Chương 96
Tin Thẩm Khanh ký hợp đồng với công ty Starshine Entertainment (星澄娱乐) (Giải trí Tinh Trừng) nhanh chóng lan khắp giới giải trí.
Lúc trước cậu và công ty quản lý cũ chia tay ầm ĩ một trận, lại thêm Thẩm Khanh hot trở lại, chủ đề bàn tán về cậu vốn đã nhiều, cứ có động tĩnh gì là mọi người chú ý.
Hơn nữa Starshine Entertainment nổi tiếng về tài nguyên tốt, kênh truyền thông chất lượng, chăm sóc nghệ sĩ cực kỳ chu đáo, đứng trong top ba công ty giải trí hàng đầu.
Bao nhiêu người giành giật nhau muốn ký với Starshine.
Nhưng công ty này đặt ra yêu cầu rất cao cho nghệ sĩ.
Họ không như mấy công ty nhỏ, cho nghệ sĩ đi xã giao, dự tiệc để kiếm cơ hội hợp tác.
Ngược lại, Starshine khắt khe từ vòng gửi xe, chỉ dùng thực lực mà thôi.
Vì thế, tin Thẩm Khanh ký với Starshine ngay lập tức thành chủ đề nóng.
Dù trước đây Thẩm Khanh có biệt danh là “Thẩm Bình Nhi”, tức chỉ là cái “bình hoa xinh xắn” không hơn không kém.
Giờ đây lại ký hợp đồng với công ty đòi hỏi cao nhất trong nghề, khiến nhiều người há mồm: “Sao có chuyện đó được?”
Mấy trang tin câu view không bỏ qua cơ hội này.
Nhưng dân mạng bình thường không quan tâm đến danh tiếng hay tiêu chuẩn công ty, cũng chẳng thèm soi nghệ sĩ ký với ai, nên bàn luận cũng không gay gắt.
Có người bảo: “Họ Thẩm chỉ là bình hoa, không xứng vào công ty thực lực lớn, chắc là có chuyện khuất tất.”
Có người phản bác: “Chịu khó xem clip đánh đấm của Thầy Thẩm đi, từng là bình hoa mà giờ đã là bình hoa có võ rồi! Ký với công ty lớn là chuyện hiển nhiên!”
Với hàng chục nghìn fan mới, việc Thẩm Bình Nhi ký hợp đồng với công ty lớn chỉ là chuyện đương nhiên, ai bảo không xứng là sai to!
Nên đề tài không bị thổi bùng.
Nhưng điểm đáng chú ý là, ngay sau khi Thẩm Khanh ký hợp đồng với Starshine, cậu đã liên tiếp ký vài hợp đồng làm đại diện thương hiệu.
Hiện tại đã có ba nhãn hàng công bố Thẩm Khanh là đại sứ hình ảnh mới, trong đó có một thương hiệu trang sức quốc tế nổi tiếng và cực kỳ “chanh sả” - SMB- chọn Thẩm Khanh làm đại diện toàn cầu đầu tiên!
Chỉ bấy nhiêu thôi đã giúp Thẩm Khanh trong một ngày lọt top trending trên mạng xã hội tới ba lần rồi.
Cảm giác cứ như chỉ sau một đêm, cái tên Thẩm Khanh bỗng dưng leo thẳng lên hotsearch không xuống, quảng cáo ảnh anh ta giăng đầy khắp các con phố, thậm chí ngay cả màn hình chào mừng khi mở app của một nền tảng xem phim lớn cũng bị anh ta chiếm sóng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng không hẳn là khó tin.
Mấy năm gần đây, nghệ sĩ “một đêm nổi như cồn” không còn nhiều nữa.
Mà trong cái giới cạnh tranh gắt gao như thế này, còn có thể vụt sáng chỉ sau một cú búng tay, thì chắc chắn là ôm trọn cả núi tài nguyên.
Đặc biệt là dạo này phim cổ trang thần tượng lại hot trở lại, độ nổi của Thẩm Khanh cũng leo theo như ngồi tên lửa.
Hè năm nay, nói trắng ra là bữa tiệc của “Thanh Ti” (tên phim).
Lại mấy hôm nữa trôi qua, tài khoản Weibo của Thẩm Khanh bỗng tăng thêm cả triệu người theo dõi, giờ thì follower vượt mốc năm triệu luôn rồi!
“Nghe chưa? Cái anh Thẩm hot hot đó giờ đang chụp hình tạo hình ở công ty mình đấy.”
Tại trụ sở Starshine Entertainment.
Mấy thực tập sinh vừa rời khỏi phòng tập, vừa túm tụm tám chuyện rôm rả.
“Ảnh chụp cho quảng cáo SMB hả? Vậy chắc ở hiện trường có nhiều trang sức lắm ha? Trời ơi, muốn đi coi quá!”
“Thôi đi cô ơi! Có nhiều trang sức thì sao? Cho cô đeo chắc? Đừng nói là đụng vô, tới gần chắc cũng không được nữa là!”
“...Tôi thật không hiểu, Thẩm Khanh trước kia nổi lên nhờ làm bình hoa, giờ hot lại cũng là nhờ phim cổ trang, vậy mà lại ký được hợp đồng với thương hiệu như SMB. Mà SMB xưa nay có mời ai làm đại diện bao giờ đâu?”
“Hiểu sai rồi, cái "Thầy Thẩm" đó hôm nay tới là để chụp quảng cáo mỹ phẩm, không phải SMB.”
Người buông tin là Trạm Vũ.
Trạm Vũ nói: “Ban đầu bên quảng cáo muốn mời ảnh qua thành phố bên cạnh quay, nhưng thầy Thẩm ngại đi, đòi quay luôn tại công ty mình.”
“Woa, đúng là anh Trạm có khác, chuyện gì cũng biết!”
“Dĩ nhiên rồi, anh Trạm là tiền bối có quản lý riêng mà, thông tin nhiều hơn tụi mình là cái chắc.”
