ, giờ thì mặt muốn bốc cháy luôn, cảm giác đỉnh đầu sắp phì khói rồi!
Cậu cứng đờ cổ, cổ họng khô khốc, lắp bắp nhỏ giọng:
“…Em nghe nói… cũng không đến mức đau lắm…”
Thật mà, cậu đọc không ít tiểu thuyết, chưa thấy quyển nào miêu tả là đau dữ dội cả.
Hay là do cậu toàn đọc clean fic nên bị lừa…?
Còn chưa kịp nghĩ xong, Cố Hoài Ngộ đã nhướng mày, bất ngờ áp sát lại, thấp giọng nói:
“Nếu vậy, hay là… mình thử luôn bây giờ nhé?”
Thẩm Khanh: “!”
RÚT LẠI CÂU VỪA NÓI CÓ KỊP KHÔNG Ạ?!
Thẩm Khanh theo phản xạ lại lùi về sau một bước.
Lần này là vì trong đầu tự nhiên hiện rõ hình ảnh quá sinh động, mà đúng lúc đó Cố Hoài Ngộ lại bất thình lình áp sát, kết quả là… cậu xấu hổ!
Đúng, chính là cái từ mà ông lớn từng dùng- xấu hổ!
Ai nói cậu không biết xấu hổ chứ! Gặp người mình thích nhiều như vậy, cậu cũng biết mắc cỡ nha!
Cảm giác toàn thân sắp bốc cháy tới nơi, Thẩm Khanh quyết định dứt khoát lùi thêm hai bước, trốn thẳng ra sát bên cánh cửa.
Dáng người gầy mảnh của cậu nép sát vào cửa, như một con thú nhỏ bị giật mình nên chui tọt vào góc trốn.
Nhưng ánh mắt Thẩm Khanh vẫn dõi theo Cố Hoài Ngộ, miệng thì luống cuống giải thích:
“Khoan khoan khoan, cho em… cho em sắp xếp lại suy nghĩ cái đã!”
Cố Hoài Ngộ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, thân hình gầy cao, phần thân trên quấn băng trắng bó sát, trông hầu như chẳng có tí thịt nào.
Mà cũng có thể vì quá gầy, nên cơ bụng lại lộ rõ mồn một…
Thẩm Khanh lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Cố Hoài Ngộ nhẹ giọng “ừ”.
Anh cũng đang nhìn thanh niên trước mặt, gương mặt thanh tú kia lúc này nhuộm đầy sắc hồng, đôi mắt ngập ngừng, bối rối thấy rõ.
“Đừng áp lực, anh từng nói rồi…”
Cố Hoài Ngộ dịu dàng lên tiếng:
“Chỉ cần em thích anh là đủ rồi.”
“…Em thích anh mà.” Thẩm Khanh lẩm bẩm.
Cố Hoài Ngộ lại khẽ mỉm cười.
Làn da trắng bệch dưới ánh đèn phòng tắm gần như trong suốt, hàng mi dài thả bóng xuống dưới mắt, cả người nhìn hơi yếu ớt, nhưng nụ cười thì vẫn dịu dàng như thế:
“Ừ, vậy là đủ. Đừng miễn cưỡng bản thân, Thẩm Khanh.”
“…Ừm.” Thẩm Khanh đáp khẽ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì là ép buộc cả.
Cậu lăn tăn nãy giờ, chủ yếu là vì không ngờ ông lớn lại làm được...
Ờ thì anh ấy đã gầy đến mức này, rốt cuộc làm sao mà làm được hả trời?!
“Khoan đã, không đúng!” Thẩm Khanh đột nhiên bật thẳng người dậy, mặt nghiêm túc:
“Sao lại là em đau?!”
Cố Hoài Ngộ nghe xong câu hỏi đó, khóe môi lại cong lên, đáy mắt loé lên một tia trêu chọc:
“Cho nên… em muốn thử à?”
Thẩm Khanh: “……Ừ thì, thử cũng được.”
Cậu cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Dù thật lòng mà nói, nhìn chiều cao của đại lão, cậu vẫn hơi rén rén…
Cố Hoài Ngộ lại hỏi: “Vậy… em biết cách không?”
Thẩm Khanh: “…”
Im thin thít như mèo mắc mưa.
Hỏng rồi.
