Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2 - Chương 7: Thanh tỉnh

Hôm ấy, từ đầu đến cuối, tinh thần Phong Linh luôn tỉnh táo, rốt cuộc y cũng không lịm đi giây nào.

Chỉ là tự mình bất chấp cơn đau để đứng dậy, rồi lại tự mình ngã xuống đến mấy lần. Xa xa chỉ thấy Tiểu Vũ bé nhỏ đang bị thị vệ chặn lại, trên khuôn mặt tiểu thái giám giàn giụa nước mắt, mặc đao thương sắc nhọn, nhào đến chỗ y, từng bước dìu y đứng dậy.

Cảnh tượng Phong Linh rời đi có thể dùng hai từ thê thảm để hình dung. Rõ ràng mới sáng sớm nay, y còn được Tiểu Vũ chỉn chu y phục, vấn và bối tóc, lễ phục ánh kim khiến dung mạo y sáng ngời đến thế. Còn bây giờ đến tóc tai của y cũng rối tung vì cú ngã vừa rồi, lễ phục cũng chẳng còn sạch sẽ như ban đầu, trên ngực áo còn ố một vết vì máu đỏ.

Khắp nơi trên thân thể, bất cứ nơi nào cũng đau. Một phần vì va chạm với hàng trăm bậc thang, một phần lại vì vết thương nơi lồng ngực. Cũng chẳng biết vì sao mí mắt y nặng trĩu, nhưng không thể nào khép lại được. Lồng ngực đau nhức, có thứ gì đó làm y cảm thấy tê nhức đến từng đốt ngón tay và khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Vì tỉnh táo nên từng nỗi đau đớn này, Phong Linh luôn cảm nhận rõ được.

Nhấc cánh tay đau rã rời chạm lên vùng bụng, nơi đó con của y và hắn vẫn đang say ngủ, chỉ là ân ẩn đau, nhưng y cũng thật hạnh phúc rằng đứa nhỏ vẫn được an toàn.

Vốn cho rằng, hôm nay sẽ báo cho hắn biết, sẽ nói rằng đệ đệ bé nhỏ của hắn đã lớn rồi, hắn còn có cả hài tử rồi. Nhưng người tính sao bằng trời tính, Phong Trang có lẽ sẽ mãi không tin tưởng y được nữa, và cũng sẽ mãi mãi không biết được sự tồn tại của đứa trẻ này.

Hốc mắt Phong Linh đỏ au, nhưng y cố kìm nước mắt lại, y không muốn Tiểu Vũ phải lo cho mình, y càng không muốn bản thân mình quá yếu đuối. Nhưng cảnh tượng thê thảm của y, nào có phải không ai để ý. Đa phần chỉ là vô vàn đôi mắt hướng đến y, rồi buông những lời cười nhạo. Họ cho rằng, căn bản ông trời có mắt, một con người lòng lang dạ sói đầy toan tính âm mưu như y, rơi vào tình cảnh khốn cùng như hôm nay là hợp tình hợp lý, là gieo nhân nào, gặp quả ấy.

Cũng phải, là y trèo cao. Những kí ức thời ấu thơ của Phong Linh đột nhiên tuôn trào như hồng thủy, y nhớ về phụ thân, người có đôi bàn tay ấm áp.

Bất kể trời đông giá rét, hay xuân về ấm áp. Nhiệt độ trên đôi bàn tay ấy vẫn không hề thay đổi. Vẫn luôn là cử chỉ nhẹ nhàng ôn tồn, người luôn ôm y vào lòng vỗ về, xoa đầu y. Bởi lớn lên từ sự dạy bảo của Mạc Chi, nên đôi khi cử chỉ của y, cũng hao hao giống của phụ thân mình.

Phong Linh lại nghĩ miên man về những bữa cơm giản dị y đã từng lăng xăng chuẩn bị cho phụ thân vì phụ thân không tiện trong việc di chuyển.

Những bữa cơm vốn chẳng có gì cao sang, nhưng lại bình yên và thanh thản hơn những ngày tháng y sống ở hoàng cung vô cùng. Phong Linh nhớ phụ thân da diết không tả. Càng tổn thương, y lại càng thu cõi lòng mình bảo bọc cho một chút kí ức hạnh phúc, cũng là càng lại gần hơn những ngày tháng năm ấy.

Phong Linh luôn nghĩ rằng, đôi tay ấm áp của mình là di truyền từ phụ thân. Nếu năm xưa, chính người đã dùng đôi tay ấy che chở y, thì bây giờ, cũng là y che chở cho con mình hệt như phụ thân đã từng làm.