Trạm Vũ chẳng buồn phủ nhận, nhưng nhìn qua thì tâm trạng chẳng vui vẻ gì, hoàn toàn không giống người vừa được tung hô.
Một thực tập sinh trẻ hơn đứng cạnh lại lầm bầm: “...Nghe nói cái quảng cáo mỹ phẩm đó, quản lý của Trạm Vũ cũng từng tranh cho ảnh…”
Vừa dứt câu, sắc mặt Trạm Vũ đã chẳng còn gọi là không vui nữa, mà chuyển hẳn sang tối sầm.
Người kia nói đúng thật, quảng cáo đó trước kia đúng là do quản lý của hắn tích cực giành lấy, còn tưởng sắp tới tay rồi, ai ngờ bị Thẩm Khanh từ đâu chui ra cướp mất.
Mấy đồng nghiệp thấy sắc mặt Trạm Vũ không ổn, liền tranh nhau bênh vực:
“Vậy là sao được! Công ty ký ai thì ký, nhưng Thẩm Khanh là ‘nhảy dù’, sao lại cướp tài nguyên của anh Trạm được? Anh Trạm là tiền bối kỳ cựu rồi đó!”
Trạm Vũ đóng phim từ năm mười lăm tuổi, coi như là sao nhí, sau này lại đi thi show idol, năm nay mới hai mươi hai.
Lăn lộn trong giới bảy năm, đúng là “tiền bối kỳ cựu”.
Một người khác phụ họa thêm: “Công ty kiểu này thì tụi mình chắc chẳng có ngày ngoi lên nổi đâu. Nghe đâu Thẩm Khanh cũng hai mươi hai, bằng tuổi anh Trạm! Nếu công ty cứ dồn hết tài nguyên cho người đã nổi rồi thì…”
Trong giới giải trí, tuổi tác đúng là con dao hai lưỡi.
Lúc trước Trạm Vũ mười lăm tuổi đã có chút tiếng tăm, đi trước người ta một bước, tưởng đâu nắm nhiều cơ hội hơn người.
Ai ngờ ngoài bộ phim đầu tiên tạo được chút tiếng vang, ba năm sau đó chẳng có thêm tác phẩm nào ra hồn.
Cuối cùng hết cách, đành ký hợp đồng với Starshine, công ty nổi tiếng là “lò luyện nghệ sĩ”, rồi theo quản lý hiện tại.
Quản lý cũng coi như có tâm, nhưng lại vạch cho hắn ta con đường quay về làm thực tập sinh, rồi thi show idol để debut lại từ đầu.
Thời điểm đó show idol còn đang hot, mà Trạm Vũ lại từng xuất hiện trên màn ảnh, ít ra cũng có chuyện để bàn tán, lên show coi như có lợi thế hơn người.
Thế là hắn gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn luyện hát luyện nhảy suốt hai năm trời…
Cắn răng chịu đựng, kết quả là hắn giành được á quân trong cuộc thi tuyển chọn năm đó. Sau đó, đúng là cũng có không ít bài báo quảng bá, nhưng sóng sau xô sóng trước, qua tuổi hai mươi, Trạm Vũ bỗng nhận ra: chỉ tính riêng trong công ty, những tiểu thịt tươi trẻ hơn, nổi hơn hắn, một người lại thêm một người!
~~[ "Tiểu" (小): nhỏ tuổi, trẻ.]
~~["Thịt tươi" (鲜肉): thịt tươi ngon, ẩn dụ chỉ người trẻ trung, hấp dẫn, dễ “tiêu thụ” trong thị trường giải trí.]
Bị các tiểu thịt tươi khác giành mất tài nguyên thì thôi đi, công ty vốn luôn là nơi mạnh được yếu thua.
Nhưng cái tên Thẩm Khanh kia, ra mắt mấy năm trời, ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì, còn thua cả hắn. Rõ ràng là của rơi thẳng từ trên trời xuống mà!
Nghĩ tới đây, Trạm Vũ nghiến răng gần như muốn vỡ cả hàm, giọng gằn ra mang theo độ “châm chọc chuyên nghiệp cấp quốc gia”:
“Người ta bây giờ nổi mà~ Quảng cáo của mấy công ty lớn như thế, không đưa cho cậu ta thì đưa cho mấy người chắc? Đến cuối cùng là mấy người đang PR cho cậu ta, hay cậu ta kéo nhiệt độ về cho mấy người? Công ty mà ngu thế à?”
Bọn thực tập sinh vô duyên vô cớ bị xỉa xói: “…”
Nhìn nhau, đứa thì lộ vẻ hãi hùng, đứa thì chỉ muốn lật bàn lật mắt.
Tóm lại: khinh.
Ở tuổi hai mươi hai, Trạm Vũ gần như bị dòng chảy lưu lượng và vốn đầu tư hoàn toàn bỏ rơi.
Hiện giờ hắn sống dựa vào hơn hai triệu fan tích góp được sau mấy năm lăn lộn, thỉnh thoảng nhận mấy cái show hạng hai, đăng vài bài Weibo cho có lệ, chứng minh mình vẫn còn tồn tại.
Nhưng ai hiểu thì hiểu, Trạm Vũ ra nông nỗi này thực chất là do mắt cao tay thấp, tự mình đào hố chôn mình.
Ví dụ như việc gần đây công ty sắp xếp cho hắn cùng luyện tập với mấy đứa thực tập sinh mười bảy mười tám tuổi, nói là để chuẩn bị lên một show nổi tiếng.
Trong mắt tụi nhỏ chưa từng được bước lên sân khấu, đây đúng là cơ hội vàng mười! Còn Trạm Vũ thì vẫn than thân trách phận, càm ràm công ty đối xử tệ, không thấy được "ánh hào quang" của anh ta.
Chưa ai từng thấy Trạm Vũ nghiêm túc luyện tập. Ngược lại, người ở cùng thì phải chịu nghe anh ta liên miên tiêu cực, đến mức cũng không tập trung nổi.