Cậu là cái đứa ngay cả hôn còn bị ông lớn dắt mũi, thì nói gì đến cái này... Nhưng mà khoan!
Thẩm Khanh lập tức hoàn hồn:
“Khoan đã, chẳng lẽ… anh biết hả?!?”
Không phải bảo trước giờ đến ôm người còn chưa từng ôm à!!
Cậu từng tò mò hỏi chuyện Cố Hoài Ngộ tại sao anh ấy hôn giỏi như vậy.
Kết quả đối phương nói gì?
"Trời sinh đã biết."
Hả?! Chẳng lẽ mấy cái khó hơn cũng có thể "trời sinh đã biết" luôn sao??
“Anh học ở đâu ra đấy?!”
Thẩm Khanh chống nạnh, chất vấn cực nghiêm túc.
Cố Hoài Ngộ lúc này đã đứng thẳng dậy, không nói không rằng mà tiến lại gần.
Ngay lúc đó Thẩm Khanh vẫn còn tựa vào cửa, chưa kịp phản ứng thì người đã bị anh khóa gọn giữa cánh tay và ván gỗ.
Khoảng cách gần đến nỗi hơi thở chạm nhau.
Đôi mắt phượng sắc bén nheo lại, anh chăm chú nhìn cậu.
Cố Hoài Ngộ khẽ nói:
“Anh cũng không biết… nhưng nhìn thấy em, thì biết.”
Thẩm Khanh: “? Cái lý thuyết gì đấy trời…”
Cậu còn chưa tiêu hóa nổi câu trả lời, thì Cố Hoài Ngộ đã bật cười.
Ngay sau đó anh đột ngột thu tay lại, ôm chặt cậu vào lòng.
Dù cơ thể còn bệnh, nhưng lực bùng phát lại không hề yếu.
Ôm người vào ngực, anh cúi đầu, bất ngờ cắn một cái lên cổ cậu, không mạnh không nhẹ.
Thẩm Khanh: “---Ưm!!”
Theo phản xạ vùng vẫy.
Cái chỗ bị cắn giống như bị điểm trúng chỗ hiểm, vừa nhột vừa ngứa, làm cậu giãy nảy như cá mắc cạn…
Nhưng sức Cố Hoài Ngộ mạnh hơn cậu tưởng, mà Thẩm Khanh lại sợ giãy mạnh quá sẽ đụng phải vết thương của anh, nên đành khựng lại.
Dù sao thì… cảm giác đó đúng là khó chịu thật, nhưng cũng không hẳn là ghét, ngược lại còn khiến tim cậu đập loạn, đầu óc thì như có pháo bông nổ tung muốn… thêm chút nữa.
Được rồi, càng lúc càng không chịu nổi.
Ngay lúc cậu sắp chịu không nổi nữa, Cố Hoài Ngộ mới chịu buông răng.
Vẫn còn áp mặt vào cổ Thẩm Khanh, hơi thở quấn lấy nhau dồn dập.
Giọng anh trầm khàn như âm trầm đàn cello rót thẳng vào tai:
“…Lúc nào anh cũng muốn ăn em.”
“…”
“Cho nên tự nhiên là biết thôi.”
Thẩm Khanh: “…”
Cố Hoài Ngộ từ từ thẳng người dậy.
Còn Thẩm Khanh thì… tay che ngực trái đang đập như trống trận, vô thức ngẩng đầu nhìn đối phương.
Cố Hoài Ngộ cũng đang cúi xuống nhìn cậu.
Đôi mắt hạnh lấp lánh của Thẩm Khanh vì nãy giờ giãy giụa mà đuôi mắt hơi đỏ, trong mắt còn đọng chút ánh nước, long lanh ươn ướt.
Có lẽ thật sự vẫn cần thời gian để thích nghi, cậu nhóc luôn lanh lợi như hồ ly nhỏ, lúc này trên mặt lại lộ rõ vẻ bối rối.
Bối rối, ngơ ngác, hoàn toàn không có đề phòng.
Gương mặt đẹp quá mức kia, lúc này hoàn toàn phơi bày ra trước mắt anh, khiến Cố Hoài Ngộ không nhịn được mà lại hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, anh cúi đầu cắn nhẹ lên môi cậu một cái, rồi mới nói:
“Em… ra ngoài trước nhé?”