Tiểu Vũ vẫn cẩn trọng dìu y từng bước, rời đi trong hàng trăm ánh mắt soi mói dè bỉu. Phong Linh cũng không hề quay đầu lại, bởi thế, y cũng không thể thấy được Phong Trang có một khắc đã xoay đầu lại, không thể thấy ánh mắt khó tả từ Phong Trang, người đã sắp trở thành vua của đất nước này.

Lam Ngôn Hàn vội chạy đến đại điện, trên tay hắn là bản chiếu chỉ nhường ngôi Phong Linh giao lại. Nhưng tất cả đều đã muộn. Trong không khí tưng bừng của đại lễ trưởng thành của thái tử, hắn nhìn đâu cũng không thấy bóng hoàng thượng, cũng không thể chen vào dòng người đang nô nức chè chén. Bên trên, người đang ngồi cao nhất là thái tử Phong Trang với sắc mặt lạnh lùng. Tiếng đàn, tiếng trống hòa nhịp vào chung với màu sắc của vô vàn dải lụa từ đôi tay của các vũ nữ. Đâu cũng không thấy được một chút tồn tại của người mới hôm qua còn đang thoáng nét cười hạnh phúc khi hắn thông báo y hoài thai, cũng không thể biết được, đêm yên giấc hôm qua, y đã thoải mái thế nào.

.

.

.

Khi trở về tẩm cung, Tiểu Vũ bị ngăn lại bởi cận vệ. Nơi hằng ngày Phong Linh ở lại, bây giờ đây cũng không còn thuộc về y nữa. Y chỉ tiếc rằng nơi đây đã gắn bó với y tám năm trời, và cũng là chốn bình yên đêm đêm y và Phong Trang trú ngụ. Nhớ năm xưa, khi phụ hoàng mới băng hà, thái tử không đêm nào có thể ngủ yên, cho dù là ở bên thái hậu hay bất kể ai khác, chỉ duy nhất khi ở bên Phong Linh, hắn cảm nhận được khí tức an ổn của y, có y bên cạnh, hắn mới có thể có được một giấc ngủ tròn vẹn, cứ như thế, thấm thoát cũng đã được tám năm.

Nhưng bây giờ đến cả nơi để trở về, y cũng không còn nữa rồi.

Tiểu Vũ nôn nóng, bởi cậu biết Phong Linh đang hoài thai, lại bị thương nặng. Trên khuôn mặt còn vài nét trẻ con của Tiểu Vũ cau lại, gấp đến độ muốn khóc "Tại sao các ngươi lại không cho hoàng thượng tiến vào tẩm cung? Nếu người có chuyện gì xảy ra, các ngươi gánh nổi sao?"

Mấy tên thị vệ đứng trước cửa cười đùa, ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ, cợt nhả nói "Y cũng đâu còn là hoàng thượng? Bây giờ y còn khéo khi là trọng phạm của triều đình. Bọn ta cũng chỉ là làm đúng phép tắc thôi. Thái tử nay đã lên ngôi vua, nơi đây sao còn chứa được người thừa? Mà người thừa, thì nên ở lại lãnh cung mới phải."

Tiểu Vũ tức giận, chưa bao giờ cậu cảm nhận được cái cảm giác tức muốn khóc là gì. Bởi khi ở bên cạnh Phong Linh, cậu đã quen với cảnh an ổn bình yên, chưa bao giờ đối mặt với sự khắc nghiệt chốn hoàng cung. Cậu muốn lao vào liều sống chết mấy tên thị vệ khó ưa này, nhưng trên tay còn đỡ lấy thân hình yếu ớt trọng thương của Phong Linh. Cậu liếc nhìn khuôn mặt của y, chỉ thấy y bình tĩnh đến lạ thường, khe khẽ nói, trên môi là nụ cười nhợt nhạt, tựa như chỉ cố làm cậu bình tĩnh lại "Dìu ta đến lãnh cung, cực khổ cho ngươi rồi, Tiểu Vũ."

Trên con đường dài đến lãnh cung, nơi được coi là u ám nhất hoàng cung bí hiểm này. Càng đến gần nơi ấy, Phong Linh lại càng thấy lạnh. Y biết bản thân mình vẫn chưa được cầm máu. Tiểu Vũ đang nửa dìu nửa đỡ lấy Phong Linh cũng dần cảm nhận được cơ thể của y đang mất dần nhiệt độ. Cậu hoảng hốt, vội vàng đặt người y nằm tựa đầu vào bậc cửa trước lãnh cung, một phía lại chạy vội đi tìm Lam Ngôn Hàn nhờ cứu giúp.

Thật may mắn làm sao khi Lam Ngôn Hàn sau khi nhìn khung cảnh ồn ào kia, hắn đã sớm đoán được Phong Linh lành ít dữ nhiều, nhanh chóng tìm được Tiểu Vũ đang chạy loạn tìm giúp đỡ.