Mà khổ nỗi, trong đám tân binh luyện tập cùng, lại có mấy đứa cứ gọi là "tôn tiền bối như thần", rất nhiệt tình hùa theo, suốt ngày cùng Trạm Vũ than trời trách đất: nào là công ty bất công, nào là showbiz tàn nhẫn.
Nhưng nói thật thì, đám tiền bối mới nổi hiện giờ trong công ty, ai cũng nỗ lực gấp mười lần Trạm Vũ.
Phòng tập của Starshine mở cửa 24/7, điện nước điều hoà đầy đủ quanh năm.
Nếu ai tò mò đến xem thử nửa đêm, vẫn có thể bắt gặp có người đang tập luyện.
Chỉ là trong số đó, chắc chắn không có Trạm Vũ.
Dù vậy, mấy thực tập sinh không ưa Trạm Vũ cũng chẳng ai lên tiếng vặn lại.
Họ chọn cách im lặng.
Nhưng Trạm Vũ lại không cam tâm. Hắn bắt gặp ánh mắt lật trắng của hai người, lửa giận càng bốc lên đầu, lập tức bước đến trước mặt một người trong đó.
“Sao? Tôi nói sai à?” Mặt hắn đanh lại, giọng càng âm u: “Nhìn cái vẻ không phục lắm nhỉ?”
“...Em không có đâu ạ, anh Trạm.” Thực tập sinh trẻ bị doạ giật cả mình.
Trạm Vũ lạnh mặt nói tiếp: “Tên Thẩm Khanh đó hôm nay mới lần đầu đặt chân tới công ty, chưa chắc sau này còn chịu đến nữa, mấy người có cần liếm nhanh thế không?”
Cả đám: “…” Tiếp tục im lặng.
Trạm Vũ tức đến nghẹn, thấy mấy đứa kia vẫn lặng thinh lại càng như được đà, thao thao bất tuyệt:
“Tôi biết mấy người còn tin rằng chỉ cần cố gắng là sẽ có hồi báo, nhưng với tư cách tiền bối, tôi khuyên thật: bớt ngây thơ đi! Cố gắng thì có ích gì? May mắn mới là quan trọng!
“Hừ, như cái tên Thẩm Khanh đó, debut đến giờ chẳng có lấy một tác phẩm ra hồn, bị chửi suốt ba năm, thế mà vừa đi họp fan xong đã nổi như cồn, ha ?, may mắn thật tốt quá đi chứ!”
“Đáp?
Bỗng một giọng nói non nớt vang lên, cả nhóm dừng bước, quay đầu lại chẳng biết từ khi nào, một đứa nhỏ xuất hiện ở cuối hành lang.
Cao chưa tới đùi người lớn, mặc áo thun màu vàng nhạt, quần lửng, chân đi đôi giày con nít nhìn qua đã biết là hàng đặt riêng theo thương hiệu nào đó.
Mắt tròn xoe, mặt tròn vo, đáng yêu hết nấc. Nhóc con nhìn mấy người lớn chằm chằm, sau đó bất ngờ chạy tới, mặt mũi rung rung theo từng bước.
Chạy đến trước mặt, nhóc đứng thẳng tắp, ngửa đầu lên nhìn từng người.
“Á, con nhà ai vậy? Đáng yêu quá đi mất!”
Có người bật thốt.
Starshine có hai toà nhà cạnh nhau, bên kia là toà hành chính. Còn bên này ngoài ký túc xá, phòng ăn và phòng tập của thực tập sinh ra, còn có trường quay và studio, thỉnh thoảng cũng cho thuê nên có vài sao nhí đi lại là chuyện bình thường.
Chỉ là nhóc con này trông lạ mặt. Nhưng đúng là dễ thương đến lạ, kiểu đáng yêu khiến ai nhìn cũng khó mà quên.
Thực tập sinh ở đây vốn cũng toàn đám nhóc con, chẳng mấy ai mê trẻ em. Thế nhưng đối diện với nhóc đáng yêu thế này, tất cả như bị "trúng chiêu", thi nhau bu lại xem.
Những người vừa bị Trạm Vũ mắng còn tranh thủ ngồi xổm xuống, ngắm nhìn nhóc từ khoảng cách gần.
“Nhóc ơi, con từ đâu đến vậy? Ba mẹ đâu rồi?”
Trạm Vũ vừa dạy đời người ta xong giờ bị ngó lơ: “…”
Hắn ta thấy mình như tung cú đấm vào… bông, tức không chỗ xả.
Nhưng rồi, hắn cũng lại trở thành tâm điểm.
Chỉ là lần này, không phải vì hắn ta nói gì hay làm gì mà là vì nhóc con kia.
Nhóc không trả lời câu hỏi của người khác, mà vênh ngực tiến thẳng đến trước mặt Trạm Vũ, ngửa đầu, hùng hồn tuyên bố:
“Chú ơi, chú nói sai rồi nha!”
Trạm Vũ: "?!!"
“Sai cái gì?” Trạm Vũ hỏi lại, một giây còn chưa chắc nhóc đang nói với mình.
Nhưng nhóc con mặt trắng trắng tròn tròn, nói rất rõ ràng:
“Vận may quan trọng, nhưng cố gắng cũng quan trọng nữa nha! Trước khi tham gia buổi gặp mặt, Thẩm Khanh đã cố gắng rất nhiều rồi đó!”
“…”
Mặt tròn, mắt tròn, nhóc đứng đấy vênh ngực, giọng non nớt nhưng rất rành rọt, y như một phiên bản "người lớn thu nhỏ".
Mấy thực tập sinh còn đang ngạc nhiên vì sao nhóc nhỏ thế mà nghe hiểu hết, còn biết phản biện logic thế kia.
Mà Trạm Vũ thì… mặt méo không còn hình dạng.
Một người anh lớn ra mắt sớm, hơn đám nhóc này vài tuổi, lại bị một… đứa con nít "giáo huấn" trước mặt bàn dân thiên hạ!