Ngữ khí rất đàng hoàng, còn mang chút trưng cầu ý kiến.
Giọng của anh càng lúc càng khàn.
Thẩm Khanh: …Hoàn toàn bừng tỉnh!
“À ừ được, được, ok!”
Cậu vô thức đáp lại, sau đó cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt có chút cứng đờ:
“Anh…”
Cố Hoài Ngộ: “…”
Thẩm Khanh: “Anh tính tự mình…?”
Cố Hoài Ngộ nghiêng đầu: “Không lẽ em định giúp anh?”
Thẩm Khanh: "!!!"
“…Vậy thôi em ra ngoài trước. Có gì… gọi em một tiếng nha.”
Nói xong cậu lập tức xoay người tính chạy, nhưng vừa xoay lưng mới nhớ ra đây là cửa kéo, không phải cửa đẩy!
“…”
Thân hình cao gầy khựng lại một nhịp, Thẩm Khanh dồn sức cả người, chỉ mặc áo ba lỗ mà đường cong eo lưng căng chặt, mãi mới kéo được cái cửa ra.
Nhưng mà kéo xong rồi, cậu lại không ra liền.
Cậu quay đầu nhìn lại Cố Hoài Ngộ: “Em thấy nếu không chịu được thì cứ… nhịn đi, anh giờ còn đang bệnh mà, thật sự không ổn đâu.”
Cố Hoài Ngộ: “……?”
Mắt lại híp lại một lần nữa.
Thẩm Khanh nhìn cái mặt trắng bệch của đại ca, lần này nói năng đầy thành ý, thật lòng nghĩ, ờ ha, có gì đó sai sai, người bệnh thế này, cho dù có thể, cũng không nên làm… làm xong là đi luôn á?
Vậy nên không ổn, cực kỳ không ổn.
Mà nghĩ đến chuyện Cố Hoài Ngộ phản ứng chỉ vì nhìn thấy mình…
Thẩm Khanh lần này không nấn ná nữa, tranh thủ chui qua khe cửa trốn ra ngoài.
“Ờ, một hai lần thì còn được, chứ anh phải… kiềm lại đi nha, sức khoẻ là trên hết đó đại ca!”
Cố Hoài Ngộ: “……”
Cậu chạy nhanh quá, Cố Hoài Ngộ vừa định giơ tay nắm lấy cậu đã hụt mất rồi.
Nhìn cánh cửa nhà tắm đóng sầm lại trước mắt mình, anh thấp giọng gọi:
“Thẩm, Khanh.”
Giọng càng thấp hơn nữa.
Thẩm Khanh đóng cửa xong cái là ba chân bốn cẳng chạy về phòng ngủ.
Phòng ngủ có cửa sổ với cửa chính mở hết nên mát hơn hẳn, cậu hít hà hít hà như cá thiếu oxy, còn tự quạt vào mặt để bình tĩnh lại một chút.
Qua một lúc lâu, Cố Hoài Ngộ cuối cùng cũng chỉnh đốn xong, từ nhà tắm ra ngoài.
Thẩm Khanh lúc này đang ngồi xếp bằng bên giường phía anh, không còn mặc áo ba lỗ với quần đùi nữa, mà đổi thành bộ đồ ngủ lụa tay ngắn quần dài đàng hoàng.
Cố Hoài Ngộ lăn xe ra, thấy cảnh này thì dừng xe luôn tại chỗ.
Thẩm Khanh nói: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải cảnh giác hay gì, em chỉ nghĩ cho sức khỏe của anh thôi.”
Cố Hoài Ngộ trầm mặc một hồi.
Ngón tay dài gõ nhịp loạn trên tay vịn xe lăn, rồi hơi nhướng mày một chút:
“Thật vậy à?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Thẩm Khanh lập tức nhảy khỏi giường, chạy tới đẩy anh về giường: “Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của anh hết.”
Cố Hoài Ngộ không bình luận, cứ để mặc cậu đẩy về giường, nhướng mày cao hơn, nhìn cái đống chăn trên giường được cậu chất thành đường ranh giới rõ ràng.
Thẩm Khanh: “…Cái này là em sợ ngủ không yên sẽ đè trúng anh, vết thương trên người anh còn chưa ổn mà, động vào dễ nhiễm trùng, không tốt đâu! Cho nên… chúng ta cứ tách ra ngủ một chút cho an toàn.”