.

.

.

Lãnh cung đã lâu không có người ở, lại không có ai dọn dẹp nên có phần bám bụi, vì vậy khi xử lý vết thương, Phong Linh chỉ có thể nửa ngồi tựa đầu vào bậc cửa nơi ban đầu Tiểu Vũ đặt y ở đó. Khuôn mặt y vốn đã nhợt nhạt, nay lại vì đau đớn mà trên trán rịn ra một chút mồ hôi, đôi môi mỏng mím lại.

"Mũi tên có độc, e rằng vết thương không thể lành lại trong một sớm một chiều." Lam Ngôn Hàn nói, trên tay hắn là mũi tên sắc nhọn được rút ra từ lồng ngực của Phong Linh. Đến lúc này Phong Linh vẫn có thể giữ tỉnh táo, vì vậy từ đầu đến cuối, đau đớn của việc rút tên y đều cảm nhận được.

"Người có thể giữ lý trí thanh tỉnh, có lẽ là do tác dụng phụ của độc tính trên mũi tên. Loại độc này đa số để dùng ép cung, thần đã từng thấy nó xuất hiện ở vùng cao nguyên phía tây, nơi đa dạng sắc tộc, vì vậy cũng có nhiều cách để tra tấn một con người hơn."

Tiểu Vũ một bên lau sơ bụi bẩn trong căn phòng, vừa phủ ga giường, liền quay ra hỏi "Lam thái y, độc này có thể trị không?"

Lam Ngôn Hàn lắc đầu, sau khi băng bó vết thương cho Phong Linh xong, hắn hai ngón tay đặt trên cổ tay của Phong Linh bắt mạch "Thường thường, những loại độc ép cung như thế này sẽ không có thuốc giải. Độc tính làm bản thân người trúng độc dù có bị tra tấn đau đớn thế nào, cũng có thể giữ lý trí thanh tỉnh, đảm bảo lời khai, mà khi đã lấy được lời khai thì cũng chẳng cần đến mạng sống của họ nữa. Thần cũng không nghĩ thái tử có thể ra tay độc ác đến như vậy. Dù vậy, có thế nào thần cũng sẽ cố gắng tìm phương pháp giải độc. May mắn làm sao, đứa bé nhờ sự bảo vệ của người, vẫn an toàn."

Phong Linh gật đầu, thở ra vài hơi, một lúc, lại được Lam Ngôn Hàn dìu nằm lên giường nhỏ đã được Tiểu Vũ quét tước. Hắn dặn dò "Khoảng thời gian tiếp tới sẽ là một chặng đường đầy khó khăn, người phải tự cố gắng rồi. Thần sẽ đi bốc một số đơn thuốc dưỡng thai cho Tiểu Vũ sắc, người nên quan tâm đến bản thân mình hơn. Đừng suy nghĩ quá nhiều."

Sau khi Lam Ngôn Hàn rời đi, Tiểu Vũ cũng đi đổ phần nước lau vết thương đã nhiễm máu mơ hồ. Chỉ còn lại một mình Phong Linh trong căn phòng trống, nơi đây không nhiều đồ đạc, chỉ có một cái bàn gỗ tròn bạc màu, bên trên là chiếc đèn bấc thắp sáng lập lòe cùng một số các hộc tủ đựng đồ. Bởi sau nhiều chuyện xảy ra, trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối.

Phong Linh nằm ngửa trên giường, vì vị trí vết thương ở ngay trên ngực nên y không thể xoay người, cơ thể có chút mỏi. Và khi chỉ còn một mình, tuy Lam thái y đã khuyên rằng y không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng y vẫn không thể cản được bản thân suy nghĩ đến Phong Trang.

Một người đã từng mỉm cười với y, cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của hắn, nhìn thấy bóng lưng của hắn. Từng nói với y, hắn tin tưởng y.

Nếu có thể, y cũng muốn nhìn thấy bóng lưng ấy cả đời.

Người đã từng bất chấp mọi luân lý mà ôm lấy y, bảo rằng đệ đệ sẽ luôn ở bên huynh.

Y đau lắm, là nỗi đau từ vết thương nơi lồng ngực hay từ chính vết thương lòng, y cũng không biết nữa.

Trong trái tim của y ngập tràn tình cảm đối với Phong Trang, nơi này, và cả đứa bé trong bụng. Y có đủ kiên cường để vượt qua không?

Nhưng dù sao, phải luôn vững tin rằng, mọi chuyện sẽ sớm qua đi, dù kết quả có đi đến đâu đi chăng nữa.

***

Đôi lời: Giáng sinh vui vẻ nhé các bạn ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com