Mặt hắn đen như đáy nồi.
Liếc ra sau lưng nhóc, không thấy máy quay hay ekip nào, hắn xác định đây không phải trò camera ẩn gì, thế là bắt đầu "phản biện":
“Nhóc con thì biết gì? Biết thế nào là may mắn, thế nào là cố gắng? Nhóc biết Thẩm Khanh cố cỡ nào à?”
“Ừm ừm, con biết mà!”
Có vẻ không nghe rõ hết câu hỏi vì hắn nói nhanh quá, nhóc khôn khéo chọn cách... bỏ qua phần đầu.
Rồi trả lời thẳng vào phần cuối:
“Con thấy mà! Mặc dù bình thường ba nhỏ hơi lười, nhưng lần này, ba thật sự rất rất chăm chỉ luyện tập đó!”
“Ha! Nhóc con ranh con…” Trạm Vũ phát cáu. Hắn chẳng quan tâm Thẩm Khanh chăm chỉ cỡ nào, hắn chỉ biết một kẻ nhờ cái mặt mà debut, lặn mất tăm ba năm rồi tự dưng phất lên, trong khi mình thì cứ bị bỏ rơi! Thử hỏi sao mà hắn ta chịu nổi?
Giọng gắt lên:
“Con cái nhà ai đây? Không ai quản à? Dạy con kiểu gì mà đi thần tượng ba cái kiểu như Thẩm Khanh hả!”
Ngầm khẳng định cha mẹ nhóc chắc chắn "không có gu", mới để nhóc thành fan Thẩm Khanh.
Trạm Vũ càng khinh.
Hắn ta chưa định để ai tới nhận, đã tiếp tục cáu:
“Nhóc biết Thẩm Khanh là ai à? Còn ‘cố gắng’ cái gì? Nhóc tận mắt thấy chắc?!”
“Con thấy mà~”
Nhóc con lại lên tiếng, giọng cao vút, rõ ràng từng chữ:
“Thẩm Khanh là ba nhỏ của con đó!”
“...Cái gì cơ?”
Dù giọng trẻ con non nớt, nhưng phát âm cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nghe thấy:
Nhóc con này vừa gọi Thẩm Khanh là ba nhỏ!
“…Tự nhiên nhớ ra, hình như Thẩm Khanh có con trai rồi thì phải.” Một thực tập sinh đi cùng với Trạm Vũ lên tiếng.
Gần đây Thẩm Khanh bỗng nhiên nổi đình nổi đám, lại vừa ký hợp đồng với công ty họ. Vì ghen tị hoặc vì muốn tìm hiểu đối thủ tiềm ẩn, đám thực tập sinh theo phe Trạm Vũ âm thầm đào bới thông tin quá khứ của cậu.
Quả thực trước đây Thẩm Khanh dính không ít tai tiếng, tra ra rất dễ. Thấy người ta chê cậu là hướng nội, diễn dở, hát nhảy tệ, thiếu cảm giác tấu hài… kể cả Trạm Vũ cũng cảm thấy yên tâm phần nào, cho rằng Thẩm Khanh nổi lên chẳng qua do ăn may, mà vận may thì đâu thể kéo dài mãi được, biết đâu ngày mai lại bị phốt.
Nhưng ngẫm lại, người như thế mà còn nổi được, đạt được thành tựu mà cả đời họ chưa chắc chạm tới… nghĩ vậy lại càng ấm ức.
Ngọn lửa ghen tức cháy bừng bừng.
Mà trong lúc tìm kiếm, mọi người cũng phát hiện ra Thẩm Khanh đã làm “ba người ta”.
Dù sao chuyện cậu từng kết hôn cũng chẳng phải bí mật, nghe nói cậu cưới một ông chú nhà giàu có tuổi, trong nhà có không ít con cái, cậu làm ba kế của người ta.
…Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý.
“Ba nhỏ” mà, tức là ba kế còn gì.
“Thẩm Khanh còn dẫn con đến đây à? Ngày đầu tiên đi làm đó?! Vậy ổn không trời?”
Một thực tập sinh phe Trạm Vũ đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Người này nhuộm tóc xám, lông mày cũng nhạt màu, còn cố tình đánh nền trắng bệch, nhìn kiểu gì cũng hơi âm u.
Cậu ta ngạc nhiên, những người còn lại cũng cảm thấy khó hiểu… Dù Thẩm Khanh có là ba người ta thật đi chăng nữa thì, anh mới vừa nổi lên không bao lâu, không biết bao nhiêu người đang rình rập bóc phốt anh kia kìa, vậy mà lại ngang nhiên dẫn theo trẻ con?
Quản lý của anh không biết cản sao?!
“Tiểu thiếu gia!” Đúng lúc đó, một nhóm người rẽ vào hành lang. Đi đầu là một bác gái trung niên, theo sau là hai người đàn ông mặc vest có vẻ là vệ sĩ, ở giữa còn có một nam một nữ mặc đồ công sở.
Các thực tập sinh nhận ra người phụ nữ kia chính là quản lý cấp cao của công ty, chị Bạch Mộng.
Đối với đám thực tập sinh còn chưa được debut, cả đời không biết có được ra mắt không, thì quản lý đúng là trời.
Huống hồ người xuất hiện lại là cấp bậc như chị Bạch!
Ngay cả quản lý của Trạm Vũ gặp chị ấy cũng phải cung kính gọi một tiếng “chị”, huống gì là Trạm Vũ.
Từ lúc chị Bạch xuất hiện, đám thực tập sinh đã vội xếp thành một hàng, như binh lính chờ kiểm tra, cúi đầu đứng im chờ bị gọi tên.
Thế nhưng nhóm người đối diện bước đi vội vã, ngay cả chị Bạch cũng chẳng liếc nhìn bọn họ lấy một cái, tất cả đều đi thẳng về phía đứa trẻ, người được gọi là “tiểu thiếu gia”.