Cố Hoài Ngộ: “Nói vậy là, vợ đang lo cho anh. Chứ không phải bị anh dọa sợ?”
Thẩm Khanh trợn mắt: “Em sợ gì ở anh chứ?… À.”
Cúi đầu nhìn xuống: “Ờ thì… cái đó của anh đúng là hơi… ừm…”
Cố Hoài Ngộ: “……”
Thẩm Khanh: “Nhưng mà em yêu anh, chắc chắn là yêu toàn bộ con người anh rồi.”
Cố Hoài Ngộ ngồi thẳng người trên xe lăn, đón lấy cái ôm từ Thẩm Khanh.
Ngón tay lơ lửng giữa không trung, ngửi thấy mùi thơm mát trên người cậu, anh bất ngờ siết tay lại, ôm chặt cậu vào lòng.
Thậm chí còn xoay người một cái, trực tiếp để Thẩm Khanh ngồi lên đùi mình.
Cố Hoài Ngộ: “Thẩm Khanh, em biết em tuyệt vời đến mức nào không?”
Thẩm Khanh: …Biết chứ.
Dĩ nhiên là biết, ai gặp cũng mê chứ đâu phải nói chơi. ( Móa )
Nhưng cái hơi thở nóng ẩm của anh cứ phà vào cổ cậu, Thẩm Khanh không muốn đấu võ mồm nữa, bởi giờ đứng dậy cũng dở, dựa lưng lại hoàn toàn ngồi lên đùi ông lớn thì càng dở hơn.
Tóm lại là… ngồi sao cũng khó chịu cả.
Ui da ui da, còn nói là em quyến rũ anh.
Rõ ràng là anh tự tìm tới!
Tự chủ của vị vua lạnh lùng đâu mất rồi hả?!
Sau lưng cậu, Cố Hoài Ngộ khẽ nói bằng giọng trầm thấp: “Anh sẽ mau khỏe lại thôi.”
“Ừ ừ, được!”
“Vậy thì anh phải mau mau khỏe lại đấy nhé.” Phản xạ có điều kiện, Thẩm Khanh bật thốt lên câu đó.
Cố Hoài Ngộ ngẩn người thêm một lúc, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể cậu, ánh mắt dừng lại nơi cái cổ dài mảnh của cậu thanh niên, rồi bỗng cụp mắt xuống, che đi đáy mắt thình lình tối sầm lại như vực sâu hun hút.
“Ừ.” Anh nói.
Mặc dù Thẩm Khanh cẩn thận chia ranh giới rõ ràng trên giường, nhưng thực tế... cũng chẳng ích gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cái đường ranh giới ấy đã biến mất tăm, cậu vẫn ôm cổ ông xã nhà mình mà ngủ ngon lành.
Thẩm Khanh: “……”
Vậy ngủ quẫy quá mạnh thì nên khám khoa nào?
Hỏi gấp, online chờ, rất cần.
May mà vết thương của Cố tổng không có gì bất ổn, chính chủ cũng nói không thấy đau gì, chuyện mới coi như tạm qua.
Có điều do hôm qua bị “tác động” hơi mạnh, nửa đêm Thẩm Khanh hơi mất ngủ, dẫn đến sau khi tỉnh lại thì đầu óc vẫn mơ màng, lăn một vòng rồi lại chui vào ổ ngủ tiếp một giấc.
Đợi đến khi Thẩm Khanh dậy, xuống lầu thì đã trưa lắm rồi.
Cố Đoạt đã đi học, Áo Áo đang ăn trưa dưới nhà.
Gia sư Phương Gia Kỳ cùng một thầy giáo nữa cũng đang dùng bữa cạnh đó, dưới chân còn có hai cún con bé xíu ngồi vây quanh làm khán giả.
Thấy Thẩm Khanh xuống, hai thầy giáo đều đứng dậy chào lễ phép: “Chào anh Thẩm.”
Phương Gia Kỳ nhìn thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hơi sững người: “…Anh Thẩm ngủ đến tận giờ này luôn ạ?”
Thẩm Khanh: “……”
“À à, tôi không có ý gì đâu!”