Một người phụ nữ trung niên bước nhanh đến, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé:
“Trời ơi tiểu thiếu gia của tôi, sao con lại chạy đi một mình vậy hả, làm bà sợ muốn chết!”
Cậu bé ăn mặc sành điệu, gương mặt lại dễ thương, xoay người lại một vòng, hai chân khép sát, ngọt ngào nhào vào cổ bà ấy: “Bà Trương ơi!”
“Là mấy người kia nói, ba nhỏ nổi lên là nhờ may mắn thôi.”
Giọng nói trong trẻo vang lên, cậu bé giơ tay chỉ thẳng vào Trạm Vũ.
“Chú này còn mắng các anh khác, bắt họ đừng cố gắng nữa cơ.”
Những người còn lại: “……”
Được gọi là tiểu thiếu gia, Áo Áo đã thể hiện quan điểm của mình một cách vô cùng rõ ràng. Giọng cậu bé vốn đã vang dội, mấy người lớn có muốn giả câm cũng chẳng được.
Trong chốc lát, sắc mặt mọi người thay đổi liên tục.
Bạch Mộng lập tức nhìn sang Trạm Vũ, ánh mắt sắc như dao.
Còn mấy thực tập sinh lúc trước vừa bị Trạm Vũ dạy đời thì vô thức ngồi thẳng lên, gương mặt đầy uất ức lại kèm thêm chút… sảng khoái.
Trong công ty nào cũng có chuyện tiền bối bắt nạt hậu bối, ở công ty giải trí thì mấy chuyện kiểu đó lại càng không hiếm.
Làm hậu bối, dù bị mắng vô cớ cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Chứ còn biết làm gì nữa? Ngay cả một người đại diện riêng cũng không có, biết kêu ai? Chẳng lẽ chạy đi méc thầy dạy thanh nhạc vũ đạo à? Mới vào nghề mà đi gây chuyện thì ai thích?
Nhưng cái ấm ức của mình lại bị một đứa nhỏ nói toẹt ra thì lại là chuyện khác rồi.
Ít ra thì không phải mình đang gây sự.
Mà nói chứ, đứa nhỏ này còn biết cả từ “dạy đời”? Nó còn nhận ra được là Trạm Dụ đang mắng người ta nữa… Nhóc con này cũng thông minh quá rồi đi!
Chắc là chỉ vô tình nghe được một đoạn thôi, thế mà lại hiểu ra hết mọi chuyện, còn nhìn thấu rõ ràng…
Mấy người từ đầu đến cuối vẫn không phục Trạm Vũ giờ nhìn nhóc nhà Thẩm Khanh như đang nhìn tiểu thần tiên.
Người thì kinh ngạc, người thì cảm kích vô cùng.
Thật không ngờ, đến cuối cùng người duy nhất chịu lên tiếng vì bọn họ lại là một đứa con nít!
Không cần biết những người khác có coi trọng lời nhóc con này hay không, ít nhất mấy người bọn họ bây giờ là thật tâm cảm ơn nhóc rồi đó.
Còn Trạm Vũ thì vội vàng chối bay chối biến, liếc thấy sắc mặt Bạch Mộng lại càng cuống, quay sang nhóc con nói:
“Này nhóc, đừng có nói bậy, chú lúc nào mà nói vậy…”
Nhưng nhóc con chỉ cao đến đầu gối người lớn lại kiên định vô cùng, lập tức lắc đầu: “Không nha, chú nói y như vậy mà.”
Trạm Vũ: “……”
Áo Áo: “Chú nói nỗ lực cũng vô dụng, phải có vận may mới được. Nhưng Áo Áo thấy, vận may đúng là quan trọng, nhưng nếu không cố gắng thì cũng bắt không được vận may đâu ạ!”
Nói đến đây, nhóc còn quay đầu nhìn quanh một vòng, đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục.
Mấy lần thế này, Áo Áo sẽ hỏi ba nhỏ là mình nói vậy đúng không. Nhưng mà giờ ba nhỏ không ở đây…
Áo Áo chỉ đành chớp mắt, ngẩng đầu tiếp tục nhìn chú đối diện, thở dài một hơi: “Chú ơi, có phải là bình thường chú cứ lười lười biếng biếng hông ạ?”
Trạm Vũ: "……???!"
Nhóc này sao biết mình hay lười?
Không đúng…
Mình mới gặp nó đúng một lần, nó làm sao mà biết được?!
Mà nhóc con lại khoanh tay tròn vo, nghiêm túc nói: “Ba lớn của Áo Áo nói, chỉ có người vừa lười biếng lại vừa hẹp hòi mới không thích người khác cố gắng! Tại vì người ta càng cố gắng thì sẽ càng bỏ xa mấy người không chịu cố gắng hơn thôi.”
Nói tới đây, nhóc tròn vo lại quay sang lắc đầu với chú đối diện, tình huống của chú này nhìn thế nào cũng giống y chang kiểu người mà ba lớn nói nha!
Đám thực tập sinh vốn đã không phục Trạm Vũ lập tức gật đầu như giã tỏi, nếu không ngại lát nữa còn phải tập chung với Trạm Vũ, họ thật sự muốn vỗ tay cho nhóc con luôn ấy.
Nhất là cái kiểu nhìn người quá chuẩn, tổng kết quá đúng, lại còn dám nói ra nữa chứ!
Chuẩn bài: hả giận hộ người ta!
Những lời này tụi nó sớm đã muốn nói lắm rồi!!!
Nếu không phải đây là thế giới hiện thực chứ không phải truyện huyền huyễn, có khi tụi nó gọi nhóc này là đại thần luôn ấy chứ.
Không, cho dù không phải truyện huyền huyễn thì trong lòng tụi nó, nhóc này cũng là tiểu thần tiên thiệt đó! Quá đỉnh!
Còn Trạm Vũ thì tức muốn ngửa cổ tru lên, nếu không phải còn có Bạch Mộng và cái người được cho là phụ huynh của nhóc này đang đứng đây, hắn ta đã sớm bùng nổ rồi.
Cảm nhận được ánh nhìn dò xét sắc bén của Bạch Mộng, mà bản thân lại không muốn bị ghi sổ đen bởi vị đại diện vàng của công ty, Trạm Vũ chỉ có thể gắng gượng cãi chày cãi cối: “Ba cậu nhóc dạy cậu nói thế hả? Ba cậu biết nhiều thật đấy! Sao hắn không dạy con nít đừng có xía mũi vô chuyện người lớn?”
Trạm Vũ đâu nghe ra từ “ba lớn” trong lời Áo Áo, hắn ta mặc định nhóc nói “ba” là chỉ Thẩm Khanh.
Tuy chưa từng gặp Thẩm Khanh, nhưng giờ phút này, trong lòng Trạm Vũ đã tiện thể ghi thêm cho người ta một tội danh mới.
Trạm Vũ hoàn toàn không che giấu nổi sự khó chịu của mình, ánh mắt nhìn nhóc con tràn đầy uy hiếp và hăm dọa, còn định tiếp tục đổ lỗi sang bên kia.
Nhưng chưa kịp nói thêm, nhóc con đã quả quyết bác bỏ: “Hông có đâu! Áo Áo không có xía mũi vô chuyện người lớn!”
Bị người lớn trừng mắt dọa mà vẫn không hề sợ hãi, nhóc vẫn có thể ưỡn ngực, nói rành mạch: “Là chú trước tiên nói xấu ba nhỏ sau lưng! Áo Áo nghe thấy chú nói ba nhỏ mới để ý xem chú nói gì á.”
Ý là: nếu chú không nói xấu ba tui trước thì tui cũng chẳng thèm để ý tới chú đâu.
Một câu mềm oặt của nhóc con lại lần nữa khiến Trạm Vũ thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Mà lúc này nhiều người lớn và cả đám thực tập sinh cũng mới phản ứng lại: ờ nhỉ, ngay từ đầu nhóc con đã nói rõ là vì nghe thấy Trạm Vũ nói xấu ba nhỏ, nên mới tới hỏi tội.
Vậy thì đâu có tính là xen vào chuyện người khác.
Chỉ là khi nãy nhóc thay tụi thực tập sinh bất bình, mắng cho Trạm Vũ một trận, hai bên đấu võ mồm căng quá khiến mọi người quên mất cái gốc của vấn đề.
Nhưng nhóc con thì rõ ràng không quên.
Bộ não non nớt này đâu có mơ hồ như người lớn đâu nha!
Vậy ra con nhà Thẩm Khanh không chỉ miệng lưỡi lanh lợi, mà còn lanh trí, phản ứng nhanh nữa sao?
Những người phía sau Trạm Vũ liếc nhìn nhau, bắt đầu hướng ánh mắt vừa thích thú vừa hâm mộ về phía nhóc.
Xinh xắn, thông minh, lại còn biết thương và bảo vệ ba mình nữa.
Mấy thực tập sinh này dù cũng chỉ mới mười bảy mười tám, nhưng ai nấy đều muốn có một nhóc như vậy hết!
Ngoài vài đứa vẫn ngoan cố theo phe Trạm Vũ, số còn lại đều gật đầu lia lịa, quay sang phía Bạch Mộng ra hiệu: chuyện này đúng là Trạm Vũ gây ra trước, tụi em có thể làm chứng!
Giờ bọn họ cũng muốn đứng ra nói rõ.
Bình thường mấy chuyện động đến thể diện, tụi nó nhịn để yên thân, không dám lên tiếng vì còn muốn debut.
Nhưng giờ đến con nít còn dám ra mặt, chẳng lẽ bọn họ vẫn núp lùm hoài?
Không hợp lý chút nào!
Trạm Vũ: "…"
“Áo Áo à.”
Lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên, từ hành lang bên ngoài lại có người tiến vào.
Lần này người đi đầu đội mũ lưỡi trai đen, mặc đồ đơn giản mà thời thượng, chân dài miên man.
Cậu nhanh chóng đến gần bọn họ, mà nhóc tên Áo Áo kia vừa xoay người lại đã lập tức bật cả thân hình tròn tròn lên, nhào tới người thanh niên kia.
“Ba nhỏ ơi!”
Giọng trẻ con vốn đã mềm, lúc này còn nghe mềm hơn bình thường nhiều.
Thẩm Khanh đỡ lấy đứa nhỏ, tự nhiên ôm lên.
Áo Áo dùng cái má mũm mĩm dụi dụi vào má Thẩm Khanh, má bánh bao trắng trẻo mềm mịn áp lên suýt nữa khiến Thẩm Khanh buột miệng “a” một tiếng.
Nhưng nghĩ lại nhóc này bình thường không hay dính người như vậy, cậu hơi nghi hoặc nhìn sang đám người đối diện, cảm thấy có gì đó là lạ, bèn hỏi dì Trương và Bạch tổng: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Chiều nay Thẩm Khanh tới Starshine chụp ảnh định trang, Áo Áo tỏ vẻ hứng thú nên cậu dứt khoát dắt nhóc theo luôn.
Sau khi gặp mặt vài quản lý và đại diện của Starshine, cùng ăn trưa, bàn bạc xong lịch trình buổi chiều, không chỉ Thẩm Khanh thân quen hẳn với Bạch Mộng và những người tiếp đón, mà ngay cả Áo Áo cũng như cá gặp nước, thân với dì Bạch bọn họ như người một nhà vậy.
Buổi chiều, Thẩm Khanh phải đi chụp ảnh tạo hình, còn Áo Áo thì được Bạch Mộng cùng mấy quản lý khác dẫn đi dạo quanh công ty, có dì Trương và đám vệ sĩ hộ tống theo sát gót.