Phương Gia Kỳ vội quay mặt đi, cố gắng lảng tránh không để ý đến dấu vết trên cổ Thẩm tiên sinh...
Cảm giác là… số lượng dấu hôm nay hình như nhiều hơn hôm qua.
Đặc biệt là một cái nằm ngay bên cổ, dù đã cố mặc áo sơ mi để che đi, nhưng chỉ cần cậu hơi cử động một chút thôi là… vẫn lồ lộ ra ngoài…
Về chuyện dậy muộn, Thẩm Khanh đã đạt đến cảnh giới “phá nồi dìm thuyền”, muốn hỏi gì thì hỏi, miễn bàn.
Tuy đây đúng là lần dậy trễ nhất từ khi về nhà đến giờ.
Nhưng cậu cũng chỉ cười hờ hững, không giải thích gì thêm, chỉ quay sang hỏi dì Trương: “Hôm nay có ai đến tìm anh ấy à?”
Vừa nãy đi ngang qua văn phòng của Cố tổng, hình như nghe thấy trong đó có khá đông người nói chuyện.
Cậu không vào làm phiền, đi ngang phòng trợ lý Lý cũng không thấy người đâu.
Dì Trương đáp: “Là cô Liêm với mấy người nữa, đến từ lúc chín giờ rồi.”
Thẩm Khanh: “……”
Ủa? Mà nãy giờ cậu lại không nghe thấy gì?
“Đến họp với Cố tổng à?” Cậu hỏi thêm.
Dì Trương gật đầu. Cậu liền hiểu ra.
Lúc này, hai cún con dưới đất bỗng gâu gâu vài tiếng, Thẩm Khanh cúi xuống nhìn.
Mấy bé chó hôm nay lanh lợi hơn hôm qua nhiều, dì Trương nhân tiện kể: mấy đứa nhỏ tối qua chơi với mấy bé cún rất vui.
Thẩm Khanh còn nghĩ, với phong cách “chịu chơi” của Áo Áo, không khéo lại chui vào ổ chó ngủ chung cũng nên. Thế nên tối qua đã dặn trước với Đoạt Đoạt, cún con có thể nuôi trong phòng hai anh em, nhưng chỉ được ở gian ngoài phòng chơi thôi, còn tụi nhỏ vẫn phải về giường mình ngủ.
Đoạt Đoạt là người giữ lời, Áo Áo cũng rất nghe lời anh trai.
Tuy đến giờ đi ngủ vẫn còn tiếc nuối bịn rịn, nhưng lúc bà Trương đến đúng giờ ôm mấy bé cún bỏ vào chuồng thì Áo Áo cũng ngoan ngoãn theo anh về phòng ngủ.
Thằng bé ngủ là ngủ như heo, chẳng nhớ gì luôn. Một đêm an giấc, không mộng mị.
Đoạt Đoạt dạo này cũng bớt lo nghĩ, thêm nữa ba lớn về rồi, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nghe nói cũng ngủ rất ngon.
Dì Trương cười kể: “Sáng nay anh lớn còn dẫn em nhỏ ra sân dắt chó dạo một vòng nữa đấy. Hai đứa nhỏ thì chẳng biết cầm dây, may mà mấy bé cún con chưa biết chạy tán loạn. Chứ không thì cái sân nhà mình to thế, chắc tìm tới tối.”
Sân nhà thật sự rất rộng, cún con mà chui vào mấy bụi cây thì đúng là khó tìm thật.
Nhưng Thẩm Khanh nghĩ: đã là sân nhà mình thì cũng chẳng cần dắt dây làm gì, chỉ cần dạy mấy bé cún đừng chạy lung tung là được.
Bác sĩ thú y hôm qua có nói mấy bé này là chó ta, chó cỏ thuần chủng, thông minh lắm, dạy khéo thì ngoan như chó Nhật.
Thẩm Khanh nói: “Cún con nhỏ vậy, cũng không dễ buộc dây, cứ để tự nhiên đi. Để mai con bảo người mở thêm một góc vườn làm chỗ chơi riêng cho tụi nó.”
Mùa xuân trước cậu đã sửa lại vườn: trồng thêm hai vườn hoa nhỏ, lắp luôn nguyên khu vui chơi trẻ em ngoài trời với cầu trượt, xích đu và đủ các thể loại thiết bị mini khác, tất cả chỉ để dụ mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, đừng giống cậu hồi nhỏ, quanh năm ru rú trong nhà.