Khi Thẩm Khanh xong việc, lần theo lời chỉ dẫn của vệ sĩ mà tìm đến đây, vừa tới nơi đã bị cục cưng nhà mình dính chặt lấy người, mềm mềm dán dán như miếng kẹo dẻo nhân thịt.
“Dì nói chứ, cái người này không những nói xấu phu nhân mà còn cãi nhau tay đôi với thiếu gia nhà ta nữa đó!”
Thẩm Khanh vừa hỏi, dì Trương đã nhanh chóng tường thuật lại.
Thật ra dì Trương vốn nổi tiếng là “gà mẹ bảo vệ con”. Trước kia nếu có ai dám đụng đến đứa nhỏ do dì trông, dì nhất định sẽ ra mặt cãi tay đôi không trượt phát nào để bênh vực.
Có điều từ sau khi về làm cho nhà này, thấy cách giáo dục của phu nhân hơi khác người, mà mấy vị thiếu gia nhỏ cũng “đáng gờm” quá thể, dì Trương cũng dần học được cách nhường sân khấu. Trừ khi nguy hiểm, còn không thì cứ để mấy thiếu gia tự mình thể hiện cho rực rỡ.
Mỗi lần thiếu gia nhà mình cãi nhau với ai đó, dì chỉ đứng bên cạnh vừa xem kịch vừa âm thầm thán phục tài biện luận siêu phàm của “con nhà người ta”, lại không quên dõi theo đối thủ, sẵn sàng ra tay nếu có ai định chơi bẩn.
Mà kiểu “đối thủ” như vậy thì thường là bọn nhóc mất dạy ở ngoài đường.
Chứ rất ít khi gặp trường hợp người lớn mặt dày tới mức… cãi tay đôi với đứa trẻ năm tuổi!
Ấy vậy mà lần này Áo Áo không hề lép vế chút nào!
Nghĩ lại cảnh vừa rồi, dì Trương suýt nữa lấy điện thoại quay clip gửi ngay cho phu nhân xem.
Nhưng thôi, để tiểu thiếu gia kể lại có lẽ còn sống động hơn.
Dì Trương chỉ liếc nhìn gã Trạm Vũ đối diện một cái, chép miệng bình phẩm:
“Thật lạ, làm người nổi tiếng mà chỉ giỏi nói xấu sau lưng, lần đầu tiên tôi thấy có người trong giới showbiz mà nhân phẩm tệ đến vậy đó!”
Thẩm Khanh: “Hả?”
Sau đó, Thẩm Khanh mất đúng nửa phút để nắm rõ toàn bộ diễn biến.
Vì Áo Áo chủ động bò lên tai thì thầm kể cho cậu nghe.
Và phản ứng của Thẩm Khanh là: “……”
Cậu cũng không quá bất ngờ khi biết có người nói xấu sau lưng mình. Gần đây nhờ lượng fan tăng đột biến, bầu không khí xung quanh anh đã chuyển từ “ai cũng muốn tát” sang “ai cũng muốn mời ăn cơm”.
Hộp thư WeChat thì đầy ắp lời hỏi thăm, lời mời, quà tặng, cả trên mạng cũng toàn bình luận khen ngợi ngút trời. Nói chung là không còn như hồi xưa nữa.
Tuy vậy, Thẩm Khanh cũng không đến mức ảo tưởng rằng ai cũng yêu quý mình.
Người ta ghét hay thương cậu, cậu vốn không để tâm.
Thế nên vừa rồi cậu cũng chẳng buồn ngó ngàng gì tới Trạm Vũ, thậm chí còn không thèm liếc một cái, bởi tâm trí đã bị Áo Áo dính dính ôm ôm làm cho mềm nhũn rồi.
Dù Áo Áo cãi thắng, nhưng đối phương dù sao cũng là người lớn, mà theo lời kể thì tên đó còn nói chuyện kiểu mất dạy. Nhỡ đâu dọa sợ bé con thì sao?
Thẩm Khanh hơi lo không biết Áo Áo có bị tổn thương tâm lý không…
Và thực tế chứng minh: cậu lo quá thừa.
Sau khi hỏi han kỹ càng, cậu xác định Áo Áo hoàn toàn không bị doạ tẹo nào.
Còn chuyện vì sao tự nhiên dính lấy ba nhỏ thế kia… Áo Áo cũng không biết, chỉ đơn giản là muốn ôm, muốn dán, muốn hét lên: “Ba nhỏ là số một!”
Không những không thấy sợ, Áo Áo còn coi thường Trạm Vũ hết sức.
Ngay từ đầu đã coi thường rồi.
Áo Áo cảm thấy chú này đúng là mất mặt, không chịu cố gắng thì thôi lại còn kéo người khác xuống, nói ba nhỏ của mình thành công chỉ nhờ may mắn…
Từng câu từng chữ đều là minh chứng cho cái gọi là “bên ngoài mạnh mẽ bên trong thối rữa”.
Thế nên, người lớn kiểu này chẳng có gì đáng sợ cả. Áo Áo nghĩ đi nghĩ lại, gật gù: “Cái thành ngữ gì gì ấy nhỉ… À đúng rồi, ‘Cáo mượn oai hùm’!”
Sau đó, Áo Áo bật chế độ châm biếm full công suất.
Thẩm Khanh: “……”
Lúc này mới ngước mắt nhìn Trạm Vũ một cái, cái nhìn ấy… có chút thương hại.
Dù sao thì, khi Tiểu Long Áo Thiên mở khoá tuyệt chiêu “cà khịa”, đa số đối tượng đều “ngỏm” hết cả lượt.
Thế nên ông anh à, anh lắm lời làm gì cơ chứ, giờ thì va ngay phải combo siêu cấp của Áo tổng rồi đó!
Trong suốt nửa phút hai ba con thủ thỉ với nhau, không ai chen được vào câu nào.
Trạm Vũ tức đến tím mặt.
Bình thường thì Thẩm Khanh dù mới vào công ty, nhưng hiện đang là nhân vật hot cực kỳ, tuy sản phẩm không nhiều bằng hắn nhưng xét theo thứ hạng trong giới, rõ ràng là người ta cao hơn.
Giới giải trí mà, chỉ nhìn độ nổi tiếng.
Nhưng Trạm Vũ vẫn tức.
Hai ba con đứng trước mặt mình thì thầm to nhỏ, tuy không nghe rõ lắm, nhưng tám phần là đang nói xấu mình.
Ban đầu Trạm Vũ còn định lên tiếng chối tội, sau lại nghĩ: mình cần gì phải giải thích với Thẩm Khanh? Thích hiểu sao thì hiểu!
Thế là nín.
Đến khi thấy Thẩm Khanh biết hết mọi chuyện rồi mà không nổi điên, chỉ lặng lẽ liếc mình một cái, ánh mắt lại còn mang theo thương hại…
Trạm Vũ không nhịn nổi nữa, uất ức gào lên:
“Tôi nói sau lưng là tôi sai, nhưng có gì sai đâu? Thẩm tiên sinh, chính anh nói xem, anh bây giờ không phải đang dựa hơi may mắn đấy à?”
“Đúng vậy mà.” Thẩm Khanh chớp mắt, không hề do dự đáp.
“……”
Lúc này, Thẩm Khanh đã thả Áo Áo xuống đất.
Ôm ôm dán dán đủ rồi, bảo bảo bắt đầu muốn tự mình đứng cho vững.
Vừa quay xong quảng cáo mỹ phẩm, mặt Thẩm Khanh hoàn toàn mộc mạc, không chút son phấn.
Cậu mặc quần jeans dài với áo thun tay ngắn, dáng người cao gầy thẳng tắp, da dẻ mịn màng, thần sắc còn tươi tắn hơn cả trên TV, vóc dáng lại cao ráo cân đối, hoàn toàn không có chỗ nào chê được.
Đám thực tập sinh đứng sau lưng Trạm Vũ từ lúc Thẩm Khanh xuất hiện đã đứng hình luôn rồi.
Mấy người này cũng từng gặp kha khá người nổi tiếng, nhưng để gặp được một ngôi sao mà trạng thái ngoài đời còn đỉnh hơn trên sóng truyền hình thì… thực sự hiếm có khó tìm.
Giờ lại nghe Thẩm Khanh thản nhiên nhận mình nổi tiếng nhờ may mắn, đám thực tập sinh: “…”
Vị tiền bối này… sao có vẻ không giống mấy ngôi sao bình thường vậy?
Theo kịch bản thông thường thì lúc này không phải nên dựng hình tượng “người siêng năng cần cù” trước đã à?
Huống hồ mới mấy hôm trước, Phương Hàn Nghệ bên công ty đối thủ vừa mới bị Thẩm Khanh “đấu khẩu” cho thua te tua.
Mà điểm so đo của thầy Phương với thầy Thẩm, chính là việc thầy Phương hay ra sức quảng bá hình tượng “người chăm chỉ”, bóng gió mỉa mai Thẩm Khanh là “nằm chơi cũng nổi tiếng”.
Trong cái môi trường showbiz hiện nay, bất kể bạn có thực sự siêng hay không, thì dựng hình tượng chăm chỉ cũng là bước đi sống còn…
Thẩm Khanh: “Nhưng con tôi từ đầu đến cuối đều nói là, vận may quan trọng, nhưng nỗ lực cũng quan trọng, phiền anh đừng đánh tráo khái niệm. Hơn nữa, bản thân anh không chịu cố gắng, còn muốn lôi người khác xuống hố chung, sống kiểu tà tà cho qua ngày, chuyện này con tôi nói đúng hoàn toàn.”
Áo Áo gật đầu cái rụp: “Chuẩn luôn! Áo Áo chính là muốn nói như vậy đó!”
Được ba nhỏ hiểu đúng ý, Áo Áo vui rạo rực, bắt đầu quay vòng vòng tại chỗ:
“Hồi trước ba nhỏ cũng không phải chăm chỉ gì đâu nha! Nhưng ba nhỏ dù có nằm chơi vẫn luôn cổ vũ người khác cố gắng đó! Không như chú đâu á!”
Quay quay một hồi, quay tới chóng mặt, Áo Áo lảo đảo một cái, ngã cái “bịch” vô đùi Thẩm Khanh, ôm lấy.
Cậu bé tiếp tục: “Với cả chú đừng có hiểu lầm! Ba nhỏ lần này thiệt sự rất chăm chỉ luôn đó! Ba nhỏ đã bắt đầu luyện tập từ rất sớm rồi, không thì sao lên sân khấu biểu diễn lại đỉnh như vậy được! Ba lớn nói, ba nhỏ lần này gọi là… trương sứu hữu độ!”
Thẩm Khanh: “… Là ‘trương trì hữu độ’ nhé.”
Áo Áo: “Á, tứ trương trì hữu độ!”
“Giỏi lắm.”
Thẩm Khanh cực kỳ hài lòng vì phát âm của con càng lúc càng rõ ràng, liền xoa đầu tròn của cậu nhóc một cái: “Nhưng mà, ba lớn của con khi nào nói với con chuyện này vậy? Sao lại lén sau lưng ba khen ba nữa rồi!”
Áo Áo: “Hở?”
Ngẩng cái đầu tròn xoe lên, mặt đầy vẻ ngơ ngác: “Ba lớn khen ba nhỏ, có bao giờ giấu ba nhỏ đâu?”
Thẩm Khanh: "…"
Bị con trai chọc cho bật cười.
Cậu cười đẹp lắm, đến nỗi Áo Áo cũng không nhịn được, ôm lấy chân cậu, ngửa đầu cười toe toét, để lộ mấy cái răng sún nho nhỏ như hạt mè đen, nhìn mà muốn xỉu vì đáng yêu.
Trạm Vũ lần nữa bị hai cha con này cho ra rìa: “…”
Hai người làm ơn đừng show tình cha con nữa được không!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com