Và thực tế cho thấy: hiệu quả rõ rệt!
Áo Áo mỗi ngày đều phải ra “đào đất”, chạy vài vòng với mấy chiếc xe xúc xe kéo đồ chơi. Một minh chứng sống cho hiệu quả của “trị liệu ngoài trời” đó ạ.
Mặc dù như vậy, sân vẫn còn dư khá nhiều chỗ trống. Cho nên chỉ cần vây thêm một khoảng, thuê vài anh thợ đến dựng hàng rào là tạm thời có thể dắt chó ra đó dạo chơi được rồi.
Chờ mấy bé cún lớn thêm chút nữa, hiểu chuyện hơn, thì thả ra sân nhà cũng không cần xích nữa.
Đến lúc đó muốn dắt đi dạo ngoài đường, xích dây cũng tiện.
Nghe ý tưởng đó, cô gia sư khác- cô giáo Triệu không nhịn được phải khen:
“Anh Thẩm chu đáo quá trời luôn đó!”
Thẩm Khanh mỉm cười với cô, ánh mắt cong cong như có tơ, rồi nói tiếp:
“Nhưng ai thả ra thì phải tự trông cho kỹ, không được để tụi nhỏ chạy lung tung, càng không được chạy ra khỏi sân, lỡ đi lạc hay đụng người khác thì phiền.”
Câu này rõ ràng là nói cho bạn nhỏ Áo Áo nghe.
Mấy bé cún bây giờ còn nhỏ xíu, chỉ uống sữa và ăn đồ hộp được thôi, nhưng Áo Áo thì cứ suốt ngày muốn chia đồ ăn của mình cho tụi nó. Đã bị dì Trương ngăn mấy lần rồi, vậy mà giờ vẫn vừa ăn cơm vừa nằm rạp xuống bàn ngó xuống gầm bàn xem lũ chó con. Rõ ràng chẳng nghe Thẩm Khanh nói gì luôn.
Thẩm Khanh: “…”
Dì Trương thì lại vui vẻ cười, còn không quên đỡ lời:
“Áo thiếu gia hôm nay vui lắm nha, cứ nhớ mãi mấy bé cún, ăn cơm cũng chẳng tập trung gì hết.”
Thẩm Khanh cũng gật đầu tỏ ý hiểu. Trẻ con mà! Gặp thứ mình thích thì không mê mẩn sao được.
Mà nói thật chứ, đâu phải chỉ trẻ con, người lớn cũng vậy thôi…
Nghĩ đến chuyện trong phòng tắm tối qua, Thẩm Khanh lập tức ho khan một tiếng, kéo suy nghĩ mình về đúng chỗ.
Dì Trương đưa nước cho cậu, vừa đi vừa trách yêu: “Phu nhân mau uống nước đi, giọng khàn hết rồi kìa.”
Thẩm Thanh: “Khụ…”
Cậu uống một ngụm nước, gật đầu cảm ơn. Đúng lúc đó, Áo Áo- người đang chăm chú nhìn mấy bé chó con cuối cùng cũng nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Bạn nhỏ đang ngồi ghế ăn của người lớn vẫn nhỏ xíu à, nếu mà dựa lưng vào ghế thì chân chỉ vừa chạm ra ngoài một tí, tuyệt đối không tới đất nổi.
Dì Trương sợ cậu nhóc mải nhìn chó con quá mà ngã lộn cổ xuống đất nên vẫn đặt vào ghế ăn dành cho trẻ em.
Giờ bị kẹt trong ghế như vậy, Áo Áo ngẩng đầu, mắt to tròn đầy lo lắng:
“Ba nhỏ bị khụ khụ rồi.”
Bị đôi mắt to như nho đen kia nhìn, trái tim Thẩm Khanh lập tức được chữa lành.
Cậu nhéo nhéo má bé con, mềm mềm phúng phính: “Không sao, ba nhỏ chỉ hơi thiếu nước thôi.”
“Ùm.”
Không biết từ bao giờ, Áo Áo đã không còn tự nhéo má mình để "đánh dấu" mỗi khi được ba nhỏ nhéo nữa.
Giờ chỉ nằm im cho ba nhỏ nhéo nắn gò má, nói chuyện méo cả miệng cũng chẳng thèm để ý.
Áo Áo vẫn cố gắng phát âm rõ ràng:
“Vậy tại sao, ba nhỏ lại bị thiếu nước ạ?”
Thẩm Khanh giải thích: “Vì lúc ngủ, cơ thể mình sẽ bị mất nước, mà lúc đó thì không thể uống nước được.”
Áo Áo lại đá chân cái bụp, giọng non nớt vang lên tiếp: “Thế tại sao… không thể uống nước lúc ngủ?”
Thẩm Khanh: “…… Vì đang ngủ nên không uống được.”
Dựa vào hiểu biết về tính tò mò của cậu nhóc, Thẩm Khanh biết chắc Áo Áo sẽ hỏi tiếp:
“Vậy tại sao mấy lần trước ngủ không bị thiếu nước mà hôm nay lại thiếu?”
Thế là cậu nhanh trí đáp thêm: “Hôm nay ba nhỏ ngủ hơi nhiều, nên mới thiếu nước đó.”
“Ùm.”
Mắt to lại chớp chớp, Áo Áo hình như đã hiểu. Chắc là không hỏi tiếp nữa đâu.
Thẩm Khanh âm thầm tự khen bản thân phản ứng nhanh.
Không ngờ Áo Áo lại nghiêng đầu tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngủ lại bị… chảy, nước?”
Cậu nhóc vẫn giữ vẻ mặt tò mò khám phá thế giới.
Dì Trương và cô giáo Triệu lại bị chọc cười, chỉ có Phương Gia Kỳ là yên lặng liếc Thẩm Khanh thêm cái nữa.
Thẩm Khanh: “……”
"???"
Không còn rảnh để để ý ánh mắt người khác, Thẩm Khanh chỉ muốn hét lên trong lòng:
"Trời ơi, không hỏi tiếp mà là bắt đầu hỏi ngược lại nữa kìa!"
Cậu nghiêm túc đính chính: “Là mất nước, không phải chảy nước…”
Người lớn ngủ mà chảy nước thì nghe ghê lắm đó!!!
Ai ngờ Áo Áo lại tung cú chốt: “Ba nhỏ tè dầm hả?”
Thẩm Khanh: “……”
Áo Áo còn chống nạnh, cực kỳ tự hào nói: “Em bé giờ không tè dầm nữa rồi đó nha!”
Thẩm Khanh: "……"
Không nhịn được nữa, lại xoa đầu Áo Áo lần nữa. Dù sao cũng đang bị kẹt trong ghế trẻ em, không lộn ra ngoài được đâu.
Áo Áo lập tức cười khanh khách, gần đây Thẩm Khanh xoa đầu Áo Áo nhiều hơn, mà với Áo Áo, được chơi đùa với ba nhỏ như vậy chính là hoạt động tình cảm cha con ấm áp nhất.
Mỗi lần ba nhỏ xoa đầu, Áo Áo đều muốn nhào vào lòng cọ cọ. Người ba nhỏ lúc nào cũng thơm mùi dâu, lại còn đẹp trai, cười lên là đẹp nhất!
Áo Áo thích lắm!
Nhưng bị kẹt trong ghế thế này thì không nhào tới ôm ba nhỏ được rồi.
Mấy bé chó con nghe thấy động tĩnh cũng lon ton chạy đến cọ cọ người ba nhỏ của cậu. Áo Áo nhìn thấy liền sốt ruột- bé cũng muốn ôm cơ mà!!!
Đúng lúc đó, trên lầu vang lên một giọng phụ nữ: “Ai tè dầm thế~?”
Giọng cố ý nhấn nhá chọc cười trẻ con.
Thì ra là chị Liêm và mấy người cấp dưới khác của Cố Hoài Ngộ không biết lên từ bao giờ đã đứng ở tầng ba.
“Ái chà, là anh Thẩm kìa!”
Thấy Thẩm Khanh đang bị vây giữa một bên là con trai, một bên là bầy cún con, chị Liêm lập tức giẫm giày cao gót chạy thẳng xuống tầng.
Thẩm Khanh: “……”
Chờ đã nào, chị Liêm…
Chị không thấy câu chị nói vừa rồi… nối hơi kỳ cục sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com